12 Nữ Thần

Chương 235: Chương 235: Hắc Kim Huyết Ngân




Tiếng búa đập đinh tai vang vọng như khiến đất trời rung rẫy. Tại nguồn gốc của tiếng ồn, một lò lửa đỏ rực hừng hực tỏa ra sức nóng như thể khiến cả băng cũng có thể bốc cháy như than gỗ. Giữa lò, một cây búa rèn khổng lồ giả từng hồi xuống một khối kim loại hình nỏ. Trái với tưởng tượng, người đang gõ cây búa khổng lồ kia lại là một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt phàm, sức nóng khiến mồ hôi tỏa ra như sương đọng trên thân hình ngà ngọc chỉ phủ hờ lớp vải mong manh của nàng.

Chợt, từ sau lưng, một đôi bàn tay trắng nõn lén lút chen qua bờ eo thon để bắt lấy đôi gò ngực nõn nà của nàng và xuýt xoa mơn trớn.

Mặc cho đôi gò bồng bị trêu chọc đang đong đưa đầy gợi dục, Ánh Dương vẫn không ngừng gõ búa, môi hồng khẽ quát: “Dạ Vũ, đừng nghịch nữa.”

Vẫn không ngừng mân mê ngực của Ánh Dương, Dạ Vũ nhe răng cười: “Hiếm thấy Ánh Dương ngươi siêng năng như vậy nên thử khám xem có bệnh gì không...”

Ánh Dương điềm tĩnh cười: “Ngươi đi mà bảo tình lang của ngươi khám cho ngươi, chẳng phải ngươi nhớ hắn phát bệnh rồi sao? Còn nữa, ai là người đã trộm mảnh lẩy nỏ từ bảo tàng lịch sử quốc gia về nhờ ta sửa lại cho hắn?”

Dạ Vũ đối với người ngoài thì khó gần như mèo hoang nhưng đối với người thân lại nghịch ngợm như mèo nhà, nàng vừa véo nhẹ hai hạt hồng trên ngực Ánh Dương vừa lè lưỡi cười trừ.

Như đã quen với những trò nghịch ngợm của Dạ Vũ, Ánh Dương vẫn chuyên tâm gõ búa. Ngoài sân, Thiên Ảnh lười biếng nằm cuộn tròn đón gió... Giả Kim thành, trong khi xưởng giả kim bên dưới tòa nhà Tri Thức.

Thiên Lý thánh sư sải bước trên khu hành lang nồng nặc mùi kim loại cùng tiếng gõ búa như mưa rào vang khắp xung quanh.

Thiên Lý đi đến cuối đường, nơi đặt một cánh cửa máy.

Đứng trước cửa, Thiên Lý lễ phép gọi vào: “Thầy Cường, trò đến rồi ạ.”

Không có tiếng đáp, nhưng cánh cửa tự mở ra, và Thiên Lý kinh ngạc vì từ trong phòng lóe lên một luồng hào quang sáng chói dị thường.

Với kiến thức của bậc Thánh Sư, Thiên Lý ngay lập tức nhận ra nguồn gốc của luồng sáng, lão kinh ngạc hô lên: “Kì bảo xuất thế! Hào quang sáng rực như vậy chẳng lẽ là kỳ bảo cấp Thánh?”

“Ừ! Tạm thời là vậy!” Từ trong phòng, tiếng của thần sư Đức Cường đáp lại.

“Tạm thời? Ý thầy là...” Thiên Lý vừa hỏi vừa bước vào, và lão lập tức há hốc mồm vì nhận ra Đức Cường đang đứng bên cạnh một khối kim loại đen khổng lồ hình bàn chân người.

Và với cái mồm há hốc đó, đôi mắt Thiên Lý ngước lên cao hơn để nhìn được trọn vẹn khối kim loại đen hình người khổng lồ.

“Đây... Đây là... Hắc kim? Nhiều như vậy?” Thiên Lý lắp bắp nói.

Đức Cường đắc ý gật đầu: “Hắc kim! Hợp kim biến hình được sáng tạo bởi Thạch thần sư Cao Lỗ. Nhưng chưa hết...” Thần sư Đức Cường đắc ý nhìn tác phẩm mà lão vừa hoàn thành.

“Chưa hết?” Thánh sư Thiên Lý ngạc nhiên, mắt lão chăm chú nhìn kĩ khối kim loại hình người khổng lồ, rồi kinh ngạc phát hiện có những đường trông như mạch máu chảy khắp cơ thể người kim loại khổng lồ này...

“Đó là gì?”

Thần sư Đức Cường gật gù: “Huyết ngân.”

“Huyết ngân? Hợp kim lỏng màu máu? Chẳng phải hợp kim này đã bí truyền?”

Đức Cường gật đầu: “Ta cũng tưởng vậy, cho đến khi hắn đưa công thức cho ta và nhờ ta tạo ra thứ này... Hắn, Võ Phi Dương.”

“Võ Phi Dương? Hắn nhờ thầy tạo ra thứ khổng lồ này ư? Dùng hắc kim làm thịt, dùng huyết ngân làm máu, nghe ra thì lợi hại nhưng dường như không có mấy công dụng trong chiến đấu với đối thủ mạnh?”

Thần sư Đức Cường thâm thúy lắc đầu: “Vẫn chưa hết! Và dù ngươi có đoán ra được gì nữa thì vẫn chưa hết... Ha ha...”

Trong khi Thiên Lý thánh sư đang khó hiểu thì thần sư Đức Cường quay đầu rời khỏi, trước khi đi, lão phất tay nói: Ta gọi ngài đến để nhờ ngài mang thứ này giao cho hắn...”

“Nếu hắn thật sự thành công... Ta chờ mong cái ngày này, ngày mà những kẻ tự xưng là dẫn đầu cuộc cách mạng giả kim lần thứ tư nhìn thấy nó. Ha ha ha...” Bầu trời u ám, sương trắng tỏa khắp vùng đất hoang tàn của Phật Cảnh, nơi mà giờ đây đã trở thành một cánh đồng băng.

Thủy Tinh lơ lửng giữa trời, gương mặt vốn nhợt nhạt của gã giờ tái mét vì mệt mỏi, bên cạnh gã là một vệt nứt không gian.

Nhìn Hàn Tuyết lạnh lùng đứng đối diện, Thủy Tinh khâm phục nói: “Quả xứng danh Nữ Thần Băng Giá, chờ ngày bổn Thần khôi phục, ta sẽ cho nàng thấy ai mới là kẻ mạnh...”

Dứt câu, Đoạn Tuyệt vừa bước ra khỏi vết nứt liền được Thủy Tinh tạo ra một bong bóng nước bọc lấy và mang đi.

Vừa rời khỏi không gian Phật Cảnh, Thủy Tinh liền hỏi: “Nhiệm vụ thế nào?”

Đoạn Tuyệt gật đầu: “Đã bắt được Tà Linh sau khi bị tách hoàn toàn khỏi Kiếm Linh. Nhưng ta không thấy thứ ngài cần.”

Thủy Tinh nhướng mày: “Sao lại không thấy, ta chắc chắn thứ đó cũng bị Tà Linh khống chế!”

Đoạn Tuyệt lắc đầu: “Ta không thấy...”

“Hừ!” Thủy Tinh tiếc nhưng không giận, lại hỏi: “Còn Thiên Kiếm?”

Đoạn Tuyệt lại lắc đầu: “Thiên Kiếm vẫn chưa hợp thành một, là ba tên Thế hệ phi thường cùng kích hoạt Kiếm Tâm, mỗi tên giữ một phần.”

Thủy Tinh nhướng mày: “Mỗi tên một phần? Dù vậy cũng đâu thể tạo thành Kiếm Tâm hoàn chỉnh, làm sao loại trừ được sự kí sinh của Tà Linh?”

Đoạn Tuyệt lắc đầu: “Ta chỉ kể những gì ta tận mắt thấy. Đáng lý không có khó khăn gì, nhưng đột nhiên có một tên dùng được cả Thuận Thiên và Nghịch Thiên, lại có Kiếm Linh hỗ trợ ngăn ta lại...”

“Là Võ Phi Dương?” Thủy Tinh hỏi.

Đoạn Tuyệt gật đầu: “Tuy nhìn mặt không giống nhưng ta cũng nghĩ chỉ có thể là hắn... À ngoài ra hắn còn đồng thời dùng được cả Hắc niệm và Hoàng niệm cùng lúc!”

Lần này thì đến Thủy Tinh cũng kinh ngạc: “Hắc niệm và Hoàng niệm cùng lúc?”

Đoạn Tuyệt gật đầu: “Phải! Cơ thể hắn một nửa là Hắc, một nửa là Hoàng.”

Thủy Tinh lắc đầu: “Không thể nào! Nếu dùng được cả Thuận Thiên và Nghịch Thiên thì có thể lý giải rắng hắn sở hữu Thiên Phú thượng đẳng, đằng này là Hắc niệm và Hoàng niệm... Trừ khi...”

“Trừ khi hắn còn một khả năng khác hy hữu không kém gì Thiên phú thượng đẳng...”

“Là gì?” Đoạn Tuyệt tò mò.

“Linh hồn song sinh!”

Trầm lặng một lúc, Thủy Tinh giảng giải: “Con người và những sinh vật hình người thường cần 9 tháng 10 ngày để hình thành cơ thể, và cần thêm một năm sau sinh để hình thành linh hồn. Mỗi cơ thể chỉ có một linh hồn, đây là quy tắc.”

“Nhưng có những trường hợp đặc biệt, như những cơ thể không thể hình thành linh hồn và chết đi. Lại có trường hợp một cơ thể lại hình thành hai linh hồn, người ta gọi trường hợp hy hữu này là linh hồn song sinh.”

“Ngoài ra còn có trường hợp một linh hồn sinh ra một bản sao mới hoặc trường hợp một linh hồn bị chia đôi thành hai linh hồn, hai trường hợp này tuy có khác biệt nhưng cũng được gọi chung là linh hồn song sinh.”

“Vậy linh hồn song sinh có gì lợi hại?”

Thủy Tinh đáp: “Ta từng kể ngươi nghe về truyền thuyết Thiên Kiếm. Cũng trong truyền thuyết này, kẻ dùng Thiên Kiếm suýt phá hủy thế giới cũng có thể là kẻ có linh hồn song sinh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.