Tác giả: Slaydark
Địa Tâm Cảnh hoang vu tĩnh lặng sau hai năm vắng dấu chân người, hầu hết người luyện hồn đã rời khỏi Địa Tâm Cảnh, nhưng không phải tất cả.
Trong một tổ kiến vừa được gầy dựng lại sau tai nạn hai năm trước...
Một người nằm đau đớn quằn quại giữa hàng nghìn xác kiến, khắp người hắn phóng ra lượng linh lực dồi dào tựa như quả bóng quá căng nên xì hơi.
Vật vã suốt nhiều giờ, cuối cùng hắn cũng nằm yên tĩnh lại, gương mặt tái nhợt nhưng hé môi nở nụ cười thỏa mãn.
Chợt một hình bóng hư ảo giống như một con chó hung tợn hiện ra bên cạnh hắn, nó nói: “Khá lắm! Dưỡng sức một thời gian rồi tiếp tục.”
Gã thanh niên khó chịu hỏi: “Sư phụ, côn trùng trong Địa Tâm Cảnh sinh sôi rất nhanh, sao chúng ta không đẩy nhanh tốc độ?”
Hư ảnh con chó gầm gừ nói: “Trần Phi Âm, ngươi không biết ẩn nhẫn thì làm sao làm được việc lớn? Giục tốc bất đạt, hơn nữa, tuy người thường không thể ra vào Địa Tâm Cảnh được nữa, nhưng Thần thì có thể, nếu ngươi hành động bất cẩn bị Thần phát hiện thì rất phiền phức!”
Trần Phi Âm im lặng thật lâu...Thiên Ý Lâu.
Thiên Hương lặng lẽ ngồi ngắm dòng sông Hương bên cửa sổ, đôi mắt đẹp dịu dàng thoảng nét suy tư.
Lâu chủ Ngọc Lan gõ cửa rồi tiến vào phòng, sau đó nàng lễ phép cúi chào: “Chủ nhân!”
Ngọc Lan luôn gọi Thiên Hương là tiểu thư, nên tiếng gọi chủ nhân này không dành cho Thiên Hương, mà dành cho chủ nhân thật sự của Thiên Ý Lâu, tiên hậu Thiên Như Ý.
Thiên Như Ý đã đứng sau lưng Thiên Hương một lúc.
“Có lẽ... tương lai sẽ khác...” Thiên Hương nói, là nói, bằng chính giọng nói của nàng, trong chính thân xác của nàng.
Thiên Như Ý lắc đầu: “Ta không nghĩ vậy, có những tương lai mà dù ngươi cố gắng thay đổi thế nào đi nữa thì nó vẫn xảy ra.”
Thiên Hương không cam lòng: “Ta nghĩ nếu ta đạt đến thứ sức mạnh ngang với hắn thì ta sẽ ngăn chặn được...”
Thiên Như Ý thở dài: “Thế giới này như một bàn cờ, tất cả chúng ta chỉ là những quân cờ, dù quân cờ có đi nước nào cũng chỉ do người chơi cờ điều khiển.”
“Nhưng ta sẽ là một quân cờ đi sai quy tắc, là một quân cờ nhảy khỏi bàn cờ, tấn công người điều khiển và chiếm quyền chơi cờ!” Thiên Hương nói.
Thiên Như Ý liền đáp lại: “Ngươi tưởng là như vậy! Cho đến khi ngươi biết hóa ra những điều ngươi cho là sai quy tắc đó vẫn do người chơi cờ điều khiển, hắn cố ý đi sai, hắn cố ý thả ngươi ra khỏi bàn cờ, hắn cầm ngươi tự đánh vào hắn, cho ngươi chơi cờ thay hắn, nhưng cuối cùng ván cờ vẫn theo ý hắn!”
Thiên Hương im lặng.
Thiên Như Ý lại nói: “Ngươi cho rằng ngươi đang nghịch thiên, nhưng hóa ra những gì ngươi làm vẫn là theo ý thiên! Kẻ mà ngươi, ta và cả thế giới này muốn chống lại, là một kẻ không thể chống lại!”
Một khoảng lặng, cho đến khi Thiên Hương lên tiếng hỏi: “Nếu thiên không thể nghịch, vậy những gì ngươi và Minh Châu làm là vì điều gì?”
Thiên Như Ý đáp: “Ta làm theo những gì lòng ta muốn, còn Minh Châu tính toán gì ta cũng không biết.”
Sau đó, Thiên Như Ý nói tiếp: “Đi đi, rời khỏi Thiên Ý Lâu. Từ nay ta trả giọng nói cho ngươi...”Hang Sơn Đoòng.
Hoài Bão đứng trên ngọn tháp đá cao nhất trong hang, hướng nhìn về phía cột sáng từ giếng trời chiếu xuống.
Bảy năm trước, hắn là một hoàng tử phế vật bị cho là không thể tu luyện, cho đến khi tìm đến hang này, lấy được đoạn kiếm Nghịch Thiên và giải thoát cho Tề Thiên Ma Tôn.
“Sư phụ, có thật là hiện giờ thế giới đã bị hủy diệt không? Có thật Việt Nam là đất nước duy nhất còn tồn tại không?” Hầu hết người dân Việt Nam đều nghĩ rằng Việt Nam là đất nước duy nhất tồn tại sau tận thế, nhưng với Hoài Bão, một kẻ biết đến sự tồn tại của Thiên Kiếm, kẻ từng chiến đấu với Tà Linh, với Đường Thông Thiên, với quả tim của Thiên, hắn hoài nghi điều người ta cho là sự thật hiển nhiên kia.
Tề Thiên Ma Tôn lờ mờ hiện ra bênh cạnh Hoài Bão, lão nhìn quanh khung cảnh quen thuộc nơi mình bị giam cầm rồi nói: “Ta không biết, nhưng có lẽ là còn, một Tối Thượng như Lạc Long Quân có thể phong ấn một đất nước thì không có lý do gì những Tối Thượng khác không thể làm điều tương tự, và Phật giáo là một minh chứng.”
“Khi đó có bao nhiêu Tối Thượng?” Hoài Bão tò mò hỏi.
“Chỉ có vài Tối Thượng, nhưng có ít nhất một nửa số Tối Thượng chết trong Thế Chiến, cũng có thể có Tối Thượng sinh ra sau thế chiến, ta không chắc lắm.”
Hoài Bão giật mình cảm thán: “Tối Thượng chết một nửa? Thế Chiến là gì mà khủng khiếp đến vậy?”
Trong đôi mắt già nua của Tề Thiên Ma Tôn như hiện ra những hình ảnh xa xăm của hàng nghìn năm quá khứ, những cuộc chiến đẫm máu, những khung cảnh hùng vĩ, rồi lão nói: “Thế giới lúc đó đứng trước nguy cơ vụn vỡ, để giành lấy đất đai và tài nguyên cho mình, một số nước đã tiến hành xâm lược. Rồi các nước tranh giành thuộc địa, cộng với các nước thuộc địa đứng lên khởi nghĩa, những cuộc chiến lan rộng ra quy mô toàn thế giới.”
“Nói vậy thế giới vụn vỡ như ngày nay không phải do Thế Chiến gây ra, mà là nguyên nhân gây ra Thế Chiến?”
“Đúng vậy!”
“Vậy cái gì khiến thế giới vụn vỡ?” Hoài Bão càng hỏi càng tò mò.
Lúc này, Kiếm Linh hiện ra và nói: “Là do Diệt Thế, hoặc ngươi cũng có thể gọi nó là Thiên Chiến. So với Diệt Thế thì Thế Chiến giống như trò đánh trận của trẻ con.”
Hoài Bão kinh ngạc: “Nếu cuộc chiến của Tối Thượng là trò đánh trận của trẻ con, vậy Diệt Thế ở cấp độ nào? Chẳng lẽ còn có cấp bậc cao hơn cả Tối Thượng?”
Kiếm Linh lắc đầu: “Không có, Tối Thượng là cấp bậc cuối cùng của linh hồn. Nhưng có thể Hoàn Mỹ chưa phải cảnh giới cao nhất!”
Người luyện hồn nào cũng biết đi liền với mỗi cấp bậc của linh hồn là một cảnh giới linh lực tương ứng, và ai cũng biết, tương ứng với cấp bậc Tối Thượng là cảnh giới Hoàn Mỹ, trở thành Tối Thượng sẽ trở nên Hoàn Mỹ. Nếu Kiếm Linh không nói ra, Hoài Bão cũng chẳng bao giờ nghĩ đến ở cấp bậc Tối Thượng còn một cảnh giới thứ hai.
“Cảnh giới đó gọi là gì?” Hoài Bão cực kỳ tò mò về thông tin mới.
Kiếm Linh lắc đầu: “Ta không biết, hoặc không nhớ, nhưng có thể gọi đơn giản là cảnh giới cuối cùng.”
Thấy Hoài Bão suy tư, Tề Thiên Ma Tôn nhắc nhở: “Ngươi mới hai mươi tuổi, làm Tối Thượng chưa chắc nổi, nghĩ chi đến chuyện càng xa vời?”
Kiếm Linh gật đầu đồng tình: “Đúng vậy! Ta cảm nhận được thiên địa đang biến đổi, có lẽ Con Đường Đế Vương đang chuẩn bị bước vào giai đoạn mới. Không đi đến cuối Con Đường Đế Vương thì đừng mơ trở thành Tối Thượng!”
Hoài Bão hỏi: “Ta vẫn chưa rõ, Con Đường Đế Vương là gì?”
Đó cũng là câu hỏi mà Sùng Hạo hỏi thần Kim Quy.
Hồ Gươm, Sùng Hạo với mái tóc bạc trắng, thân hình lực lưỡng hơn hẳn hai năm trước, hắn ngồi bên tháp Rùa, lắng nghe lời thần Kim Quy nói.
“Con Đường Đế Vương thực chất là một cuộc tuyển chọn, những thiên tài trẻ tuổi được chọn sẽ phát triển theo cách của riêng mình, kẻ nào vượt qua tất cả đối thủ để trở thành người chiến thắng thì con đường phát triển của kẻ đó chính là Con Đường Đế Vương, và kẻ chiến thắng đó cũng trở thành Đế Vương Bách Tộc.”
“Ai tuyển chọn?”
“Thiên địa! Không do một cá nhân hay một tổ chức nào dựng nên, Con Đường Đế Vương giống như tự nhiên xảy ra và tự nhiên kết thúc. Người ta chỉ có thể nhận biết thời điểm con đường mở ra bằng cách tính toán dựa trên những lần mở trước, hoặc chờ đến lúc con đường mở ra, thiên địa sẽ biến đổi, khi đó, con sẽ cảm thấy rất rõ rằng đất trời giống như chuyển từ đông sang xuân, và những người được chọn giống như những mầm cây mới sinh, chuẩn bị vươn mình tranh nhau cao lớn.”
Sùng Hạo suy nghĩ rồi nói: “Hình như con chưa từng có cảm giác đó?”
Kim Quy cười hiền nói: “Con có! Nhưng khi đó, con chỉ là đứa bé mới phá vỏ trứng chui ra. Con Đường Đế Vương mở ra đúng vào năm con ra khỏi trứng, nên rất có thể, con đang là một hạt giống đế vương, ứng cử viên cho ngôi Đế Vương Bách Tộc thế hệ tiếp theo, kế thừa ngôi vị của cha con từ bốn nghìn năm trước.”
“Thưa thầy, làm Đế Vương Bách Tộc khác gì với làm Hoàng Đế?”
Thần Kim Quy gật đầu: “Khác hoàn toàn! Hoàng Đế chẳng qua là tự xưng, còn Đế Vương Bách Tộc là người được thiên địa ban phước, được đất nước công nhận, đất nước ở đây không chỉ nói về người dân, mà về mọi chủng tộc, mọi cành cây, ngọn cỏ, hòn đá, bầu trời, biển lớn... Và cho đến bây giờ, cách duy nhất để thăng cấp Tối Thượng mà ta biết chính là trở thành Đế Vương Bách Tộc.”
Sùng Hạo gật gù: “Vậy là một thời đại chỉ có một Tối Thượng sinh ra.”
“Cũng có thể là không có Tối Thượng nào sinh ra.” Thần Kim Quy thêm vào.
“Tại sao?” Sùng Hạo thắc mắc.
Thần Kim Quy kể: “Bốn nghìn năm trước, Lạc Long Quân chấm dứt Thần Chiến lần thứ nhất, chiến thắng Con Đường Đế Vương và trở thành Đế Vương Bách Tộc chân chính đầu tiên của nước ta.”
“Hai nghìn năm trước, Con Đường Đế Vương lần thứ hai mở ra, hai ứng cử viên hàng đầu là Sơn Tinh và Thủy Tinh, cuộc tranh ngôi của hai người này đã gây ra Thần Chiến lần thứ hai, kết quả hai người lưỡng bại câu thương, không ai chiến thắng, ngôi Đế Vương Bách Tộc bỏ trống.”
“Hai lần Con Đường Đế Vương khai mở gây ra hai cuộc Thần Chiến, đủ thấy sự tàn khốc của con đường này, và Sơn Tinh Thủy Tinh là minh chứng cho thấy, mỗi lần Con Đường Đế Vương mở ra chưa chắc sẽ có Đế Vương Bách Tộc mới sinh ra.”
Theo cách nghĩ của Sùng Hạo, đơn giản chính là phải đánh bại tất cả.Dương dẫn Tịnh Nghiên lên đến đỉnh Bạch Mã, vừa đến cổng vào thì thằng nhóc đứng canh gác liền phóng đến mừng rỡ nói: “Bích Diệp nói cho ta biết ngươi sẽ tìm đến đây mà! Chờ mãi!”
Dương nhìn thằng nhóc có phần quen thuộc, ngoại hình không khác gì so vơi lần gặp trước, hắn liền nhận ra: “Vô Địch sư tổ, lâu rồi không gặp!”
Vô Địch xua tay: “Chào hỏi gì! Nhanh sửa dùm ta cái gối!”
“Hư rồi hả? Hư chỗ nào?” Dương tròn mắt hỏi.
Vô Địch đảo mắt, kéo Dương thấp xuống rồi thì thầm vào tai: “Nó bị tét chỗ đó...”
“Vãi!” Dương thốt lên, hắn đảo mắt suy nghĩ rồi nói: “Vấn đề này dễ sửa nhưng cần sự chính xác tuyệt đối, để ta giao trí tuệ nhân tạo làm?”
Dương cố ý nhấn mạnh cụm từ trí tuệ nhân tạo, sao đó hắn lấy Hắc Phù Đổng ra.
Vừa ra, thấy Vô Địch trong hình hài trẻ em, Hắc Phù Đổng dùng cánh tay sắt nựng má Vô Địch và hỏi: “Thằng cu nào đây? Con rơi của sếp hả?”
Sau đó hắn hất cằm với Vô Địch và nói: “Ê cu! Khoanh tay chào chú coi!”
“Hắn là Vô Địch, Cực Hạn Chúa Tể!” Dương sợ Hắc Phù Đổng chơi dại nên vội giới thiệu.
Nghe xong, Hắc Phù Đổng nhanh như chớp quỳ xuống, hai tay khoanh lại ngoan ngoãn cúi đầu trước Vô Địch.
Sau lưng Dương, Tịnh Nghiên vốn đã nghe nói về Hắc Phù Đổng, nhưng không ngờ thằng trí tuệ nhân tạo này ngu như vậy, nói thằng nhóc mười mấy tuổi là Cực Hạn Chúa Tể mà cũng tin.
Đương nhiên Tịnh Nghiên không biết lời Dương nói là thật.
Dương lại chỉ vào chiếc gối ôm trên tay Vô Địch và nói với Hắc Phù Đổng: “Còn đó là chị ngươi, tên là Búp Bê Tình D... À mà thôi, tên là Búp Bê.”
Nghe thế, Hắc Phù Đổng liền khoanh tay chào Búp Bê: “Em chào chị ạ!”
Tất nhiên Búp Bê không đáp lại.
Thấy Hắc Phù Đổng ngu ngơ chờ lời đáp lại từ Búp Bê, Dương giải thích: “Chị ngươi là phiên bản đời cũ, không có trí tuệ và khả năng hoạt động tự động như ngươi.”
“Ra vậy!” Hắc Phù Đổng gật gù.
Mà lúc này, Vô Địch nhìn Hắc Phù Đổng với vẻ mặt thèm thuồng, khiến cho Hắc Phù Đổng sợ hãi vội dùng một tay che ngực, một tay chặn giữa hai chân, miệng mếu máu: “Người ta là đàn ông đó má!”
Thật ra Vô Địch thèm thuồng chính là trí tuệ nhân tạo của Hắc Phù Đổng, nếu Búp Bê có trí tuệ và khả năng tự động như vậy thì thôi rồi...
Đó cũng là lí do Dương cố tình khoe Hắc Phù Đổng, mục đích để dụ dỗ Vô Địch hỗ trợ cho Hắc Đạo.
Cầm lấy Búp Bê trong dạng gối ôm, Dương vuốt ve và nói: “Thật ra ta cũng muốn áp dụng trí tuệ nhân tạo vào búp bê, nhưng khả năng có hạn...”
Nghe thế, Vô Địch liền hỏi: “Ngươi cần gì? Linh tinh, khoáng thạch, hay bất cứ gì, ta đi tìm về cho ngươi!”
Thấy con mồi mắc câu, Dương liền lắc đầu: “Để tạo ra trí tuệ nhân tạo, tâm hồn ta cần yên bình, nhưng mà có nhiếu vấn đề để ta lo quá, ví dụ như Hắc Đạo đang thiếu lực lượng nòng cốt đủ sức mạnh chèo chống...”
“Để ta giúp ngươi, dù sao cũng rảnh!” Vô Địch nói.
“Vậy thì tốt quá, ta sẽ có gắng sớm ngày nâng cấp Búp Bê! Ngài thích kiểu gì? Dịu dàng hay hoạt bát, ngây thơ hay quyến rũ?”
Nghĩ đến thôi đã thấy tê người, Vô Địch đăm chiêu suy nghĩ tính cách cho Búp Bê mà hắn mong muốn nhất.
“Hoặc ta có thể cài đặt nhiều tính cách cho ngài thay đổi theo ý thích, nhưng chắc ta sẽ cần nhiều sự thành thơi an nhiên hơn nữa...”
“Không thành vấn đề! Làm nhanh nhanh cho ta!” Vô Địch gật đầu cái rụp.