12 Nữ Thần

Chương 302: Chương 302: Kinh tởm




“Động phòng bằng cách nào?” Dương lặp lại, sau đó dụ dỗ: “Ta biết và làm rất giỏi, có muốn thử không?”

Bạch Điệp kinh bỉ: “Ngươi? Vừa xấu xí vừa kinh tởm!”

“Đây không phải hình dạng thật của ta...” Dương sực nhớ mình đang trong dạng Lý Hữu Thực, hắn lập tức tháo lớp bảo vật giả dạng ra, để lộ gương mặt thật cực kỳ anh tuấn.

“Vẫn kinh tởm!” Bạch Điệp mặt không đổi sắc nói.

Sau đó, trong vô thức, Bạch Điệp đưa tay xoa đầu khấc của Dương như xoa đầu thú cưng, vừa xoa vừa hỏi Dương: “Được rồi, nói ta nghe xem cơ thể người quan hệ bằng cách nào?”

Dù là con người hay đa số các loài sinh vật, duy trì nòi giống luôn luôn là một trong những bản năng quan trọng nhất, Bạch Điệp cũng vậy, nhưng khác với đồng loại, sự tiến hóa khiến bản năng của nàng cũng khác, nàng không có hứng thú với đồng loại bá vương trùng, nàng hứng thú với loài người, nhưng nàng cũng mang bản năng ghê tởm loài người của bá vương trùng. Quan hệ với sinh vật mình ghê tởm nhất để duy trì nói giống, một cảm giác không hề dễ chịu, Bạch Điệp đã nấn ná rất lâu cho đến tận ngày nay, nàng buộc phải làm vậy để phát triển giống loài để đương đầu với lần diệt tộc tiếp theo.

Nghe câu hỏi đầy tính ngây thơ và tò mò của Bạch Điệp, Dương gian xảo đáp: “Cái này thuộc về bản năng, không nói được, chỉ có thể thực hành thôi, mà ta thì bị thiến rồi...”

“Không nói thì thôi, ta giết ngươi rồi tìm bắt một cặp con người đực và cái về làm mẫu cho ta xem.”

“Ha ha ha!” Dương bật cười thật to.

“Ngươi cười cái gì?”

“Ta cười nàng không biết chút gì về loài người, con người có tôn nghiêm, đặc biệt là con đực, nếu bị bắt quan hệ trước mặt người khác thì chúng ta thà tự sát còn hơn!”

“Người kia cũng nói như vậy... Xem ra là thật.” Trong đầu Bạch Điệp thầm nghĩ.

Sau đó Bạch Điệp hỏi Dương: “Vậy ngươi có tôn nghiêm không?”

Dương đáp ngay: “Có... À mà không, à nhưng có... Ý ta là, nếu người khác thì không được, nhưng làm mẫu với nữ hoàng thì ta sẽ suy nghĩ tạm gác tôn nghiêm sang một bên.”

Thấy Bạch Điệp đang đắn đo, Dương tiếp tục dụ dỗ: “Dù sao ta cũng bị thiến rồi, xem như ta hướng dẫn nàng để đổi lấy sự tự do chứ ta có được lợi ích gì đâu!”

Nữ hoàng Bạch Điệp mãi suy nghĩ, bàn tay trắng xinh vẫn đang vuốt ve dương v*t của Dương, sau đó nàng gật đầu nói: “Cũng đúng... Thôi chỉ sơ cho ta xem, sau khi xong việc ta sẽ thả ngươi tự do, chỉ giữ lại con sâu này.”

“Được... tuân lệnh nữ hoàng!” Dương ngoài mặt ra vẻ khổ sỡ bất đắc dĩ nhưng trong lòng thì cười gian thầm nghĩ: “Chỉ sợ đến lúc đó nàng không nỡ cắt nó, khà khà...”

“Rồi giờ làm gì?” Cố ngăn cảm giác ghê tởm, Bạch Điệp hỏi Dương.

“Trước tiên cần tạo cảm hứng.”

“Bằng cách nào?”

“Mơn trớn, hôn, khiêu khích...” Dương nói, đồng thời đưa tay định chạm vào ngực Bạch Điệp nhưng bị nàng phất tay đánh bật ra.

“Không cho chạm vào người ta, đồ kinh tởm!”

“Ặc!” Dương đau nhói rụt tay về, ủy khuất nói: “Không chạm thì sao mà dạy! Nhưng nàng cũng đang chạm vào ta đấy thôi!” Dương vừa nói vừa liếc xuống nơi bàn tay Bạch Điệp đang nắm lấy ấu trùng của hắn.

“Hay là... Chỉ cho thứ này chạm vào nữ hoàng thôi?” Dương nảy ra ý tưởng.

Bạch Điệp đắn đo rồi gật đầu: “Thứ này thì được.”

Dương thầm cười gian, Bạch Điệp ngây thơ còn chưa biết đây mới là vũ khí nguy hiểm nhất.

“Đầu tiên là tạo cảm hứng, đây là tạo cảm hứng bằng cách chạm vào cơ thể nhau.” Dương vừa nói vừa ưỡn hông đem dương v*t chạm nhẹ vào làn da đùi trắng mịn mát rượi của Bạch Điệp.

Bạch Điệp khẽ run lên, cảm giác kích thích kì lạ lan khắp người nàng.

Dương cho ấu trùng của mình bò khắp hai bên đùi Bạch Điệp, sau đó từ từ chen vào giữa hai đùi đang khép kín của nàng.

“Nữ hoàng cảm thấy thế nào?”

“Cũng được...” Bạch Điệp khẽ đáp, cảm giác con ấu trùng kia bò trên làn da nhạy cảm của mình tạo cho nàng cảm giác kích thích kì lạ.

Dương cũng kích thích không kém, hắn cố chen ấu trùng vào khe đùi mềm mịn: “Nữ hoàng thử cho nó chui vào đi!”

“Ngộ nhỡ nó ngộp chết thì sao?” Bạch Điệp ngây ngô hỏi.

“Yên tâm!” Dương phì cười, đẩy ấu trùng chen sâu vào...

“A...” Bạch Điệp khẽ rên lên khi ấu trùng của Dương chen sâu vào, chạm đến cái khe hồng nhạy cảm đang dần trở nên ướt át của nàng.

Đẩy sâu vào giữa hai đùi rồi chầm chậm rút ra, chỉ vài lần như vậy, ấu trùng của Dương đã trở nên ướt át dù chưa trực tiếp tiến vào cái khe kia.

Cứ tiếp tục như thế, Dương đẩy vào rút ra, mắt hắn âu yếm nhìn gương mặt xinh đẹp đang trở nên mê mị của Bạch Điệp, nàng cũng vô thức ngước lên nhìn vào mắt hắn.

“A...” Bạch Điệp thỉnh thoảng lại khẽ rên một tiếng mệ hoặc và đáng yêu, hai đôi mắt vẫn nhìn nhau, dần trở nên say đắm.

Rồi không nhìn nổi, Dương chầm chậm cuối mặt muốn hôn lên đôi môi hồng nhuận đang hé hờ của Bạch Điệp.

Gần chạm tới, nàng vội quay mặt tránh đi.

Dương mỉm cười, hắn hơi cúi người cho dương v*t nghiêng lên rồi đẩy nhẹ đưa phần đầu khắc chui vào cửa mình Bạch Điệp.

Nàng lại ngẩng đầu nhìn Dương, mắt khéo hờ, môi he hé khẽ rên.

Dương lại cúi xuống đem môi mình chạm nhẹ vào môi nàng.

Chỉ chạm nhẹ rồi Bạch Điệp lại quay đi, nhưng như vậy đã đủ gây ra một làn sóng kích thích, làn sóng này tưởng chừng nhỏ nhoi, nhưng như một ngòi nổ, lan tỏa và phá vỡ sự kềm chế.

“Đây gọi là gì?” Bạch Điệp tò mò hỏi.

“Hôn!” Dương âu yếm đáp, sau đó lại cúi đầu muốn hôn lên môi Bạch Điệp.

Nhưng nàng lại quay đầu tránh né.

Rồi bất ngờ nàng quay mặt lại, chủ động áp môi mình vào môi Dương.

Hôn, đối với Dương là tận hưởng hương vị thơm ngọt tuyệt trần từ môi Bạch Điệp, còn đối với Bạch Điệp là cảm giác đầy mâu thuẫn giữa sự ghê tởm và khoái cảm ngọt ngào khó tả.

Càng ghê tởm hơn nữa khi tên con người giống đực này đưa cái lưỡi ẩm ướt tởm lợm của hắn vào miệng nàng, nhưng lại khiến nàng say mê đón lấy và say sưa hút lấy nước bọt từ lưỡi hắn như hút một loại mật ngọt.

Dương thì khỏi phải nói, hắn xâm chiếm khắp vòm miệng Bạch Điệp, tham lam hút lấy hương vị trong miệng nàng, bắt giữ và mơn trớn lưỡi nàng.

Dương vòng tay ôm lấy làn eo mỹ miều của Bạch Điệp, nàng lập tức gõ nhẹ vào tay hắn, không cho hắn chạm vào người mình.

Rồi cũng chính nàng nắm lấy tay hắn, kéo tay hắn đặt lại lên eo mình, để thử lại cảm giác cũng rất kích thích khi bị hắn ôm vào eo, dù vẫn thấy ghê tởm.

Đấu tranh giữa khoái cảm và tởm lợm...

dương v*t của dương vẫn chỉ đang khiêu khích, hắn đủ kinh nghiệm để biết nếu quá vội vàng sẽ khiến nữ hoàng hoảng sợ, hắn cần kích thích nàng từ từ.

Tay Dương xoa khắp làn eo thon, xoa lên bờ vai trần và kéo nhẹ làm lớp khăn tắm rơi xuống.

Tay còn lại của hắn khe khẽ chạm lấy bầu ngực tròn của nàng, mềm mại, căng tròn, mát rượi.

Lại một kiểu kích thích khác, Bạch Điệp khẽ rên, cảm giác bàn tay ghê tởm kia chạm vào những nơi nhạy cảm nhất của nàng sao mà kích thích quá...

Một tay xoa ngực, một tay xoa mông.

Nữ hoàng cũng tò mò đưa tay xoa lên ngực Dương, cảm nhận từng thớ thịt săn chắc trên cơ thể hắn.

Rồi Dương đột ngột bế nữ hoàng lên, đem nàng đặt ngồi trên giường, còn hắn quỳ một chân dưới giường.

Có chút hụt hẫng khi cơn sướng khoái bị cắt ngang, Bạch Điệp định mắng Dương, nhưng ngay lập tức một đợt kích thích mới được tạo ra khi Dương chắp tay lên ngực cúi đầu trịnh trọng nói: “Kẻ bề tôi xin phép được phục vụ nữ hoàng bệ hạ.”

Rồi trước sự bất ngờ của Bạch Điệp, Dương cúi xuống nâng chân nàng lên, môi hắn hôn lên từng ngón chân xinh xắn của nàng.

Tởm lợm nhưng đầy kích thích, Bạch Điệp nhắm hờ mắt hưởng thụ cảm giác đầy mâu thuẫn này trong khi Dương cũng sướng khoái hưởng thụ hương vị trên chân nàng.

Hôn khắp hai bàn chân, Dương liếm một đường dài lên đùi Bạch Điệp, môi hắn mơn trớn, lưỡi hắn liếm ướt khắp cặp đùi mềm mịn thoang thoảng hương thơm của nàng.

“Ư...”

Bạch Điệp cứ khẽ rên, Dương nâng hai chân nàng lên cao, mắt hắn khao khát ngắm nhìn cửa mình hồng hào xinh đẹp của nàng, ánh mắt hắn gây cho nàng cảm giác tột cùng ghê tởm, nhưng cũng cực kì kích thích.

Rồi hắn cúi đầu hôn lên cửa mình nàng, bằng chính đôi môi trước đó đã hôn lên môi nàng.

Ngọt ngào, ướt át, kích thích, ghê tởm, những cảm giác hòa vào nhau theo từng lượt mơn trớn, từng lượt hút, từng lượt gặm nhấm, từng lượt liếm láp. d*m thủy như mật ngọt tiết ra bao nhiêu bị Dương tham lam hút lấy bấy nhiêu.

“A... Con người đúng là kinh tởm!” Bạch Điệp rên rỉ nói trong khi tay nàng vô thức xoa đầu Dương, khuyến khích hắn nghịch phá cửa mình nàng.

Nghe Bạch Điệp nói, Dương như con rắn trường lên người nàng, môi hắn kề môi nàng và thì thầm: “Còn chưa đủ kinh tởm đâu! Nàng muốn thử không?”

Vừa nói, Dương vừa đưa dương v*t tìm đến cửa mình Bạch Điệp.

Nhìn Dương bằng ánh mắt mị tình, Bạch Điệp cười nụ cười quyến rũ khiêu khích: “Kinh tởm đến mức nào?”

Dương đem dương v*t trượt dọc theo cửa mình Bạch Điệp một cách đầy khiêu khích, môi hắn vẫn kề môi nàng, hơi thở hai người phả vào nhau, hắn nói: “Kinh tởm đến phát điên, nàng nên cân nhắc kẻo hối hận.”

Hơi thở Bạch Điệp mỗi lúc một dồn dập, nàng ưỡn hông đem cửa mình của mình áp sát dương v*t của Dương, thèm khát cảm giác thứ kia đâm vào mình, nàng ngọt ngào nói: “Thử xem!”

Rồi cả hai cùng bật cười, nụ cười dạt dào dâm tình, hai đôi môi lại dán chặt vào nhau.

Bạch Điệp co chân lên, Dương cong người đem dương v*t nhắm vào cửa mình nàng và đẩy một phát.

“Ưm!” Màng trinh bị xuyên thủng, cửa mình luôn khép kín lần đầu bị xâm nhập, Bạch Điệp đau đớn nghiến răng cắn chặt lưỡi Dương.

Mãi đến khi cơn đau dịu lại, Bạch Điệp mới chịu nhả lưỡi Dương ra.

“Đủ kinh tởm chưa?” Mặc cơn đau trên lưỡi, Dương hỏi Bạch Điệp.

“Chưa!” Bạch Điệp tinh nghịch đáp, cả hai cùng phì cười, nụ cười ngọt ngào.

Dương bắt đầu nhẹ nhàng rút ra rồi lại đưa vào.

Bạch Điệp rên rỉ hưởng thụ, chợt ngón tay nàng chạm vào môi Dương, đem miệng hắn mở ra.

“Cho ta xem lưỡi...” Bạch Điệp nói.

Dương đưa lưỡi ra.

“Đau không?” Bạch Điệp e thẹn hỏi.

“Hơi hơi!” Dương đáp.

Bạch Điệp đưa tay ôm đầu Dương kéo xuống, môi nàng ngọt ngào hôn vào lưỡi hắn.

Tay Dương nâng niu bầu ngực tròn của nàng, hông hắn đẩy nhanh dần, mạnh dần.

Nhịp tình tăng lên mức dồn dập, hai đôi môi vẫn dính lấy nhau, hai tay Bạch Điệp bấu chặt cổ Dương, hai chân thon dài quặp vào hông hắn.

“Ư... A... Tởm chết đi được!” Nhìn Dương bằng ánh mắt mị tình, Bạch Điệp nũng nịu nói, môi nàng rời môi Dương nhưng hai đôi môi vẫn còn liên kết với nhau bằng một sợi tơ nước bọt lấp lánh.

Dương phì cười, rõ ràng là vị nữ hoàng này đang sướng phát điên mà vẫn giả vờ phủ nhận.

Dương dừng lại, rút dương v*t ướt sũng của mình ra, hắn tiến lên ngồi dang hai chân ngang vai Bạch Điệp, chỉa dương v*t của mình vào môi nàng và khiêu khích: “Vẫn chưa đủ ghê tởm đâu!”

“Ngươi tình làm gì?” Nhìn cái thứ đen dài, gân guốc và ướt át đang đặt trên môi mình, Bạch Hậu không hiểu hỏi.

“Chẳng phải nàng thích nó sao? Liếm sạch nó cho ta!”

“Ngươi thật ghê tởm!” Bạch Điệp khinh miệt nói, nhưng môi nàng lại hé ra đưa lưỡi liếm nhẹ lên dương v*t của Dương.

Nàng đã nghiện cảm giác ghê tởm này rồi...

Làn môi hồng, chiếc lưỡi xinh, hàm răng trắng ngần thay phiên nhau hôn, liếm và gặm nhẹ cái khúc thịt đen dài, Bạch Điệp càng bú liếm càng thấy say mê, mặc cho Dương đưa tay xoa tóc nàng.

Dương dần đứng thẳng lên, Bạch Điệp vô thức ngồi dậy rồi quỳ lên để giữ môi mình không rời khỏi dương v*t của Dương.

Nhìn nữ hoàng của chủng tộc bá vương trùng hùng mạnh đang quỳ dưới chân phục vụ dương v*t mình, ngoan ngoãn cho mình xoa đầu và sờ ngực, khoái cảm chinh phục dâng lên cực đỉnh trong Dương.

Dương nắm tóc Bạch Điệp, đem dương v*t cắm sâu vào cổ họng nàng một lúc rồi rút ra khiến Bạch Điệp ho sặc sụa.

“Đủ tởm chưa nữ hoàng?” Dương khoái trá hỏi.

“Chưa!” Bạch Điệp ngoan cường đáp.

“Chưa này! Chưa này!” Dương tọng thêm vài lần nữa vào cổ họng nàng, sau đó kéo nàng sang tư thế bò, hắn tiến ra sau mông nàng rồi cắm thật mạnh dương v*t mình vào nàng.

“A!”

Một tay nắm tóc Bạch Điệp, một tay Dương vỗ mông nàng chan chát trong khi hông hắn đẩy dồn dập vào mông nàng để dương v*t liên tục đâm sâu hết mức vào âm đ*o nàng.

Vừa trước đó ngọt ngào giờ lại trở nên mạnh bạo, Bạch Điệp như bị sốc nhưng vẫn cong eo ưỡng mông đón nhận sự xâm nhập điên cuồng của gã con người kinh tởm.

Hóa ra đây là động phòng! Nàng là nữ hoàng cao quý, hắn là kẻ khác loài kinh tởm, nhưng giờ nữ hoàng đang bò chổng mông cho kẻ khác loài tha hồ làm nhục.

“Này thì nữ hoàng!” Dương đẩy từng cú cực mạnh vào Bạch Điệp, vừa đẩy vừa mắng.

“Này thì ghê tởm!”

“Này thì thiến!”

Bạch Điệp cong eo hứng chịu từng cú đẩy điên dại, nàng cũng phản pháo lại Dương:

“Đồ con người hôi hám! A!”

“Ừ ta hôi hám đó, nhưng nàng lại thích ngửi mùi hôi hám của ta!”

“Ngươi thật đáng ghê tởm! A!”

“Ừ ta đáng ghê tởm, nhưng sự ghê tởm này đang làm nàng sướng phát điên!”

“Ngươi là chủng loài hạ đẳng! A! A! A!”

“Kẻ hạ đẳng này đang hưởng thụ thân thể của một vị nữ hoàng cao quý!”

Cứ thế, sau mỗi câu cãi nhau, Dương đẩy dồn dập hơn và Bạch Điệp cũng rên to hơn, cho đến khi cơn cực đỉnh xộc đến, Bạch Điệp quay đầu nhìn Dương, cố tìm ra thêm một câu chửi...

“Ngươi là, ngươi là...”

Dương cắm mạnh một phát cuối cùng, hắn cúi người xuống, một tay ôm bầu ngực đang đong đưa của nàng, mắt hắn nhìn vào mắt nàng, âu yếm nói: “Ta là chồng nàng!”

Rồi hắn hôn nàng...

Tinh dịch từng đợt phóng vào tử cung của Bạch Điệp...

Say mê hôn Dương, say mê đón nhận từng đợt tinh nóng hỏi, cho đến khi thứ kia nhỏ dần trong âm đ*o, Bạch Điệp rời môi Dương, e thẹn nũng nịu: “Ngươi là... Ngươi là đồ ghê tởm!”

Rồi nàng phì cười, Dương cũng phì cười, nàng ôm đầu hắn, nằm ngửa ra cho hắn nằm đè lên mình, cả hai tiếp tục hôn nhau thật lâu...

Nằm trên giường, mặc kệ dòng tinh trắng đục chảy từ đùi lên giường, Bạch Điệp nép vào lòng Dương, mặc cho hắn âu yếm sờ mó khắp cơ thể, nghe hắn tỉ tê thì thầm vào tai nàng những câu nói ngọt ngào, thỉnh thoảng nàng lại dâng môi thơm cho hắn.

Rồi chợt nhận ra điều gì, Bạch Điệp nói: “Hình như ta vẫn không thể thụ thai.”

“Tại sao?” Dương tò mò hỏi, dù thật ra hắn cũng không muốn Bạch Điệp sớm thụ thai vì sợ chuyện thiên nguyền nhà họ Võ là thật.

Bạch Điệp đáp: “Có lẽ là vì hai ta khác loài, ta vẫn còn thiếu một bước tiến hóa cuối cùng để chính thức có cơ thể người.”

“Vậy sao? Thế thì chúng ta không cần phải động phòng nữa!” Dương trêu.

“Sao lại không cần?” Bạch Điệp bĩu môi.

“Không phải nàng ghê tởm ta sao?”

“Đúng vậy, chàng là đồ kinh tởm!” Bạch Điệp gật đầu công nhận, sau đó nàng vuốt ve dương v*t của Dương và nói tiếp: “Nhưng nó thì không!”

“Vậy ta giết nó!”

“Ai cho?”

“Của ta, ta có quyền!”

“Giờ nó là của ta rồi, bổn nữ hoàng không cho phép chàng làm hại nó!”

“Nữ hoàng thì sao? Xem ta làm hại nữ hoàng đây!”

“Không được! Người đâu? Hộ giá! A! A!”

Vài hiệp trôi qua, Bạch Điệp ngồi tựa lưng vào ngực Dương trong hồ tắm, để cho hắn thoải mái vuốt ve khắp cơ thể xinh đẹp ướt át của nàng.

“Phải rồi, ta đến đây để nói cho nàng một tin quan trọng...”

“Chuyện gì?”

Lúc này, có một người mở cửa bước vào phòng, người này thấy bóng người sau rèm phòng tắm nên tiến đến, vừa đi vừa nói bằng giọng nói mà Dương nghe có phần quen thuộc: “Bạch Điệp, cuối cùng thì ta cũng đã khám phá ra một điều từ nơi đặt ba hòn đá...”

Người này đang vừa nói vừa kéo rèm thì im bặt khi thấy Dương ôm Bạch Điệp trong bồn tắm.

Dương buông bàn tay đang vuốt ve ngực Bạch Điệp ra để giơ lên chào người này và ấp úng nói: “Ng... Ngân Hà...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.