cuộc du hành trên không kết thúc khi Bích Diệp mang Dương đáp xuống một vườn cây ăn quả nơi miền Tây bạt ngàn sông nước.
Theo thông tin từ Google, Dương biết được cây vú sữa thủy tổ bị giấu trong một kết giới nên người bình thường không thể tìm ra.
Trước khi tiến vào kết giới, Bích Diệp nhắc nhở Dương: “Nghe kĩ, không được tự ý hành động, cây có linh trí nên có thể khiến quả thối rữa trước khi chúng ta hái được.”
Dương gật đầu, sau đó thấy Bích Diệp cũng tự hóa thành một bé gái liền thắc mắc: “Thật ra quả đó có gì đặc biệt mà khiến nàng hao tổn tâm tư như vậy?”
Với Google, Dương đã biết rằng quả vú sữa thủy tổ này ngoài hương vị thơm ngon đến mức khiến người ta tàn sát để được ăn, nhưng ngoài như thế ra thì dường như không có hiệu quả gì khác. Nhưng nhìn nét mặt Bích Diệp thì hắn nghi ngờ rằng đằng sau chuyện hái quả còn có điều gì đó nghiêm trọng hơn nhiều.
“Đâu có!” Bích Diệp trong hình hài bé gá mắt tròn xoe lắc đầu trông vô cùng đáng yêu, nhưng cái sự đáng yêu này lại khiến Dương sởn tóc gáy, vì hắn biết nàng đang giấu hắn điều gì đó.
Điều gì mà Nữ Thần Sinh Mệnh phải che giấu? Chẳng lẽ có nguy hiểm gì mà ngay cả nàng cũng không thể bảo đảm an toàn?
Nghĩ thế, Dương toát mồ hội gọi: “Bích Diệp...”
“Sao?”
“Ta... ta muốn đi về...” Dương rụt rè nói.
“Đi về?” Bích Diệp nhìn Dương, không khó để nàng nhận ra sự lo lắng của Dương, định đe dọa hắn nhưng lại nhận ra có người đang bay đến.
Đó là một mỹ nhân nóng bỏng như lửa, ngực nở eo thon, váy ngắn nửa đùi khoe đôi chân thon dài quyến rũ.
Cô gái đáp xuống trước mặt Dương, nàng nheo đôi mắt phượng mê hồn nhìn Dương rồi đặt một ngón tay tên giữa trán Dương.
Khoảnh khắc đó, Dương cảm thấy trán mình nóng rực, Huyết Ảnh Yêu Hoa như cháy bừng lên dữ dội.
Nhưng cô gái nhanh chóng thu tay và nói: “Ha! Huyết Ảnh Yêu Hỏa, ngươi là kẻ đã nhận viên tinh thạch đó từ Đinh Bộ Lĩnh sao.”
Dương kinh ngạc nhìn cô gái xinh đẹp không thua gì Hồng Ảnh này, hắn ngạc nhiên vì nàng không những biết nguồn gốc Huyết Ảnh Yêu Hỏa của hắn mà còn khiến Yêu Hỏa phản ứng.
“Nàng là ai?” Dương thầm hỏi Google, nhưng đáp lại là sự im lặng...
Cô gái thấy vẻ hoang mang trên mặt Dương, môi khẽ cười và nói: “Ngạc nhiên sao? Ta chính là người cho Đinh Bộ Lĩnh mượn Huyết Ảnh Yêu Hỏa.”
Lúc này, Bích Diệp chen ngang: “Thua cược thì nói là thua cược, ngươi đã hứa nếu Đinh Bộ Lĩnh có thể dẹp loạn 12 sứ quân, thống nhất đất nước và lên ngôi Hoàng Đế thì sẽ cho hắn Huyết Ảnh Yêu Hỏa tinh thạch để trấn áp Xương Cuồng, cái gì mà cho với mượn?”
Cô gái nheo mắt nhìn Bích Diệp và nói: “Bích Diệp, kẻ - thua - cuộc như ngươi có tư cách gì lên tiếng? Lần này lại đến xem ta ăn quả thì cứ im lặng mà xem, biết đâu thương tình ta cho nếm một ít.”
Bích Diệp mặt không cảm xúc, nắm tay Dương định kéo đi nhưng cô gái kia đã kéo tay còn lại của Dương và nói: “Bích Diệp, ngươi có thể đi, nhưng tên này thì không!”
“Tại sao?” Bích Diệp hỏi.
Cô gái đáp: “Huyết Ảnh Yêu Hỏa vốn là của ta, hắn đã hấp thu Huyết Ảnh Yêu Hỏa, vậy nên hắn cũng là người của ta!”
Dương được hai người đẹp tranh giành, dù chưa rõ chuyện gì nhưng cũng cảm thấy phê phê nên chưa vội mở miệng.
Nhưng Bích Diệp liền buông tay Dương và nói: “Được thôi, ta sẽ không ra tay ngăn cản, nhưng hắn có mệnh hệ nào thì ta chờ xem ngươi giải thích thế nào với Hồng Ảnh.”
Cô gái nhướng mày: “Hắn liên quan gì đến Hồng Ảnh?”
Bích Diệp đáp: “Không những liên quan đến Hồng Ảnh mà còn liên quan đến chính ngươi! Ngọc Yến, chẳng lẽ ngoài Huyết Ảnh Yêu Hỏa ra ngươi không cảm thấy hắn có gì khác sao?”
Cô gái tên Ngọc Yến nghe Bích Diệp nói liền quay sang đặt ngón tay lên trán Dương lần nữa rồi nhắm mắt lầm bầm: “Thiên Cực Thánh Quang, Hắc Ma Đế Lôi, Tử khí, Sinh lực, Chân Long cốt, Tiên huyết... Còn... còn...”
Nói đến đây, Ngọc Yến mở trừng mắt nhìn Dương với vẻ khó tin: “Không thể nào! Sao một kẻ lai giữa Tiên - Long - Nhân như ngươi lại có được thứ đó?”
“Thứ gì nữa?” Dương khó hiểu, thứ gì của hắn có thể khiến một tồn tại có vẻ sánh ngang Nữ Thần như Ngọc Yến phải kinh ngạc (chẳng lẽ là trym to?)
Bích Diệp tỏ ra đắc ý trước sự kinh ngạc của Ngọc Yến, nàng hỏi: “Sao? Ai là người của ai?”
Ngọc Yến không đáp, nàng cắn răng như đang lưỡng lự điều gì.
Chợt một mùi hương thoảng lan đến, Dương dễ dành nhận ra đây là mùi vú sữa, nhưng thơm hơn và có một sức hấp dẫn lạ lùng.
Lúc này, Bích Diệp kéo tay Dương chạy vội vào lớp màn kết giới.
Khi lướt qua bức màn vô hình, khung cảnh hoàn toàn thay đổi, trước mắt Dương là cả một đồng cỏ mênh mông bát ngát, giữa đồng, một cây cổ thụ cao lớn với cành lá xum xuê đang đong đưa trong gió nhẹ.
Trên một cành cây, Dương thấy một quả vú sữa tròn đến mức hoàn hảo đang tỏa sắc tím lung linh cùng hương thơm thanh lành.
Bích Diệp có vẻ vội vã giục Dương: “ Mau tiến đến, nhớ không được dùng linh lực!”
Dương vội theo chân Bích Diệp, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn ra sau, Ngọc Yến cũng đang bước theo.
Thấy Dương lo lắng, Bích Diệp nói: “Đừng lo, cô ta sẽ không dám làm gì ngươi đâu.”
Dương tò mò hỏi: “Cô ta là ai?”
Bích Diệp đáp: “Cô ta có thể nói là bạn của Hồng Ảnh, lần trước cô ta đoạt mất quả vú sữa thủy tổ mà ta cất công hái được, dùng thủ đoạn hèn hạ để cướp mà cứ ra vẻ đắc ý. Hừ!”
“Bạn của Hồng Ảnh?”
“Phải, lần hái quả 2000 năm trước cô ta chỉ khoảng tuổi ngươi bây giờ mà đã vô cùng xảo quyệt, hái quả không thành nên dùng khổ nhục kế, nào là báo hiếu mẹ già, nào là xin đổi mạng mình lấy quả tặng mẹ nhân mùa Vu Lan.” Bích Diệp bực dọc.
“Ặc, nói vậy mà cũng tin hả?” Dương trợn mắt, Bích Diệp mà hắn biết tuy lúc nào cũng tỏ ra vô tư nhưng không hề ngây ngô.
Bích Diệp đáp: “Tại ngươi không thấy bộ dạng ả lúc đó, khóc lóc như thật, ta xiêu lòng nên đã trao lại cho ả, nào ngờ ả nhận được liền trở mặt nuốt quả vào bụng. Ả biết ta không làm hại ả nên còn cố tình trêu tức ta. Hừ! Ta mà ra tay thì dù ả có thể tái sinh trăm nghìn lần cũng chết!”
Nhìn Bích Diệp bực dọc với hai gò má hồng phồng lên, môi chu ra còn chân mày nhíu lại trông cực kỳ đáng yêu, Dương không khỏi phì cười một cái khiến nàng bất mãn: “Ngươi cười cái gì? Tin ta giao ngươi cho cô ta không?”
“Ẹc! Vậy ta có thứ gì mà khiến cô ta có vẻ sợ?”
“Thứ gì? Đó không phải đồ vật, mà là...”
Bích Diệp chưa nói hết câu thì chợt sựng lại, nàng dang tay ngăn Dương bước đến.
Dương ngạc nhiên nhìn theo hướng Bích Diệp và giật mình phát hiện ra có một người đang đứng dưới gốc cây từ lúc nào không hay, thậm chí Dương nghi ngờ rằng cả Bích Diệp lẫn Ngọc Yến đều không kịp nhận ra sự xuất hiện của kẻ kia, trên mặt hai nàng lộ rõ sự đề phòng.
Kẻ kia quay lưng về phía bọn Dương, tuy đứng yên nhưng lại toát ra vẻ âm tà ma mị, ngay cả khi cất tiếng, âm thanh của hắn cũng quái dị vô cùng: “Đây là vú sữa thủy tổ sao? Có vẻ thơm ngon.”
Nghe tiếng nói, Dương thốt lên: “Người nước ngoài?”
Nghe Dương nói, Bích Diệp ngạc nhiên: “Ngươi biết?”
Dương lắc đầu: “Đâu có biết, nhưng nghe giọng hắn đớt đớt như mới học nói tiếng Việt.”
Chợt kẻ kia lại cất tiếng: “Ha... Tên nhóc này biết ta đến từ bên ngoài sao? Ta còn tưởng đa số người bên trong phong ấn đều tin rằng cái xó xỉnh này là nơi duy nhất còn con người tồn tại.”
Trước 13 tuổi, mọi đứa trẻ đều được dạy rằng Việt Nam là vùng đất nổi duy nhất còn tồn tại, rằng chỉ có Việt Nam được bảo vệ trong phong ấn mới còn con người, chính xác hơn là những chủng tộc hình người, sinh sống. Nhưng Dương không hề tin điều này, vì hắn đã từng tiếp xúc với vết nứt phong ấn và nghe rõ những tiếng động khủng khiếp nơi đó.
Lúc này, Ngọc Yến tỏ ra ngạc nhiên: “Đến từ bên ngoài? Ngươi thật sự là người nước ngoài? Vậy lời đồn về những vết nứt phong ấn của Lạc Long Quân là có thật?”
Dương phỏng đoán Ngọc Yến hẳn phải là Thần, nếu đúng thì hóa ra bí mật về những vết nứt ngay cả Thần cũng không phải ai cũng biết.
Bích Diệp nhìn kẻ lạ mặt và nói: “Vậy ngươi là một trong những kẻ lẻn xâm nhập qua vết nứt bùng phát nửa năm trước?”
Kẻ lạ mặt quay lại nhìn Bích Diệp bằng ánh mắt tăm tối, gã không hé môi nhưng lại phát ra tiếng nói: “Ta không muốn gây chiến, chỉ muốn thưởng thức món ngon. Hẳn các ngươi biết rõ hậu quả ra sao nếu chúng ta chiến đấu...”
Hai vị Thần đánh nhau có thể gây thiệt hại thảm khốc, Dương hiểu rõ Bích Diệp là người không muốn thấy điều này nhất, nhưng qua giọng điệu của kẻ ngoại quốc kia, Dương biết gã đang đe dọa, hoặc cho gã ăn quả, hoặc là chiến đấu...
Khi Dương dang suy nghĩ, Ngọc Yến định ra tay nhưng bị Bích Diệp ngăn lại: “Đừng, hắn mạnh hơn ngươi.”
Dương nhìn sang Bích Diệp, tuy nét mặt nàng vẫn bình thản nhưng hắn biết nàng đang muốn chấp nhận từ bỏ quả vú sữa vì an nguy của người vô tội sống xung quanh kết giới.
Ngọc Yến ngược lại, nàng bực dọc đáp lời Bích Diệp: “Ta hiểu ngươi không muốn liên lụy người vô tội, nhưng ta không bao dung như ngươi, dù ta không hái được thì hắn cũng đừng hòng ăn được! Hắn dám ra tay với người vô tội thì cả Thần Minh sẽ vây giết hắn.”
Nghe Ngọc Yến nói, kẻ kia liền bật cười dù mặt không cảm xúc: “Ha ha ha! Vây giết ta? Dám xông vào phong ấn thì ta đã sẵn sàng chết rồi! Nhưng trước khi chết ta phải kéo theo vài triệu mạng xuống mồ!”
Ngọc Yến bước lên, thân hình xinh đẹp bốc lên một ngọn lửa lam nóng rực: “Ta thách ngươi...”
Nhưng chưa kịp nói hết, Ngọc Yến đã bị Bích Diệp ngắr lời: “Hoàng Ngọc Yến! Vô Địch cũng vậy, ngươi cũng vậy, Phượng Hoàng tộc của ngươi ai cũng nóng nảy bất chấp như vậy sao?”
“Phượng Hoàng tộc?” Dương giật mình, hóa ra cô nàng Ngọc Yến xinh đẹp nóng bỏng này là người của Phượng Hoàng tộc, bảo sao lại có quan hệ với Hồng Ảnh, và Huyết Ảnh Yêu Hỏa tinh thạch từng là của nàng nên bảo sao Vô Địch lại nói Phượng Hoàng tộc có ghi chép về Huyết Ảnh Yêu Hỏa và dị năng tối hậu Huyết Thù.
Dương lại nghĩ, theo lời Bích Diệp kể thì Ngọc Yến từng ăn quả vú sữa thủy tổ cách đây hai ngàn năm, vậy tính ra nàng là tổ tiên của cả Hoàng Vô Địch lẫn Hoàng Phi Vũ. Hắn có thứ gì khiến vị tổ tiên Phượng Hoàng tộc xinh đẹp này phải kinh ngạc?
Lúc này, Hoàng Ngọc Yến nhìn sang Dương, như sực nghĩ ra điều gì liền nói: “Khoan, ta có một cách...”
“Cách gì?” Bích Diệp nghi vấn.
Ngọc Yến chỉ vào Dương: “Dùng tên này làm tốt thí, cùng với Phượng Ấn!”
Nghe câu này, nhìn sang mặt Bích Diệp sáng ngời như tìm ra chân lý, Dương bủn rủn muốn sụp đổ, quả nhiên đây chẳng phải chuyện lành...