12 Nữ Thần

Chương 346: Chương 346: Phó thủ lĩnh




Tác giả: Slaydark

Sau khi gặp gỡ Tử Yên, Dương rời khỏi khu vườn và dạo khắp di tích Cổ Loa.

Khắp các mảnh vỡ, có những công trình còn đang xây dựng, cũng có những nơi đã hoàn thiện khang trang, tại mỗi nơi, Dương lại gặp gỡ những người quen cũ, như gã Tiếu công tử sát thủ ăn chay trường, như Phong Du và Ám Ảnh cùng nhóm với Lôi Chấn thời còn ở âm đ*o Hội, sư huynh Đỗ Đạt cũng rời khỏi Vô Lực bang và gia nhập Hắc Đạo sau lời kêu gọi của Bình Thường trong trận chiền với Siêu Quần, giờ Đỗ Đạt cũng đã biết tên sư đệ Bình Thường hiền lành như cục đất của hằn chính là Dương, ngoài ra còn có hai thằng bạn chí cốt của Dương thời còn học ở học viện Nữ Thần, hai tên này theo thư mời gia nhập Hắc Đạo, lấy bí danh là Đao Thánh Vu Sinh và Kiếm Ma Từ Trần, gặp lại nhau, cả bọn tay bắt mặt mừng một phen rôm rả.

Khi Dương và bọn Đỗ Đạt, Vu Sinh, Từ Trần ôn chuyện, Độc Hành lăng xăng chạy vào báo có một vị khách đến tìm Dương, tự xưng là Thích Đông.

“Nói ta không có ở nhà, bảo nó cút đi!” Dương giật mình xua tay khi nghe nói có Thích Đông đến tìm.

“Tuân lệnh!” Độc Hành gật đầu cái rụp rồi chạy ra nói với Thích Đông: “Thủ lĩnh nói là ta không có ở nhà, bảo nó cút đi.”

Thích Đông nghe mà hai mắt trợn muốn lòi ra ngoài, thằng Độc Hành từng hành cả Hùng Vương Bảng bọn hắn ra bã đây sao? Đệ nhất Thế Hệ Hoàng Kim cũng chỉ lăng xăng như thằng chạy vặt, cái Hắc Đạo này là đầm rồng hang hổ gì vậy?

Vốn định bám theo Dương tìm hiểu bí quyết cải trang để có thể thầm lặng đi phổ độ cho những mảnh đời lầm đường lạc lối nơi chốn lầu xanh, đèn mờ, mát xa, nhà nghỉ, xiếc tua... nhưng khi Thích Đông thấy Vô Địch đang gác cổng và Nhất Ảnh Độc Hành chạy việc vặt, gã sợ xanh cả mặt. . Truyện Teen Hay

Mà lúc này lại có hai người tiến đến, người nam thì tuấn tú phi phàm, người nữ xinh đẹp thánh khiết nhưng lại ẩn chứa gì đó tiều tụy u buồn.

“A! Quân sư Đông Phương Bất Bại đến rồi!” Độc Hành mừng rỡ nói, người nam chính là Hoài Bão, người nữ không ai khác ngoài Phong Linh Nhi.

Thấy Độc Hành, Hoài Bão cũng sợ hết hồn, Độc Hành xoa tay nói: “Chờ tí để ta đi báo thủ lĩnh!”

Nói xong, Độc Hành lăng xăng chạy đi, nhưng chạy được một đoạn thì ngừng lại suy nghĩ, sau đó quay lại nói với Thích Đông: “Thủ lĩnh vẫn chưa có ở nhà đâu, cút đi.”

Nói xong Độc Hành lại chạy đi, để lại bọn Hoài Bão, Thích Đông và Phong Linh Nhi đứng trông theo mà không hiểu nổi.

Sau một hồi, Độc Hành chạy ra dẫn Hoài Bão cùng Phong Linh Nhi xuống căn cứ, còn Thích Đông bị Độc Hành cản lại không dám hó hé nên đành đứng trông theo.

Võ Bạch rảnh rỗi buồn chán, thấy Thích Đông đứng đấy liền ngoắc vào hỏi: “Đói không, ta làm vài món chay cho ăn, vừa ngon vừa bổ.”

Nghe thế, mắt Thích Đông sáng rực, hai tay chắp lại nói: “Mô phật! Tiện thay, tiện thay!”

Dương cùng Hoài Bão và Phong Linh Nhi bước trên một chiếc cầu lơ lửng để tiến vào một mảnh vỡ trung tâm di tích Cổ Loa thành, nơi này vẫn được duy trì nguyên trạng, là nơi từng phong ấn Linh Quang Thần Cơ và Bạch Kê Tinh, cũng là nơi ở của tàn hồn An Dương Vương Thục Phán.

Lâu ngày gặp lại, bọn Dương, Hoài Bão và Phong Linh Nhi không khỏi nhớ lại những kỉ niệm phiêu lưu cùng nhau trong rừng Pù Mát bạt ngàn, sau khi vượt qua lũ tay chân của âm đ*o Hội ngày xưa, bọn hắn tìm đến nơi Thạch Thần Sư Cao Lỗ tạ thế, thừa kế những phát minh vô giá của ngài và hứa hẹn mang di chúc của ngài tìm đến mộ của An Dương Vương, giờ đây, lời hứa ngày xưa đã được thực hiện.

Sau một lúc lâu không kềm được cảm xúc trước di ngôn của vị tướng tài thân cận nhất, An Dương Vương cuối cùng cũng an tỉnh lại, vẫn đôi mắt buồn xa xăm, ngài hỏi về những di vật mà Cao Lỗ để lại, đặc biệt là nỏ thần, ngài vuốt ve chiếc nỏ, ánh mắt buồn vời vợi tưởng nhớ và thương cảm về quá khứ xa xăm.

Vừa vuốt ve, An Dương Vương vừa nói về những bí mật của nỏ thần mà ít ai biết đến.

“Năm đó, được thần Kim Quy ban vuốt, Cao Lỗ liền ngày đêm nghiên cứu và tạo ra nỏ này, nhưng khi đó nỏ được gọi là Linh Quang Siêu Thánh Cơ, bởi vì đó là một thánh bảo siêu cấp.

Khi ấy nỏ cũng không có thuộc tính hệ quang như hiện tại.

Cho đến khi ta đề nghị Cao Lỗ nâng cấp nỏ, gán cho nỏ một hệ thuộc tính. Để phù hợp, cần có một nguyên liệu đặc biệt, có thể sánh ngang vuốt rùa thần.

Khi đó, ta có được một chiếc lông vũ quý hiếm, được cho là lông vũ của một thần thú, chim Lạc.

Ta đề nghị Cao Lỗ sử dụng lông chim Lạc và cuối cùng Cao Lỗ nâng cấp thành công, nỏ thần có thêm hệ quang và thăng cấp thành một thần bảo hùng mạnh giúp ta đánh đâu thắng đó...”

Sau khi nói về nỏ thần, An Dương Vương nhìn bọn Dương, nhìn khung cảnh Cổ Loa đang được xây dựng thành căn cứ Hắc Đạo và lặng lẽ nói: “Ta cứ mãi tiếc nuối nhìn về hướng hoàng hôn đã tắt, khi giật mình nhìn lại thì bình minh đã đến tận sau lưng. Thời đại này là của các ngươi, ta giao lại nỏ thần và thành Cổ Loa này cho các ngươi, hy vọng đến một ngày Linh Quang Thần Cơ và Cổ Loa thành sẽ tỏa sáng rực rỡ, vượt qua cả hào quang của ngày xưa đã từng.”

Thật lâu sau, bọn Dương từ biệt An Dương Vương. Trên đường đi, sau một hồi im lặng, Hoài Bão nói với Dương: “Ngươi còn nhớ từng hứa giúp ta chữa trị cho Linh Nhi không?”

Dương gật đầu: “Nhớ chứ! Nhưng với hai điều kiện, một là chờ đến khi Cửu Phẩm Liên Hoa Tháp khôi phục đủ mạnh, và hai là ngươi phải gia nhập Hắc Đạo.”

Thật ra, dù Hoài Bão có gia nhập Hắc Đạo hay không thì Dương vẫn sẵn sàng chữa cho Phong Linh Nhi bằng mọi giá, một phần vì tình bạn của bọn hắn, phần khác vì tình trạng của Phong Linh Nhi dù sao cũng do âm đ*o Hội gây ra.

“Được, ta đồng ý!”

Hoài Bão thoải mái gật đầu đáp ứng khiến Dương trợn mắt khó tin, Dương còn tưởng con hàng này sẽ giãy đành đạch lên thề chết sống cũng không lấy Dương... nhầm, không gia nhập Hắc Đạo.

Thật ra Hoài Bão cũng thừa hiểu thứ mê gái như Dương sẽ sẵn sàng giúp đỡ dù hắn có gia nhập Hắc Đạo hay không, nhưng kể từ khi tiếp xúc với kí ức của mẹ ruột, Hoài Bão trở về lần mò điều tra và lờ mờ tra ra kẻ thù giết mẹ hắn là một trong những thế lực ngầm hùng mạnh nhất, Quỷ Môn Quan, hơn nữa, Quỷ Môn Quan là tổ chức đứng sau điều khiển âm đ*o Hội, những thí nghiệm âm đ*o Hội gây ra trên người Phong Linh Nhi đều do Quỷ Môn Quan chỉ đạo.

Hoài Bão không biết rõ Quỷ Môn Quan mạnh cỡ nào, nhưng hắn tin so với Quỷ Môn Quan, Hoàng thành chỉ như một tổ kiến hôi.

Vậy nên Hoài Bão chọn gia nhập Hắc Đạo, một tổ chức nhỏ bé mới hình thành nhưng có tiềm năng to lớn.

Ngoài vì muốn lợi dụng Dương, Hoài Bão còn gia nhập vì nhiệt huyết tuổi trẻ, hắn muốn thử cảm giác chung sức xây dựng một tổ chức và đưa nó thành một tổ chức hùng mạnh, không chỉ có khả năng chống lại Quỷ Môn Quan mà còn vượt xa hơn, đánh bại mọi thế lực và thống nhất đất nước.

Và những gì Hoài Bão nghĩ cũng là những gì Dương muốn, một Hắc Đạo không lớn mạnh, không đông đúc, nhưng sở hữu những thành viên đều có tiềm năng phi phàm, khi họ cùng nhau phát triển, cùng nhau chinh chiến, sẽ đến một lúc Hắc Đạo trở thành một tổ chức hùng mạnh và đoàn kết.

Nhưng đó chỉ là lý thuyết...

“Tốt, từ nay ngươi sẽ là phó thủ lĩnh!” Sau khi đồng ý gia nhập Hắc Đạo, Hoài Bão chỉ tay vào Dương và nói.

“Ý ngươi là sao? Ngươi muốn làm thủ lĩnh?” Dương nheo mắt hỏi, khi Hoài Bão đang gật đầu, Dương nhanh miệng nói thêm: “Thủ lĩnh đội dọn cứt nhé!”

Kết quả là Hoài Bão gật đầu ngay khi Dương vừa nói xong, bị xỏ nhưng Hoài Bão không phản ứng mà đáp lại: “Tốt, đi đi phó thủ lĩnh.”

“Đi đâu?” Dương hỏi.

“Dọn cứt!” Hoài Bão đáp.

“Ngươi là thủ lĩnh đội dọn cứt mà, đâu phải ta?” Dương hỏi.

Hoài Bão đáp: “Còn ngươi là phó thủ lĩnh đội dọn cứt mà? Không nghe lệnh thủ lĩnh sao?”

“Dọn cái đầu mày!” Dương cọc lên mắng.

“Ê nói chuyện đàng hoàng nha!”

“Không nói nhiều nữa, thằng nào mạnh thằng đó làm thủ lĩnh!” Dương xoắn tay áo nói.

“Đánh thua đừng có lật lọng! Phong Linh Nhi làm trọng tài nhé.” Hoài Bão đáp.

Lúc này ba người đang đứng giữa một mảnh sân trống trãi, Phong Linh Nhi tự giác lùi ra cho Hoài Bão và Dương đứng đối diện nhau, dưới chân mỗi tên hiện lên một vòng xoáy, của Dương là hình rồng lộn có cánh đen, của Hoài Bão là một đôi cánh màu xám trong.

Giữa hai người toát ra một bầu không khì tĩnh lặng đến đáng sợ, khiến người ta có cảm giác như chỉ cần lỡ chớp mắt một cái cũng đủ đầu rơi máu chảy.

Rồi một luồng gió nhẹ thoảng qua, trong tích tắc đó, Dương biến mất và xuất hiện ngay sau lưng Hoài Bão, nhưng cũng trong tích tắc đó, Hoài Bão cắm Phong Vân kiếm xuống đất, thanh kiếm này liền giải phóng ra một cơn bão điên cuồng khiến Dương phải lui ra ngay sau khi thực hiện một bước Dạ Hành.

Khi Dương bị gió bão đẩy lui, Hoài Bão lại lấy Quốc Toản Thánh Kỳ ra cắm xuống đất, cờ thêu sáu chữ vàng phất phơ trong gió bão, rồi như có tiếng vó ngựa và tiếng quân lính xung trận phát ra quanh lá cờ, những luồng gió bão dần biến đổi thành hình dạng một đội quân hùng dũng đang xông vào chiến trận.

Phá Cường Địch, Báo Hoàng Ân, đội quân tạo hình từ gió bão đồng loạt lao về phía Dương như sóng thần hồng thủy.

Trước đội quân đang điên cuồng lao đến, Dương lấy ra một chiếc quan tài và giải phóng đội quân âm binh để đối đầu quân địch.

Hai đội quân ập vào nhau tạo ra âm thanh va chạm rung trời.

Đội quân âm binh của Dương thắng thế, nhưng chợt một luồng ánh sáng hoàng kim tỏa ra từ giữa cơn bão, sáu con rồng vàng hư ảo từ Sắc Mệnh Chi Bảo Ấn hiện ra, gầm lên một tràng kinh thiên động địa rồi lao vào tấn công đội quân âm binh.

Hai đội quân như sóng thần ập vào nhau rồi đành bật nhau ra, tạo thành một khoảng trống ở giữa, và từ khoảng trống này, một vệt đen và một vệt trắng như chớp bắn vào nhau và kềm nhau ở giữa khoảng trống.

Vệt đen chính là Dương trong dạng Tiên Long Hóa, mặc thêm áo giáo Hắc Phù Đổng, tay cầm Nghịch Thiên Kiếm.

Vệt trắng là Hoài Bão mặc áo vải trắng với đôi cánh trong suốt trên lưng, quanh thân hắn tỏa ra những luồng gió như một lớp giáp thầm lặng, trên tay hắn cầm Phong Vân Kiếm lưỡi kiếm vô hình đang ghìm nhau với lưỡi kiếm đen của Dương, nơi hai lưỡi kiếm chạm nhau, không khí như bị áp lực làm vặn vẹo đến mức cò thể thấy bằng mắt thường.

Rồi cả hai cùng thu kiếm và cùng chém vào nhau ở vị trí khác, nhưng hai lưỡi kiếm lần nữa va vào nhau, vì cả hai lưỡi kiếm rèn từ chất liệu đặc biệt nên khi va vào nhau không hề có tiếng kim loại va chạm, cũng không có những tia lửa tung tóe, chỉ có không khí vặn vẹo và lan ra như một vụ nổ vô hình vô thanh.

Liên tục hàng chục nhát chém va vào nhau khiến bầu không khí xung quanh tựa như muốn sụp đổ, cho đến khi Dương và Hoài Bão đồng loạt lui ra.

Lai lại cách Dương gần chục mét, Hoài Bão đứng yên, mắt nhắm lại, nhanh như chớp vung kiếm chém vào hư không.

Xoẹt!

Không khí như bị chẻ đôi bởi cú chém của Hoài Bão, nhưng Dương đã biến mất và hiện ra ngay trước mặt Hoài Bão, Nghịch Thiên Kiếm trên tay đâm thẳng về phía bụng hắn.

Nhưng khi Dương đâm vào, những luồng khí quanh người Hoài Bão đột nhiên tụ lại thành một vòng xoáy cuộn vào lưỡi kiếm Nghịch Thiên, khiến cho cú đâm của Dương chậm lại một nhịp và vừa đủ để Hoài Bão lách mình, đồng thời Hoài Bão chộp lấy Sắc Mệnh Chi Bảo Ấn đang lơ lửng bên cạnh đem vỗ vào đầu Dương.

Mà cũng lúc này, Dương cũng lấy ra Linh Quang Thần Cơ hóa thành dạng súng chỉa thẳng vào đầu Hoài Bão...

Hòa.

Dương còn nhiều chiêu chưa dùng đến, nhưng hắn biết Hoài Bão cũng không dùng hết lực, nếu muốn đấu đến cùng có lẽ ít nhất một trong hai phải tử trận, cho nên không ai nói với ai, cả hai ngầm hiểu đã đến lúc dừng lại.

Thu súng lại, Dương gật gù nói: “Khá lắm, xem như hòa đi, dù thật ra nếu ta bóp cò súng thì đầu ngươi có lỗ rồi!”

“Đầu ta có lỗ hay là đầu ngươi có dấu trước?” Hoài Bão nhướng mày hỏi.

“Không phục hả? Không phục tao đành cho mày phục!”

“Chắc tao sợ mày!”

Binh!

Bốp!

“Ứ Hự!”

Thế là cuộc chiến tiếp diễn, liên tục những bí kĩ được Dương và Hoài Bão tung ra như nắm tóc, cào mặt, véo ti, cắn mông, bóp dái, nhổ lông nách...

Phong Linh Nhi đứng xem cũng chỉ biết lắc đầu, hai tên này vốn đã khắc nhau từ xưa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.