Từ dưới hố trồi lên sau khi lãnh trọn đòn Tam Đế Cuồng của Dương, Đường Thông Thiên mặc kệ lồng ngực nát bấy của mình, gã nhìn Dương rồi đặt tay lên ngực mình và thì thào nói: “Để tự vệ, trái tim của Thiên đã thiết lập một phong ấn áp chế sức mạnh của mọi sinh vật trong khu vực Địa Tâm Cảnh này, khiến cho không ai, kể cả Sùng Lãm ở thời điểm hắn tiến vào đây có thể gây nguy hại gì đến quả tim. Càng đến gần quả tim thì lực áp chế càng mạnh.”
“Sùng Lãm năm đó chỉ là Thần, còn chưa có khả năng chống lại phong ấn, nên cuối cùng hắn đặt vào đây một sự chuẩn bị, một cơ hội, chính là ba viên Trấn Thiên Thần Thạch, kết hợp với Địa Tâm Châu dựng thành Thiên Địa Thần Trận.”
Đúng như lời Đường Thông Thiên nói, Lạc Long Quân là người để lại Thiên Địa Thần Trận để phòng ngừa có kẻ đạt được quả tim.
Nhưng một thần trận thì không thể muốn có là có, chính vì vậy mà Lạc Long Quân đã chia cắt Địa Tâm đồ đặt ở khắp nơi trong Địa Tâm Cảnh, đồng thời xây dựng một kết giới bảo vệ xung quanh nơi đặt ba hòn đá, tạo điều kiện cho loài sinh vật nơi này phát triển, trở thành những kẻ bảo vệ ba hòn đá và Địa Tâm Châu.
Làm sao Lạc Long Quân chắc rằng Thiên Địa Thần Trận sẽ được kích hoạt khi có kẻ lấy được quả tim? Lạc Long Quân không chắc chắn, ngài chỉ muốn để lại một cơ hội cho hậu thế.
Khi Đường Thông Thiên nói xong, Dương liền lao về phía gã.
Vừa chạy, Dương vừa giậm mạnh chân khiến hàng chục xác chết trỗi dậy, những âm binh này vừa chạy cùng Dương vừa tụ vào nhau thành từng nhóm.
Sau đó Dương chắp tay lại cho những ngón tay đan xen vào nhau và hô lên:
“Ngự Tử Thuật - Đại Âm Binh!”
Khi Dương nói, âm binh trong mỗi nhóm bám lấy nhau, xương thịt của chúng tách ra và kết nối với nhau, từ năm nhóm, mỗi nhóm hơn mười âm binh kết hợp với nhau trở thành năm tên âm binh to lớn hung hãn.
Đột phá Chiến Hoàng, linh hồn phát triền vượt bậc, Dương đã có thể sử dụng những linh thuật cấp cao hơn của tuyệt học Sát Thần mà trước đó hắn không thể dùng đến.
Năm tên đại âm binh to lớn được Dương gọi dậy nên cũng hưởng lợi ích từ Thiên Địa Thần Trận, chúng gầm to đầy khí thế rồi lao như bay về phía Đường Thông Thiên.
Lúc này, tất cả mọi người đã nhận ra Tà Phật Bình Thường chính là Âm Vương Hữu Thực.
“Tà Phật Bình Thường và Âm Vương Hữu Thực, một kẻ vừa Phật vừa Tà, một kẻ nắm giữ Sinh - Tử, hai kẻ mang trong mình những thứ đầy mâu thuẫn này lại cùng là một người!” Có người vẫn chưa tin, thì thào nói.
“Từ lúc thấy Bình Thường thế chỗ Lý Hữu Thực thì ta đã nghi rồi, nhưng không ngờ là thật.”
“Tà Phật là Âm Vương, vậy kẻ này vừa mang Hắc Niệm, vừa có Hoàng Niệm, vừa luyện Tử Vong, còn kiêm luôn Sinh Mệnh. Ta bắt đầu lo lắng cho các vị trí của Hùng Vương Bảng và Thế Hệ Hoàng Kim...”
Có người không phục: “Còn khuya nhé! Quan trọng không phải ngươi có gì, mà là thực tài! Thử bước ra khỏi Địa Tâm Cảnh này xem, bất kì ai trong Hùng Vương Bảng cũng có thể tàn sát hắn.”
Ẩn Đoan Trang đang cùng Tiêu Hồn chống trả quyết liệt cũng tỏ ra khó chịu: “Cái gì mà lo lắng cho Hùng Vương Bảng? Chẳng qua là nhờ Thiên Địa Thần Trận mà thôi! Nếu người được giải áp chế là Tiêu công tử thì tên quái nhân kia đã sớm chết rồi!”
Năm tên đại âm binh của Dương như mãnh thú xông vào tấn công Đường Thông Thiên từ mọi phía, gã khá vất vả chống trả, khi thì nghiêng người né một cú vồ đầy vuốt nhọn, lúc thì nhảy lên tránh một cú táp đầy răng nanh, sau đó lại tung cước đá vào một cú đấm to lớn rồi nhảy lui để tránh một cú chém.
Mà lúc này, Dương lần nữa tiến vào trạng thái Kiếm Tâm, hắn đạp vào một chữ hắc vạn để lao như tên bắn về phía Đường Thông Thiên, cánh tay mang xương chân long kích hoạt long hóa trong lớp giáp hắc kim, lại bọc thêm một lớp phủ hắc niệm, Dương tung một đấm về phía Đường Thông Thiên.
Vì vừa tránh đòn của lũ đại âm binh, Đường Thông Thiên mất điểm tựa nên không thể tiếp tục né tránh, chỉ có thể giơ ngang tay cản đấm của Dương.
BINH!
Cú đấm của Dương va vào làm cánh tay của Đường Thông Thiên nổ tung tóe, bản thân Đường Thông Thiên cũng bị bật ngược ra sau, bị một đại âm binh tóm tóc quật đập mặt xuống đất.
ẦM!
Khi Đường Thông Thiên bị quật xuống, bốn đại âm binh còn lại liền xông vào khóa chặt tứ chi của gã. Ngay sau đó, đại âm binh còn lại nhảy vào dùng bàn tay đầy vuốt nhọn đâm vào lưng Đường Thông Thiên, đúng vị trí gã đặt trái tim.
Bắt được quả tim, đại âm binh dưới sự điều khiển của Dương thử bóp nát nó nhưng không thể, liền dùng sức kéo quả tim ra khỏi lồng ngực.
Bị kéo ra, quả tim tỏa ra những sợi tơ để bám chặt vào cơ thể Đường Thông Thiên. Cùng lúc đó, những sợi tơ đang hút linh lực những sinh vật gần đó cũng tạm thời rời khỏi con mồi và tức tốc bay về chui vào quả tim.
Thình thịch!
Một tiếng tim đập vang lên khi những sợi tơ nạp linh lực hút được vào quả tim, Đường Thông Thiên đang bị khống chế đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn, gã giật tay làm hai đại âm binh đang khống chế tay gã bị kéo đập đầu vào nhau. Sau đó, Đường Thông Thiên vặn gãy cánh tay của đại âm binh đang kéo quả tim rồi xoay người khiến hai đại âm binh đang giữ chân gã phải buông tay ra.
Khi Đường Thông Thiên đang thoát ra, Dương cũng đang lao vào tung đấm vào đầu gã.
BINH!
Một đấm trời giáng khiến đầu cổ Đường Thông Thiên gập ngược ra sau, nhưng đồng thời gã cũng tung một chưởng vào ngực Dương khiến Dương văng ra.
Đầu của Đường Thông Thiên dần trở lại đúng vị trí trong khi những sợi tơ đỏ như mạch máu đang nổi khắp làn da trắng của gã.
Dương vừa văng ra liền đạp lên một chữ hắc vạn để lần nữa phóng đến như đạn bắn.
Dương lại tung đấm và Đường Thông Thiên cũng tung đấm đáp trả.
BINH!
Lần này Dương không còn ưu thế, cả nắm đấm của Dương và Đường Thông Thiên cùng va chạm rồi cùng bật ra. Nhưng khi tay này bật ra, tay còn lại của Dương chụp lấy cổ tay Đường Thông Thiên và hắn xoay người vặn thật mạnh.
Có tiếng xương khớp vụn vỡ khi Dương vặn nát cánh tay Đường Thông Thiên, sau đó Dương quật gã ra trước mặt mình, đồng thời hắn tung gối đập lên tấm lưng đang rơi xuống của gã.
Binh!
Sau khi tung gối, Dương buông Đường Thông Thiên ra cho gã rơi xuống, còn hắn đạp một chữ hắc vạn phóng lên cao, hàng trăm chữ hắc vạn hiện ra và tụ thành một nắm đấm khổng lồ nện thẳng xuống người Đường Thông Thiên.
ẦM!
Ăn trọn nắm đấm, Đường Thông Thiên nằm bẹp dí dưới mặt đất, phía dưới là một vết lõm hình nắm đấm khổng lồ.
Dương lần nữa co tay, lại hai cú đấm khổng lồ hiện ra.
ẦM!
ẦM!
Liên tiếp ba cú đấm giáng vào khiến cơ thể Đường Thông Thiên bầm dập tan nát. Rồi Dương phóng xuống, hắn đạp lên ngực Đường Thông Thiên, thò tay vào ngực gã để cố móc quả tim ra.
Nhìn Dương đánh Đường Thông Thiên một cách tàn nhẫn hung ác, nhiều người hít một hơi thật sâu tự hỏi ai mới là kẻ thù cần bị tiêu diệt.
“Đúng là Âm Vương! Đúng là Tà Phật! Ra tay thật hung ác!”
Không ai biết rằng sự tàn nhẫn điên cuồng của Dương là do trong trạng thái Kiếm Tâm bị hắc niệm ảnh hưởng.
Năm đại âm binh lại lao vào khống chế Đường Thông Thiên cho Dương dồn sức lấy quả tim. Nhưng quả tim bám quá chắc.
Có nhiều sợi tơ đâm vào tay Dương, tìm cách hút linh lực của Dương, nhưng quái lạ ở chỗ, không những chúng không hút được linh lực của Dương mà còn bị Thôn Thiên Địa tự vận hành hút ngược lại, kêt quả là lũ tơ vội rút về, không dám hút linh lực của Dương nữa.
Dương giẫm lên ngực Đường Thông Thiên lấy thế, dần kéo quả tim ra xa ngực gã, những sợi tơ kết nối quả tim và cơ thể gã cũng đứt dần, đứt dần.
Chợt có âm thanh như tiếng thủy tinh vỡ tan.
Dương nhìn lên trời, chiếc lồng bảo vệ dựa trên Thôn Thiên Trận và các bá vương trùng cuối cùng cũng bị phá vỡ, lũ bá vương trùng đã bị các sợi tơ hút cạn linh lực rơi xuống như mưa.
Kết giới bị vỡ, lũ xúc tua đủ mọi kích cỡ liền tràn vào.
“Không ổn rồi!” Dương thầm than, khung cảnh lúc này như tận thế, những sợi xúc tua khổng lồ che kín bầu trời, bá vương trùng rơi rụng như mưa, còn người luyện hồn bị rút cạn linh lực nằm la liệt chờ chết.
Ầm ầm ầm...
Mặt đất rung chuyển dữ dội khi lũ xúc tua khổng lồ đâm xuyên qua lòng đất để tiến vào chiến trường.
Bá vương trùng lẫn người luyện hồn, từng kẻ lần lượt trở thành mồi ngon cho lũ xúc tua. Những sợi nhỏ thì hút linh lực, sợi lớn hơn thì hút máu, còn sợi khổng lồ thì nuốt trọn nạn nhân, tất cả đều vì mục đích thu thập linh lực, máu và cả xương thịt cho Đường Thông Thiên cùng quả tim.
Từng người, từng người, một cảm giác sợ hãi tuyệt vọng phủ lên chiến trường.
Để cho Dương lo Đường Thông Thiên, Sùng Hạo và Hoài Bão vẫn đang tích cựu giải cứu, nhưng lúc này bọn hắn cũng gần như bất lực.
Những người bị hút cạn linh lực, điều mà họ có thể làm lúc này cũng chỉ là dùng chút hơi tàn để gào thét, khóc lóc, cầu cứu trong tột cùng sợ hãi và vô vọng.
Dương vẫn đang cố hết sức kéo quả tim ra khỏi ngực Đường Thông Thiên.
“Đừng làm chuyện ngu ngốc nữa!” Lúc này, Đường Thông Thiên lên tiếng: “Thế giới này cần có ta bảo vệ, cần có ta thanh lọc, ngươi chống lại ta là góp phần đẩy thế giới đi đến diệt vong đấy!”
Dương nhìn khung cảnh tàn khốc xung quanh, sau đó nhìn Đường Thông Thiên, trạng thái Kiếm Tâm khiến Dương trở nên lạnh lùng và bình tĩnh, hắn nói: “Ta thấy ngươi đâu phải đấng cứu thế? Ngươi là ác ma!”
Lúc đang nói, Dương đã kéo đứt gần hết số sợi tơ kết nối quả tim và cơ thể Đường Thông Thiên, chỉ sót lại vài sợi cuối cùng.
“Không! Ngươi mới là ác ma! Ngươi chống lại Chúa Trời, chống lại Đấng Thiên Đường! Ngươi chống lại thế giới!” Đường Thông Thiên bắt đầu mất bình tỉnh, nếu mất kết nối với quả tim, sức mạnh của hắn sẽ lại bị Địa Tâm Cảnh áp chế và dễ dàng bị tiêu diệt.
Dương bình thản đáp lời: “Ừ! Nếu ngươi là Chúa Trời thì ta thà làm ác ma!”
Cái gọi là chính hay tà giống như hai chiều của một con đường, kẻ đi không cùng chiều với các ngươi thì các ngươi gọi là kẻ ngược chiều.
Chỉ còn một sợi tơ cuối cùng, sợi tơ dai dẳng nhất.
Dương kéo thật căng.
Bựt!
Sợi tơ đứt, quả tim hoàn toàn rời khỏi cơ thể Đường Thông Thiên.
Cũng lúc này, một sợi tơ khổng lồ quất vào người Dương khiến hắn văng ra xa, quả tim rời khỏi tay Dương lơ lửng giữa không trung.
Dương vội lao đến nhưng bị những sợi xúc tua quấn lấy.
Trong lúc này, một người tiến đến bắt lấy quả tim.
Một người Dương biết.
Trần Phi Âm.