Bán Thần?” Dương giật mình nhìn Đại Bảo và hỏi: “Ngài cũng là Bán Thần, chắc cản nổi mà?”
Đại Bảo gật đầu: “Phải, ta cản được một tên.”
Dương chưa kịp thở phào thì lại trợn mắt toát mồ hôi hột: “Một tên? Ý ngài là sao?”
Đại Bảo quay đầu nhìn lên trời, hắn không cần phải trả lời nữa, vì trên bầu trời đã xuất hiện hay người...
Nhìn hai người bay đến từ hai hướng ngược nhau trên bầu trời, Thiên Kim nheo mắt nói: “Kẻ áo xanh cũng đến từ Thiên Cơ như Siêu Quần, tên là Trịnh Tính Phong.”
“Lại là Thiên Cơ?” Dương nhíu mày nói, Siêu Quần đến từ Thiên Cơ, hắn không rõ tổ chức này mạnh cỡ nào nhưng hắn biết có thể đào tạo ra đệ tam Hùng Vương Bảng Trịnh Thiên Minh thì nhất định không thua gì Thần Kim tháp, lại còn Vân Phi của Phiêu Vân đảo có lẽ cũng không hề kém cạnh, thật sự là họa vô đơn chí.
“Người phụ nữ là Vân Tâm Thi, cô ruột của Vân Phi.”
Khi Thiên Kim dang nói, mắt Dương như bị mê hoặc bởi phong thái như tiên giáng phàm của Vân Tâm Thi, đến nỗi quên mất nguy cơ hiện hữu. Sự thật là hắn chẳng còn sức để chiến đấu, chỉ đang thảnh thơi dựa hơi Thiên Kim và Đại Bảo.
“Cô, sao cô lại đến đây?” Vân Phi ngạc nhiên hỏi khi thấy Tâm Thi đáp xuống.
Tâm Thi nhìn Huyết Phù Đổng và đáp: “Một cuộc Thần Lôi Thẩm Định khủng khiếp nhất lịch sử vừa xảy ra, ngươi hỏi ta tại sao? Không chỉ ta, mà tất cả các thế lực khác cũng sẽ cử người mạnh nhất có thể để đến đây xem thứ bảo vật khủng khiếp gì vừa được tạo ra.”
“Mạnh nhất có thể, chẳng lẽ sẽ có Thần xuất hiện?” Vân Phi hỏi.
“Tất nhiên là không, họ còn bận đề phòng lẫn nhau cơ mà!” Tâm Thi đáp.
Vân Phi gật đầu: “Vậy thì tốt rồi, cô đến đúng lúc lắm.” Vân Phi chỉ sang Dương và nói: “Tên này chính là kẻ trộm Phong Thần Biến của chúng ta!”
“Ngươi lấy gì làm bằng chứng?” Thiên Kim tiến đến cạnh Dương và hỏi.
Vân Phi đáp: “Ta tận mắt thấy hắn dùng Phong Thần Biến để chống lại Thần Lôi! Thiên Kim, nàng thừa biết ngoài Phong Thần Biến ra thì không có loại Phong nào có thể giúp hắn đối kháng với Thần Lôi!”
“Chưa chắc!” Thiên Kim phản bác: “Nếu thứ hắn dùng là Thần Phong thì tại sao khi Thần Phong tiếp xúc với Thần Lôi lại không gây ra bão tố? Hơn nữa, cuối cùng thì thứ mà ngươi cho là Thần Phong của Phong Thần Biến kia đã nuốt chửng Thần Lôi mà không gây ra sự hỗn loạn nào, có thể sao?”
“C...” Vân Phi định nói có, nhưng hắn phải nuốt lại lời nói vì hắn biết đó là lời nói ngu ngốc. Phải, ngu ngốc cũng đoán ra rằng nếu Thần Phong gặp Thần Lôi sẽ sinh ra sức hủy diệt vô cùng khủng khiếp, điều đã từng xảy ra cách đây hơn hai mươi năm, chứ sao lại kết thúc êm đẹp thế kia?
Thiên Kim lại nói tiếp: “Rõ ràng ngươi cũng thấy thứ gió do Bình Thường sử dụng có thể hấp thu Thần Lôi, và theo ta biết chỉ có duy nhất một loại phong có thể dung hòa với lôi hệ, chính là Hỗn Độn.”
Vân Phi phủ nhận: “Nhưng Hỗn Độn không có màu xanh như vậy...”
Thiên Kim tiếp lời: “Phải, nhưng có một loại dị phong khác mang màu xanh tương tự, chính là Thông Thiên!”
“Và thiếu gia của Phiêu Vân đảo hẳn phải rõ hơn ai hết, rằng Hỗn Độn và Thông Thiên nếu hòa làm một sẽ trở thành dị thuộc tính mạnh mẽ nhất trong tất cả các thuộc tính nguyên tố.”
Thiên Kim nhìn Bình Thường và nói tiếp: “Ta nghĩ thứ Bình Thường dùng không phải Phong Thần Biến mà có thể chính là Hỗn Độn Thông Thiên kết hợp với Thần Lực.”
Rồi Thiên Kim lại quay sang Vân Phi và nói lớn tiếng: “Ta không dám tin rằng thiếu chủ của Phiêu Vân đảo nổi tiếng quân tử lại đi đặt chuyện để tìm cách cướp đoạt dị phong của Bình Thường này đâu. Phải không nhỉ?”
Trước lời nói sắc bén của Thiên Kim, Vân Phi hoàn toàn cứng họng, còn Dương thầm gật gù tán thưởng: “Con bé này đáo để thật...”
Lúc này, Tâm Thi chợt lên tiếng: “Cháu dâu của ta, hình như cháu đang bênh vực người ngoài để chống lại chồng mình... Cái này người ta gọi là... khôn nhà dại chợ đó!”
Tũn!
Tâm Thi vừa dứt câu thì tiếng lòng Dương phát ra từ cửa hậu khiến sự cay nghiệt trong lời nói của Tâm Thi biến thành buồn cười, Dương gãi đầu giải thích: “Ây! Nãy bị sét đánh nên ứ hơi trong bụng...”
Vừa nói, cơ thể Dương vừa teo nhỏ trở lại thành đứa nhóc mập mạp.
“Thôi xong!” Dương toát mồ hôi khi nhận thấy ánh mắt như cứa cổ người của Tâm Thi và Vân Phi cùng ánh mắt như hổ rình mồi của Trịnh Tính Phong, giờ thì ai cứu hắn đây?
Lúc này, Huyết Phù Đổng chạy xe đến dừng trước mặt Dương.
“Sao vậy?” Dương hỏi.
Huyết Phù Đổng toàn thân xì khói, dần thu lại thành Hắc Phù Đổng và đáp: “Thằng quần kia chơi cắn thuốc, đánh không lại!”
“Ặc!”
Chưa kịp nói gì, Dương chợt nghe Siêu Quần gầm lên giận dữ: “BÌNH THƯỜNG! MÀY SẼ HỐI HẬN!”
Với đôi mắt đỏ ngầu, Siêu Quần hóa thành tia chớp bắn thẳng vào Dương. Cũng lúc này, Vân Phi rút kiếm, Tính Phong lao vào cản Đại Bảo, Tâm Thi chặn đường chạy của Dương...
Trong khoảnh khắc không còn đường thoát, Dương chợt nhận ra mọi thứ xung quanh dần biến đổi, thoáng chốc khung cảnh hoang tàn bị Thần Lôi phá hủy đã trở thành một gian phòng nhỏ sạch sẽ.
Dương nhìn quanh, bên cạnh hắn còn có Diễm My, Hắc Phù Đổng, Truy Ảnh, và cả Thiên Kim, trên tay nàng cầm một vật hình chữ nhật to bằng bàn tay.
Dương kinh ngạc hô lên: “Thế giới di động? Nàng thành công rồi?”
Thiên Kim gật đầu đap: “Phải, nhưng chỉ hoạt động trong phạm vi Thần Kim tháp.”
Trong thời gian gặp nhau ở thôn Vĩ Dạ, Bình Thường đã đưa thêm nhiều sáng kiến cải tiến chiếc Thông Thoại của Thiên Kim, một trong đó là tính năng dịch chuyển không gian chỉ bằng một cái chạm tay và Bình Thường đặt bừa cho tính năng này cái tên là Thế giới di động.
“Thật lợi hại, mới đó đã làm được!” Dương được dịp nịnh đầm, nhưng vừa nói hết câu thì cảm thấy trong đầu ong ong như choáng váng.
“Anh sao vậy?” Diễm My hỏi.
Dương đáp: “Anh không sao...” Sau đó hắn quay sang hỏi Thiên Kim: “Đây là nơi nào?”
Thiên Kim đáp: “Thần Kim tháp, tầng 99. Có vấn đề gì sao?”
Dương nhìn quanh và nói: “Có cảm giác như thứ gì đang kêu gọi ta... Ở bên dưới...”
“Kêu gọi ngươi? Bên dưới?”
Dương gật đầu: “Phải! Cảm giác có chút thân thuộc, lại nghe như... tiếng mèo kêu?”
Nghe đến đây, ánh mắt nghi hoặc của Thiên Kim trợn tròn, nàng yên lặng vài giây rồi lui lại một bước.
Khi Thiên Kim lui lại, Dương ngạc nhiên phát hiện ra có một lỗ nhỏ dưới sàn phòng, thì ra Thiên Kim đã đạp lên để che giấu.
“Thần Kim tháp từng là một phần của Giả Kim thành.” Thiên Kim lạnh nhạt nói.
Dương nhìn Thiên Kim, hắn hiểu ý trong lời nói của nàng và hiểu tại sao nàng cần chìa khóa thành chủ Giả Kim thành.
Dương lấy chiếc chìa khóa trong nhẫn ra, cẩn thận cắm vào lỗ khóa, vừa cắm vừa nhìn Diễm My cùng Thiên Kim khiến hai nàng cùng đỏ mặt.
“Sao thế?” Dương hỏi.
Thiên Kim tức giận mắng: “Đê tiện, ngươi có biết lúc cắm chìa khóa xuống thì mặt ngươi dâm dê lắm không?”
“A! Ta trong sáng đến nỗi ban đêm có thể dùng tâm hồn ta làm đèn đường luôn đó!”
Dương vừa phân trần vừa xoay chìa khóa, trong lòng thầm nghĩ tại sao lỗ khóa không tiết ra nước nhờn cho dễ mở.
Cạch một tiếng, sàn phòng dần sụp xuống một vòng tròn, để lộ ra một cầu thang hình xoắn ốc.
Dương tò mò nhìn Thiên Kim, thấy nàng gật đầu nên liền đi xuống bên dưới, riêng Hắc Phù Đổng trèo lên xe định bốc đầu phi xuống nhưng bị Dương mắng cho một trận, tịch thu Truy Ảnh và trả roi lại cho Thiên Kim.
Bên dưới làm một gian phòng nhỏ với bốm bức tường lẫn sàn và trần đều làm từ pha lê trong suốt. Giữa phòng, một quả cầu pha lê lơ lững một cách kì ảo.
“Đó là...” Dương tò mò.
Thiên Kim đáp, mắt nàng đang mê say nhìn ngắm quả cầu: “Thần Kim! Hợp kim mang linh trí, chỉ cần luyện đuôc thì tất thành Thần Bảo.”
“Nhưng vấn đề là Thần Kim mang linh trí, nên cũng như Thần Bảo, nó tìm kiếm chủ nhân, chỉ người được chọn mới có khả năng luyện nó thành bảo.”
“Tất thành Thần Bảo...” Dương nhìn khối cầu, tò mò tiến lại gần và chạm tay vào...
Khoảnh khăc đó, quả cầu lóe sáng khiến mắt Dương chói lòa...
Khi nhìn thấy lại, trước mắt Dương là một cảnh tượng tàn khốc, bầu trời u ám, khói lửa khắp nơi, hàng ngàn xác người la liệt và hàng ngàn người khác vẫn đang điên cuồng chiến đấu, linh thuật bay khắp nơi, tiếng nổ kinh thiên động địa không ngừng sinh ra, đất trời rung chuyển.
Một chiến trường! Dương đang chạy với tốc độ rất nhanh dù cả người hắn mệt lừ.
Chạy ngang một nhóm người đang nghỉ ngơi, Dương ghé lại.
Thấy Dương, đám người cung kính chào: “Chiến Hoàng!”
Dương phất tay rồi hỏi: “Thấy thằng Bão đâu không?”
Một người chỉ tay về phía xa và đáp: “Dạ, Ma Vũ Chiến Hoàng đang chiến đấu đằng kia!”
Dương chạy vào một vùng gió mạnh khác thường, nơi hàng chục người đang vây quanh một thanh niên khoác áo choàng trắng, dưới chân hắn có một vòng sáng trong suốt bán kính hàng chục mét phủ lên mặt đất, trong phạm vi vòng sáng có gió mạnh dữ dội.
Hàng chục người vây quanh tên thanh niên chợt đồng loạt ngã gục, hắn thu lại vòng sáng dưới chân rồi lướt đến đối diện Dương và hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Dương thở hồng hộc đáp: “Thằng Sùng Hạo nó sứt đít rồi!”
Tên thanh niên chính là Hoài Bão, hắn ngạc nhiên: “Nó bị ai chém mà sứt cả bàn tọa thế?”
Dương lắc đầu: “Không phải! Ý ta là nó xức đít... à, đứt xích!”
Hoài Bão mừng rỡ: “Hay! Đi hưởng sái mau!”
Dương lắc đầu: “Nhưng mà nó bị bao vây rồi! Hai tên Bán Thần và sáu tên Chúa Tể! Giờ chỉ có Thần mới cứu nổi nó!”
Lúc Dương dứt câu, một tia sét giáng xuống giữa trời.
Khung cảnh thay đổi, Dương lại thấy gian phòng pha lê.
“Chuyện gì vậy?” Diễm My hỏi.
“Ta vừa thấy...” Dương mơ hồ nói.
“Tương lai?” Thiên Kim hỏi.
Dương nhín mày: “Ta không chắc lắm...”
Thiên Kim nói: “Ngươi biết linh trí của Thần Kim từ đâu ra không?”
Dương lắc đầu.
“Từ linh hồn một tộc trưởng Linh Miêu tộc, chủng tộc có khả năng dự cảm tương lai.”
“Linh Miêu tộc?” Dương trợn mắt, bảo sao hắn nghe như tiếng mèo kêu và cảm giác thân thuộc, chẳng phải là hắn vừa xoạc cả 3 đời tộc trưởng tộc người ta sao!
Lúc này, quả cầu pha lê dần cử động, lộ ra hình hài một con mèo trong suốt đang cuộn mình. Con mèo đẹp lung linh ngóc đầu nũng nịu cọ vào tay Dương.
Thiên Kim nhìn Dương bằng ánh mắt càng lúc càng tò mò hơn, kẻ này là thứ gì? Thần Lôi bỏ bảo đánh hắn, Thần Kim lại như mèo ngoan trong tay hắn...