Thách thức Thần Lôi, điều mà cấp Chúa Tể cũng chẳng dám nghĩ đến, vậy mà một món bảo vật vừa thành hình có gan làm điều đó?
Tuyệt Thế Kỳ Bảo thì sao, cũng chỉ ngang tầm Thần Bảo, khắc chăng là Thần Bảo có linh trí còn Tuyệt Thế Kỳ Bảo thì không có. Tên Bình Thường kia bằng cách nào đó đã thành công tạo ra một bảo vật có trí tuệ để thay thế linh trí, nhưng nhìn hành động của tên bảo vật kia, tất cả người chứng kiến đều cho rằng, thứ trí tuệ nhân tạo này quá kêu ngạo...
“Kêu ngạo và ngu si! Thần Bảo có thể chịu được Thần Lôi nhưng đó là khi được kết hợp linh lực từ vị chủ nhân đủ mạnh!”
“Đáng tiếc, Tuyệt Thế Kỳ Bảo đầu tiên của Việt Nam đã bị hủy diệt ngay khi vừa khai sinh, chỉ vì được di truyền tính kêu ngạo từ chủ nhân của nó...”
Thần Lôi tích tụ, một tia sét phá xuyên không gian đâm thẳng xuống người kim loại. Trong thời khắc chớp nhoáng đó, tên người kim loại đã trụ vững đôi chân, tay phải co lại rồi tung đấm...
ẦM!
Một tiếng nổ rung chuyển thiên địa vang lên khi nắm đấm của người kim loại va chạm với tia sét xanh bạc, mặt đất dưới chân người kim loại sụp xuống một mảng lớn, người kim loại ngã ngửa ra.
Tất cả mọi ánh mắt trợn lên vì kinh ngạc, không phải vì hắn tan xác, cũng không phải vì hắn chống được Thần Lôi, mà vì Thần Lôi bị hắn đánh bật ngược lên trên!
ẦM!
Lại một tia Thần Lôi giáng xuống, tên người kim loại đạp nền nhảy lên cao tung thêm một đấm, Thần Lôi lần nữa bị đánh bật.
Sững sờ là tất cả cảm xúc đang hiện diện quanh Thần Kim tháp. Bảo vật dù là Thần Bảo cũng không thể tự mình đối kháng với Thần, vậy mà một bảo vật vừa được tạo ra này lại đối đầu ngang sức với Thần Lôi.
Bảo vật đáng sợ đến thế, kẻ tạo ra còn khủng khiếp thế nào? Lúc chưa đến đây, ai cũng nghĩ hắn là một kẻ tầm thường ngạo mạn...
Thần Lôi vẫn điên cuồng giáng xuống, nhưng không phải một tia mà là nhiều tia liên hoàn.
ẦM ẦM ẦM ẦM...
Người kim loại trụ vững chân, cũng liên hoàn tung nắm đấm đáp trả, mặt đất rạn nứt, trời cao rung chuyển...
ẦM ẦM ẦM ẦM...
Siêu Quần nhìn như trân trối, với bảo vật khủng khiếp này thì ý định trả thù của lão cũng teo lại như dái mùa đông. Thần lôi mà nó đánh như bóng bàn thế kia thì Chúa Tể hệ lôi như lão chỉ có nước tan xác sau một đấm.
Cũng kinh ngạc như Siêu Quần, nhưng người đi cùng lão bình tĩnh hơn, lão quan sát từng động tác của người kim loại và phát hiện một điểm mà mắt thường khó nhìn ra: “Hình như... Mỗi lần tung đấm thì quanh thân hắn lại tỏa ra một làn khói xanh?”
“Khói xanh?” Siêu Quần liền chăm chú nhìn theo người kim loại, hắn vẫn đang điên cuồng so găng với Thần Lôi, thỉnh thoảng phải nhảy sang hướng khác vì sàn sập.
“Dị phong?” Siêu Quần, Phấn Liêm, Thiên Kim, Vân Phi và một ít cao thủ cùng nhìn ra làn khói xanh da trời và cùng hô lên.
“Bảo vật có dị phong? Nhưng đó là dị phong gì mà đối kháng được Thần Lôi? Khi mà ngay cả đế phong Hỗn Độn Thông Thiên, dị thuộc tính được cho là bí ẩn nhất, kì lạ nhất và cũng mạnh mẽ nhất vẫn không thể so sánh với Thần Lôi?”
Thần Phong!
Cơn mưa sét điên cuồng cuối cùng cũng tạm ngừng, nhưng mây đen vẫn đang tích tụ...
Mưa rơi không đủ, vậy thì thác đổ!
ẦM ẦM ẦM...
Nghiêng trời lệch đất, một ngọn thác lôi đình khủng khiếp sắp xé toạc bầu trời, phá nát không gian để đổ thẳng xuống đầu người kim loại...
Tận thế! Đó là thứ hiện ra trong suy nghĩ của tất cả những người đang run rẫy chứng kiến vầng lôi đình hủy diệt hiện giữa bầu trời...
Dưới Thần Kim tháp, kẻ gây ra thảm họa cũng không còn ung dung, hắn gồng người co cánh tay phải lại...
Lớp hắc kim quanh cánh tay phải người kim loại dần biến đổi, cơ bắp nở rộng ra và mọc một lớp vảy nhọn hoắc...
Từ cánh tay này, một làn khí xanh nhạt tỏa ra và xoáy quanh nắm đấm đang siết chặt của hắn...
Ngọn thác khổng lồ phá không đổ xuống...
ẦM ẦM ẦM...
Kẻ nhỏ bé đứng dưới cơn phẫn nộ của thần linh...
Cánh tay nhỏ bé, nắm đấm nhỏ bé, tung lên...
“Thần Phong Cuồng!”
Hùng vĩ và nhỏ nhoi va chạm, thời gian đứt đoạn, không gian vụn vỡ...
Khi nắm đấm vẫn đang giằng co với Thần Lôi, lớp vỏ kim loại đen trên nắm đấm dần bong tách, lan xuống cánh tay, lan xuống cơ thể và khắp toàn thân, lộ ra bên trong là một cơ thể người đen nhẻm.
Thì ra Dương, Bình Thường, ở bên trong người kim loại.
Không còn chỗ cho ngạc nhiên vì quá nhiều điều ngạc nhiên, khán giả chỉ còn quan tâm ai là kẻ chiến thắng...
Vảy chân long trên tay Dương cũng bong ra, da thịt hắn rạn nứt tuôn máu nhưng lớp xương chân long vẫn kiên cường chống chịu Thần Lôi.
Nơi tay Dương va chạm Thần Lôi, làn khí xanh quanh tay hắn nhanh chóng tỏa ra và tạo thành hình cơn lốc xoáy quanh Thần Lôi.
Cơn lốc lớn dần còn Thần Lôi nhỏ dần. Điều này khiến ngay cả Dương cũng kinh ngạc, Thần Phong của hắn đang hấp thụ Thần Lôi!
Phải, Dương có Thần Phong, và Thần Phong là nguyên nhân mọi chuyện...
Trong lúc Thẩm Định Bán Thần Bảo của Thiên Kim, Thần Lôi mơ hồ cảm ứng được Thần Phong trong Dương nên đã nhấn nhá ở lại mà thay vì tan đi sau khi thẩm định xong.
Khi Dương giải phong ấn của Bích Diệp để dùng thứ linh lực hỗn loạn của bản thân cũng là lúc Thần Lôi xác định Dương mang Thần Phong nên đã giáng xuống.
Ngay khi Thần Lôi giáng xuống, Dương đã kích hoạt Thiên Địa Hữu Tình - Vô danh biến để mượn Thần Phong kháng cự Thần Lôi, vậy nên hắn không chết dù kẻ hứng chịu Thần Lôi là hắn chứ không phải bảo vật hắn mới tạo ra.
Gọi là vô danh biến vì bản thân Dương không biết tên của Nữ Thần gió, thậm chí không nhớ ra mình quan hệ với nàng khi nào để đạt đến tầng 5 Thôn Thiên Địa. Hắn chỉ biết đến sự tồn tại của Thần Phong trong cơ thể nhờ khả năng của tầng 3: Thiên Địa Hữu Tình.
Lôi gặp Phong sẽ hỗn loạn, Dương không tránh khỏi điều đó. Thời điểm thức giấc sau khi cưỡng dâm Lương Thế Kim bên bờ sông Như Ý, Dương cũng khôi phục dần trí nhớ lẫn linh lực. Biết mình thông nhầm bê đê nên hắn lập tức bỏ trốn dù rằng trong lòng cũng mang nhiều cứt rắn.
Để cao chạy xa bay, Dương dùng linh lực nhập thể tăng lực chân rồi cắm đầu bỏ chạy cho đến khi nhận ra sự hỗn loạn khó kiểm soát linh lực của bản thân.
Khi nhận ra nguyên nhân đến từ Thần Phong, Dương hỏng hồn chạy về tìm Bích Diệp, không phải vì Bích Diệp có thể giải quyết, mà vì Dương biết Bích Diệp liên quan trực tiếp đến vụ mất trí nhớ, ghép tay chân long và nâng tầng thôn thiên địa từ tầng 3 lên tầng 4 của hắn, vậy nên hắn nghĩ có thể tồn tại bí ẩn trong linh hồn hắn cũng đang ở cùng Bích Diệp.
Dương tìm đến Bích Diệp trong Thiên Kim bắt đầu phát lệnh truy nã hắn, Siêu Quần cũng điên cuồng truy tung hắn.
Và Bích Diệp nguyền Dương nhỏ lại, mục đích để hạn chế sự hỗn loạn có thể bùng nổ bất cứ lúc nào trong hắn.
Một chuỗi liên hoàn tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, né vỏ dừa đ-ng vỏ sầu riêng, chưa biết thoát vỏ sầu riêng hay không thì vẫn còn một đống vỏ chai đang chực chờ...
Cơn lốc vẫn đang lớn mạnh trong khi Thần Lôi đang suy yếu dần dù vẫn điên cuồng gầm thét.
Cuối cùng, Thần Lôi bị nuốt trọn, cơn lốc xanh dần thu nhỏ, cho đến khi chỉ còn là một quả cầu to bằng nắm tay...
Thì không gian hé mở, một bàn tay trắng như ngọc vươn ra thu lấy quả cầu rồi biến mất trước mọi sự ngỡ ngàng...
Khoảng khắc đó, Dương khụy xuống vì kiệt sức, đồng thời hắn nhận ra rằng hắn có Thần Phong chỉ vì bị người ta lợi dụng!
“Nữ Thần gió gạ đ-t mình để hấp thu Thần Lôi?”
Trong khi đó, những người khác giờ mới thở phào vì một thảm họa khủng khiếp đã không xảy ra. Thiên Kim thì nhìn Dương cùng người kim loại giờ chỉ còn là một đống rời rạc của hắn rồi nói: “Ngươi thắng...”
Khi Thiên Kim đang nói, Siêu Quần đột nhiên lao vào Dương từ phía sau, dự định một chiêu tất sát.
Siêu Quần sắp lao đến thì đột nhiên một bóng người to lớn xuất hiện cản đón đánh của Siêu Quần khiến lão bật ngược ra, là Đại Bảo, kẻ mạnh nhất trong 121 Bảo Nhân.
Thấy Đại Bảo xuất hiện ngăn cản Siêu Quần kịp thời như nàng đã căn dặn từ trước, Thiên Kim nói: “Siêu Quần, đây là Thần Kim tháp!”
“Thần Kim tháp thì sao, Bình Thường là tử địch của Động Càng San!” Siêu Quần đáp.
Thiên Kim đáp trả: “Động Càng San thì sao? Thần Kim Tháp hoàn toàn có thể tăng cường hợp tác với Cửu Thiên Cung, Thế Giới Ngầm, Phiêu Vân Đảo hoặc thậm chí là Quỷ Môn Quan bất cứ lúc nào!”
Khi Thiên Kim dứt lời, có tiếng vỗ tay vang lên, Vân Phi vừa vỗ tay vừa gật đầu tán thưởng: “Có khí phách! Thế mới xứng là vợ của Vân Phi ta!”
Nói đoạn, Vân Phi nhìn sang Siêu Quần: “Động Càng San thì sao? Đảo Phiêu Vân và tháp Thần Kim chuẩn bị về chung một nhà, ta không cho phép bất cứ ai xúc phạm vợ chưa cưới của ta!”
“Nhưng mà!” Vân Phi nhìn sang Dương và nói: “Nhân danh thiếu chủ Phiêu Vân Đảo, ta tuyên bố bắt giữ ngươi để điều tra về tội cướp đoạt bí kỹ Phong Thần Biến của Phiêu Vân Đảo!”
“Cái gì?” Thiên Kim trợn mắt: “Hắn l2 sao...”
Nhưng Vân Phi ngắt lời: “Thiên Kim, ta biết nàng buồn vì bại dưới tay hắn, nhưng ta không vì chuyện tư mà gán tội hắn. Chẳng lẽ nàng không thấy khi hắn đối kháng Thần Lôi, quanh người hắn đôi lúc tỏa ra làn khí xanh? Đó là biểu hiện của kẻ luyện thành Phong Thần Biến, bí kỹ truyền đời của Phiêu Vân Đảo! Ngươi còn gì để ngụy biện?”
Trước lời kết tội vô căn cứ của Vân Phi, Dương chỉ lạnh lùng đứng yên, nguy hiểm còn đang chực chờ nên hắn cần khôi phục một ít linh lực dựa vào khả năng của tầng 4 Thôn Thiên Địa, thanh lọc linh lực phi tự nhiên tồn lại từ xung quanh để hấp thu làm linh lực của bản thân, ngoài ra, Dương kết hợp thêm khả năng của tầng 5 Thôn Thiên Địa, khiến linh lực của bản thân và linh lực đang bị hấp thu trong khu vực xung quanh ngụy trang thành dao động của linh lực tự nhiên, khiến cho không ai có thể nhận ra Dương đang hấp thu linh lực, thậm chí là không cảm nhận được sự hiện diện của Dương qua linh lực.
“Ngươi không nói tức là nhận tội?” Vân Phi hỏi. Gã vốn không xem Bình Thường này vào mắt, nhưng khi chứng kiến Bình Thường tạo ra Tuyệt Thế Kỳ Bảo và nhận ra ánh mắt khác lạ của Thiên Kim khi Bình Thường gặp nguy hiểm, Vân Phi nhận ra kẻ này là tình địch nguy hiểm hắn cần phải loại trừ...
Lúc này, khối kim loại đen vụn vỡ dần tích tụ lại và trở thành hình dạng người kim loại ban đầu và tiến đến đứng cạnh Dương, sẵn sàng sát cánh cùng hắn chống lại mọi kẻ thù.
“Mi lo đứa nào? Chúa Tể hay Hùng Vương bảng?” Dương hỏi người kim loại.
Người kim loại nhìn lần lượt từ Siêu Quần sang Vân Phi, nhíu đôi mắt đỏ suy nghĩ rồi chỉ tay lần lượt vào từng tên rồi nói bằng giọng vô hồn: “Tên này! Cả tên này luôn! Chủ nhân lo hết đi!”
“Ặc! Ăn hại! Ta lập trình hướng suy nghĩ can đảm cho ngươi mà! Sao hèn vậy?”
Khi Dương bận mắng chửi, người xung quanh thì kinh ngạc nhìn tên người sắt ngoan ngoãn khoanh tay cúi đầu nghe mắng, trong lòng không khỏi kì quái, đã có ai từng thấy bảo vật biết suy nghĩ, đối đáp và hành động giống người bao giờ!
La Phấn Liêm cũng không khỏi kinh ngạc, một bảo vật hình người có trí tuệ, đó chẳng phải điều lão theo đuổi suốt cuộc đời hay sao? Viễn cảnh xa vời đó giờ ở đây, ngay trước mắt lão, cơ hội trước mắt, không bây giờ thì bao giờ?
Đoạt lấy bằng mọi giá, đó là ý nghĩ trong đầu Phấn Liêm, vậy nên lão bước ra...
“121 Bảo Nhân nghe lệnh! Bắt giữ Bình Thường và bảo vật của hắn bằng mọi giá!”
Nghe lệnh từ La Phấn Liêm, 121 Bảo Nhân lưỡng lự nhìn sang Thiên Kim, nàng đang nhìn Phấn Liêm vằng ánh mắt nghi hoặc: “Tháp phó, vậy là sao?”
Phấn Liêm đáp: “Tháp chủ, người nghĩ một kẻ vô danh có thể tạo ra bải vạt có trí tuệ, thứ mà chúng ta nghiên cứu hàng trăm năm không thành? Vậy nên ta nghi ngờ, hắn chinh là hung thủ giết chết tháp chủ đời trước Lương Thế Thân và đoạt lấy tất cả nghiên cứu để đời của ngài ấy!”