Bảo Ngọc đang đuổi theo Thiên Ảnh Dị Thú, nhờ khả năng bay lượn và cơ thể bé nhỏ nên nàng có thể vượt qua những kẻ hở nhỏ để bám theo con thú nhỏ lanh lẹ.
Cuối cùng Thiên Ảnh dừng lại ở một cánh cửa, với linh lực cấp Úy, Thiên Ảnh dễ dàng dùng răng gặm vách đá, đào một cái lỗ đi xuyên qua mà không cần phá cửa, Bảo Ngọc cũng dễ dàng chui qua theo.
“Chít chít...”
Thiên Ảnh rít lên, nó và Bảo Ngọc đang đứng trước một vòm hang lớn, hang rất sáng, bởi vì hang không có mặt đất mà chỉ có một hồ dung nham đỏ rực, điểm tối duy nhất là từ một khối đen đang lơ lững giữa hồ. Một trái tim màu đen không phản quang.
“Thứ đó là của chủ nhân ngươi?” Bảo Ngọc tròn xoe mắt, chỉ tay về phía quả tim và hỏi Thiên Ảnh.
“Chịch!” Thiên Ảnh gật đầu xác nhận rồi lấy đà nhảy đến định chụp lấy trái tim, nhưng còn chưa chạm đến thì từ trái tim, một luồng khói đen bắn ra như một chiếc roi quất mạnh vào Thiên Ảnh, nhưng Bảo Ngọc kịp thời bay đến kéo Thiên Ảnh lui ra thoát nạn.
“Không lấy được đâu!” Bảo Ngọc nói với Thiên Ảnh, con này chí chóe phản đối, nhưng khi thấy những cái vòi bóng tối từ trái tim vươn ra đầy tính đe dọa thì liền im bặt.
Chợt có một tiếng nói mơ hồ ma mị phát ra từ trái tim đen: “Minh Châu...”
Bảo Ngọc tròn mắt nhìn quanh, từng có người gọi nàng là Minh Châu, nhưng nàng không nghĩ mình là Minh Châu.
“Minh Châu...”
Không thấy ai ngoài mình và Thiên Ảnh, Bảo Ngọc quay sang khều Thiên Ảnh: “Thì ra ngươi tên Minh Châu, có ai gọi ngươi kìa!”
Thiên Ảnh lắc đầu kêu chít chít, ý nói chủ nhân nó gọi Bảo Ngọc.
“Gọi ta? Nhầm rồi, ta không phải Minh Châu!”
Giọng nữ ma mị nói tiếp một cách khó khăn: “Ai... cũng được... Rời... khỏi đây... Càng sớm... càng tốt... Ta sắp...”
“Thiên Ảnh... xin lỗi... đã phong ấn... ký ức... và sức mạnh... của ngươi... đã... để ngươi... cô độc... suốt mấy trăm... năm qua... Từ nay... hãy theo... Minh Châu...”
“Chít chít... chít!” Thiên Ảnh rít lên, tiếng rít dù không thể hiểu nhưng vẫn khiến người nghe cảm nhận một nỗi thê lương đau đớn.
Còn Bảo Ngọc tuy không hiểu rõ sự tình, nhưng bản thân nàng cũng rơi nước mắt, vội vàng kéo Thiên Ảnh bay ra khỏi hang, vừa kịp thoát khỏi cuộc vây bắt của những sợi roi bóng tối. Sau khi Thiên Ý mặc quần áo vào người, Dương cũng đi nhặt quần áo cũ mặc lại. Qua cơn lửa tình cuồng nhiệt mới nhận ra nơi mình đang ở cực kỳ không thích hợp cho chuyện tâm tình nam nữ, nên Dương và Thiên Ý cùng quyết định nghĩ cách sớm rời khỏi nơi này.
Thử truyền linh lực vào bệ đá nhưng bất thành, hóa ra đây chỉ là một chiếc bàn thông thường, lại không dùng được Google nên Dương chỉ còn cách để Thiên Ý ngồi nghỉ, còn bản thân hắn đi loanh quanh xem xét và phát hiện một lối đi, liền trở lại bế Thiên Ý.
Lần này thì Thiên Ý không còn vẻ mặt miễn cưỡng, nàng chủ động ôm lấy cổ Dương và nhìn hắn bằng ánh mắt ngập tràn tình tứ.
Dương hỏi: “Khi nãy ta hơi mạnh, có làm nàng đau không?”
Thiên Ý đỏ mặt lắc đầu: “Cảm thấy... thoải mái lắm...”
Dương trêu: “Không chừng cách này có thể trị dứt di chứng của Đế Băng trong người nàng, hay chúng ta thử thêm vài lần nữa nhé?”
Thiên Ý nũng nịu: “Còn chưa đủ xấu hổ hay sao...”
Dương bật cười: “Ha ha... Ta xem qua rồi, những xác người trong các quan tài khác đều đã phân hủy nên nguyền ấn mất tác dụng, chỉ có một số được bảo quản tốt hơn thì đã bị chúng ta diệt sạch rồi.”
Nói vậy nhưng Dương cũng không có ý định làm thêm hiệp nữa ở nơi này, nên hắn bế Thiên Ý đi sang căn phòng khác.
Gian phòng mới rộng rãi hơn so với phòng trước, không còn bóng dáng các cỗ quan tài đá mà chỉ có một bàn lớn cùng nhiều ghế đá giữa phòng.
Dương thổi bụi rồi đặt Thiên Ý ngồi trên một ghế đá, sau đó hắn vung tay quét bay bụi phủ đầy trên mặt bàn, lộ ra trên bàn là những mô hình lồi lõm.
Thấy những mô hình lộ ra trên mặt bàn, Thiên Ý tò mò: “Đó là gì?”
Dương đáp: “Là sa bàn, có lẽ là bản đồ mô hình của toàn chiến trường này.”
Trên bàn có bốn mảng sa bàn riêng biệt, Dương chỉ tay vào một mảng có địa hình khô cằn, màu sắc hơi tím và nói: “Đây có thể là nơi chúng ta tiến vào từ vết nứt bí cảnh, đất khô cằn và Tử Vong khí tràn ngập. Trên này có chữ Âm, hẳn là tên của khu vực chiến trường ấy.”
Mặt bàn khá thấp, Thiên Ý tuy ngồi nhưng vẫn có thể xem được bao quát, nàng chỉ tay về một mảng có cây cối cùng đồi núi và nói: “Vậy đây là nơi chúng ta gặp ba Đế Thú? Có chữ Địa.”
Dương gật đầu tán đồng, lại chỉ vào một màng sa bàn bằng phẳng có dạng như một thảo nguyên: “Nơi này có chữ Dương, có thể chính là nơi chúng ta đang ở nhưng hiện nay đã bị sa mạc hóa, nàng xem, có một chữ M nhỏ ngay bên cạnh hồ nước lớn, chắc là đánh dấu tòa nhà nơi chúng ta đang ở, còn hồ nước kia giờ chỉ còn là một ốc đảo nhỏ.”
Dương xem xét rồi nói tiếp: “Còn mảnh này là Thiên, rất nhỏ so với những mảnh còn lại...”
Thiên Ý nói: “Chàng nhìn xem, mỗi mảnh Địa, Âm, Dương đều có một chữ L và một chữ M ở hai phía cách xa nhau, nhưng trên mảnh Thiên này chỉ có một dấu C ngay giữa trung tâm?”
Dương suy đoán: “Có lẽ mỗi ký tự này là đánh dấu bản doanh của mỗi phe, L là phe Lê, M là phe Mạc, cũng là nơi di chuyển sang khu vực chiến trường khác, riêng chữ C... Chiến Thần điện?”
Thiên Ý gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy... Nhưng nếu nơi chúng ta đang ở là cổng dịch chuyển thì tại sao kiến trúc lại khác hẳn với những nơi trước?”
Dương đáp: “Ta nghĩ là kiến trúc giống nhau, nhưng có lẽ sau trận chiến cuối cùng thì không còn ai tu sửa nên nhiều nơi bị khiếm khuyết hoặc bị hủy diệt hoàn toàn, giống như ở chiến trường Âm thì chỉ còn duy nhất một Vong Linh điện ở vị trí chữ L.”
“Nơi chúng ta lần đầu đ-ng độ con khỉ trắng cấp Đế hẳn là rất gần với nơi vách núi mà ta đã đào, chính là chữ L trên ngọn núi này!” Dương vừa nói vừa chỉ tay vào một chữ L trên địa hình núi đá của mảnh chiến trường Địa.
Dương tiếp tục chỉ vào chữ L ở một góc của mảnh chiến trường có chữ Dương và nói: “Còn đây là vị trí doanh trại phe Lê ở chiến trường chữ Dương, là nơi chúng ta dịch chuyển sang, cũng đã bị hủy mất, chúng ta đi dọc chiều dài nơi này để đến được doanh trại phe Mạc, chính là tòa nhà chúng ta đang ở này.”
Khá phức tạp, nhưng Thiên Ý rất nhanh đã hiểu ra ý Dương, nên nàng nói tiếp: “Nói vậy thì doanh trại phe Lê chỉ dịch chuyển đến doanh trại phe Lê, còn doanh trại phe Mạc sẽ dịch chuyển đến doanh trại phe Mạc...”
Dương gật đầu: “Đúng vậy... Chúng ta đang ở doanh trại phe Mạc nên chỉ có thể chuyển đến vị trí phe Mạc.”
Gần đúng như Dương suy đoán, chiến trường Lê - Mạc chia làm 4 khu vực do 4 linh cảnh kết nối mà thành, chia theo cấp bậc từ thấp lên cao: Âm - Địa - Dương - Thiên.
Âm là chiến trường cấp thấp nhất, tham chiến đa số là Linh Vương cấp thấp trở xuống.
Địa là chiến trường trung cấp, cũng là chiến trường đông đảo nhất.
Dương là chiến trường đặc biệt, nơi những chiến binh mạnh nhất của hai phe so tài, chịu tàn phá nặng nề nhất.
Thiên là nơi tọa lạc của Chiến Thần điện.
Mỗi khu vực sẽ có một doanh trại và cổng dịch chuyển của mỗi phe, binh sĩ đạt đủ điều kiện sẽ được tiến vào chiến trường cấp cao hơn để có cơ hội đạt được những chiến công hiển hách hơn.
Khi xưa là vậy, nhưng hiện nay đã không còn người quản lý kiểm duyệt nên bọn Dương mới có thể tự do di chuyển giữa các khu vực mà không cần bất cứ điều kiện nào, hạn chế duy nhất là cổng phe Lê chỉ dịch chuyển đến doanh trại phe Lê, cổng phe Mạc chỉ dịch chuyển đến doanh trại phe Mạc.
BẢN ĐỒ MINH HỌA CHO NGƯỜI LƯỜI ĐỘNG NÃO
Sau một hồi xem xét, Dương lại bế Thiên Ý đến một phòng khác, phòng này có cấu trúc hoàn toàn giống với gian phòng dịch chuyển ở Vong Linh điện.
“Quả nhiên nơi đây cũng có cổng dịch chuyển!” Dương vui mừng nói.
“Nhưng với hai chúng ta thì làm sao đủ linh lực mở cổng?” Thiên Ý hỏi.
Dương đáp: “Không nhất thiết, khi phát hiện ra chức năng của Vong Linh điện thì ta cũng nhận ra nơi đó còn thiếu sót, khả năng cao là vì hệ thống điều khiển đã bị hủy, nhưng nơi này còn nguyên vẹn nên có thể hệ thống điều khiển vẫn còn...”
Dương vừa nói vừa bế Thiên Ý sang một gian phòng nhỏ hơn, nơi có một hệ thống máy móc giả kim thuật.
“Đây, có 3 nút Dương, Địa, Âm, có lẽ muốn chuyển đến đâu thì nhấn nút này rồi gạt cần khởi động...” Dương nói rồi hỏi Thiên Ý: “Nàng muốn đến đâu? Ta cần phải đi tìm lại cánh tay vì trên tay có vật rất quan trọng...”
Thiên Ý nhu thuận đáp: “Chỉ cần chàng không thấy ta vướng víu thì chàng đi đâu ta theo đó...”
Dương gật đầu: “Được... vậy chúng ta cùng trở lại khu vực Địa.”
Dương nhấn vào nút Địa và truyền linh lực vào khiến hệ thống kích hoạt, không lâu sau thì có tiếng đá nặng nề dịch chuyển, Dương biết cửa đã mở, liền bế Thiên Ý đến. Còn nhớ tình huống cửa đóng vội làm đứt cánh tay trái nên Dương không dám chần chừ mà bế Thiên Ý đi thẳng qua ngay khi cửa mở.
Khung cảnh sau cánh cửa khiến Dương và Thiên Ý rất ngạc nhiên, một gian phòng xa hoa như cung điện với một ngai vàng uy nghiêm.
“Đây là chiến trường sao? Hay chúng ta lạc vào hoàng cung của Hoàng thành?” Dương kinh ngạc nói, ngắm chiếc ngai vàng uy nghiêm trước mặt rồi nhìn Thiên Ý trên tay, trong đầu nảy ra một ý tưởng dâm loạn, làm tình trên ngai vàng.
Thấy Dương nhìn mình bằng ánh mắt dâm dê, Thiên Ý đỏ mặt mắng: “Đáng ghét! Còn chưa biết ở đây có nguy hiểm gì mà đã nghĩ chuyện bậy bạ rồi!”
Dương khoái chí trêu chọc: “Nàng nghĩ còn gì có thể bậy bạ hơn chuyện chúng ta làm trước đó sau. Hà hà...”
Chợt nổ ầm một tiếng, mặt đất rung chuyển dữ dội, cánh cổng sau thời gian chờ cũng biến mất.
“Lại có đánh nhau! Tiếng động này có lẽ là từ khỉ trắng?” Dương nói.
Thiên Ý đáp: “Có khỉ trắng thì rất có thể có Đế Băng, chúng ta ra xem, biết đâu Đế Băng mang theo cánh tay chàng.”
“Được!” Dương gật đầu rồi bế Thiên Ý đi tìm đường ra. Nơi vết nứt bí cảnh dưới đáy biển.
Một nhóm Linh Vương cấp thấp đang chờ đợi thời cơ tiến vào, chợt một người áo đen băng vải kín toàn thân bước đến, giơ tay chạm vào vết nứt rồi tiến vào.
Một người thấy vậy liền mừng rỡ la lên: “Linh Vương cấp 1 vào được rồi!”
Hết chương 163