“Long Ngạo! Đã lâu không gặp!”
Long Ngạo không biết Dương là Lý Hữu Thực bởi Dương đang trong trạng thái Tiên Long hóa cấp 2, cánh tay trái vốn bị đứt một nữa giờ đã được Hắc Kim Thánh Khải kết thành một cánh tay máy. Nhìn bóng đen vừa bay đến và nhận ra Võ Phi Dương vừa ra tay cứu mình một lần nữa, trong lòng Long Ngạo nổi lên một cơn tức giận không rõ nguyên do, có lẽ là vì tức bản thân dù đã được trợ giúp từ Long Thần vẫn phải chịu ơn của Dương.
Còn Dương đang bối rối sau khi phát hiện hóa ra Vũ Lôi Phong là Hoài Bão, chợt giật mình xoay người né tránh ngọn thương Ngạo Thế của Long Ngạo ném đến, và nhờ ngọn thương này nên Dương cũng phát hiện ra Long Hiện chính là Long Ngạo.
“Cút!” Long Ngạo trừng mắt quát Dương sau khi đá bật đòn đánh của Lang Đế.
“Nóng tính quá...”
Dương châm chọc Long Ngạo, chợt trong đầu phát ra tiếng nói có phần gấp gáp: “Mạc Kính Vũ đang quay lại, phải hạ hắn càng sớm càng tốt rồi cứu lấy trái tim của Nữ Thần Ánh Sáng!”
Dương trợn mắt: “Nữ Thần Ánh Sáng? Làm sao ta...”
Chưa hết câu thì Dương thấy Bảo Ngọc bay đến trước mặt rồi vội vã hôn vào môi hắn...
Giữa bầu trời đen, cơ thể đen tối của Hắc Vũ Tiên Long rực sáng vì mọc ra hai đôi cánh trắng tinh khôi và thần thánh, trông Dương lúc này trong ánh mắt những người quan sát chẳng khác nào một hiện thân của sự giao thoa giữa thiên thần và ác quỷ.
Còn Dương đứng giữa không trung, nhắm mắt cảm nhận sức mạnh kỳ lạ mà lần trước vì quá nguy cấp nên hắn còn chưa kịp cảm nhận hết. Ngoài linh lực tăng lên vượt bậc, Dương còn cảm nhận được mình đang sở hữu một lượng Thần lực, dù lượng Thần lực này cực kỳ ít ỏi nhưng Dương lại có cảm tưởng như bản thân đủ sức đối đầu với mọi đối thủ. Không phải vì Dương kêu ngạo, mà vì hắn cảm thấy tự tin, cũng không phải tin vào một chút Thần lực, mà tin vào một thứ khác mà hắn đạt được trong trạng thái hiện tại, trí tuệ.
Mỗi tinh linh là kết tinh của một yếu tố, một thuộc tính, và có lẽ bất cứ người nào nếu biết tình trạng hiện tại của Dương đều có thể đoán ra Bảo Ngọc chính là một tinh linh kết tinh từ trí tuệ. Dương cũng nghĩ đến điều này, nhưng hắn không cho rằng điều đấy là đúng, hắn không tin trí tuệ mà hắn đang có là nhận được từ Bảo Ngọc, cũng không tin rằng trí tuệ này là từ Google hay từ nhân vật tự xưng là Google Now trong linh hồn hắn, mà Dương tin rằng, trí tuệ này là trí tuệ của chính bản thân mình.
Bằng óc phân tích siêu phàm hiện tại, Dương nghi ngờ rằng, Google hiện tại ngoài mặt thì đang dẫn dắt hắn trên con đường tu luyện để mỗi lúc một mạnh hơn, nhưng thật sự là đang cố gắng kềm hãm sự phát triển của hắn đến mức tối đa. Tại sao? Dương chưa đủ dữ kiện để suy đoán, nhưng hắn cảm thấy rất rõ ràng, dù là vì mục đích nào, thì “Google” vẫn sẽ không hại hắn.
Mô tả thì dài dòng, nhưng thực tế thì tất cả những suy luận và cảm nhận của Dương chỉ diễn ra trong khoảnh khắc, và lúc này thì Bạch Đế và Lang Đế sau khi nếm mùi lợi hại của đối thủ đã lùi về hợp sức với nhau.
Phải hạ Mạc Kính Vũ càng sớm càng tốt là điều Dương quan tâm hiện giờ, và muốn hạ Mạc Kính Vũ, đương nhiên phải dọn dẹp những thứ cản đường.
Hoài Bão, Sùng Hạo và Long Ngạo đang kịch chiến với Bạch Đế và Lang Đế, vì biết kẻ thù đáng sợ nhất là Mạc Kính Vũ nên cả ba đều để dành sát chiêu.
Lúc hai đế thú đang hung bạo tấn công, chợt Dương vỗ cánh bay đến, làm một hành động không ai ngờ đến, là hạ cánh trên mũi Bạch Đế.
Cảm giác ruồi nhặng bám trên mũi không bao giờ là dễ chịu, đối với Bạch Đế cũng vậy, con khỉ khổng lồ theo phản xạ liền giơ tay lên mũi, nhưng dù tốc độ phất tay của Bạch Đế là cực nhanh lại không thể nhanh bằng Dương, chỉ cần một cử động nhẹ cũng đủ để hắn phân tích ra tốc độ và hướng tay của Bạch Đế rồi suy ra hàng chục phương án tránh né mà không cần tốn nhiều linh lực.
Dùng bàn tay khổng lồ với tốc độ nhanh đập liên tục nhưng con ruồi đáng ghét liên tục thoát chết chỉ trong gang tấc, Bạch Đế càng lúc càng giận dữ, quyết tung toàn lực để đập tan xác con ruồi phiền phức.
BINH!
Một tiếng va chạm kinh hoàng, tất nhiên không phải va chạm vào Dương, Bạch Đế càng không ngu đến mức đánh chính mình, mà hóa ra, Dương đã thành công dẫn dụ Bạch Đế bạt tay thẳng vào mặt Lang Đế ngay khi gã sói này vừa lui lại tránh đòn từ Long Ngạo.
Chịu một đòn toàn lực của đối thủ cùng cấp, Lang Đế tốc độ nhanh hơn nhưng uy lực thua xa Bạch Đế, kết quả là dù kịp phòng ngự nhưng lại bị đánh văng ra xa. Gượng dậy với nữa bên mặt tổn thương nặng nề, Lang Đế cho rằng Bạch Đế cố tình nên tức giận giương vuốt sắc bén đâm thẳng về phía Bạch Đế.
BINH!
Lần nữa Dương dẫn dụ thành công khiến nắm đấm của Bạch Đế vốn nhằm vào hắn lại vô tình đánh trúng vào vuốt của Lang Đế, khiến cả hai va chạm mạnh mẽ rồi văng ra.
Những người đứng ngoài quan sát trong lòng không khỏi kinh ngạc khi thấy Dương đối đầu với hai Đế thú bằng thái độ ung dung bình tĩnh, không tốn chút sức lại có thể khiến hai Đế thú tự đánh lẫn nhau. Nhìn thì đơn giản, nhưng không ai dám nghĩ bản thân mình làm được, vì rõ ràng tốc độ của Dương thua xa hai Đế thú, mỗi lần hắn tránh được đều là mỗi lần hắn thoát chết trong gang tấc. Ngay cả Hoài Bão, Sùng Hạo và Long Ngạo cũng không tin bản thân có thể làm được như Dương.
Mạc Kính Vũ sau khi trở về doanh trại và phát hiện trái tim của Nữ Thần đang có biến động thất thường, trong lòng mừng rỡ vì nghĩ trái tim này sắp phá vỡ giam cầm của bóng tối nên liền quay lại nơi giữ tù binh để sớm chuẩn bị cho công cuộc phục quốc.
Lúc Mạc Kính Vũ quay lại gần đến nơi thì Bạch Đế và Lang Đế đã gục ngã ở tư thế đối diện nhau, mình đầy thương tích.
Dương đứng trên đỉnh đầu Bạch Đế, mắt nhìn về hướng Mạc Kính Vũ đang bay đến, Truy Ảnh Cuồng Pháo xuất hiện trên vai và bắt đầu tụ lực.
Khai hỏa, luồng Hắc Lôi Huyết Hỏa bắn thẳng vào khoảng rừng một cách thần tốc, Dương cũng lập tức vỗ cánh đuổi theo đường đạn trước sự khó hiểu của người xung quanh.
Mạc Kính Vũ đang bay đến, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy một luồng sáng mạnh mẽ bắn thẳng về phía mình, liền giật mình xoay người tránh né, vừa kịp né thì cũng là lúc Dương đuổi đến, lấy một thân cây làm bàn đạp để kích hoạt Ngự Lôi Thuật bắn thẳng đến rồi tung một cước mang Hắc Lôi Huyết Hỏa Cuồng và một chút Thần lực vào đầu Mạc Kính Vũ.
BINH!
Cú đá của Dương khiến Mạc Kính Vũ vỡ tan phòng ngực linh lực cấp Chúa Tể, choáng váng văng xa hàng chục mét trên không rồi bị Dương đuổi đến chặn đường bay và tung thêm một cước vào đầu.
BINH!
Mạc Kính Vũ là vua nhà Mạc, đương nhiên sẽ sở hữu Bảo Vật phòng ngự mạnh mẽ, Dương biết điều này nên lần này chỉ đá một cước bình thường và đúng như hắn nghĩ, Mạc Kính Vũ trong cơn choáng đã kích hoạt bảo vật phòng ngự, cú đá của Dương thất bại, chỉ đá Mạc Kính Vũ văng đi mà không gây thương tích cho lão.
Ở khu vực tù binh, Sùng Hạo, Hoài Bão, Long Ngạo và những tù binh tò mò ở lại đều đang nhìn về khu vực phát ra âm thanh chiến đấu mà Dương vừa bay đến, chợt thấy một bóng người áo vàng bay đến liền giật mình, có người định quay đầu bỏ chạy, nhưng khác với tưởng tượng, Mạc Kính Vũ không bay đến bằng tư thái hoàng đế mà là bị Dương đánh văng đi rồi trượt dài trên mặt đất, sau đó gượng dậy một cách chật vật.
“Láo xược!” Mạc Kính Vũ nghiến răng mắng rồi bay về hướng Dương.
Chợt một luồng Hắc Lôi Huyết Hỏa từ Truy Ảnh Cuồng Pháo bắn đến, Mạc Kính Vũ cười lạnh vung tay đánh bật luồng lửa sét, chợt Dương vốn ẩn mình trong luồng lửa lộ ra rồi tung một đấm mang Thần lực vào đầu Mạc Kính Vũ.
Binh!
Hư chiêu, khi cảm thấy Dương sử dụng Thần lực, Mạc Kính Vũ liền kích hoạt bảo vật phòng ngự, nhưng khi lão vừa kích hoạt thì Dương liền thu lại Thần lực, chuyển sang dùng một đòn Ngự Hỏa thuật để đánh vào lớp phòng ngự của Mạc Kính Vũ rồi lại dùng cánh tay tạo thành từ Hắc Kim Thánh Khải tung đấm vào bụng lão.
BINH!
Mạc Kính Vũ trúng đòn bật ra, trong lòng bắt đầu run sợ trước khả năng phán đoán và xử lý tình huống của Dương, cảm giác như tất cả hoạt động và dự tính của lão đều nằm trong tính toán của Dương.
“Ngươi là thứ quái vật gì vậy?” Mạc Kính Vũ nghiêm túc hỏi, lão chưa từng nghĩ trên đời này lại có thứ sinh vật giống như Dương trước mắt, một kẻ mang Long thể bá vương, hai loại Tiên vũ cùng với Đế Lôi, Đế Hỏa.
“Ta? Ta là Võ Phi Dương, còn trạng thái này... tạm gọi là Thiên Long đi!”
Mạc Kính Vũ chiêu dụ: “Thiên Long - Võ Phi Dương? Ngươi rất xuất chúng, quy phục trẫm, ngươi sẽ dưới một người và trên trăm triệu người!”
Dương lập tức lắc đầu: “Thôi khỏi, nghe như làm hoàng hậu vậy!”
Nói xong, Dương lại lướt đến tấn công Mạc Kính Vũ.
Mạc Kính Vũ đã thấy rõ sự lợi hại của Dương nên cực kỳ phòng bị, liên tục lui bước tránh đòn, vừa tránh vừa nói: “Trẫm với ngươi không thù không oán, tại sao lại muốn giết trẫm?”
“Ta không muốn giết ngài, ta cần phải hạ ngài để cứu lấy trái tim của Nữ Thần Ánh Sáng!”
“Cứu? Trái tim ấy vốn đang thoát ra, sao cần ngươi cứu?”
“Dù có thoát được thì vẫn rơi vào tay ngài thôi! Vậy nên ta buộc phải đánh bại ngài trước.”
“Vậy sao... Đánh bại trẫm? Ngươi đang xem thường trẫm ư?”
BINH!
Vừa dứt câu thì Mạc Kính Vũ trúng đòn văng xuống đất, Dương thản nhiên đáp: “Không hề! Ta đang nghiêm túc.”
Chợt một đường kiếm đỏ rực bắn sượt qua người Dương, Sùng Hạo trong dạng Xích Vũ Bạch Long vỗ cánh bay lên, giương kiếm chỉ vào người Dương và nói: “Nhân cơ hội hiếm hoi này, so tài một trận toàn lực đi!”
Dương trợn mắt: “Ngươi bị điên à?”
Sùng Hạo lắc đầu: “Ta không điên, lão áo vàng cứ để tên Hoài Bão và Long Ngạo lo!”
“Ngươi là cái thá gì mà ra lệnh cho ta!” Long Ngạo siết chặt Ngạo Thế thánh thương trong tay nhìn lên Sùng Hạo và Dương, trên vai hắn chỉ còn lại một mảnh vảy khác màu và mảnh vảy này cũng bắt đầu đổi màu.
Hoài Bão vỗ trán rồi mắng: “Bọn ngu này! Sao không cùng hạ vua Mạc trước rồi muốn đánh nhau thế nào chẳng được?”
Nhìn bốn người đang cãi nhau, Mạc Kính Vũ trong lòng kinh ngạc không thôi, trước đó, lão cứ tưởng Long Ngạo với Long thể hoàng gia và Thánh Bảo siêu cấp đã thừa sức trở thành thiên tài xuất chúng nhất thời đại này, vậy mà đùng một cái lại xuất hiện một Võ Phi Dương còn khủng khiếp hơn với Long thể bá bương cùng hai loại Tiên vũ, và tiếp sau đó là một kẻ mang Long thể bá vương và thêm một kẻ mang Tiên vũ.
“Đây là cái thời đại gì vậy?” Mạc Kính Vũ trợn mắt há mồm nói, rồi giật mình khi nhận ra thanh kiếm trên tay Sùng Hạo: “Đó... đó là... thần kiếm Thuận Thiên?”
Thuận Thiên kiếm, ai cũng biết thanh thần kiếm này từng góp phần giúp Lê Thái Tổ Lê Lợi dựng nên nhà Hậu Lê, sau này cũng vì nhà Hậu Lê mượn được Thuận Thiên kiếm mà bắt đầu thắng thế trước phe Mạc có lực lượng vượt trội.
Lại vô tình liếc sang Hoài Bão, Mạc Kính Vũ càng ngạc nhiên hơn khi phát hiện ra khối ấn vàng rực mà Hoài Bão đang cầm trên tay.
“S... Sắc Mệnh Chi Bảo ấn!”
Ở thế giới này, Sắc Mệnh Chi Bảo ấn chỉ có một và được truyền thừa, tranh đoạt qua các triều đại, ấn tượng trưng cho quyền lực Hoàng Đế chính thống, là thứ mà bất cứ ai muốn làm vua đều khao khát. Mạc Kính Vũ cũng không ngoại lệ, tim lão đập rộn ràng, cả người hừng hực hứng khởi: “Thần kiếm Thuận Thiên ở đây, Thần ấn Sắc Mệnh Chi Bảo ở đây, trái tim Nữ Thần Ánh Sáng ở đây, quả nhiên trời muốn phục Mạc! Ha ha ha...”
Hết chương 166