12 Nữ Thần

Chương 355: Chương 355: Vòng Xoáy




Tác giả: Slaydark

Long Thành liên tục rung chuyển trước những cuộc tấn công điên cuồng, chiến trường khốc liệt máu đổ thành sông, xác người la liệt, người sống đạp lên xác người chết để tiếp tục gầm thét xông lên.

Có Linh Vương ngã xuống, có Linh Đế trọng thương, các Chúa Tể cũng mình đầy thương tích.

Tộc trưởng Long Thiên Đạo vốn suy yếu vì ảnh hưởng của phệ long trùng nên hoàn toàn yếu thế trước tông chủ Lý Đại Hùng, dù đại tư tế Long Phẫn tham gia hỗ trợ, nhưng Long Phẫn vốn yếu hơn nên cả hai hợp sức chỉ đủ đánh ngang với Lý Đại Hùng.

Quân đội Long thành cũng vậy, cuộc chiến diễn ra bên trong thành nên lực lượng thủy quái hùng hậu không thể tham gia, cộng thêm phần lớn chiến sĩ Long tộc bị suy yếu bởi phệ long trùng nên nhanh chóng trở nên yếu thế.

Long Tiếp Thiên đang cùng Long Mác chiến với một Chúa Tể cấp thấp của Hà thành, nhìn thấy quân Long thành dần bị chèn ép, Long Tiếp Thiên liền hướng về phía Long Thiên Đạo gào to: “Long Thiên Đạo! Còn không mau mở Long Mộ!”

Nghe tiếng Long Tiếp Thiên, Long Thiên Đạo khựng lại, gương mặt già nua dưới lớp vảy rồng lộ nét lưỡng lự.

Thấy Long Thiên Đạo lưỡng lự, Long Mác cũng gào to: “Mẹ kiếp! Đồng bào đang chết dần, còn ôm khư khư làm gì?”

Khi Long Mác dứt câu, Long Hán vừa khôi phục sau khi ăn đấm bởi Dương liền xuất hiện và nói: “Tộc trưởng Long Thiên Đạo! Ta biết ngài muốn giữ Long Mộ để làm sức mạnh duy trì hoàng tộc, nhưng khi Long thành mất rồi thì ngôi hoàng tộc của ngài có ý nghĩa gì?”

Long Thiên Đạo vốn không hề có ý nghĩ bảo vệ hoàng tộc như bọn Long Tiếp Thiên nói, nhưng bị cả vú lấp miệng em, lại phải chiến đấu với Lý Đại Hùng nên lão không thể nào mở miệng. Nhìn quanh chiến trường và chứng kiến quân Long thành ngày một yếu thế, Long Thiên Đạo thở dài, lão không còn lựa chọn nào khác, đành lấy ra một khối bia đá khắc hình rồng và ném xuống khoảng sân trước Long cung.

ẦM!

Tấm bia đá to lớn đâm thẳng xuống mặt đất, đứng sừng sững và toát ra một khí thế điên cuồng ma mị.

Cùng lúc đó, sâu bên dưới Long Cung có một nơi gọi là Long Mộ, Long Mộ là nơi cất giữ hài cốt của các đời tộc trưởng và các nhân vật hùng mạnh nhất trong lịch sử Long tộc.

Giống như có một lời kêu gọi, những hài cốt đã ngủ yên hàng trăm, hàng ngàn năm lần lượt thức giấc.

Phía trên mặt đất, mọi ánh mắt trong chiến trường đang đổ dồn về phía tấm bia đá vì khí thế và những âm thanh rùng rợn mà bia đá phát ra.

Rồi đột nhiên, từ mặt đất quanh bia đá, những bộ xương cốt lần lượt trèo lên, tử khí trong Long Mộ theo đó thoát ra tạo thành cảnh tượng rợn người.

Mà rợn người hơn nữa, trong hàng trăm bộ xương này có hàng chục xương toát ra khí thế của Chúa Tể và còn lại đều là Linh Đế.

Im lặng.

Cả chiến trường trở nên im lặng.

Hàng chục Chúa Tể, hàng trăm Linh Đế, theo thường thức, lực lượng này thừa sức càn quét cả ba miền!

Nhưng đó chỉ là theo thường thức, thường thức của những người tầm thường chỉ có thể nhìn thấy bề nổi và cũng chỉ có thể tiếp xúc mặt ngoài của núi băng.

Trên chiến hạm của Hà thành, Lý Thần Vũ đứng nhìn về phía đội quân Long Mộ của Long Tộc với vẻ mặt thản nhiên.

“Để lưu giữ một đội quân âm binh đẳng cấp cao đến vậy thì không thể dùng cách thông thường, xem ra lời đồn là thật, Long Thành có một nguồn linh lực tự nguyên dồi dào để có thể duy trì đội quân âm binh này mà không cần tốn quá nhiều tài nguyên lẫn nhân lực.” Lý Thần Vũ trầm ngâm nói.

Sau đó, hắn ngán ngẩm nói thêm: “Chả bù cho chúng ta...”

Sau đó, Lý Thần Vũ phất tay ra lệnh cho Lý Hồng Hà: “Thỉnh các vị danh tướng xuất chiến.”

“Thỉnh các vị danh tướng xuất chiến!”

Sau hiệu lệnh của Lý Thần Vũ, từ một chiến hạm gần đó, một cánh cửa dưới mũi tàu mở ra và một đội quân mặc chiến giáp oai hùng xông ra.

Đội quân này tỏa ra khí thế không hề thua kém đội quân của Long Mộ, đây đều là di hài của những chiến tướng mạnh mẽ nhất trong khắp lịch sử của triều Lý hùng mạnh, dẫn đầu là Lê Phụng Hiểu, một trong hai vị tướng tài ba nhất lịch sử triều Lý, bên cạnh Lê Phụng Hiểu là những danh tướng Lý Hoằng Chân, Lý Kế Nguyên, Lý Chiêu Văn...

Cũng tương tự Long Mộ, những danh tướng này được lưu giữ bằng những phương pháp đặc biệt để triệu hồi và dùng những tài nguyên hiếm thấy cùng với nhiều đời người luyện hồn thay nhau lưu giữ đến tận ngày nay.

“XUNG PHONG!!!” Các vị dũng tướng thức giấc sau gần nghìn năm yên nghỉ đồng thanh hô vang rồi lao về phía quân địch, chỉ có một trăm người nhưng khí thế hào hùng tỏa ra vang dội không kém gì đoàn quân trăm ngàn người.

Phía bên kia chiến tuyến, lực lượng Long Mộ cũng điên cuồng xông đến, có một vài bộ hài cốt sáng lấp lánh như kim cương thậm chí còn hóa thành những con rồng xương khổng lồ gầm thét vang trời.

ẦM ẦM ẦM ẦM!!!

Trời rung đất chuyển, biển Đông thét gào, Long thành tựa như không thể chịu đựng nổi cuộc chiến kinh hoàng, khắp nơi xuất hiện những vết rạn nứt sâu dài đến đáng sợ.

Trong khi cuộc chiến đang đến hồi thảm khốc nhất, Dương vẫn đang tiến sâu xuống lòng đất bên dưới Long cung. Nhờ sự giúp sức của bọn người Long Chúc Lôi, bất cứ ai hay bất cứ gì ngăn cản Dương đều bị dẹp bỏ nhẹ nhàng.

Khi Dương tiến đến Long Mộ cũng là lúc đội quân âm binh thức giấc, lúc đó Dương và Long Chúc Lôi vừa cắm đầu chạy trốn vừa chửi thề vì tưởng đội quân toàn Chúa Tể với Linh Đế này thức dậy để đập bọn hắn.

Nhưng mục tiêu của Dương không phải Long Mộ.

Hắn dẫn bọn Long Chúc Lôi đi sâu xuống, càng xuống sâu, phòng vệ càng nghiêm ngặt, nhưng với bốn vị Long Đế thiên tài đi cùng, mọi rào cản đều bị phá tan và Dương cứ nhẹ nhàng tiến tới.

Bọn Dương tiến xuống một cửa hầm trông có vẻ cổ lão tựa như cánh cửa này đã tồn tại nhiều nghìn năm qua.

Trên cửa hầm ẩn giấu một kết giới cực kì cổ xưa và phức tạp, đẳng cấp như Long Chúc Lôi và Long Chúc Diễm cũng chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được có những luồng linh lực chuyển động liên tục trên cánh cửa có thể làm bọn hắn bị thương.

Nhưng đối với Dương, đó không phải vấn đề, hắn đã có cách giải mã từ Google.

Bước trước cửa đá, Dương vung tay vẽ lên những đường linh lực trông như nguệch ngoạc không theo bất kỳ quy luật nào, nhưng có những bức họa trông nguệch ngoạc nhưng lại trở thành kiệt tác nghệ thuật, những hình vẽ của Dương vậy mà lại phá giải kết giới và khiến cánh cửa hé mở.

“Mụ nội! Mày là hắc cơ hả?” Long Chúc Lôi há hốc mồm thốt lên, dọc đường đi, không cánh cửa nào mà Dương không mở được, không cạm bẫy nào Dương không phá được, đấy là chưa kể vài năm trước, Dương mới mười lăm mười sáu tuổi mà đã có thể phá giải hệ thống khóa cửa thành, suýt thì dẫn Diễm và Tây Sơ trốn thoát thành công.

Trước sự kinh ngạc của Long Chúc Lôi, Dương không những không đáp lại mà còn tỏ ra nghiêm túc hẳn, mà chính Long Chúc Lôi cũng trở nên nghiêm túc khác thường, cả Diễm, Phong, Long Ngạo và Băng cũng vậy.

Vì bên dưới cánh cửa vừa hé mở toát ra một khí thế cổ lão nhưng cực kì mạnh mẽ.

Khi cánh cửa hoàn toàn mở ra, từ bên dưới có một bóng người bay lên, người này có thân hình cao lớn nhưng gầy còm, râu tóc bạc trắng phủ gần hết gương mặt, chỉ lộ ra những nếp nhăn già cỗi.

“Hôm nay Long thành chấn động hơi nhiều đấy, Long Mộ cũng bị mở ra. Xảy ra chuyện lớn sao?” Lão già nhìn qua từng người bọn Dương rồi hỏi bặng giọng già nua yếu ớt.

“Phải, Long Thành bị Hà Thành tấn công.” Dương hít một hơi lấy bình tĩnh rồi đáp.

Lão già nhìn Dương, Dương có cảm giác linh lực từ lão già đang lan vào cơ thể hắn để thăm dò.

Rồi lão già tỏ ra ngạc nhiên nói: “Ngươi mang một xương cánh tay Chân Long trên cơ thể, nhưng ngươi không phải huyết thống Long tộc thuần chủng.”

“Điều đó còn quan trọng sao? Sau cuộc chiến này, rất có thể Long tộc sẽ tàn.” Dương vừa giơ tay ngăn bọn Long Chúc Lôi mở miệng vừa đáp trả lão già.

Lông mi bạc trắng của lão già nhíu lại: “Biết Long tộc có thể tàn, tại sao các ngươi không ra sức trợ giúp mà lại tìm xuống đây, hả lũ con cháu của Long Thiên Đạo?”

Dương chỉ tay vào cánh cửa và đáp: “Vì nơi đây là ngọn nguồn của cuộc chiến.”

Lông mi của lão già càng nheo lại, lão nói: “Ý ngươi là Thăng Long? Ngươi tìm nhầm chỗ rồi!”

Dương lắc đầu: “Không! Ta không nhầm, nơi đây không có Thăng Long, vì Thăng Long đâu phải ngọn nguồn của cuộc chiến, mà là thứ bên dưới, thứ mà các đời tổ tiên Long tộc gọi là Vòng Xoáy!”

Ầm!

Khi Dương nói dứt câu, ánh mắt lão già trợn trừng, linh lực khủng khiếp phóng ra khiến bọn Dương bị đánh bật ra sau.

“Là Thiên Đạo nói cho ngươi biết?” Giọng lão già trở nên hùng mạnh khác hẳn với lúc trước.

Dương ôm ngực khó thở vì áp lực, hắn gượng đáp: “Điều đó còn quan trọng sao? Ta còn biết nếu giao trả Thăng Long thì Vòng Xoáy vốn đã quá bất ổn sẽ bùng nổ ngay lập tức...”

Khi Dương đang nói, lão già toát ra sát ý lạnh lẽo, lão nhắm về phía Dương và chỉ cần lão kích hoạt, linh lực của lão sẽ bóp chết Dương ngay lập tức.

“... nhưng ta có cách ổn định vòng xoáy!”

Dương dứt câu, hai mắt lão già trợn trừng, sát ý của lão thu lại, bằng tuổi đời của lão, lão nhìn ra được lời nói này là lời thật lòng.

Mà bên cạnh Dương, bọn Long Chúc Lôi đều há hốc mồm đi hết từ ngạc nhiên này đến kinh ngạc khác, cả năm người đều là hoàng tử, công chúa, người kế ngôi Long tộc, vậy mà không ai biết dưới đáy Long thành có một cánh cửa như vầy, có một Chúa Tể mạnh không thua gì tộc trưởng Long Thiên Đạo, lại có một cái Vòng Xoáy gì đó là khởi nguồn cho cuộc chiến hiện tại, vậy mà Dương, một đứa trẻ bị Long tộc ruồng bỏ, chỉ sống ở Long thành một thời gian cực ngắn để cứu mẹ, vậy mà có thể moi ra một bí mật khủng khiếp đến thế.

Trong lòng Long Chúc Lôi thầm nghĩ, sau vụ này nhất định phải theo thằng cháu học hỏi, làm cái nghề hắc cơ này thì ngầu tới nóc rồi!

“Ta lấy gì để tin ngươi?” Lão già dịu giọng hẳn đi, nhưng lão vẫn tràn đầy nghi ngờ, một đứa trẻ tuổi đời tầm hai mươi dám nói có thể giải quyết được vấn đề tồn tại hàng ngàn năm của Long tộc?

Dương biết để thuyết phục lão già là không dễ dàng, nhưng kể từ khi tta Google ra thông tin về Vòng Xoáy thì hắn đã chuẩn bị tất cả.

Dương lấy ra một vật.

Một nụ hoa băng giá.

Kỳ bảo, Băng Hỏa Luân Hồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.