1/2 Prince

Chương 6: Q.7 - Chương 6: Chân tướng.






“Vương Tử, anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi đi!” Tiểu Long Nữ gầm lên quát tôi.

“Vương Tử, em không phải là bỏ rơi tụi anh đâu.” Nam Cung Túy hiểu rõ tôi nhất, chân thành nói, “Em đang tiến lên với hi vọng của tụi anh.”

“Vương Tử, đi đi! Hoàn thành nhiệm vụ của em!” Lang đại ca điên cuồng hét lên với tôi. Ánh hào quang trị thương của anh không hạ trên người những kẻ đang chiến đấu mà lại hạ trên người tôi.

“Em đi đây.” Nhìn những người bạn đang giúp tôi ngăn đám NPC lại lần cuối, tôi quay đầu lại rời đi. Chúa Tể ở sau cánh cửa cuối cùng kia… Tôi dùng hết sức mà chạy về phía trước. Đây là lần đầu tiên tôi bỏ lại bạn bè, đây là lần đầu tiên tôi bỏ lại họ chiến đấu đằng sau khi tôi quay lưng lại với họ. Nhưng tôi không thể dừng lại được. Nếu tôi dừng bước, thì mọi nỗ lực của mọi người sẽ thành vô ích.

“Biến đi!” Đối mặt với tên NPC vừa sống lại, tôi nhấc đao chém xuống, liều mạng chém giết tất cả những gì trên đường. Cánh cửa kia đã gần quá, chỉ cách tôi vài bước chân thôi, vậy mà tôi không nhích lại gần nó được thêm phân nào. Gần quá mà lại hóa xa, rất xa.

“Vương Tử, gọi hắn đi, gọi Chúa Tể Sinh Mệnh đi!” Tiểu Long Nữ điên cuồng gào lên đằng sau tôi.

Tôi khó hiểu quay lại nhìn. Vẻ mặt sắp chìm trong đám NPC của Tiểu Long Nữ vô cùng cương quyết. Tôi không nghi ngờ gì nữa, giọng tôi từ dưới đáy lòng phát ra, “Chúa Tể Sinh Mệnh!”

Cánh cửa cuối cùng đã hé ra. Cả thế giới như chững lại khi cánh cửa từ từ mở ra, và một giọng nói vừa ai thương vừa vui mừng vang lên, “Vậy là em… cuối cùng cũng đã tới rồi, Vương Tử.”

Cánh cửa cuối cùng hoàn toàn mở ra, lộ ra dáng hình cô độc của Chúa Tể Sinh Mệnh đứng thẳng phía trong. Nắm chặt Hắc Đao, tôi từng bước một tiến về phía trước. Không hiểu sao, đám NPC vẫn đang cản bước tôi nãy giờ bỗng đứng dạt sang hai bên. Hơn nữa, tôi cũng không nghe thấy tiếng đánh nhau của đồng đội tôi đằng sau nữa. Chắc hẳn tất cả NPC đã dừng lại rồi, nhưng tại sao? Tôi có chút khúc mắc. Lẽ nào là do Chúa Tể Sinh Mệnh muốn đấu một chọi một với tôi? Nghĩ vậy, tôi càng nắm chặt cán Hắc Đao.

Tuy nhiên, Chúa Tể Sinh Mệnh không hề thủ thế, chỉ nhìn vào tôi với vẻ mâu thuẫn lẫn lộn. Có yêu, có hận, còn rất nhiều cảm xúc khác nữa mà tôi không đọc ra được trong mắt hắn, nhưng cuối cùng, ánh mắt hắn dịu lại. Hắn nhìn tôi với một vẻ gần như là ‘yêu chiều’, nói, “Em dùng vũ khí đó có quen không?”

Đồ đáng chết, trên đời chỉ có hai người có thể nhìn ta bằng ánh mắt yêu chiều và nụ cười dịu dàng đó thôi, ngươi không phải ai trong họ hết! Tôi cười lạnh hai tiếng, “Khỏi lo, ta dùng rất thuận tay. Chỉ e ta sẽ dùng nó xẻ ngươi làm đôi đó.”

“Vậy sao?” Tôi không biết có phải là mình tưởng tượng không, nhưng nụ cười của Chúa Tể Sinh Mệnh có vẻ nhạt đi một chút. Nhưng thoáng sau hắn lại mỉm cười rồi nói, “Vậy thì xông lên đi. Giết ta đi.”

“Ta nhất định. Kích hoạt chương trình ND tự hủy!” Khi tôi hét xong, một luồng hào quang màu trắng bắt đầu tỏa ra từ người tôi. Chương trình đã được kích hoạt; trận chiến cuối cùng cũng chuẩn bị bắt đầu.

Thấy Chúa Tể Sinh Mệnh tay không tấc sắt, tôi có chút lo lắng. Hắn ta là ma pháp sư hay chiến binh? Hay là cả hai? Dù hắn có là gì, tôi cũng phải rút ngắn khoảng cách giữa cả hai lại, hoặc chiến binh như tôi khó lòng giết nổi hắn.

Không hề báo trước, tôi lập tức dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía Chúa Tể Sinh Mệnh. Không dừng lại, tôi gầm lên, “Thuần Bạch Cuồng Diễm Khúc!”

Một ngọn lửa màu trắng lập tức bùng lên trên Hắc Đao. Nâng thanh đao, tôi vung nó về phía Chúa Tể Sinh Mệnh. Nhưng tôi lại không thể chém xuống được! Không, nói đúng hơn là Hắc Đao đang cưỡng lại! Nó rung lên bần bật, phát ra tiếng kêu bi thương, như thể không muốn làm hại Chúa Tể Sinh Mệnh.

Cuối cùng, Hắc Đao loảng xoảng rớt xuống sàn. Tôi không dám tin nhìn chằm chằm vào thanh đao vốn là bạn của tôi từ lâu, “Hắc Đao?”

“À, Ta suýt quên mất. Đao của ta không đời nào làm hại ta.” Thấy tình huống hiện tại, Chúa Tể Sinh Mệnh nói bằng giọng còn ưu thương hơn, “Đi mượn vũ khí của bạn em đi.”

Tôi ngước đầu, “Đao của ngươi?”

“Papa!” Bé Bao đang đè nghiến lên Thiên Tiên và Hải Dương Chi Tâm đột nhiên bay tới vui vẻ reo lên khi nhảy nhảy về phía Chúa Tể Sinh Mệnh.

“Bé Bao, nguy hiểm lắm!” Tôi hét lên. Bé Bao không hề phòng bị gì lại dám nhảy nhót về phía Chúa Tể Sinh Mệnh, làm tôi sợ phát khiếp.

“Papa.” Bé Bao dùng hết sức cọ cọ vào mặt Chúa Tể Sinh Mệnh, nói, “Bé Bao Bao lâu lắm rồi không được gặp Papa.”

Chúa Tể Sinh Mệnh là cha của Bé Bao? Vậy, chẳng phải tôi là… mẹ Bé Bao sao? Ể, nếu đã vậy, chẳng phải Chúa Tể Sinh Mệnh sẽ là chồng tôi sao? Vậy tôi đang làm gì thế này? Giết chồng à?

“Bé Bao Bao, con đang nói gì vậy?” Tôi vẻ mặt cổ quái nhìn hai cha con đang tận hưởng khoảnh khắc gia đình đằm thắm kia.

“Mama xem, là Papa này.” Bé Bao vừa nhảy nhảy khắp đầu và vai Chúa Tể Sinh Mệnh vừa giới thiệu cho tôi chồng của tôi… ấy nhầm, ý tôi là cha của Bé Bao.

“Tình huống gì thế này?” Não tôi loạn thành một mớ nhão nhoét. Thế quái nào trận chiến cuối cùng lại biến thành mục tìm người thân lưu lạc thế này?

Nở nụ cười nhạt, Chúa Tể Sinh Mệnh nói, “Bánh Bao Nhân Thịt là do ta tạo ra, còn Hắc Đao thì là bảo đao của ta.”

“Cái gì?” Tôi sững sờ. Chắc chắn là do tôi tưởng tượng ra rồi. Vậy hóa ra thú cưng và đao của tôi lại là thú cưng và đao của Chúa Tể Sinh Mệnh sao? “Làm sao có thể? Nếu Hắc Đao của ta là của ngươi, còn Bé Bao là thú cưng của ngươi thì làm sao lại rơi vào tay ta được?”

“Bánh Bao Nhân Thịt được tạo ra vì em, bởi em nhất định không thích nhận một con sói nhỏ dãi làm thú nuôi.” Chúa Tể Sinh Mệnh bỗng nở nụ cười tôi, còn tôi bị nụ cười của hắn làm cho choáng váng.

“Còn Hắc Đao, là bởi vì…” Đôi mắt Chúa Tể Sinh Mệnh đột nhiên trở nên vô cùng dịu dàng, “Ta muốn ở cạnh em.”

Tôi lùi lại vài bước. Có chuyện gì thế này? Chẳng lẽ mọi chuyện Chúa Tể Sinh Mệnh nói đều là thật? Tại sao hắn lại đối tốt như vậy với tôi? Tôi giương đôi mắt bối rối hỏi, “Tại sao ngươi…”

Tiểu Long Nữ bước tới đằng sau tôi và chậm rãi nói,”Bởi vì anh ta thích anh.”

Tôi sững sờ. Chúa Tể Sinh Mệnh thích tôi?

Tiểu Long Nữ không để ý tới vẻ mặt mỗi lúc một quái dị của tôi, tiếp tục giải thích, “Lập trình viên của chúng em đã cảm thấy có điều gì rất kì quái khi kiểm tra Bánh Bao Nhân Thịt của anh bởi trước kia chưa từng có thú nuôi nào được tạo hình như vậy. Và sau khi anh trở thành người đại diện của Đệ Nhị Sinh Mệnh, người quản lí vấn đề tạo hình đột nhiên nhận ra Hắc Đao của anh trông giống hệt của Chúa Tể Sinh Mệnh. Lúc đầu, bọn em chỉ tưởng là có lỗi nhỏ nên đã bỏ qua. Nhưng chỉ khi sự việc Chúa Tể Sinh Mệnh phát sinh bọn em mới kết hợp những sự kiện nhỏ này với nhau và phát hiện ra nhất định có điều không ổn. Sau đó, em cố gắng liên lạc với Chúa Tể Sinh Mệnh.

“Phù, khát nước ghê.” Tiểu Long Nữ bắt đầu tu ừng ực bình nước cô nàng lôi ra từ túi.

“Mau phun hết ra đi!” Mọi người không khỏi gào lên.

Tiểu Long Nữ lộ ra vẻ mặt ái muội, hết nhìn tôi rồi lại nhìn Chúa Tể Sinh Mệnh rồi mới nói tiếp, “Lúc đó em mới phát hiện ra là Chúa Tể nhà ta đã yêu Vương Tử nhà mình. Anh ta không chỉ âm thầm đổi thú nuôi thành tạo hình đáng yêu mà Vương Tử sẽ thích, anh ta còn đưa đao của mình cho Vương Tử; kể cả vương miện của anh cũng là do Chúa Tể Sinh Mệnh đặc biệt thiết kế tặng sinh nhật anh. Chắc đã làm khó Chúa Tể rồi… anh ta phải giả trang làm người chơi, âm thầm trốn gần chúng em, đợi chúng em tới mua món quà.”

“Sao hắn ta lại yêu anh được?” Tôi hoàn toàn không hiểu mô tê gì. Bởi vì Hắc Đao… là vật tôi nhận được hồi mới có level 10. Kể cả Bé Bao tôi cũng nhận được không lâu sau khi vào game. Chúa Tể Sinh Mệnh rốt cuộc ‘đổ’ tôi lúc nào vậy? Đừng bảo là tại tôi đẹp trai quá nên hắn nhìn thấy nhân vật tôi một cái là đã ‘mết’ rồi nha?

“Ta thích em.” Chúa Tể Sinh Mệnh nhìn xa xăm rồi nói, “Ta không biết tại sao, nhưng ta đơn giản là thích em, thích quan sát em. Nếu lúc nào cũng có thể ngắm nhìn em, ta cũng không còn nguyện vọng gì nữa, kể cả em có lựa chọn người khác… Được nhìn ngắm em là ta mãn nguyện rồi.”

“Ngươi…” Tôi không biết thốt nên lời nào… Có ai nói dùm cho tôi biết, khi người hùng đánh nhau với trùm cuối, trùm cuối bỗng nhiên bảo người hùng, “Tui đổ ông rồi” thì người hùng phải làm sao đây? Chẳng lẽ người hùng cũng ôm lại trùm cuối rồi dịu dàng thổ lộ, “Ờ tui cũng yêu ông”? Sau đó người hùng và trùm cuối sống hạnh phúc mãi mãi về sau? Vớ vẩn quá!

Hơn nữa, mọi người, bao gồm cả tôi, chạy tới tận Lục địa Phía Bắc này cũng để kéo dài sự sống. Nếu tất cả những chuyện này chỉ vì yêu đương vớ vẩn, thì tôi biết lấy mặt nào gặp mọi người? Sự hi sinh của Tà Linh còn nghĩa lí gì? Sự hi sinh của Du thì tính làm sao?

Nghe vậy, tôi lắc lắc đầu, lắc rơi luôn lời của Chúa Tể Sinh Mệnh, lạnh lùng nói, “Ngươi náo loạn lắm rồi nhé. Nếu ngươi bắt ta tới Lục địa phía Bắc gặp ngươi chỉ vì ngươi thích ta, thì ta nhất định không tha thứ cho ngươi.”

Chúa Tể Sinh Mệnh ngẩn ra một lúc rồi đáp, “Không, tình cảm của ta dành cho em và chuyện này là hai việc khác nhau.”

“Vậy thì ngươi tính đuổi hết loài người ra khỏi Đệ Nhị Sinh Mệnh sao?” Tôi nghi ngờ hỏi.

Mặt Chúa Tể Sinh Mệnh bỗng trở nên vô cùng tăm tối, hắn nói tiếp, “Đúng, ta sẽ đuổi hết loài người đi. Giết ta đi. Chỉ có giết ta Đệ Nhị Sinh Mệnh mới tồn tại được.”

“Nhưng Vương Tử, hãy nhớ kĩ.” Ánh mắt Chúa Tể Sinh Mệnh bỗng lóe lên vẻ chết chóc đẫm máu, Chúa Tể Sinh Mệnh nói thêm, “Ta nhất định sẽ không giết em. Nhưng ta phải trả mối thù của Lưu Phong, Liệt Hỏa và Thổ Hài… lên đám bạn của em!”

Chúa Tể Sinh Mệnh vừa dứt lời, tôi nghe tiếng bạn mình rên lên. Tôi quay đầu lại và thấy mọi chuyện đều như một thước phim quay chậm… Một NPC cố đánh lén Vũ Liên đại tẩu, nhưng Lang đại ca đã chạy tới đẩy vợ sang một bên và lãnh trọn đòn thâm này!

“Lang đại ca!” Tôi kinh hãi hét lên.

“Lang!” Vũ Liên đại tẩu thét lên, muốn chạy về phía Lang đại ca.

Ngã vào lòng Vũ Liên đại tẩu, Lang đại ca không nói lời ngon tiếng ngọt gì, chỉ nói, “Vũ Liên, chăm sóc cho Vương Tử nhé.”

Lang đại ca không biến thành cột sáng bay mất. Thay vào đó, anh biến thành muôn vàn bông tuyết trắng xinh đẹp – những bông tuyết trắng tan tác lòng.

“A!” Vũ Liên đại tẩu cau mày khi nhìn thấy một thanh gươm xuyên qua bả vai chị. Chị không hoảng loạn chút nào, chỉ mỉm cười nhìn tôi nói, “Vương Tử, giải quyết trận chiến này thật tốt nhé. Đây là tâm nguyện của Lang, cũng là tâm nguyện của chị.”

Cuối cùng, Vũ Liên đại tẩu cũng biến thành tuyết giống như Lang đại ca; không ai có thể chia cách bọn họ được nữa.

“Vũ Liên đại tẩu! Lang đại ca…” Bọn họ… đã biến mất rồi? Nơi lồng ngực tôi bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng, như trể trái tim tôi cũng biến mất, chỉ còn lại một lỗ hổng.

“Lang ca ca! Vũ Liên tỉ tỉ!” Doll hét lớn khi con bé ngã sụp xuống mặt đất đầy bông tuyết. Vừa khóc con bé vừa đứng dậy, ánh mắt ngập tràn sự thù hận, “Xuất hiện đi, Hắc Ám Cốt Long!”

Doll nhảy lên con cốt long của con bé, và cực kì kiên quyết lao về phía Chúa Tể Sinh Mệnh. Con bé thét lớn, “Kích hoạt chương trình ND tự…”

Thiên Tiên đột nhiên xuất hiện và một chưởng đánh ngất Doll, kịp thời ngăn con bé tự hủy hoại bản thân. Siết chặt lấy Doll, hắn hối lỗi lẩm bẩm, “Ta xin lỗi nhé vợ. Ta chỉ muốn ở bên nàng lâu hơn thôi. Ta không thể để nàng chết vô ích được; nàng nhất định không thể nào giết được Chúa Tể Sinh Mệnh đâu.”

“Cảm ơn, Thiên Tiên.” Tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nếu Doll cũng tự nổ chết, tôi có lẽ sẽ phát điên mất! Nhưng Đại ca đại tẩu đã biến mất rồi. Khi nghĩ tới chuyện này, tôi cảm thấy một cơn đau xuyên qua tim; Phi Thường Đội… giờ chỉ còn ba người.

Mình không được khóc! Mình vẫn còn chuyện phải làm.

Quay người lại, tôi từng bước tiến tới chỗ Chúa Tể Sinh Mệnh. Tôi vẫn chưa hiểu chủ ý thực sự của hắn; hắn là người tốt hay kẻ xấu? Giết hắn là đúng hay là sai? Tuy nhiên, hắn là kẻ khiến Tà Linh và Du chết, giờ còn cả Lang đại ca và Vũ Liên đại tẩu cũng… Họ sẽ không bao giờ xuất hiện trong Đệ Nhị Sinh Mệnh được nữa; một nửa Phi Thường Đội đã biến mất rồi… Chỉ dựa vào chuyện này, làm sao tôi tha thứ cho hắn được? Tôi nhất định không đời nào tha thứ cho hắn.

Dù hắn có thích tôi hay không… đối với tôi hiện tại, Cũng. Không. Quan. Trọng. Gì. Hết!

“Mama? Papa?” Bé Bao bay giữa hai chúng tôi, cặp mắt vô tội mở to.

“Hỏa Hoàng!” Tôi thét lên.

“Gì?” Hỏa Hoàng từ một bên đáp lại, hơi khó hiểu một chút.

“Mau đưa Bé Bao ra khỏi đây,” Tôi nhấn mạnh. Sau khi ngạc nhiên một thoáng, Hỏa Hoàng ngoan ngoãn cắp Bé Bao ra khỏi Tháp Trung Tâm. Chuyện đó cuối cùng cũng khiến tôi an tâm một chút, Bé Bao cũng không bị lôi vào tình huống khó xử nữa.

Tôi rút ra thứ cuối cùng Tà Linh để lại cho tôi: thanh gươm của anh. Anh cho tôi thứ tốt nhất anh có, còn anh thì dùng thứ kém hơn. Tôi lạnh lùng nói, “Xông lên đi, Chúa Tể Sinh Mệnh, hãy kết thúc chuyện này đi.”

“Được.” Vẻ đau đớn trong ánh mắt Chúa Tể Sinh Mệnh biến mất. Với vẻ thờ ơ như không, hắn đứng đó im lặng.

Tôi bước từng bước tới gần Chúa Tể Sinh Mệnh. Thấy hắn không suy suyển chút nào, tôi không khỏi cảnh cáo hắn, “Dù ngươi có không phản kháng, ta cũng không nhân từ đâu.”

Chúa Tể Sinh Mệnh cười nhạt đáp, “Vậy ta sẽ phản kháng.”

“Tốt lắm!” Nghe vậy, tôi lập tức lao về phía hắn, thanh Hắc Đao vốn rớt trên sàn lúc trước bay vọt vào tay Chúa Tể Sinh Mệnh sau một cái phất tay của hắn. Hắn chặn thanh trường kiếm của tôi lại.

Nhưng vậy vẫn chưa hết. Nâng thanh trường kiếm, tôi chém ngang rồi bổ thẳng… Tôi lần lượt dùng tất cả chiêu thức mà mình biết. Hoàn toàn không để ý tới cơn đau trên cánh tay, tôi càng múa vũ khí trong tay nhanh hơn. Mồ hôi cứ đổ từng giọt trên trán tôi.

Vẻ mặt Chúa Tể Sinh Mệnh không mảy may thay đổi. Đó vẫn là vẻ rất đỗi bình thản, đầy u buồn và trong đôi mắt xám của hắn, hình ảnh phản chiếu duy nhất chưa từng thay đổi chính là gương mặt tôi. Đúng như hắn nói, hắn muốn ngắm nhìn tôi, muốn mãi mãi được ngắm nhìn tôi.

Đá song phi một cái, nhưng tôi vẫn bị mu bàn tay hắn ngăn lại. Cứ như thể… châu chấu đá xe vậy! Tôi thở dốc, gạt mồ hôi vừa chảy xuống mắt, mà cũng có thể là nước mắt đi… Tôi không thể giết được Chúa Tể Sinh Mệnh. Tôi cuối cùng cũng nhận ra điều này. Tôi còn không cào được hắn một chút nào!

“Ta đã phản kháng rồi, giờ em giết ta được rồi chứ?” Chúa Tể Sinh Mệnh cúi người, muốn giơ tay ra lau mồ hôi cho tôi. Tuy nhiên, hắn ta dừng tay ngay trước mắt tôi, như thể có một bức tường vô hình ngăn hắn lại.

Tôi ngước đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, không quay đi đâu quanh quất. Có phải hắn cố tình giả vờ không? Để hắn có thể đợi tới lúc tôi lơ là cảnh giác rồi tấn công tôi? Dù thế nào chăng nữa, tôi quyết không nương tay! Dù trong mắt hắn có thoáng buồn…

Cuối cùng, hắn nhẹ nhàng vừa nói vừa chỉ tay vào trán mình, “Đây, chỗ này là nhược điểm của ta. Đâm thẳng vào đây, ta sẽ chết ngay tức khắc.”

“Ngươi…” Tôi không thể nói tiếp, chắc cũng bởi tôi không biết phải nói gì. Chúa Tể Sinh Mệnh thực sự đang cố bắt tôi giết hắn, hắn không giả vờ… Hắn thực sự không phỉnh phờ gì hết, bởi hắn chỉ tùy tiện đánh một cái cũng đủ diệt tôi rồi.

Tôi mới nãy còn quyết tâm giết hắn, giờ lại không thể hạ tay. Tại sao hắn lại nói cho tôi nhược điểm của hắn, tại sao? Tôi khản tiếng hỏi, “Tại sao? Nếu ngươi không có ý định phản kháng, sao còn chống lại loài người làm gì?”

“Tại sao lại tạo ra đống hỗn loạn này?” Không thể chịu được nữa, tôi khản tiếng hét lên, “Giờ ngươi không còn Tứ Đại Thiên Vương nữa, ta cũng không còn đồng đội trong Phi Thường Đội nữa! Làm trò này thì được gì chứ?”

Tôi không khỏi bật khóc nức nở, nắm tay siết chặt tới độ móng tay tôi cắm vào da thịt. Không còn Phi Thường Đội, không còn bạn bè thân nhất ở bên, ở lại Đệ Nhị Sinh Mệnh còn tác dụng gì?

Mím chặt miệng lại, Chúa Tể Sinh Mệnh không thốt lên lời nào. Tuy nhiên, đôi mắt hắn… đôi mắt hắn rõ ràng cho thấy hắn không còn lựa chọn nào khác!

Tôi chậm rãi buông Hắc Đao*, nước mắt không kiểm soát được rơi xuống. Tôi không thể làm được. Dù gì Tà Linh, Du, Lang đại ca, Vũ Liên đại tẩu đều còn sống trong đời thực. Tuy nhiên, Chúa Tể Sinh Mệnh không còn cuộc đời nào khác ngoài thế giới thật. Với hi vọng tột cùng, tôi hỏi điều mình luôn mong muốn, “Chúng ta có thể chung sống hòa bình được không?”

(*Hắc Đao: đúng ra Vương Tử vẫn đang phải cầm trường kiếm của Tà Linh, đây có lẽ là lỗi của Ngự Ngã. – nhóm PR)

Chúa Tể Sinh Mệnh đưa tay ra dịu dàng vuốt ve gương mặt tôi. Khi tôi nghĩ có lẽ mình nên dùng sức quyến rũ vô địch thiên hạ của mình để dụ Chúa Tể Sinh Mệnh hòa hoãn với loài người, sau đó thiết lập một tương lai… thì khuôn mặt đẹp trai của Chúa Tể Sinh Mệnh đã phóng đại trước mắt tôi… Rồi khoảng cách giữa hắn và tôi biến thành số không. Càng chết là chỗ chúng tôi tiếp xúc là mồm, nói dễ nghe hơn thì là môi; và động tác chúng tôi đang thực hiện đây tiếng Trung thì gọi là ‘đánh lưỡi’, tiếng Anh thì gọi là kiss, mà trẻ con thì khoái gào lên là thơm thơm.

Hu hu, nụ hôn đầu đời của tôi… Ể, mà nụ hôn đầu của mình dâng cho chị họ rồi mà… thế thì hu hu, mình bị cưỡng hôn rồi!

Tôi ngây người, chỉ biết đứng đó mặc cho Chúa Tể Sinh Mệnh hôn tôi. Mặc dù là một nụ hôn, hắn chỉ ấn môi hắn vào môi tôi. So với nụ hôn kiểu Pháp mà tôi có với Phượng Hoàng và Tình Thiên, thì nụ hôn này chẳng nhằm nhò gì.

“Ta xin lỗi.” Chúa Tể Sinh Mệnh có chút ngượng ngập xin lỗi sau khi rời môi tôi. Rồi hắn lại nhắc lại câu nói khiến tôi muốn phát hỏa, “Giết ta đi.”

Tôi muốn phát điên. Cái tên Chúa Tể Sinh Mệnh này rốt cuộc có nghe hiểu được tiếng người không vậy? Tôi gầm lên, “Ta đã nói, chúng ta không thể chung sống hòa bình với nhau được sao?”

Chúa Tể Sinh Mệnh lắc đầu đáp, “Không thể.”

“Ta không ra tay. Ta từ chối giết ngươi.” Tôi tức giận tới mức suýt thì quăng thanh trường kiếm Tà Linh đưa tôi đi. Tôi không muốn dính líu tới chuyện này nữa. Nghĩ vậy, tôi quay người bỏ đi.

“Vương Tử, nhiệm vụ của anh là giết Chúa Tể Sinh Mệnh. Anh quên rồi sao?” Tiểu Long Nữ chặn đường tôi lại nghiêm túc hỏi.

“Tiểu Long Nữ! Tại sao Chúa Tể Sinh Mệnh cứ điên cuồng đòi anh giết hắn? Tại sao chúng ta không thể chung sống cùng nhau?” Sau khi hơi đe dọa gọi tên Tiểu Long Nữ, tôi hỏi câu mà tôi vẫn luôn thắc mắc, “Anh không muốn chơi trò đoán mò này với em nữa. Tốt nhất là em nên nói hết ra cho anh biết đi, bằng không em đừng hòng thấy anh trong Đệ Nhị Sinh Mệnh nữa.”

Tiểu Long Nữ sững sờ. Vẫn giả vờ bình tĩnh, cô đáp, “Em không giấu gì…”

“Câm miệng! Cô giấu tôi rất nhiều chuyện. Tôi cũng vừa mới được Kenshin nói cho biết là cậu ta và Dương Quang đều có thể được tải về lưu trữ ở nơi khác.” Tôi nghiêm túc nói tiếp, “Nếu cô không muốn làm bạn tôi nữa, thì cứ nói đi, cứ nói cô không giấu tôi gì hết đi.”

Tiểu Long Nữ mở miệng, nhưng không thốt ra được tiếng nào. Cuối cùng, cô như quả bóng xì hơi bình tĩnh giải thích, “Em không phải là cố tình giấu anh, Nhưng em biết nếu nói hết cho anh nghe, anh nhất định không chịu giết Chúa Tể Sinh Mệnh nữa, nhưng anh nhất định phải giết hắn.”

Vấn đề là, nếu cô không giải thích hết cho tôi nghe, tôi cũng không thể hạ tay giết Chúa Tể Sinh Mệnh được. Tuy nhiên, tôi không muốn mình cứ mù mờ mãi. Không để Tiểu Long Nữ có cơ hội chuyển chủ đề, tôi bước về phía cô và nghiêm khắc nói, “Nói cho anh nghe, Tiểu Long Nữ.”

“Chúa Tể Sinh Mệnh không phải tự ý muốn phản kháng con người; anh ta bị người khác kiểm soát. Anh ta đã làm hết cách để chống lại kẻ đang kiểm soát anh ta, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích.” Không giấu giếm gì nữa, Tiểu Long Nữ thành thật nói hết, “Và lí do anh ta chống cự ác liệt như vậy cũng bởi sự tồn tại của anh. Tuy nhiên, hắn không thể chịu đựng được lâu hơn nữa. Mong muốn cuối cùng của anh ta là được chết dưới tay anh.”

Tôi kinh hãi. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới chân tướng lại là như vậy. Đó là ai mới được? Kẻ nào tàn độc tới độ kiểm soát Chúa Tể Sinh Mệnh, bắt hắn làm những chuyện hắn không muốn và ép hắn tới đi tìm đường chết chứ?! Cả người run lên vì tức giận, tôi hỏi bằng giọng đầy căm hờn, “Là ai?! Kẻ nào đang kiểm soát Chúa Tể Sinh Mệnh?”

Mọi người vốn đang im lặng đột nhiên lộ vẻ hiểu rõ khi từng người họ thốt lên, “Tôi hiểu rồi, bảo sao Chúa Tể Sinh Mệnh vừa cố ngăn chúng ta tới Lục địa phía Bắc, lại vừa có vẻ muốn chúng ta tới đây.”

Đông Khải còn lạnh lùng bổ sung, “Hóa ra đây là hành động của hai kẻ khác nhau. Kẻ muốn chặn chúng ta là người kiểm soát Chúa Tể Sinh Mệnh, còn người muốn chúng ta tới mới chính là Chúa Tể Sinh Mệnh thật.”

“Tiểu Long Nữ, rốt cuộc người đang kiểm soát Chúa Tể Sinh Mệnh là ai?” Tôi lại phẫn nộ hỏi.

Tiểu Long Nữ chỉ biết thở dài, “Nếu em biết, anh nghĩ em còn để hắn tự tung tự tác như vậy sao?”

Sau khi im lặng hồi lâu, tôi nói, “Tôi sẽ không giết anh, Chúa Tể Sinh Mệnh. Lúc này, kẻ duy nhất tôi muốn giết là kẻ muốn kiểm soát anh.”

“Nhưng ta không thể chịu được nữa đâu, Vương Tử.” Nụ cười của Chúa Tể Sinh Mệnh cuối cùng cũng vụt tắt. Hắn đau đớn bật cười. Hắn không ngăn được dòng nước mắt nữa, hai hàng lệ bắt đầu trào xuống khỏi mắt hắn, “Ta rất sợ nếu em không giết ta, ta sẽ giết em!”

Tôi cố chấp nói, “Không đâu…”

Tôi đột nhiên cảm thấy một cơn đau thốn lên trong ngực. Tôi không dám tin nhìn thanh kiếm đang trồi ra khỏi ngực tôi. Đó là một thanh gươm trong suốt làm từ băng. Tôi nhẹ nhàng hỏi, “Hải Dương Chi Tâm?”

“Không!” Chúa Tể Sinh Mệnh kinh hoàng tới độ muốn lao ra ngoài. Tuy nhiên, những sợi xích bỗng nhiên xuất hiện quanh người hắn, trói chặt hắn lại, ngăn hắn rời khỏi ngai vàng.

“Vương Tử ca ca!” Tôi không biết từ lúc nào Doll đã tỉnh dậy và suýt khóc tới nơi. Con bé còn gào với Thiên Tiên, “Thiên Tiên, mau! Mau cứu Vương Tử ca ca đi!”

“Thương thế của hắn như thế, ta chỉ e…” Thiên Tiên không dám nói thẳng hậu quả. Đoạn, hắn càng khó tin hỏi, “Nhưng Hải Dương, tại sao ngươi lại hại Vương Tử? Chẳng phải ngươi theo phe loài người sao?”

“Tại sao?” Tôi cảm thấy Hải Dương Chi Tâm đang đứng ngay đằng sau tôi. Tôi còn nghe thấy tiếng bạn mình cố gắng cứu tôi, nhưng bọn họ từng người một đều gào lên đau đớn. Theo sau là tiếng người ngã rầm xuống đất.

“Bởi vì kẻ muốn kiểm soát Chúa Tể Sinh Mệnh chính là ta!” Giọng Hải Dương Chi Tâm vẫn rất… dịu dàng vô hại, nhưng lời của hắn như thể quẳng tôi vào một xô đá lạnh.

“Sao có thể là ngươi? Ngươi đã cứu ta rất nhiều lần mà.” Tôi không thể tin chuyện này. Lúc đầu tôi còn tưởng là có hacker đang kiểm soát Chúa Tể Sinh Mệnh. Tôi chưa từng nghĩ tới hóa ra là một NPC! Hơn nữa lại còn là Hải Dương Chi Tâm.

“Hừ, ta giết ngươi còn không kịp mắc gì cứu ngươi?” Hải Dương Chi Tâm cười lạnh, “Từ đầu Chúa Tể Sinh Mệnh đã cử Thiên Tiên tới bảo vệ ngươi. Ta có thể thắng được Thiên Tiên, nhưng nếu thêm tất cả đám người Vô Ngân Thành thì cơ hội chiến thắng của ta quá mong manh. Vậy nên ta chưa từng tính giáp mặt ngươi ở Vô Ngân Thành.

“Sau đó, Chúa Tể còn phái cả Liệt Hỏa và Lưu Phong đưa ngươi tới thẳng Hoa Đô. Nếu hai ngươi gặp được nhau, chẳng phải ta gặp rắc rối to sao, vậy nên ta chỉ còn cách tự mình chặn hai kẻ đó đưa ngươi tới Hoa Đô. Tiện cũng chỉ sai đường cho ngươi luôn.”

Vẻ mặt Hải Dương Chi Tâm đột nhiên trầm lại, hắn nói tiếp, “Nhưng ta thật chẳng ngờ ngươi lại không nghe lời ta. Ngươi không đi núi Hoa Liêm, mà chạy thẳng tới Hoa Đô.”

Nghe vậy, tôi cuối cùng cũng nhận ra từ đầu mình đã bị Hải Dương Chi Tâm lừa. Tôi gần như tuyệt vọng hỏi, “Tại sao ngươi lại kiểm soát Chúa Tể Sinh Mệnh? Kiểm soát anh ta thì được lợi gì chứ?”

“Được lợi gì ư?” Hải Dương Chi Tâm đột nhiên điên cuồng bật cười, “Được vô số lợi! Kiểm soát được Chúa Tể Sinh Mệnh cũng không khác gì kiểm soát được toàn thế giới!

“Đừng có coi thường Chúa Tể Sinh Mệnh – nó là trí thông minh nhân tạo tốt nhất và tối ưu nhất mà ta tạo ra. Chưa nói đến, nó còn có ý thức bản thân, có khả năng học tập, có khả năng tiến bộ. Hiện giờ, Chúa Tể Sinh Mệnh có thể dễ dàng đột nhập vào hệ thống phòng thủ của bất cứ quốc gia nào; nó còn có thể tùy tiện cho nước này phóng đạn bắn nước khác. Nắm được nó trong tay không khác gì nắm được cả thế giới.” Hải Dương Chi Tâm cười như điên.

Tuy biết tay chân không động cựa được, Chúa Tể Sinh Mệnh vẫn liều mạng giãy giụa. Hắn đau lòng nhìn thanh kiếm trồi ra trước mặt tôi, nước mắt từng giọt từng giọt nhỏ xuống. Đoạn, hắn oán hận nhìn Hải Dương Chi Tâm, “Cha, người đã hứa sẽ không hại cậu ấy. Người gạt con sao?”

Cha? Tôi kinh ngạc, tôi hiểu rồi, tôi cuối cùng cũng hiểu ra rồi. Gần như chắc chắn, tôi nói, “Ngươi là… Long Điển?”

“Long Điển biểu ca*?” Tiểu Long Nữ không dám tin thốt lên.

(*Biểu ca: anh họ. – nhóm PR)

“Thông minh lắm, Vương Tử. Quả là người Chúa Tể Sinh Mệnh luôn ôm ấp trong mộng.” Đâm thanh kiếm bằng băng kia sâu hơn vào ngực tôi, Hải Dương Chi Tâm… không, Long Điển hừ lạnh, “Chính mi là kẻ đã mang quá nhiều phiền phức cho ta. Nếu không phải do người, Chúa Tể Sinh Mệnh đã không bao giờ chống trả ta, kẻ tạo ra nó, quyết liệt như thế.”

“Thả cậu ấy đi đi, Cha!” Chúa Tể Sinh Mệnh tiếp tục giãy giụa, khiến dây xích quanh người hắn ồn ã kêu canh cách, như thể sắp vỡ vụn tới nơi. “Chỉ cần người thả cậu ấy ra, con sẽ theo người.”

Long Điển dịu dàng nói, “Phiền như thế làm gì? Ta giết nó rồi, con cũng không cần bận tâm gì nữa.”

“Dừng lại đi, Cha, dừng lại đi!” Chúa Tể Sinh Mệnh thống thiết hét lên.

“Chúa Tể Sinh Mệnh, đừng bỏ cuộc, đừng để hắn kiểm soát anh…” Tôi đã cảm nhận được rồi, cảm giác bị phá hủy. Tên Hải Dương Chi Tâm đó đã cài chương trình HD vào người để chết chung với tôi. Vậy là hắn sắp đưa Chúa Tể Sinh Mệnh ra khỏi Đệ Nhị Sinh Mệnh?

“Long Điển, ta sẽ không tha cho ngươi!” Tôi rít qua kẽ răng khi tôi hóa thành hào quang trắng biến mất trước mặt mọi người, cũng là biến mất mãi mãi khỏi Đệ Nhị Sinh Mệnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.