1/2 Prince

Chương 7: Q.2 - Chương 7: Chiến đấu không hối hận.




Online

Tối qua mặc dù buổi tập cuối cùng đã kết thúc, nhưng tôi suy đi tính lại trong lòng vẫn cảm thấy có chút tội lỗi, tự thấy mình vẫn chưa đủ mạnh… Nên tôi liền giả ốm trốn ở nhà luyện tiếp.

Nói thật, lên võ đài bao nhiêu trận như thế, tôi cũng chẳng nghĩ đấu có một trận mà lại thua ngay được. Nhưng trước giờ tôi cũng chưa từng nghĩ đội mình lại vào được đến vòng này.

Tôi thực sự rất mạnh sao? Tôi không khỏi vẫn cảm thấy lo âu trong lòng. Giờ điều duy nhất tôi nghĩ ra được là đánh càng nhiều quái càng tốt, thăng cấp càng nhanh càng hay. Tôi có thể sống sót giữa 600 người với cấp 62 như bây giờ không? Chịu! Tuy vậy, điều duy nhất tôi không bao giờ nghĩ tới là ‘tôi sẽ thua!’.

Tôi chém ngang một đường, hạ gục con quái cuối cùng. Tôi đưa tay lên vuốt mấy sợi tóc mướt mồ hôi trước trán. Lúc này mới nhận ra có người đến gần.

“Du?”

“Ừ.” Du tiến lại gần mang theo một tầng không khí u tối ảm đạm.

“Sớm thế này mà anh cũng lên mạng được à?” Tôi nói. Đầu hiện lên câu hỏi, Giáo sư mà cũng trốn học được à?

“Ừ, thứ sáu tôi rảnh. Với lại chẳng phải hôm nay cũng là lần đầu em lên mạng vào thứ sáu sao?” Du cười nhạt.

Hở…Ờ, là vì thứ sáu nào em cũng có tiết mà thầy! Tôi thầm đáp lại trong đầu, ngoài mặt miễn cưỡng cười, “Ở phải, haha.”

Du lại cười, nhưng chẳng thể che giấu được nỗi tuyệt vọng hằn sâu trong đôi mắt.

Tuyệt vọng không nên xuất hiện trên mặt Du. Đây không phải Du mà tôi biết; tôi chẳng muốn thấy hắn ta như thế này chút nào!

“Tôi không thích thấy anh thế này, Du. Tôi thích anh lúc trước luôn mặt dày tươi cười bám theo gọi tôi là Vương Tử điện hạ tôn quý hơn.” Tôi vừa dứt lời, lập tức dùng đao chém mạnh vào đám quái mới xuất hiện.

“Thật ư? Nhưng tôi…” Du nhíu mày, gầm nhẹ, “Nhưng tôi cần câu trả lời của em! Có thế tôi mới có thể tiếp tục.”

“Hử? Chẳng phải tôi mỗi lần đập anh lại là mỗi lần đáp lại sao?” Tôi một bên say đắm hươ đao giết quái, chạy, nhảy, tránh né, một bên trả lời Du.

“Kiểu đó sao tính là trả lời…”

Du mê muội nhìn tôi. Mắt hắn không rời hình bóng tôi liên tục chuyển động, ánh đao loang loáng của tôi, còn thêm nụ cười nhàn nhạt khát máu vương trên khóe môi tôi.

“Em thực sự rất thích đánh nhau, Vương Tử ạ.” Du bật thốt.

Tôi ha ha cười lớn, tiếp tục vung đao, “Đúng, thích hơn tất thảy. Vung đao lên này, đá này, tung người tránh né này… Anh không thấy rất vui sướng sao?”

“Tôi nghĩ thực ra nhìn thấy được nụ cười của em mới vui sướng hơn nhiều.” Gui thì thầm, rồi hắn nói. “Vương Tử, em thực sự thích tôi như hồi xưa sao?”

“Ừ!” Tôi thụp người xuống tránh cú tấn công. Vừa với ngẩng đầu lên, đã nghe một mũi tên trong suốt rít lên, bay sượt qua tai. Quay đầu lại theo hướng mũi tên, tôi thấy nó găm giữa trán con quái vật đang định đánh lén tôi. Tôi huýt sáo mồm, giơ ngón tay cái lên với Du.

Du lùa tay qua tóc, cố tình tạo dáng thật ưu nhã, nói, “Để cứu nguy cho Vương Tử điện hạ, Du phải trở thành một xạ thủ chuẩn 100%!”

Lời vừa dứt, Du lập tức bị Bé Bao tôi ném ra văng trúng người. Tôi dương dương đắc ý* cười nói, “Tôi đã nói với anh rồi, cấm gọi tôi là Vương Tử điện hạ. Với lại, để nện anh nhừ xương, tôi cũng phải trở thành một chiến sĩ chuẩn 100%!”

(*dương dương đắc ý: hay ‘đắc ý dương dương’, thành ngữ TQ, du nhập vào Việt Nam khá sớm, cũng khá quen thuộc. Đại ý có thể dịch là cực kì tự đắc, cực kì vênh váo. Do đây là thành ngữ dễ hiểu và quen thuộc nên tôi xin phép được để như nguyên tác. – meomeo)

Vừa hay, giọng nói của Tiểu Long Nữ vang lên trên kênh tổ đội, “Oaaa~, coi ai đang trên mạng kìa? Mọi người còn sớm hơn cả em nữa kia đấy!”

“Anh và Vương Tử điện hạ!” Du trả lời.

Tôi một đằng vô cùng hoài nghi nói, “Trên cái trời đất này cha nào mà chả sớm hơn cô hả Tiểu Long Nữ?”

“Chà chà! Vương Tử ca ca cũng lên mạng kìa!” Giọng Doll ngạc nhiên cũng truyền qua kênh tổ đội.

“Xem ra mọi người đều lên mạng cả.” Vũ Liên đại tẩu giọng có ý cười nói. “Bây giờ chị đang ăn sáng với một con sói trốn việc đây này!”

“Vũ Liên…” Giọng Lang đại ca có phần bối rối.

Tôi vô cùng hưng phấn reo lên, “Nhanh, nhanh lên mọi người! Mau chạy qua hàng ăn sáng làm bóng đèn 500 wat* đi!” Tôi chạy dọc con phố với tốc độ thần tốc, kéo thêm Du ở đằng sau.

(*bóng đèn 500 wat: trong tiếng Trung Quốc: ‘bóng đèn’ là một cách nói chỉ “kỳ đà cản mũi”, người phá hoại. Trong trường hợp này Vương Tử còn đề cập tới số wat thế kia, đại ý là cậu muốn làm một bóng đèn thật bự, một con kì đà tổ chảng. Để đảm bảo độ chuẩn xác của bản gốc, xin giữ nguyên như vậy. – nhóm PR và meomeo)

~*~

“Vương Tử,” Lang đại ca bất đắc dĩ nhìn tôi, “Anh biết chú đến đây muốn làm bóng đèn, nhưng can gì phải nhìn anh với Vũ Liên chằm chằm kinh thế hả?”

Tôi cực kì nghiêm túc trả lời, “Lang đại ca, em sợ không thế thì không thể làm tròn trách nhiệm cao cả của một cái bóng đèn sáng quắc được.”

“…”

“Vương Tử, em có chắc chúng ta sẽ thắng không?” Vũ Liên hỏi, giọng nhẹ nhàng.

“Không ạ.” Tôi thật thà đáp. Nhưng khi thấy các thành viên trong đội bỗng nhiên trở nên hơi lo lắng, tôi vội nói thêm, “Nhưng em cũng không để thua đâu!”

“Không chắc thắng nhưng cũng không để thua. Quả nhiên anh sẽ nói kiểu đấy!” Tiểu Long Nữ lăn ra cười sặc sụa.

Tôi đưa bàn tay phải của mình ra, mỉm cười tự tin. Mọi người cũng nhìn tôi cười, rồi họ lần lượt đặt tay mình lên tay tôi.

“Phi Thường Đội, win*!” Tôi hét lên.

“Phi Thường Đội, WIN*!” Tất cả các thành viên trong Phi Thường Đội đồng lòng hét vang.

(*win: trong bản gốc ghi như vậy, để đảm bảo độ chính xác, tôi xin để nguyên. Cho các bạn không học tiếng Anh hoặc không rõ tiếng Anh lắm, từ này có nghĩa là ‘chiến thắng’. – meomeo)

~*~

“Đi thôi, mọi người! Trận chung kết sắp bắt đầu rồi!” Như mọi khi, tôi đi về phía đường hầm dẫn ra đấu trường. Như mọi khi, tôi không chút sợ hãi. Như mọi khi, tôi cũng không lo thua và vẫn như mọi khi, đồng đội thân yêu âm thầm bước theo tôi.

Mới đặt một chân vào đấu trường, tôi ngập ngừng 1 lát rồi tháo mặt nạ ra ném xuống đất. Xoay người lại nhìn đồng đội mình, tôi thấy họ cũng sững sờ trong giây lát. Tuy nhiên, khi nhìn thấy sự kiên định không rời trong đôi mắt tôi, họ cũng mỉm cười rồi tháo mặt nạ vứt vào 1 góc.

“Kết quả không quan trọng, chỉ cần dáng vẻ kiên cường chiến đấu và vẻ mặt bất khuất của chúng ta mãi mãi in sâu trong mắt mọi người trong đấu trường là được.” Tôi trầm giọng trang nghiêm tuyên thệ.

Trong đấu trường tạo hình như đấu trường La Mã, các đội đã lục tục kéo đến đứng rải rác.

“Thưa mọi người, 100 đội xuất sắc nhất Đệ Nhị Sinh Mệnh sắp tham gia vào 1 trận đấu sinh tồn hết sức căng thẳng. Đừng nhìn quanh quẩn lung tung vì rất có thể bạn sẽ bỏ qua những cảnh tượng vô cùng đặc sắc ở đây đấy. Và cũng đừng im lặng, hãy cổ vũ nhiệt tình cho đội mà bạn yêu mến đi nào! Tôi, Tiểu Lí, bình luận viên, sẽ tường thuật lại tất cả về trận chiến sinh tử ngày hôm nay cho các bạn!” Tiểu Lí hét tướng lên, anh ta điên cuồng đi đi lại lại vòng quanh đấu trường, tay nắm chặt cái micro múa may.

Không khí trong đấu trường hết sức cuồng nhiệt. Biểu ngữ và tên các đội rợp khán đài, khán giả reo hò tên đội mà họ yêu mến liên tục.

Tôi mở to mắt mà nhìn, chợt nhận ra chỗ đứng của 600 người có chút khác lạ. Khốn rồi, 600 người rõ ràng đã chia ra thành 3 trận doanh lớn.

Tôi ý chí bừng bừng, không nói một lời, vẻ mặt ngạo nghễ…núp vào 1 góc chờ đợi. Đừng có chơi tôi thế! Ý chí với dũng khí cái của khỉ gì! Dù có khí thế cao đến đâu lấy trứng mà chọi đá kết quả sẽ chẳng bao giờ thay đổi đâu!

Tôi nhìn phòng tuyến của 3 trận doanh lớn. Đứng đầu mỗi trận doanh là một người chiến sĩ lãnh đạo: 1 chiến sĩ người hổ, 1 chiến sĩ loài người và 1 chiến sĩ thần tộc. Mỗi người đều có phong thái vương giả.

“Hừ, cứ đứng thế đi, cẩn thận vương giả biến thành vong giả*.” Ai? Thằng nào mới nói khích tôi ‘chê nho xanh’ đấy**?

(*vương giả, vong giả: đây là một phép chơi chữ. Chữ Vương giả (nhà vua) và chữ Vong giả (cái chết) cùng phát âm y như nhau. Bính âm: wáng zě. Vương Tử có ý chọc là 3 vị ‘lão đại’ này sẽ sớm chết. – nhóm PR

**chê nho xanh: bạn đọc có lẽ đã từng đọc qua truyện ngụ ngôn ‘con cáo và chùm nho’ chắc cũng biết. Con cáo do không lấy được chùm nho chín mọng nên chê nho còn xanh, truyện ngụ ý phê phán sự ghen tức vô lí, ‘ăn không được thì đạp đổ’. Trong ngữ cảnh này, cụm từ này được rút gọn nhưng vẫn giữ nguyên hàm ý châm biếm. – meomeo)

Lúc đó, Hắc Ám Tà Hoàng đội đứng một hàng bên cạnh chúng tôi.

“Em nghĩ cơ hội chiến thắng của chúng ta lớn thế nào?” Tà Linh bình tĩnh hỏi tôi.

“Hừ, lớn hết sức có thể, đại khái là lớn như ngực em vậy!” (Chỉ cup A thôi… Đau lòng chết mất!)

Đúng là tôi tự làm tổn thương lòng tự tôn bản thân khi so sánh kiểu đấy. Hình như khuynh hướng điên cuồng vũ lực ngược đãi người khác của tôi đang phản chủ thì phải, gậy ông quay lại đập lưng ông, đến chính mình tôi cũng tự ngược được.

Minh Hoàng khinh thường nhìn ngực tôi, “So sánh to tát ghê chưa! Người gì bằng phẳng thế kia, lại chẳng có chút cơ ngực nào mà cũng đòi nói.”

Thằng nhóc chết tiệt! Ít nhất thì chị đây cũng cup A đấy nhá, biết chưa?

“Cẩn thận đấy em, trận đấu nguy hiểm lắm!” Tà Linh nhíu mày lo lắng nhìn tôi.

“Yên tâm, anh mới phải trông nom Phong Vô Tình kĩ vào đấy!” Hầy! Lúc đầu tôi chẳng định lôi cái vấn đề đau lòng đó ra làm gì đâu, nhưng bây giờ tôi lỡ miệng nói ra rồi, mà thôi thế cũng tốt. Mong rằng Tà Linh sẽ chăm sóc tốt cho em trai tôi.

Tôi quay đầu lại liếc nhìn Phong Vô Tình lo lắng, nhưng cả nó và Tà Linh đều khó hiểu nhìn lại tôi.

Có lẽ họ không muốn công khai? À ừ, điều này cũng chẳng phổ biến gì, với lại có phải ai cũng suy nghĩ thoáng như tôi để chấp nhận mối quan hệ BL* tréo ngoe này đâu.

(*BL: viết tắt của Boy Love. Từ này dùng để chỉ tình yêu giữa các chàng trai với nhau. Đây là một xu hướng mà giới trẻ, đặc biệt là các bạn nữ bây giờ khá ưa chuộng. – meomeo)

Cố lên nhé, em trai! Chị luôn ở đằng sau ủng hộ em! Tôi nghĩ, nhìn em trai bé nhỏ duy nhất của mình, mắt rưng rưng nước. Tiện đây tôi liếc Du đầy cảm thông. Vô vọng rồi, ai bảo em trai tôi lại đi yêu Tà Linh cơ chứ! Du thật đáng thương.

Không cần chờ 3 người đó trả lời, tôi ngoắc tay gọi Vũ Liên đại tẩu, “Đại tẩu, chị qua đây đi ạ! Có vẻ trận đấu sắp bắt đầu rồi đó. Bắt đầu một cái là chúng ta phải quan sát tình hình chiến trường để nhanh chóng tìm chỗ trốn.” Vũ Liên đại tẩu gật đầu đồng tình.

“Vương Tử, cậu và Vũ Liên phải cẩn thận. Nhớ này, 2 người đều rất quan trọng, nên hãy cố gắng sống sót đến cuối nhé.” Lang đại ca nhìn tôi, ngay sau khi tôi ra dấu ‘OK’ với anh, anh lập tức quay sang chỗ Tiểu Long Nữ và Doll. “Tiểu Long Nữ, phải chắc rằng kẻ thù của em không ở gần đấy nhé. Mà nếu có thể thì đừng hy sinh bản thân mình làm gì. Hơn nữa, còn có Doll phụ thuộc vào em, dù anh thấy em mới là người dựa dẫm vào Doll …”

Tiểu Long Nữ xấu hổ cười cười.

“Anh Lang, Du trăm sự nương tựa anh!” Du dùng vẻ mặt dịu dàng yếu ớt nhìn Lang đại ca… Lập tức hắn liền bị Vũ Liên đại tẩu dùng nụ cười ác ma rập rình lôi về góc tường sám hối.

“Trận đấu, bắt đầu!” Một lần nữa trọng tài lại hô mấy lời quen thuộc.

Mặc dù trận đấu đã bắt đầu nhưng tất cả những người đứng trên đấu trường đều im lặng 1 cách kì lạ.Cả khán giả cũng ngừng cổ vũ.. Chẳng ai dám ho he gì, cũng không dám thở mạnh, một sự im lặng đáng sợ ‘yên bình trước bão đổ’* bao trùm lên đấu trường.

(*yên bình trước bão đổ: thành ngữ Trung Quốc, đã du nhập vào Việt Nam, tuy có vẻ không phổ biến lắm. Đây chỉ là ý tứ được dịch tạm, chưa thể đảm bảo từng từ. Câu này có ý là trước trận chiến, trước xung đột hoặc một sự kiện lớn thì mọi sự luôn yên lặng, giống như trước cơn bão mấy ngày bao giờ cũng trời yên biển lặng. –meomeo)

Tôi cũng không nhúc nhích, chỉ có đôi mắt là liên hồi chuyển động. Đầu tiên tôi liếc qua bên trái, nơi người hổ đang đứng sừng sững – cũng chẳng đến nỗi xấu xí lắm, chỉ là cơ bắp quá khổ nên nhìn anh ta hơi ghê thôi – rồi liếc qua phải thấy 1 chiến sĩ loài người mười phần lạnh lùng tàn nhẫn – Tốt lắm, lạnh lùng thế này làm người khác ngứa cả mắt – cuối cùng nhìn thẳng là 1 chiến sĩ thần tộc. Tôi có chút ngỡ ngàng thưởng thức vẻ đẹp trai ‘con gái’ của hắn ta. Anh chàng này có lẽ… là gay chăng? Tôi suy đoán.

Cuối cùng, tên người thú tựa hồ không chịu nổi loại yên lặng này nữa. Hắn dang rộng 2 cánh tay, khiêu khích phe loài người và phe thần tộc. Chiến sĩ loài người đáp trả lại bằng 1 cái nhìn lạnh đến buốt xương còn chiến sĩ thần tộc chỉ mỉm cười nhàn nhã. Tên người thú gầm lên, chỉ ngón tay về phía chiến sĩ loài người.

“TẤN CÔNG!” Hắn hét lên, sự im lặng đang bao trùm đấu trường lập tức vỡ oà. Đồng minh phe chiến sĩ người hổ bắt đầu xông lên.

Ngược lại chiến sĩ nhân tộc chỉ nhẹ nhàng “Giết!” một câu rồi cũng nhằm phía địch thủ phía trước phản công.

Chiến sĩ thần tộc lại vô cùng bình thản, hắn tiếp tục duy trì tư thế lười biếng nhàn nhã. Hắn giơ tay chặn đồng minh trong đội định xông lên tham chiến, nhàn nhạt nói một câu, “Trai hạc đánh nhau, ngư ông đắc lợi*!”

(*Trai hạc đánh nhau, ngư ông đắc lợi: Đây là một câu tục ngữ cổ của Trung Quốc, bắt nguồn từ câu truyện ngụ ngôn sau đây: Con trai đang phơi nắng thì con hạc đến gần tính ăn nó. Con trai thấy vậy liền đóng vỏ lại, con cò bị mắc mỏ vào trong nhưng cũng vẫn không chịu buông tha phần thịt trai bên trong. Thế là giằng co một hồi, cò không bay lên được, trai cũng không thoát được. Do hai bên đều không chịu bỏ cuộc nên cuối cùng cả đôi đều bị ngư ông (người đánh cá) bắt hết. Câu nói có hàm ý: nếu giao tranh mà hai bên đều quá cố chấp thì chỉ để cho người thứ ba được lợi. – nhóm PR)

Tôi đã hiểu rõ bản chất của tên này, hắn đúng là loại xấu xa bỉ ổi …

Tôi lập tức quyết định. Kéo Vũ Liên đại tẩu lại gần mình, lợi dụng sự hỗn loạn, tôi nhanh chân nhanh tay an toàn chạy qua khu vực chiến trường. Trong khi toàn bộ sự chú ý của mọi người vẫn đang dồn cả về trận chiến giữa 2 phe người thú và con người, chúng tôi trà trộn vào liên minh thần tộc. Làm thế này chắc sẽ an toàn một lúc đây, Tôi nghĩ.

Có người vỗ mấy cái lên bả vai tôi, tôi quay đầu nhìn, 1, 2, 3…10 người. Tốt quá! Mọi người trong Phi Thường Đội và Hắc Ám Tà Hoàng Đội đều tránh được trận chiến rồi. Tôi lại quay ra chiến trường trước mặt.

Đúng là 1 trận hỗn chiến mà! Tình hình lúc này chỉ có thể miêu tả là chẳng có kỹ thuật đánh đấm gì sất. Thường thì người không biết đang chém ai, cũng chẳng rõ ai đang chém mình. Nhưng cũng chẳng trách được họ đánh đấm không có kĩ thuật. Bị lèn chặt như thịt viên thế kia mà còn cầm vũ khí chém được là đã cảm động rơi nước mắt được rồi. Còn đòi kĩ thuật? Quá nhảm rồi.

Chẳng bao lâu, hơn mười cột sáng bay loạn trên trời.

Đột nhiên, chiến sĩ loài người phát hiện ra có sự bất thường. Anh điên cuồng gào lên, có vẻ như đang chỉ huy đồng minh bên mình quay sang tấn công liên minh thần tộc. Tôi chỉ kịp hiểu ra anh ta gào cái gì thì chiến trường đã từ từ dịch chuyển về phía liên minh thần tộc. Đồng thời, các chiến sĩ loài người đưa một nhóm cao thủ tinh luyện lên đấu với chiến sĩ thần tộc thủ lĩnh. Đánh tới đây rồi!

Rốt cục đến cả bên này cũng chẳng còn an toàn nữa, Tôi nghĩ. Tôi quay đầu nhìn nơi mọi người đang đứng, ép giọng trầm xuống nói, “Mỗi nhóm hãy cẩn thận! Đừng đối đầu với họ, không ai được biến thành cột sáng bay mất! Mọi người hiểu chứ?”

“Đã hiểu!” Mọi người đều đáp lại ánh mắt kiên định của tôi.

“Tản ra!” Tôi trầm giọng chỉ huy.

Nắm chặt tay Vũ Liên đại tẩu, tôi chợt phát hiện ra chỗ trống phía sau chiến trường chẳng mấy ai chú ý đến, chúng tôi liền thẳng chỗ đó mà chạy. Mặc dù vài lần chúng tôi bị người khác chú ý phát hiện ra, nhưng tôi đều không đánh trả. Thay vào đó, tôi sử dụng sự nhanh nhẹn của mình để né tránh như điên hay dùng đao đỡ công kích rồi lại bỏ chạy trối chết. May mắn thay, tình hình chiến trận quá hỗn loạn nên chúng tôi có thể yên tâm mà chạy trốn.

Thực sự chẳng có ai rảnh hơi đuổi theo Vũ Liên đại tẩu và tôi, nhưng thi thoảng bọn họ vẫn hét tướng lên những từ như “thằng hèn” hay “thằng nhóc bám váy gái” phía sau chúng tôi. Hừ! Cái này người ta gọi là ‘giữ cả rừng xanh không lo thiếu củi đốt’* hiểu không bọn đần?

(*giữ cả rừng xanh không lo thiếu củi đốt: Hán Việt là “Lưu đắc thanh sơn bất phạ một tài thiêu”. Câu nói này có nghĩa đen là nếu bạn chặt hết cây trên rừng, dần dà bạn sẽ hết củi đốt. Nhưng nếu bạn chỉ chặt đủ số cần dùng, sau này rừng tiếp tục mọc, bạn sẽ luôn luôn có củi đốt, không sợ thiếu. Câu này ý muốn răn dạy mọi người làm gì cũng chỉ có chừng mực chỉ cần đủ, không cần quá thừa và phải có kế hoạch. Câu nói này thực sự không liên quan gì mấy đến trường hợp của Vương Tử, nhưng cậu muốn nói là cậu phải bảo vệ mạng mình để lần tới còn có thể đánh nhau – quá tiêu cực rồi! – nhóm PR)

Điều tôi không hiểu nổi là tại sao tất cả những người này đều rất háo hức chen vào đám người hỗn loạn chật chội như nhồi thịt viên kia, cứ như thể chỉ chém được nhau vào cái đã đủ thỏa mãn rồi ấy? Nhìn xem, 3 người lãnh đạo liên minh, có ai thèm chạy vào đám đông này đâu nào?

Á, không nói nữa, đao kiếm loạn lạc thế này, quyền cước loạn xạ thế kia, tôi tốt nhất là cứ tập trung chạy cái đã.

“Thưa quý khán giả, hãy nhìn vào trận hỗn chiến nơi tất cả những người chơi đang chiến đấu hết sức ác liệt. Theo số liệu mới nhất, đã có 131…à không, 135 người chơi chết, 11 đội chính thức bị loại bỏ hoàn toàn. Những người chơi đang thu hút sự chú ý nhất là 3 người lãnh đạo các liên minh, chưa ai trong số họ bị chết hết! Đội nào sẽ chiến thắng đây? Hay vẫn tiếp tục tàn sát lẫn nhau?

“Whoa whoa, chiếc rìu đá khổng lồ của người thú lại đụng độ với lưỡi gươm lạnh lẽo vô tình của chiến sĩ loài người! Ai trong số họ sẽ chiến thắng trong trận chiến này đây?” Tiểu Lí kích động đến mức nước bọt văng tung tóe khắp nơi, nhưng cũng nhờ bản báo cáo của anh ta mà tôi có thể nắm rõ được tình hình hiện tại.

Hơn 100 người đã tử trận rồi ư? Khỏi nói sao bầu trời lại rộn ràng pháo hoa thế kia. Nếu không phải đang chạy trối chết chắc chắn tôi đã dừng lại để chiêm ngưỡng rồi, Tôi nghĩ.

“Vũ Liên đại tẩu, chị chạy tiếp nổi không?” Tôi lo lắng hỏi. Tôi đã kéo lê chị ấy đi suốt cả quá trình trận đấu diễn ra rồi còn gì nữa.

“Chị ổn, và hình như mọi người cũng ổn cả.” Vũ Liên đại tẩu nói. Rồi chị nói thêm, “Ý chị là, mọi người trong Phi Thường đội đều không sao, nhưng có vẻ như Tà Linh và Minh Hoàng có chút rắc rối.”

“Cái gì?” Lông mày tôi nhíu lại, “Họ đâu?”

“Bên trái, đằng sau chúng ta ấy. Hình như Minh Hoàng không chịu ngoan ngoãn chạy trốn.”

“Chết tiệt!” Lẽ ra tôi phải nghĩ ra từ sớm chứ! Với cá tính của Minh Hoàng, nếu ai mà mắng nó là ‘thằng hèn’ hay gì gì đó tương tự thế, kiểu gì nó cũng nổi khùng lên ngay. Và chắc đến 80% thằng bé sẽ lôi tuột cả Tà Linh vào cuộc.

Cứu hay không cứu đây? Hỏi quá nhảm! Tôi nhéo nhéo hai má mình, Không cứu mà gọi nhau là đồng minh được à? Gạt những lưỡi kiếm đang chĩa về phía mình ra, tôi hỏi, “Vũ Liên đại tẩu, đội nào đang ở gần chúng ta nhất?”

“Lang và Du ngay sau chúng ta thôi.”

“Được.” Tôi lập tức chuyển hướng, thấy ngay Lang đại ca và Du đang ở gần đó. Tôi lập tức chạy đến chỗ họ.

“Lang đại ca, Du, 2 anh bảo vệ Vũ Liên đại tẩu giúp em một lúc nhé! Em phải đi cứu người!” Tôi nói.

Nhìn về hướng Tà Linh và Minh Hoàng, tôi thấy họ đang bị 4 người bao vây. Tà Linh đang rất khó khăn đối phó đồng thời với 3 người.

Đầu tiên, tôi núp sau lưng kẻ thù. Rồi tôi thần không biết quỷ không hay đột nhiên cứa đứt cổ họng ma pháp sư đứng sau gần đấy. Hắn chẳng kịp kêu thảm một tiếng đã bay vút đi. Tà Linh ngay lập tức nhìn thấy, tôi dùng mắt ra hiệu bảo anh đừng nói gì cả. Tôi chuyển sang công kích chiến sĩ mạnh nhất trong ba người, hung hăng chém đứt phăng cánh tay hắn ta. Hắn ta kinh ngạc quay ra nhìn tôi. Tôi lại một đường đao cắm thẳng vào tim hắn, biến hắn thành nạn nhân thứ hai tôi triệt tiêu trong ngày hôm nay.

Trong 2 chiến sĩ còn lại, 1 người đã quay ra đối đầu với tôi. Tôi lùi lại, dụ anh ta qua chỗ Du và đồng đội tôi. Tôi gõ gõ vào trán ra hiệu cho Du, Du cũng dùng tay làm dấu không thành vấn đề.

Tôi thấy Du cầm Cổ cầm lên, 1 phát Siêu hồn truy âm tiễn lập tức theo hướng tôi bắn tới, tôi vội thụp xuống, lăn về phía trước để tránh mũi tên đang bay đến. Lúc quay đầu lại, tôi thấy Du quả nhiên không nói khoác về sự chuẩn xác 100% của mình, mũi tên găm chính giữa trán người chiến sĩ vừa nãy đuổi theo tôi.

Tà Linh cũng đã nhanh chóng giải quyết xong tên còn lại, anh quay qua chỗ tôi. Tôi cười với anh và anh giơ ngón cái lên tán thưởng tôi.

Quay lại chỗ Du và Lang đại ca, tôi nắm lấy tay Vũ Liên đại tẩu rồi nói, “2 người tiếp tục trốn cho tốt vào nhé!”

“Vương Tử, cẩn thận với tên chiến sĩ thần tộc đó. Chị cảm thấy rất có thể hắn sẽ là kình địch cuối cùng của chúng ta đó.” Trên đường chạy trốn, Vũ Liên đại tẩu trầm ngâm cẩn thận dặn dò tôi.

Vũ Liên đại tẩu thực sự không đơn giản mà. Bị tôi kéo chạy vòng quanh như thế mà chị ấy vẫn có thể nói được với giọng nghiêm túc như vậy. Bội phục luôn!

“Vâng, em sẽ cẩn thận mà đại tẩu.” Nhưng trước hết chúng ta phải sống sót giữa số người còn lại kia đã. Chỉ còn 200 người sống sót (dựa theo báo cáo của Tiểu Lí), tôi nhận ra ngày càng khó tận dụng sự hỗn loạn mà chạy trốn. Với lại, kẻ thù bây giờ có người còn rượt tụi tôi nửa ngày mới chịu bỏ cuộc cơ.

“Vương Tử, chiến sĩ người thú đã bay đi rồi. Phe con người và liên minh thần tộc đang dọn dẹp đống tàn quân của liên minh người thú. Xem chừng liên minh người thú sắp bị xoá sổ rồi. Chị nghĩ bên thần tộc sẽ tồn tại đến cuối đó. Nếu rảnh thì em qua giết 1 số chiến sĩ thần tộc đi, kẻo số người còn trụ lại đến cuối sẽ đông lắm đấy. Đến lúc đó chỉ sợ dù có liên minh cùng Hắc Ám Tà Hoàng đội đi nữa thì cơ hội chiến thắng của chúng ta cũng chẳng là bao.” Vũ Liên đại tẩu nói, giọng lo âu.

“Hử… Nhưng em chỉ có hai tay thôi, một tay thì giữ chị, còn tay còn lại để cầm đao. Em chẳng còn rảnh tay nào nữa đâu.” Tôi bất lực đáp lại. Còn 2 chân bận chạy mất rồi, nên chẳng cái nào rảnh để đi đá mấy tên đó hết.

“Vương Tử, em để chị lại với Doll và Tiểu Long Nữ đi.” Vũ Liên đại tẩu nhìn tôi cười dịu dàng. “Chị nghĩ kẻ thù của Tiểu Long Nữ chẳng còn thời gian mà săn đuổi em ấy nữa đâu. Hơn nữa hầu hết những người chơi nam chẳng bao giờ thèm đánh con gái, nên hai đứa nó đang khá nhàn nhã đấy.”

“Nhưng còn kế hoạch của chúng ta…” Tôi nghi hoặc nhìn Vũ Liên đại tẩu.

“Đây cũng là 1 chiến thuật đánh lừa quân địch mà.” Nụ cười ngời sáng trên mặt chị. Nhưng… Kì quá, sao mình lại nổi hết cả da gà thế này? “Đi giúp chiến sĩ loài người ngay, phải đảm bảo em sẽ khiến hai bên đó đánh ngang cơ nhau. Rồi tốt nhất là đợi đến khi hắn ta cùng chiến sĩ thần tộc đánh nhau đến lưỡng bại câu thương*, thì đâm sau lưng hắn một đao, he he he.”

(*lưỡng bại câu thương: như đã nhắc đến trong một chú thích trước đây, thành ngữ này có nghĩa là đôi bên đều thương tổn nặng nề, sắp chết đến nơi. – meomeo)

Vũ Liên đại tẩu, chị đúng là không phải nhân vật bình thường. Tôi bắt đầu tò mò không biết ngoài đời Vũ Liên đại tẩu làm nghề gì rồi đấy, Tôi nghĩ, quay qua tìm Tiểu Long Nữ. May thế, cổ với Doll cũng không xa đây lắm.

“Em để chị ở đây với Tiểu Long Nữ nhé? Mọi người phải cẩn thận đấy.” Tôi lo lắng.

Vũ Liên đại tẩu cốc nhẹ lên đầu tôi, “Ngốc ạ! Em mới là người phải cẩn thận đấy!” Chị trách.

Tôi cười toe rồi chạy đi, bắt đầu thực hiện chiến lược đáng sợ của Vũ Liên đại tẩu.

~*~

“Cứ bay nhảy chơi đùa thoải mái đi, Vương Tử. Nếu bọn chị cứ khiến em phải chui rúc như con rùa đen rụt cổ suốt trận đấu thì tham gia đại hội còn ý nghĩa gì nữa..” Vũ Liên đại tẩu lẩm bẩm.

~*~

Tôi nhìn tình cảnh thảm thương của chiến sĩ loài người và sự ung dung thư thái của bên chiến sĩ thần tộc, thầm nghĩ, Giúp bên loài người? Thử thách khó khăn đây… Nhưng rất thú vị!

Tôi cười nhạt, lồng ngực phấn khích khẽ rung lên. Chiến sĩ loài người đang bị kẻ thù vây kín như thế, đúng là một cơ hội tuyệt vời để tôi giả vờ làm đồng minh của anh ta mà lẻn vào. Vừa hay nhận thấy một khoảng trống giữa anh và bức tường quân địch bủa vây xung quanh, tôi bắt đầu tấn công. Chỉ một cử động nhỏ, tôi vươn người về phía trước và lách vào phía trong vòng vây. Sau đó, tôi nhắm vào chân của những kẻ xung quanh mà lia một đao thật hiểm. Bọn chúng lập tức ôm lấy chân hét lên đau đớn.

“Cậu là?” Công kích lên chiến sĩ loài người giảm đi, anh nhìn tôi kinh ngạc.

“Một người bạn!” Ít nhất trước mắt là thế. Tôi thân thiện vỗ vỗ vào lưng anh mấy cái.

“Cậu không trong liên minh của tôi, tôi không nhớ ra cậu.” Chiến sĩ loài người hồ nghi, anh cố nhớ lại, nhưng lẽ nào anh lại có thể quên một người nổi bật đến thế.

“Đúng thật là tôi không trong liên minh của anh, nhưng tôi chỉ muốn giúp thôi, không được sao?” Nói dứt lời, tôi dùng đao đỡ lưỡi gươm đang định đánh lén anh. Tôi cho kẻ đánh lén 1 cước khiến hắn loạng choạng rồi rạch ngang cổ họng hắn. Giải quyết xong, Tôi không tự chủ nhận ra nụ cười khát máu đang phảng phất nơi khoé miệng.

“Nam Cung Túy*.” Miệng anh bình tĩnh giới thiệu tên, trong mắt lại không giấu nổi mấy tia nghi ngờ.

(*Nam Cung Túy: trong bản convert ghi là Nam Cung Tội. Tôi không nghĩ cái tên này chuẩn, tình cờ tôi đi tìm bính âm của cái tên này, lại tìm ra là ‘Túy’. Tôi đọc gần hết bộ truyện này, nên có lẽ hiểu được một số hàm ý của tác giả, nên quyết định để làm Nam Cung Túy, vì như vậy có lẽ phù hợp hơn nhiều. Hàm ý này của tác giả là gì, mời bạn đọc tiếp tục đọc, tôi sẽ giải thích trong một chương sau này. – meomeo)

“Vương Tử.” Tôi vẫn giữ ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phương tám hướng, vừa giữ khoảng cách an toàn giữa mình và kẻ địch vừa trả lời anh.

“Huyết Yêu*?!” Nam Cung Túy không khỏi nhỏ giọng ngạc nhiên thốt lên.

(*Huyết yêu: thực tế là Yêu Tinh Khát Máu. Tên này hơi dài, tôi có đổi một chút. Cũng như Vương Tử hay gọi Xú Lang là A Lang đại ca, nhưng chỉ có mình Vương Tử gọi Lang là đại ca, nên tôi xin lược bớt một chữ A ở đầu. Lại nói thêm chữ A trước tên thể hiện sự thân thiết. Xin trân trọng xin lỗi độc giả vì sự thay đổi này. Độc giả nếu không vừa lòng xin sớm liên hệ để tôi sửa lại. – meomeo)

Hử… Lại là cái biệt danh tôi ghét nhất. Tôi khát máu và đáng sợ ư? Tôi có như vậy á? Tôi chỉ là…

Tôi nhảy lên, tung một cú song phi, khiến cho nửa cái đầu của tên chiến sĩ văng ra khỏi hộp sọ hắn.

…có xu hướng sử dụng những đòn hơi bạo lực hãi người một tí trong phim kinh dị. Với lại, tôi luôn thích…

Sau đó, tôi xả một tên chiến sĩ thần tộc không thù không oán với tôi làm đôi bằng một đao ngang eo.

…được ngâm mình trong máu của kẻ thù, nhưng mà tôi cũng lịch sự lắm,…

Khắp thân mình nhuốm máu, tôi nhìn chiến sĩ đối địch đang sửng sốt trước mặt, nhàn nhạt nhếch khóe môi.

… lại thích cười với mọi người thôi mà. Chỉ thế thôi mà mọi người lại gán cho tôi cái biệt danh đáng sợ đó. Huyết Yêu ư? Thật bất công! Tôi tốt xấu gì cũng là một thiếu nữ đôi mươi xinh đẹp duyên dáng dịu dàng như hoa đua nở cơ mà!

“Túy, đừng ngẩn người ra nữa, ta cùng nhau tận hưởng niềm vui của cuộc chiến đi nào!” Tôi nhìn Nam Cung Túy đang ngây ngẩn tâm thần, cười thoải mái nói.

Nam Cung Túy hít một hơi vào rồi mới nói, “Chà, Huyết Yêu đúng là không phải danh bất hư truyền…”

Tôi bất mãn hậm hực cãi lại, “Gọi em là ‘Vương Tử’.”

Gương mặt hờ hững của Nam Cung Túy cuối cùng gợn một nét cười, “Ừ, Vương Tử.”

~*~

“Người kia là ai?” Phạm, kẻ lãnh đạo liên minh thần tộc, đang đứng một bên hết sức nhàn nhã thoải mái, rất không hài lòng khi thấy tình thế đang dần đảo ngược. Tên yêu tinh mình đầy tà khí kia rốt cuộc là ai? Một tay chống đỡ mà có thể xoay chuyển được tình thế bất lợi thế kia…Hắn ta chính là mối đe doạ lớn! Phạm trong lòng gióng lên hồi chuông cảnh báo.

Nụ cười nhàn nhã trên gương mặt Phạm bỗng nổi sát khí. Hắn ra lệnh cho những người đứng cạnh, “Giết tên yêu tinh kia; xử hắn và cả Nam Cung Túy nữa, trận đấu này sẽ sớm kết thúc thôi.”

~*~

“Chết tiệt! Sao tự dưng số lượng kẻ địch lại tăng đột biến thế này?” Tôi có chút khó khăn đối phó với ngần ấy kẻ thù.

Hình như chiến sĩ bên liên minh thần tộc hầu hết đều nhắm vào tôi và Túy? Tôi quay đầu thấy Túy cũng đang phải chống trả rất quyết liệt.

“Vương Tử, rút về phía sau với anh.” Túy hét lên rồi kéo tôi về chỗ đồng minh anh đang đứng. Cuối cùng, chúng tôi dừng lại giữa đám đồng minh của Túy. Anh vung thanh kiếm lên và chỉ về phía phía chiến sĩ thần tộc, “Phạm, nếu ngươi đủ can đảm thì đừng có núp phía sau nữa, ra đây và chiến đấu với ta ngay!”

Tôi nhìn vẻ mặt cực kì phẫn nộ của Túy và vẻ mặt vô cùng khinh bỉ của chiến sĩ thần tộc, Phạm, trước mặt tôi. Chẳng lẽ 2 người này đã quen nhau rồi? Chỉ sợ lại có oán hận gì lớn lắm đây, Tôi đoán thầm.

“Nam Cung Túy, ngươi chẳng phải quá ngây thơ rồi sao? Ái chà chà, ta thật tò mò không biết làm sao một thằng ngốc không biết lấy đại cục làm trọng như ngươi lại có thể lôi kéo được nhiều đồng minh đến thế.”

Phạm nở một nụ cười ôn hòa vô hại, nhưng sao một cơn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Tôi có cảm tưởng như đang nhìn thấy nụ cười có bóng ma vật vờ của Vũ Liên đại tẩu hay nụ cười ngây thơ trên mặt Tiểu Long Nữ khi cô nàng mài vuốt chuẩn bị ăn thịt người ta.

Tên Phạm này thật không đơn giản! Đôi mắt nhìn người của Vũ Liên đại tẩu thật quá tinh tường!

“Ngươi…” Túy tức điên lên, hoàn toàn mất hết vẻ bình tĩnh ban đầu. “Ngươi chẳng lẽ một chút cũng không nhớ Dục Băng Phượng Hoàng?”

“Dục Băng Phượng Hoàng? Ai vậy nhỉ?” Phạm nở nụ cười ‘đã biết rõ mà còn cố hỏi’ vô cùng tự mãn và châm chọc.

“Ngươi…” Bàn tay Túy nắm chặt lại, trông anh như thể sắp xông thẳng lên đập cho Phạm một trận. Những đồng đội anh đứng gần đấy kịp thời túm Túy lại không cho anh đi, nhưng Túy điên cuồng hét lên, “Buông tôi ra! Tôi phải giết thằng chó này! Phạm, con rùa rụt cổ nhà mày lăn ra đây cho tao!”

Sự việc đang trở nên ngoài tầm kiểm soát. Cứ thế này thì Nam Cung Túy sẽ trở thành bại tướng mới mất…Tôi điều khiển cảm xúc trên mặt, với vẻ mặt băng giá, tôi bước đến, túm lấy cổ áo Nam Cung Túy, nói, “Tôi nhìn lầm anh rồi, tôi cứ tưởng anh là người trái tim nhiệt thành nhưng lại có cái đầu lạnh để bình tĩnh xử trí mọi việc. Phạm nói đúng, anh chỉ là một thằng ngốc không biết lấy đại cục làm trọng. Tôi mặc kệ anh với Phạm có thù oán cái quái gì. Bây giờ anh làm chủ một liên minh, nắm trong tay hy vọng của người người. Vậy mà anh lại tình nguyện xông ra phía trước thí mạng vô ích à?”

Nam Cung Túy dần dịu lại, anh lắc lắc đầu để xua tan sự giận dữ và bình tĩnh trở lại. “Em nói đúng, Vương Tử.”

Dứt lời, anh nhanh chóng bàn bạc cùng đồng minh mình. Một lúc sau, bọn họ đều lộ ra vẻ mặt sẵn sàng cho trận chiến sắp tới …

Huấn luyện như vậy là ổn rồi; tôi cảm thấy hơi chột dạ. Mình vừa làm cái điều ngu xuẩn gì thế này? Nếu Túy dễ dàng đánh bại Phạm thì làm sao tôi có thể đánh nổi Túy đây? Haha…Để lúc đó nói sau đi! Mà hình như tôi cảm thấy đồng đội tôi trong Phi Thường đội và đám Hắc Ám Tà Hoàng đội trong góc đang trừng mắt nhìn tôi thì phải…

“Cảm ơn em, Vương Tử.” Túy chân thành cười với tôi.

Sao tự dưng tôi thấy lương tâm cắn rứt rồi?

~*~

“Chết tiệt, sớm biết thằng yêu tinh kia sẽ làm hỏng chuyện mà.” Phạm nghiến răng, oán hận trừng mắt nhìn tôi, “Không sao, cho dù chênh lệch năng lực thì ta cũng sẽ không bại trong tay ngươi. Mọi người mau xếp thành hàng ngũ, chúng ta quyết sinh tử một trận!”

~*~

Tôi suy nghĩ vẩn vơ, nghiêng đầu sang một bên quay lại góc Phi Thường Đội và Hắc Ám Tà Hoàng đội đang đứng. Vừa xem hai bên liên minh quyết chiến với nhau, tôi vừa hỏi, “Tiểu Long Nữ, chuyện này không liên quan đến tôi phải không?”

“Nếu coi đó là 1 phản ứng hoá học thì anh chính là chất xúc tác manh nhất đấy.” Tiểu Long Nữ vô vọng nói. 2 đội, cả thảy 11 người, bất lực nhìn về phía trận đấu mà chính tôi là người kích thích lên đến tột đỉnh.

Tôi rầu rầu nói, “Tiểu Long Nữ, tôi học văn nên chẳng hiểu cái nguyên lí hóa học gì gì đó của cô đâu.”

“Không biết bên nào sẽ thắng nhỉ?” Quan sát tình thế hai bên Túy và Phạm ‘anh tới tôi đi’, tôi nghĩ thầm, Chắc 2 người họ cũng phải sử dụng chiến thuật gì chứ nhỉ? Đáng tiếc, chiến thuật cũng giống như cái phản ứng hóa học của Tiểu Long Nữ, tôi chẳng hiểu cái mô tê gì cả, nên tôi mới phải hỏi.

“Hai bên thực lực không chênh lệch nhau nhiều lắm. Nhưng chị vẫn nghĩ Phạm sẽ thắng.” Vũ Liên đại tẩu bình tĩnh phân tích, “Dù sao Nam Cung Túy cũng lãng phí quá nhiều nhân lực dây dưa với đám người thú rồi.”

“Thật à? Nhưng em lại thích Nam Cung Túy thắng hơn.” Tôi nghiêng đầu qua một bên, cảm thấy hơi thất vọng trước phép phân tích Túy sẽ thua.

“Vậy thì em càng nên cầu nguyện cho anh ta thua đi thì hơn. Giả như Nam Cung Túy sẽ thắng, vậy thì đến lúc đó ta sẽ phải chiến đấu với anh ta. Khi ấy, liệu em đành lòng hạ thủ không?” Tà Linh nghiêm túc nhìn tôi.

“Em không biết. Đến lúc đó nói sau.” Tôi vô tư trả lời. Sao phải lo kia chứ? Vũ Liên đại tẩu cũng đã nói rồi, cơ hội chiến thắng của Nam Cung Túy sẽ rất ít.

Một lần nữa, giọng nói quen thuộc của Tiểu Lí lại vang lên, “Tình thế hiện giờ đang rất căng thẳng, vô vô cùng căng thẳng. Trên đấu trường còn chưa đến 100 người sống sót. Rõ ràng đây là trận chiến giữa hai liên minh lớn, hiện tại giống như hai đội quân quyết chiến trên chiến trường vậy. Chúng ta có thể thấy rõ là quân số còn lại bên Nam Cung Túy ít hơn hẳn người của liên minh thần tộc. Tình hình đang vô cùng bất lợi cho Nam Cung Túy. Kết quả đã được định đoạt? Hay sẽ có 1 sự thay đổi lớn?

“Chúng ta có thể thấy Huyết Yêu – kẻ vừa đại khai sát giới – cùng đồng đội bàng quan đứng nhìn ở 1 góc. Họ sẽ tiếp tục thờ ơ theo dõi hay vào cuộc, thay đổi thế trận đây?”

Lần đầu tiên tôi cảm thấy muốn đập nhừ xương tên Tiểu Lí ra. Nhờ có hắn mà bây giờ sự chú ý của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía chúng tôi, kể cả Nam Cung Túy và Phạm cũng không khỏi dừng lại nhìn chúng tôi. Gì thì gì, bây giờ mỗi bên vẫn còn gần 50 người. Lúc này 2 đội chúng tôi có 12 người, nếu chúng tôi vào cuộc, thì có lẽ sẽ chỉ dâng cúp về phía bên đó thôi.

“Vương Tử, đến giúp anh!” Nam Cung Túy cách một khoảng không hét gọi tôi.

Mặt tôi lộ ra vẻ khó xử. Tôi thừa hiểu giờ chưa tới lúc chúng tôi nhúng tay vào, chúng tôi còn phải đợi đến khi hai bên đánh nhau đến lưỡng bại câu thương. Đó mới là thời khắc để thu dọn tàn cuộc. Vậy nên, tôi chỉ còn biết bất đắc dĩ nhìn anh bạn mới kết giao Túy của tôi.

“Haha, ngươi quả thật quá ngây thơ, Nam Cung Túy. Ngươi nghĩ hắn ta thật sự muốn giúp ngươi ư?” Phạm cười đầy ác ý.

“Hắn ta chẳng qua chỉ lo ngươi không thể cùng ta đánh tới hai bên đều trọng thương toàn thân cuối trận, nên hắn mới ra tay. Ngươi thực sự nghĩ rằng hắn làm điều ấy vì hai chữ ‘bạn bè’ hay sao? Ta phải bội phục bọn họ. Đạo lý ‘Trai hạc đánh nhau, ngư ông đắc lợi’ bọn họ còn hiểu rõ hơn ta mấy phần, mà bỉ ổi cũng hơn ta không ít.” Phạm trêu tức.

Túy câm lặng nhìn tôi, trong mắt không giấu được nỗi thất vọng ngập tràn. Một lúc lâu sau, anh lạnh lùng quay đi và không thèm nhìn tôi nữa.

Lòng tôi ngập tràn cảm giác tội lỗi, nhưng quan trọng hơn, còn có nỗi đau mất đi một người bạn mới quen. Cái nào quan trọng hơn? Chiến thắng hay tình bạn đây?

“Chiến thắng chỉ là nhất thời, còn tình bạn mới là vĩnh cửu.” Thật khó mới quyết định được, tôi nặng nề quay đầu, tính giải thích với mọi người, nhưng bỗng nhớ ra: tôi cũng gánh trên lưng sự kì vọng của Phi Thường Đội.

Chúng tôi đã hứa với nhau cùng nhau tạo ra huyền thoại, cùng nhau chiến thắng…

Tôi phải làm sao đây?

“Vương Tử…” Mọi người trong Phi Thường Đội bất đắc dĩ nhìn tôi đang đấu tranh tư tưởng sâu sắc.

“Đi đi, Vương Tử! Anh đi với em.” Tà Linh đứng dậy.

Chúng tôi nhìn Tà Linh hết sức ngạc nhiên. Tôi thì phẫn nộ, Kể cả Tà Linh có là Trác ca ca đi chăng nữa, thì đây vẫn là trận đấu, anh ấy không thể cứ giúp đỡ tôi như vậy được..

“Em đã cứu anh và Minh Hoàng, Vương Tử. Vả lại anh đi với em, ít nhất trận đấu giữa Phi Thường Đội và đội anh vẫn công bằng, 5 chọi 5.” Tà Linh thái độ kiên quyết.

“Ý anh là, chúng ta chắc chắn sẽ chết chung à?” Tôi bất đắc dĩ gãi gãi mặt.

“…Lưu Tinh Vũ!”

Một tiếng nổ long trời lở đất phát ra, chúng tôi nhìn lên, sững người, một trận mưa sao băng đang lao vun vút xuống…

Nhanh lên, cầu nguyện đi nào! Ôi, a, tiếc quá!

Tôi quan sát một lúc và chợt nhận ra rằng hầu hết số thiên thạch đã rớt xuống địa phận đội của Phạm. Lẽ dĩ nhiên, với câu thần chú có sức công phá lớn đến vậy, nó không chỉ đánh trúng mỗi chỗ Phạm không thôi, vì thế quân số của Nam Cung Túy cũng thiệt hại ít nhiều vì câu thần chú hoa mĩ kia.

Còn người sử dụng nó…Chỉ duy nhất 1 ma pháp sư hệ hỏa là chưa chết, người đó cũng rất rảnh rỗi và có thể dùng nhiều thời gian để niệm câu thần chú mạnh đến vậy, không ai khác chính là Vũ Liên đại tẩu vĩ đại của chúng ta.

“…Lôi Nộ Cửu Thiên!” Ngay lúc mưa sao băng còn trút xuống rào rào, tôi đã nghe thấy giọng nói quen thuộc và khó chịu kia. Khỏi cần phải động não suy nghĩ làm gì cho nhọc thân, lấy Huyết miện ra mà ngẫm cũng biết chủ nhân của câu thần chú kia chính là một ma pháp sư (hệ lôi) khác còn sống sót, người cũng có rất nhiều thời gian chuẩn bị: thằng ngốc phiền phức Minh Hoàng.

Hiển nhiên mục tiêu của thằng bé khác hẳn với Vũ Liên đại tẩu, tuy nhiên, lúc sử dụng phép trúng trung tâm đấu trường, nó cũng chẳng thèm chìa lấy một chỗ an toàn cho anh bạn mới Nam Cung Túy của tôi. Hừ, thằng nhóc này chỉ muốn làm trung tâm của cuộc vui thôi chứ gì? Tôi nghĩ.

“Liệu chúng ta có trở thành kẻ thù chung của họ không vậy?” Tôi hơi lo lắng nhìn cảnh tượng lực lượng hai bên chạy tán loạn, cột sáng bay lên trời không ngớt.

“Ừm, có thể lắm, nhưng sau khi phải chịu 2 đợt đại ma pháp mạnh như vậy, chị nghĩ chắc chẳng ai còn đến ba phần máu mà đánh chúng ta đâu.” Vũ Liên đại tẩu nhìn từng khối hoả thạch và sấm sét trút xuống như mưa, mỉm cười gian tà.

Phạm là cái thá gì? Hắn ta thậm chí còn chẳng đáng sợ bằng một nửa Vũ Liên đại tẩu của chúng ta đây.

“Nam Cung Túy!” Tôi trơ mắt nhìn Túy bị một tia sét giáng thẳng xuống người, ngã gục xuống đất chưa biết sống chết thế nào…

Chưa thấy bay đi, vậy có thể vẫn chưa chết!

Nhận thấy ma pháp sắp kết thúc, tôi lập tức chạy lên phía trước, tránh đông né tây các tia sét trời giáng. Đôi lúc tôi còn phải hạ thủ với mấy người dám chắn đường tôi hay bám chân tôi cầu cứu.

Cuối cùng tôi cũng qua được đến chỗ Túy. Tôi nhanh chóng xốc anh lên và dìu anh trở lại. Tôi vừa đi được mấy bước, một thiên thạch khổng lồ đâm sầm vào nơi Túy vừa nằm bất động vài giây trước…

“Thật không hiểu nên nói Vương Tử độc ác hay tốt bụng nữa, nó mạo hiểm thân mình đi cứu Nam Cung Túy, nhưng trên đường đi lại tàn sát bao nhiêu người …” Vũ Liên đại tẩu lẩm bẩm.

“Thằng bé không độc ác cũng chẳng tốt bụng. Nó chỉ đơn giản là rất coi trọng bạn bè thôi.” Xú Lang cười lớn khi thấy tôi điên cuồng chạy dìu Nam Cung Túy trở về được.

“Hộc…hộc.” Tôi thở phì phò đặt Nam Cung Túy nằm xuống đất.

“Tại sao lại cứu tôi?” Vẻ mặt lạnh lùng của Nam Cung Túy lại lộ ra một tia ương ngạnh khi anh nhìn tôi.

“Bởi vì không muốn thấy bạn mình chết lãng xẹt không minh không bạch như vậy.”

Tôi lập tức quay sang chỗ Lang đại ca, “Lang đại ca, anh có thể trị thương cho anh ấy được không?”

Lang đại ca gật đầu đồng ý.

Tôi lại quay đầu xông ra ngoài. Lần này, tôi đi về phía Phạm đang sống dở chết dở nằm. Hắn nhìn tôi gầm ghè, cứ như muốn lột da tôi ra không bằng. Tôi đấm mạnh vào bụng Phạm, rồi xốc hắn lên vai, quay lại chỗ Phi Thường Đội, “Lang đại ca, anh trị thương cho hắn luôn đi. Em nghĩ Túy và Phạm có ân oán cá nhân cần giải quyết.”

Tôi hài lòng nhìn Túy và Phạm sau khi được Lang đại ca trị thương đã hoàn toàn hồi phục, cả hai đều bày ra bộ dạng sắp quyết chiến một trận sinh tử. Rồi tôi quay lại phía các thành viên còn lại của Phi Thường đội và Hắc Ám Tà Hoàng đội, nhẹ nhàng nói, “Đi thôi. Đến lúc chúng ta ra dọn dẹp trường đấu rồi.”

Vẫn còn khoảng 20 người trên đấu trường. Tuy nhiên, nụ cười đắc thắng đã nở rộ trên môi tôi, tôi không nghĩ 20 người ốm yếu này lại ăn nhằm gì với hai đội chúng tôi. Tôi vung Hắc đao trong tay, “Trò chơi, bắt đầu!”

Tiểu Lí lại phấn khích gào lên, “Nhìn kìa quý vị, tình thế đang xoay chuyển bất ngờ đến kinh người. 2 đội vẫn im lặng từ đầu đến giờ đột nhiên tung ra 2 ma pháp đại hình cực mạnh, ‘Lưu Tinh Vũ và ‘Lôi Nộ Cửu Thiên’. Hai bên liên minh vừa chém giết nhau giờ đều đã trọng thương hoặc chết cả. Huyết Yêu vừa trong thời khắc nguy hiểm đã kịp cứu được Nam Cung Túy, nhưng cũng lôi luôn cả Phạm đi. Hiện giờ hai người kia lại cùng đứng lên quyết chiến sinh tử với nhau! Rốt cuộc sự tình là như thế nào?

“Lại nhìn xem…whoa, whoa, whoa! Phi Thường đội và Hắc Ám Tà Hoàng đội rốt cuộc cũng có động tĩnh! Hai đội 12 người đấu lại 20 người sống sót trên đấu trường, nhưng thế thượng phong hoàn toàn nắm trong tay. Đây đúng là một cuộc tàn sát! Chính xác hơn là chỉ có một phe tàn sát, 2 đội có tổng cộng 3 chiến sĩ hoàn toàn lành lặn, 2 đạo tặc xuất quỷ nhập thần chuyên môn ám sát, 2 người tấn công tầm xa – cung tiễn thủ và thi nhân lãng du, lại còn phụ thêm đội quân Hoả Giáp Cốt Tinh đông đảo, và cuối cùng là các ma pháp sư có ma lực sát thương cực kì lớn! Trận đầu đang dần đi đến hồi quyết định. Nhưng điều chúng ta đều đang hồi hộp muốn biết, đội nào sẽ giành được chức vô địch đây?”

Tôi vừa chăm chỉ giải quyết đám tàn quân trong đấu trường, vừa liếc nhìn Túy và Phạm đang quyết đấu với nhau. Tôi trong lòng cảm thấy vô cùng hưng phấn, Cuối cùng tôi cũng có thể cùng Tà Linh một lần xem ai bại ai hơn rồi. Trận trước còn chưa phân thắng bại, lần này rốt cuộc có thể giải quyết cho xong. Chiến đấu quả thật vô cùng thú vị!

Tà Linh chém chết tên đối thủ cuối cùng, “Vương Tử, em thực sự sẽ quyết chiến với anh và Túy sao? Em chẳng phải sẽ vì chúng ta là bạn nên không thể xuống tay sao?”

Tôi quay đầu lại nhìn Tà Linh. Hắc Đao trong tay chỉ về phía anh, tôi nói, “Chính vì ta là bạn bè, nên em sẽ chiến đấu thật sòng phẳng và quyết định thật chính xác ai thắng ai thua. Em sẽ không mềm lòng, cũng hy vọng anh đừng mềm lòng, Tà Linh. Đây là trận đấu, và em thì thích chiến đấu. Em đang đứng trên đấu trường đây, trước mặt tất cả mọi người. Đây là trận đấu của em, huyền thoại của em, mặc kệ kết quả thế nào, em đều không hối hận!”

Dứt lời, liền vung đao…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.