1/2 Prince

Chương 8: Q.9 - Chương 8: Kenshin, Phần Hai (hết).




Doll hai mắt nhắm nghiền bỗng chợt kinh ngạc. Sau khi mở mắt ra, cô há hốc miệng rất không có phong thái nữ hoàng, mất hồi lâu mới thốt lên được. “Tiểu Tiểu Lam? Tiểu Long Danh? Sao hay cháu lại tới đây?”

“Để đưa Doll tỉ tỉ về.” Tiểu Long Dang cười toe toét.

Doll hoảng hốt hét lên, “Đồ ngốc! Là thằng ngu nào cho hai đứa tới đây?”

“Kenshin và Nam Cung Túy ca ca,” Tiểu Tiểu Lam thành thật đáp.

Mặt Doll vặn vẹo vì tức, “Hai gã ngốc đó! Bao giờ về nhà, hai gã đó chết với cô!”

“Ngài nghĩ ngài còn có thể về nhà sao, thưa nữ hoàng?” Tất cả bọn bắt cóc đều phá lên cười.

“Các người chắc đã có tiền chuộc rồi, còn không định thả tôi ra?” Vẻ mặt Doll đượm sự nghiêm khắc ác liệt, thách thức kẻ nào dám phản đối.

“Tiền chuộc đây ạ!” Tiểu Tiểu Lam giơ cái túi nhỏ trong tay rồi cau mày bảo bọn bắt cóc, “Nếu mấy chú không thả cô ấy ra, cháu không đưa cái này cho các chú đâu!”

“Tiểu Tiểu Lam.” Sự bất đắc dĩ đã lộ rõ trên mặt Doll.

Bọn bắt cóc cười điên cuồng. Một trong những tên bắt cóc tới trước mặt Tiểu Tiểu Lam và Tiểu Long Danh, giơ tay ra bảo, “Làm bé ngoan đưa đây cho chú nào? Xong rồi chú sẽ không hại cháu đâu.”

Tiểu Tiểu Lam giật cái túi lại rồi bĩu môi, “Nếu chú không thả Doll tỉ tỉ ra, chú không lấy được nó đâu.”

Tên bắt cóc mất kiên nhẫn và túm lấy bàn tay nhỏ của Tiểu Tiểu Lam, giật lấy cái túi, nhưng Tiểu Tiểu Lam cự lại và tóm chặt lấy những ngón tay của gã, bẻ ngược chúng lại đằng sau. Một tiếng rắc khô khốc chứng tỏ xương đã gãy vang lên, cùng với tiếng thét chói tai của tên bắt cóc.

Bọn bắt cóc kinh ngạc, và thêm ba tên bắt cóc xông lên. Bọn chúng kinh ngạc thấy Tiểu Long Danh dang tay, một khẩu súng lục mini dài mười xăng-ti-mét trượt ra khỏi tay áo nó. Pằng, pằng, pằng. Ba nhát đạn nổ xong, ba tên bắt cóc nằm vật hết xuống sàn, vừa gào rú vừa ôm chân.

Khi những tên còn lại thấy Tiểu Long Danh có súng, bọn chúng đều rút súng ra ngạc nhiên chĩa về phía hai đứa nhỏ. Cuối cùng, tôi cũng có thể lên sàn rồi. Những trang bị trên người Tiểu Tiểu Lam và Tiểu Long Danh đều có thể được điều khiển bằng máy tính. Nói cách khác, trang bị đều do tôi kiểm soát. Tôi lập tức kích hoạt chức năng gài trên băng đô trên đầu Tiểu Tiểu Lam và Tiểu Long Danh – khiên chắn, và hai chiếc khiên tròn mở ra che trước hai đứa bé.

Đạn của bọn bắt cóc đều đập phải khiên, không làm hại được Tiểu Tiểu Lam và Tiểu Long Danh chút nào. Sau khi điên cuồng nã một tràng đạn, bọn bắt cóc, cuối cùng cũng phát hiện ra chiếc khiên, thả súng xuống và rút dao găm gậy gộc ra.

Tiểu Tiểu Lam rút thanh phi đao của Lãnh Hồ từ trong giày con bé ra, và lăn dưới chân một gã bắt cóc, dùng con dao cực sắc chém qua bàn chân hắn. Bị chém trúng, tên bắt cóc cố gắng dùng con dao của hắn đâm Tiểu Tiểu Lam, nhưng lại bị bắn xuyên qua tay bởi Tiểu Long Danh và đành gia nhập cùng đồng bọn nằm kêu rên dưới sàn.

“Bọn nhóc đáng chết!” Một tên bắt cóc khác cầm cây dùi cui xỉa lấy cổ áo Tiểu Tiểu Lam và cố gắng dùng Tiểu Tiểu Lam làm khiên để chặn lại súng lục mini của Long Danh. Cái hắn không biết là về mặt phá hủy diện rộng, Tiểu Long Danh hoàn toàn bỏ xa Tiểu Tiểu Lam, nhưng về phần phá hủy một mục tiêu duy nhất thì không ai có thể đọ được Tiểu Tiểu Lam.

Tiểu Tiểu Lam đá phi một cú với đôi giày móc vào trúng mặt kẻ bắt cóc. Kẻ bắt cóc lập tức đau đớn ré lên, hai tay không còn rảnh rang tóm lấy Tiểu Tiểu Lam nữa bởi gã còn bận che cái ‘mặt rỗ’ của hắn.

Mặc dù kẻ địch đã trọng thương rồi, Tiểu Tiểu Lam cũng không quên lệnh tôi triệt hẳn khả năng di chuyển của kẻ thù, cũng có nghĩa là không để chân bọn chúng còn nguyên vẹn được. Tiểu Tiểu Lam rất ngoan ngoãn nghe lời tôi; nó không quên dùng giày móc đạp vào chân gã ‘mặt rỗ’ khi nó chạm đất. Giày móc hiệu Lãnh Hồ quả là không hổ cái tên, tên bắn cóc ngã nhào xuống, kêu gào không dứt.

Hiện tại, tình huống là thế này: Tiểu Tiểu Lam tiếp tục chiến lược đánh từng mục tiêu một, còn Tiểu Long Danh dùng súng lục mini yểm trợ cho con bé, và cứ lúc nào có cơ hội thì quăng một quả bom ống thử nghiệm hiệu Lãnh Hồ. Cánh cửa vốn ở trên một hàng những kẻ bắt cóc lập tức sụp xuống, chỉ còn là một cái lỗ tí hin cao bằng một nửa người.

Trong khoảng bảy tám tên bắt cóc trong sảnh, ba tên đã bị Long Danh hạ, một bị gãy ngón tay bởi Tiểu Tiểu Lam, một kẻ khác ‘mặt rỗ’ mà chân cũng ‘rỗ’, và hai ba tên bắt cóc còn lại cũng sớm gục xuống sàn bởi phi đao của Tiểu Tiểu Lam và súng lục mini của Tiểu Long Danh.

Có phải tôi đã tạo ra hai vũ khí hủy diệt nguy hiểm nhất không? Khi nào bọn chúng về, tôi phải tịch thu hết tất cả trang bị của hai đứa, kẻo không tôi không dám nhìn mặt xã hội nữa quá.

Tiểu Tiểu Lam chống tay lên hông và kiêu ngạo hét lên, “Hừ! Người lớn dối trá, đừng có hòng nói dối tụi này sau này nữa!” Dứt lời, Tiểu Tiểu Lam quay người chạy về phía cái lồng nhốt Doll. Giống như một chú cún nhỏ vẫy đuôi, con bé dùng giọng dễ thương hỏi, “Doll tỉ tỉ, Tiểu Tiểu Lam có lợi hại không? Kenshin dạy tụi cháu cả đó!”

Doll khó lắm mới hé miệng được một chút, rồi xoa xoa đầu Tiểu Tiểu Lam. “Tiểu Tiểu Lam đúng là lợi hại thật.:

“Ai lợi hại hơn ạ, mẹ cháu hay cháu ạ?” Tiểu Tiểu Lam rụt rè nhìn Doll.

Khóe môi Doll giật giật, “Ờm, năng lực của mẹ cháu đã vượt qua cảnh giới con người rồi, vậy nên cô nhận định không nổi đâu.”

“Tiểu Tiểu Lam, cẩn thận!” Tiểu Long Danh hét lên. Thằng bé im lặng sau một tràng súng nổ, nên Tiểu Tiểu Lam quay lại nhìn. Long Danh bị một gã trông rất dịu dàng tóm lấy cổ họng. Gã dịu dàng chỉnh kính trên mặt và lạnh lùng nhìn Tiểu Tiểu Lam.

“Bé Bao Bao, mau giúp tớ đánh kẻ thù!” Tiểu Long Danh gào lên.

Bánh Bao Nhân Thịt lập tức bay lên từ đằng sau Tiểu Long Danh và ré lên, “Chớ bắt nạt Long Long!”

Rồi, nó xông thẳng về phía gã dịu dàng, nhưng sau một tràng đạn, Bánh Bao Nhân Thịt đập mặt xuống sàn, tấm thân trắng nõn phúng phính đầy lỗ bốc khói. Bé Bao chỉ biết nằm trên sàn nức nở. Lúc này, một gã lực lưỡng mặc quân phục bước ra với khẩu súng máy trong tay, giẫm lên Bé Bao, rồi dùng chân di di nó.

“Bé Bao Bao! Thả họ ra!”

Tiểu Tiểu Lam ré lên và chạy vội tới cứu Long Danh và Bé Bao. Đột nhiên, một bóng đen trùm lên Tiểu Tiểu Lam. Mặc dù Tiểu Tiểu Lam rất kinh ngạc, con bé cũng nhanh nhẹn dùng phi đao hiệu Lãnh Hồ chém vào chân kẻ kia.

Tuy nhiên lần này thanh phi đao không thành công. Nó và bàn tay của Tiểu Tiểu Lam bị đè nghiến dưới một đôi bốt quân đội. Mắt Tiểu Tiểu Lam ậng nước vì đau, nhưng con bé bặm môi để không bật khóc.

Tiểu Tiểu Lam ngẩng lên thì thấy gã cơ bắp trong bộ quân phục ác tâm nhìn nó. Gã ta quật tay một cái, Tiểu Tiểu Lam bay thẳng tới đập vào tường. Con bé ho ra một ngụm máu rồi yếu ớt ngã sấp xuống cạnh bức tường.

“Dừng lại! Con bé chỉ là trẻ con thôi!” Các khớp ngón tay Doll nhợt đi vì bám quá chặt vào song sắt của chiếc lồng, nhưng mặt cô lại càng trắng bệch hơn nữa.

“Trẻ con? Bọn chúng hạ bảy người lớn đấy.” Gã dịu dàng chỉnh kính trên mặt và ném Tiểu Long Danh cùng với Bé Bao Bao về phía Tiểu Tiểu Lam. Tiểu Tiểu Lam cố lắm mới giữ được hai đứa kia khỏi va vào tường, nhưng bởi đó mà mặt Tiểu Tiểu Lam càng nhợt đi.

“Giết chúng đi.” Gã dịu dàng thờ ơ nói với gã cơ bắp mặc quân phục.

“Dừng lại!” Doll điên cuồng lay cửa lồng.

Gã bận quân phục đi sang một bên và đứng trước mặt Tiểu Tiểu Lam với vẻ kinh tởm, “Gừ, cần đến tao để xử mấy đứa nhép này, người của mày đúng là toàn bọn rác rưởi!”

Gã dịu dàng lại chỉnh cặp kính rồi lạnh lùng đáp, “Đúng là thuộc hạ tao lắm đứa cũng rác rưởi thật, nhưng hai nhãi ranh này hạ được bọn nó thì cũng khá đấy. Không may cho chúng đối thủ hôm nay lại là tao.”

Gã bận quân phục bật cười nói, “Tao thực muốn xem vẻ mặt bố mẹ chúng nó khi thấy xác con mình.”

Dứt lời, gã đá mạnh vào Tiểu Long Danh. Tiểu Tiểu Lam nhảy lên và kịp thời đẩy Tiểu Long Danh đi được. Con bé lãnh đủ cú đá, cong người rên rỉ vì đau.

Mặt gã bận quân phục đen lại, “Nhãi con, bướng quá đấy.”

Những nắm đấm bổ xuống người Tiểu Tiểu Lam. Mặc dù phản xạ của Tiểu Tiểu Lam cũng khá nhanh, con bé có thể dùng chân tay mà chặn hết đòn lại, nhưng làm sao chân tay gầy yếu của nó chống lại được một gã đàn ông mặc quân phục? Không lâu sau, Tiểu Tiểu Lam không cử động được tay chân nữa, nước mắt tuôn không ngớt trên mặt, nhưng con bé vẫn cắn chặt môi không bật khóc to.

“Tiểu Tiểu Lam.” Lệ trào ra trên gương mặt xinh đẹp của Doll khi cô bật khóc, không thể chịu đựng được cảnh tượng Tiểu Tiểu Lam bị đánh ác liệt như vậy.

“Đừng đánh con bé!” Tiểu Long Danh vật lộn mãi mới đứng trước che được cho Tiểu Tiểu Lam, nhưng lại bị gã bận quân phục gạt bay đi.

“Đừng có đùa nữa, giết chúng ngay đi. Chúng ta còn phải đòi tiền chuộc lần hai nữa.” Gã dịu dàng thiếu kiên nhẫn nói.

Gã kia cười ác độc khi nghe thế và rút một thanh đại đao hàng Đức từ bên hông ra. Gã nâng thanh đao cao trên đầu Tiểu Tiểu Lam…

RẦM!

Cánh cửa vốn bị đá chặt đột nhiên nổ tung mở ra. Khói tràn ngập khắp sảnh. Trong làn sương khói, dáng hình chiếc mô tô bay hiện ra,và cả gã dịu dàng và gã bận quân phục đều rút súng ra cảnh giác quan sát.

Đám khói cuối cùng cũng tan hết đi. Có hai người ngồi trên mô tô bay; người đằng trước đội một chiếc mũ bảo hiểm màu đen bao lấy toàn bộ đầu, áo gió bằng da, quần jeans đen, trông rất ngầu và mạnh mẽ. Ghế sau là một mĩ nữ quyến rũ hút hồn tóc nhuộm đỏ tím đang mặc một cái áo trễ cổ và sở hữu cặp chân dài mượt mà tha thướt đeo giày cao gót lộ ra dưới một chiếc váy da đáng yêu ngắn cũn cỡn. Cả gã dịu dàng và gã bận quân phục đều nuốt nước miếng khi thấy cặp chân dài nuột nà mĩ miều kia.

“Các người là ai?” Gã dịu dàng lập tức khôi phục hình tượng hỏi. Hắn ta nhìn thẳng vào kẻ ngồi đằng trước trên chiếc mô tô bay.

Mĩ nữ ghế sau bước xuống xe rất duyên dáng và điệu đà. Nhưng chân cô nàng lảo đảo vài cái và suýt thì ngã, cô nàng chỉ kịp nhanh tay bám lấy chiếc xe trong khoảnh khắc. Mĩ nữ không khỏi quở trách lái xe, “Này, cậu chạy nhanh quá rồi đấy! Bốn trăm, bốn trăm cây đó! Còn nhanh hơn tàu cao tốc đó!”

Sau khi lái xe tháo chiếc mũ bảo hiểm và lắc lắc mái tóc đuôi ngựa, cô bật cười, “Là để cứu con chúng mình mà.”

Khuôn mặt dưới chiếc mũ bảo hiểm kia không thể quen thuộc hơn với tôi. Mái tóc nâu và đôi mắt nâu, cô ta là một cô gái đẹp trai phóng khoáng; Vương Tử! Lần này, vẻ mặt tôi cuối cùng cũng dịu đi. Giờ thì không cần lo cho lũ trẻ nữa rồi.

“Hai mĩ nhân!” Gã bận quân phục thèm thuồng lẩm bẩm.

“Mẹ!” Hai đứa trẻ reo lên. Tiểu Tiểu Lam cuối cùng cũng ngừng bặm môi và bật khóc lớn.

“Vương Tử!” Doll cũng gào lên, trong giọng đầy nhẹ nhõm.

Vương Tử thấy ngay hai đứa Tiểu Tiểu Lam và Tiểu Long Danh đầy mình thương tích, đặc biệt là Tiểu Tiểu Lam. Vương Tử vội chạy ngay tới gần đứa con gái bé bỏng của cô, và Tiểu Tiểu Lam sà vào đùi mẹ. Vương Tử dịu dàng hỏi Tiểu Tiểu Lam, “Có chỗ nào bị thương không con?”

“Chỗ nào cũng bị thương!” Tiểu Tiểu Lam nức nở trong lòng mẹ.

Vương Tử nhanh chóng xem xét người Tiểu Tiểu Lam, đảm bảo là trên người con gái cô không có vết thương chí tử nào, rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Cô tỏa ra một bầu không khí dịu dàng tình mẹ rồi bảo con gái, “Tiểu Tiểu Lam, đi với Tiểu Long Danh tới chỗ mẹ thằng bé nhé?”

Tiểu Tiểu Lam vừa thút thít vừa đáp, “Mẹ định làm gì ạ?”

“Không có gì nhiều. Mẹ định cho một số kẻ xấu nào đó biết bọn họ không phải là kẻ ác nhất trên thế giới thôi!” Vương Tử đáp rồi chậm rãi đứng dậy, đôi mắt hung hãn như muốn nói, “Tụi bay không biết chọc giận sói thì nguy hại thế nào đâu!”

Gã dịu dàng và gã bận quân phục do dự. Sau khi gã dịu dàng suy đi tính lại, vẻ mặt gã trở nên tàn ác và gã nói với tên mặc quân phục, “Cùng nhau hạ ả!”

Tuy nhiên, gã bận quân phục lại lờ phắt lời kẻ kia mà một mình xông về phía Vương Tử, hét lên, “Ả ta chỉ là một con đàn bà. Một mình tao cũng đủ khiến ả quỳ gối khóc lóc rồi!”

Thanh đại đao trong tay gã gần như bổ trúng đầu Vương Tử khi Vương Tử bình tĩnh rút vũ khí từ sau lưng cô ra và keng một cái chặn thanh đại đao hàng Đức lại. Gã bận đồ quân phục trố mắt khó tin nhìn vũ khí trong tay Vương Tử; một con dao bếp.

Vũ khí này là một vật đa zi năng, bởi nó có thể làm mọi thứ, từ thái rau tới chặt thịt lợn. Bạn còn có thể giấu trong nhà mà không bị ai nghi ngờ, kể cả cơ quan kiểm soát vũ khí cũng không thể cẩm bạn xài nó được.

Khi bạn qua cửa hải quan, bạn chỉ cần bỏ nó trong va li rồi dán nhãn “Kim Môn”* lên hộp đựng. Thế là, kể cả nhân viên sở hải quan cũng phải mỉm cười khen bạn, “Chị đúng là có mắt nhìn quá. Đây quả là dao tốt.”

(*Kim Môn: là một đảo nhỏ thuộc kiểm soát của Đài Loan, nổi tiếng vì sản xuất loại dao làm từ vỏ đản của những quả bom do người thuộc phe Cộng Sản thả vào. – nhóm PR)

Thanh đại đao hàng Đức đột nhiên vang lên tiếng vỡ, rồi bắt đầu rạn ra. Cả thanh đại đao nhanh chóng rơi loảng xoảng thành một đống kim loại nát bấy. Gã bận quân phục nhìn chằm chằm con dao bếp trong tay Vương Tử không tin nổi rồi gào lên, “Đấy không phải là dao bếp! Không thể là dao bếp được!”

Vương Tử giơ ngón tay lên và duyên dáng phẩy phẩy, “Không! Đây ĐÚNG là dao bếp, nhưng cũng là một con dao bếp phi thường lưỡi bằng kim cương. Không chỉ cắt qua được chỗ xương lợn cứng đầu nhất, mà còn có thể cắt qua súng đạn. Đây là bạn đồng hành tin cậy của tôi khi đi du lịch, nấu ăn, hay kể cả đánh nhau với tội phạm nhé!”

“Đi chết đi, mụ đàn bà!”

Gã bận quân phục rống lên rồi đá vào ống đồng của Vương Tử. Tuy nhiên, Vương Tử ngược lại giẫm mạnh lên bàn chân đang đá dở của gã. Cô đập cán dao vào thái dương của gã, rồi bàn chân đeo bốt nặng của Vương Tử ác độc đạp thẳng vào háng gã ta.

Một tiếng động giống như tiếng bóng vỡ vang lên, gã kia ngã thẳng xuống không hét được lấy một tiếng.

“Thằng chết tiệt! Mi dám đánh một bé gái dễ thương như con gái bà sao? Bà sẽ nhân danh tất cả kẻ yêu bé gái trên đời trừng trị mày!” Vương Tử đầy anh hùng quát gã đàn ông bất tỉnh nhân sự dưới sàn.

Này, cậu có phải là mẹ Tiểu Tiểu Lam không… Phải là nhân danh con gái trừng trị gã chứ! Tôi bực bội quan sát Vương Tử qua hoa tai của Tiểu Tiểu Lam.

“Cô là ai?” Gã dịu dàng hỏi, da hắn tái xanh đi.

Vương Tử quay đầu nhìn gã dịu dàng kia rồi nheo mắt nguy hiểm. Cô hỏi, “Anh là gã cầm đầu? Là kẻ bắt cóc Doll, bắt con gái tôi đi bộ trong sa mạc nóng muốn chết, lại còn dám làm nó bị thương?”

Gã dịu dàng không đáp lại Vương Tử. Thay vào đó, gã nhặt thứ gì trông như là máy liên lạc lên và gào vào trong đó, “Mau gọi người vào đây? Chúng mày ở chỗ chết mẹ nào hết rồi?”

“Nếu kẻ anh đang gọi là những người ngoài kia, thì bọn chúng hoặc bị xe của tôi cán nát, hoặc bị khí hủy diệt của tôi hạ rồi, thế nên tôi khuyên anh nên giữ hơi đi.” Vẻ mặt Vương Tử rất tăm tối, và giọng cô thì lạnh như băng.

Gã dịu dàng rút ra một khẩu súng trường nhẹ, và gã bắt đầu cố bóp cò, nhưng con dao bếp đã phi tới và chẻ nó làm hai. Con dao tiếp tục bay tới bức tường đằng sau hắn, găm sâu lút cán.

Gã dịu dàng mới đầu ngây ra khi thấy vậy, nhưng vẻ mặt lại mau chóng trở nên giảo hoạt, gã nói, “Cô không còn dao bếp lưỡi kim cương nữa rồi, làm sao cô đánh nổi tôi đây? Nhắc cho cô hay, tôi là cao thủ karate cấp nă…”

“Hây a!” Vương Tử xông thẳng tới chỗ gã, đá vòng một cái, cô không chần chừ tấn công gã. Gã cố lắm mới dùng tay đỡ đòn được, nhưng lực từ cú đá của Vương Tử vẫn khiến hắn ngã lộn cù mèo sang một bên.

Mặt gã dịu dàng vặn vẹo đi, tay thì run bắn lên, nhưng gã vẫn cố bình thản đứng dậy. Gã nói, “Đá karate đẹp đấy, nhưng tôi nói cho cô biết, tôi cũng là cao thủ judo…”

Vương Tử lại xông về phía gã và túm lấy cổ áo gã, chân phải đạp mạnh văng mắt cá chân gã, rồi ném gã ta qua vai. Gã dịu dàng nằm trên sàn, máu rỉ qua kẽ miệng khi hắn nói nốt câu vừa nãy, “…cấp ba.”

Gã dịu dàng cuối cùng cũng phản đòn. Chân gã bắt chéo nhau, gã túm lấy thắt lưng Vương Tử trong khi cánh tay gã vòng qua cổ Vương Tử. Gã đầy đắc chí nói, “Tôi cũng là một trong những thành viên cao tay của hiệp hội vật thế giới luôn.”

“Ồ, xui cho cưng rồi,” Tiểu Long Nữ lười biếng nói, “Người cưng đang vật cùng là cố vấn danh dự của hiệp hội vật thế giới đấy.”

Gã dịu dàng sững người, Vương Tử cười thâm độc, “Bóp cổ chéo*!”

(*Bóp cổ chéo: bản tiếng Anh là cross strangle. Đây là một thuật ngữ trong môn vật, tôi không am hiểu bộ môn này, bản này lại bị khuyết phần convert nên không biết dịch thế nào, đành dịch như trong bản các bạn đã thấy. Mong bạn đọc lượng thứ. Bạn đọc nếu hiểu biết về vật, mong có thể góp ý để tôi sửa chữa. Xin cảm ơn. – meomeo)

Cuối cùng, gã dịu dàng gia nhập cùng đám người nằm sùi bọt mép trên sàn. Vương Tử rút con dao bếp ra vào chém quần áo của gã dịu dàng thành vụn vải.

Vương Tử lấy một chiếc chìa khóa ra từ đống vải hỗn độn, rồi tới bên Tiểu Tiểu Lam đưa chìa cho con bé. Vương Tử mỉm cười bảo con gái, “Đi thả Doll tỉ tỉ ra đi. Cô các con được cứu là nhờ Tiểu Tiểu Lam và Tiểu Long Danh đấy.”

Tiểu Tiểu Lam mỉm cười khi con bé vui vẻ nhận chìa khóa và tới mở cửa lồng cùng Tiểu Long Danh.

Tôi nằm trên lòng bàn tay Vương Tử… Nói cho chuẩn, Vương Tử chẳng nói chẳng rằng tháo hoa tai của Tiểu Tiểu Lam ra rồi đặt trong lòng bàn tay. Cô còn gí đôi mắt to của cô vào cái hoa tai mà nói, “Kenshin, bảo Nam Cung Túy là vụ này xong rồi, đừng quên tiền thưởng nhé. Nếu ổng không trả, bọn này sẽ đưa vợ ổng đi chơi một chuyến.”

Vụ bắt cóc cuối cùng cũng kết thúc. Nữ hoàng Doll cho Thiên Tiên liên hoàn 36 tát khi hắn ta nước mắt nước mũi tèm lem chạy đến cố ôm cô. Thiên Tiên lại càng khóc dữ hơn, nhưng Doll chỉ tức tối nói, “Còn dám ôm tôi? Không phải lần trước anh vui vẻ với cô em hầu gái đó lắm sao?”

Thiên Tiên thút thít túm lấy gấu áo Doll. “Là cô ta cưỡng hôn anh vào má mà. Anh đâu có vui. Thiên Tiên chỉ thích Doll thôi mà.”

“Nói dối!” Vẻ mặt Doll dịu đi, nhưng cô vẫn tàn nhẫn đáp.

“Thật mà, anh chỉ thích Doll thôi.” Thiên Tiên khóc rống lên, chỉ sợ vợ sẽ không tin hắn.

“Thật chứ?” Doll nheo mắt.

Thiên Tiên gật đầu như điên, và Doll cuối cùng cũng mỉm cười. Cô vỗ vỗ đầu Thiên Tiên, “Được rồi, Doll sẽ tin anh. Thiên Tiên là tốt nhất.”

“Anh phải hỏi câu này, lí do hai người cãi nhau, khiến em bỏ đi và bị bắt cóc không phải là vì…” Vẻ mặt Nam Cung Túy và Phượng Hoàng đều tỏ ra kinh hãi, “Một cô hầu gái thơm vào má Thiên Tiên chứ?”

Doll và Thiên Tiên đều vô tội đáp, “Đúng rồi đó!”

Việc Doll bị bắt cóc chỉ chiếm một góc tí hin trên báo, nhưng sự kiện Nam Cung Túy và Phượng Hoàng tẩn một nữ hoàng một nước nhừ tử thì thành tít lớn tận ba tuần.

Sau đó, Doll quyết định lấy Thiên Tiên, nhưng tất cả cố vấn của cô đều phản đối quyết định của cô ta. Tức khí, Doll thoái vị và vứt ngai vàng cho em gái cô, bỏ nhà ra đi cùng Thiên Tiên, trở thành một trong những ‘động vật kí sinh’. Vũ Liên, Xú Lang, Đông Khải và em gái Địch Ti, đang làm việc trong cung điện của Doll cũng đi theo họ.

Mặc dù Lãnh Hồ không tìm ngay ra được danh tính của bọn bắt cóc, nhưng khi gã dịu dàng cố gắng vượt ngục, Lãnh Hồ ‘giúp’ liền; cậu ta giúp hắn trốn tới ngục đen của Băng Đế Thế Gia. Từ đó trở đi, tôi thường tới nhà Lãnh Hồ uống trà và ‘thăm’ kẻ chủ mưu trong vụ việc khiến hai đứa trẻ bị tra tấn và trở thành hiểm họa tiềm tàng của thế giới.

Tiểu Tiểu Lam giấu thanh phi đao của Lãnh Hồ trong quần lót của con bé. Nó liều lĩnh bảo Lãnh Hồ, “Nếu chú muốn cướp về, chú phải cởi quần lót cháu ra.”

Nhưng, Tà Linh và Du đang đứng một bên quan sát. Mặc dù cả Du và Tà Linh hợp sức cũng đừng mơ đánh nhau ngang cơ với Lãnh Hồ, nhưng IQ 200 của Du không phải để làm cảnh.

Du lạnh lùng nói, “Trong đây có rất nhiều máy quay 360 độ. Nếu cậu dám cởi quần lót của con gái tôi, tôi sẽ phát clip Ngân Diện Khoái Hồ cởi quần chíp của một bé gái năm tuổi cho toàn thế giới xem.”

Phản ứng của Vương Tử thì thế này: “Cậu muốn cởi quần chip của con gái tôi? Ô kê, nhưng nhớ đây này, cậu phải chịu trách nhiệm và lấy nó khi nó 18 tuổi, bằng không tôi nghiền Kenshin ra cám.”

Cái chuyện này thì liên quan quái gì tới tôi?

“Đừng có động vào Tiểu Tiểu Lam, không tôi sẽ tiêm nhiễm virus vào Kenshin.” Tà Linh cũng lạnh lùng đe dọa.

Lãnh Hồ và tôi đều á khẩu.

Tiểu Long Danh thì không đút khẩu súng lục mini vào quần lót nó bởi Lãnh Hồ sẽ không do dự gì lấy lại ngay. Thay vào đó, thằng bé nhét nó vào quần lót của Tiểu Tiểu Lam luôn, và trong lúc nhét thì súng tình cờ cướp cò… Cũng may, khẩu súng đang chĩa xuống, nên chỉ có một lỗ nhỏ trên quần con của Tiểu Tiểu Lam.

Lãnh Hồ nhìn tôi. “Tôi phải làm sao đây?”

Tôi nhìn hai đứa nhóc. Tiểu Tiểu Lam và Tiểu Long Danh đều làm mặt van nài, nhưng tôi không đầu hàng mà ra lệnh, “Trả chúng lại!”

Cả Tiểu Tiểu Lam và Tiểu Long Danh đều trông hoàn toàn thất vọng. Tiểu Tiểu Lam lấy súng mini và phi đao ra, bĩu môi nói, “Có vẻ con phải dùng dao bếp của mẹ vậy, mặc dù chúng thì nặng lắm. Cũng may, mẹ có rất nhiều dao bếp dự phòng.”

Vương Tử còn gợi ý, “Bé có muốn mẹ cho con một con dao gọt hoa quả không? Nó nhẹ hơn nhiều.”

“Súng quang của bố con cũng nặng lắm. Vậy là con phải luyện sức tay rồi. Cũng may, bố con có một bộ sưu tập vũ khí đồ sộ luôn.” Tiểu Long Danh thở dài nhìn vũ khí nhỏ như que tăm của nó.

“…Hai đứa giữ lấy vũ khí đi,” Tôi không còn biết trả lời cách nào khác được nữa.

Từ ngày đó trở đi, Tiểu Tiểu Lam và Tiểu Long Danh thường xuyên tới Băng Đế Thế Gia chơi. Lãnh Hồ còn cho phép chúng vào để ngăn chúng khỏi dùng phi đao đục lỗ trên cửa Băng Đế Thế Gia mỗi lần không tìm ra Lãnh Hồ mở cửa cho chúng.

Như mọi khi, Tiểu Tiểu Lam sẽ không bỏ mục đích chừng nào nó chưa hoàn thành được. Để tìm cho ra Lãnh Hồ, nó có thể lật tung cả Băng Đế Thế Gia lên. Khi Lãnh Hồ mới ra ngoài uống tách cà phê về, cậu ta ngây ra nhìn cảnh Tiểu Tiểu Lam và Tiểu Long Danh xử lí một đám người Băng Đế Thế Gia được trang bị súng quang hẳn hòi.

Chỉ vì bố nó bảo “Bố nhớ mẹ con quá,” Tiểu Tiểu Lam có thể đăng quảng cáo tìm mẹ nó trên báo. Khi đăng báo cũng không xi nhê, nó sẽ đích thân đi nửa vòng địa cầu tìm cho ra Vương Tử rồi nói dối để đưa mẹ về, lời nói dối là bố mắc bệnh nguy kịch sắp chết.

“Bố bị bệnh tương tư rồi. Bệnh này nguy lắm; Lâm Đại Ngọc* chết vì bệnh ấy á!” Tiểu Tiểu Lam khi về giải thích với mẹ mà mặt mũi chẳng áy náy gì.

(*Lâm Đại Ngọc: nữ chính trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng, một trong tứ đại tiểu thuyết của Trung Hoa. – nhóm PR)

Vậy nên, khi Tiểu Tiểu Lam nói nó sẽ lấy Tà Linh, tôi không bao giờ nghi ngờ chuyện Tà Linh sẽ là chồng tương lai của nó cả. Khi tôi thấy Tà Linh rốt cuộc cũng đeo nhẫn vào tay nó, tôi chỉ nghĩ tới lần này con bé làm ăn chậm chạp quá. Có lẽ là bởi con bé không vội kết hôn vì tuổi nó còn nhỏ!

Trở về hiện tại, sau khi Tà Linh trao nhẫn cho Tiểu Tiểu Lam, con bé không bao giờ để anh ta chạy được nữa. Bởi vậy, Tà Linh quay lại công ty của Tiểu Long Nữ, và anh ta trở thành thành viên mới nhất của gia đình chúng tôi. Vận mệnh anh ta thì cũng giống như Du, tối ngày không đợi vợ về nhà thì đuổi theo vợ vòng quanh thế giới.

Hiện tại, gia đình tôi bao gồm Tiểu Long Nữ, Phong Vô Tình, Vương Tử, Du, Tiểu Long Danh, Tiểu Tiểu Lam, Tà Linh, bác Long, cha mẹ Vương Tử, hai bác nhà họ Trác, Minh Hoàng, Doll, Thiên Tiên, Xú Lang, và Vũ Liên. Đông Khải và Địch Ti cũng dọn vào cùng với Doll, Dương Quang và Tình Thiên cũng coi nơi này là nhà của hai bọn họ, còn có cả Bé Bao và Hỏa Hoàng. Không lâu sau, Nam Cung Túy và Phượng Hoàng cũng chuyển tới, vậy nên đây trở thành một gia đình cực lớn. À, đúng rồi, còn có Chúa Tể Sinh Mệnh, tôi, và Tinh Linh với Thập Tam Ác Ma mới tới nữa.

Lãnh Hồ tới đây thường xuyên tới độ tính là sống ở đây luôn cũng được.

Nếu bạn có bao giờ đọc được một bài báo nói kẻ buôn bán nô lệ bị trói gô trước đồn cảnh sát, khóc lóc nói sẽ không bao giờ tái phạm nữa, hay bộ trưởng tham nhũng nào đó bị lột trần truồng treo ngược từ ban công, bằng chứng tham nhũng thì bị gửi e-mail cho toàn thế giới, hai cô gái bị bắt cóc nào đó được một kẻ ẩn danh cứu thoát, đỏ mặt vì độ đẹp trai của người cứu cô, hoặc một bài nào về kho báu cổ đại nào đó được khai quật rồi tặng cho bảo tàng nhưng bị mất vài viên đá quý xinh đẹp thì… không cần nghi ngờ đâu, bạn đang đọc được những kiệt tác của Vương Tử đó.

Thời gian cứ trôi đi. Điều duy nhất không thay đổi sau mấy trăm năm hoặc mấy nghìn năm là, tôi vẫn sẽ ngồi ở tòa lâu đài cổ đó, nhấp trà cùng Lãnh Hồ cũng đã trở thành một người nhân tạo, quan sát Tiểu Tiểu Tiểu Tiểu…Lam, ngắm nhìn những kiệt tác của tất cả những huyền thoại vĩnh hằng ấy!

“Chào mừng tới Đệ Nhị Sinh Mệnh. Ta là Chúa Tể Sinh Mệnh của Đệ Nhị Sinh Mệnh. Xin lưu ý là bạn chỉ có một cơ hội để tạo nhân vật thôi. Sẽ không được thay đổi điều gì sau khi đã tạo nhân vật xong.”

Với đôi mắt màu xám, mái tóc màu đỏ, và hình xăm lạ lùng dưới mắt trái, Chúa Tể Sinh Mệnh sẽ mỉm cười hỏi bạn, “Nào, giờ bạn đã sẵn sàng tạo ra một huyền thoại chưa?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.