1/2 Prince

Chương 2: Q.2 - Chương 2: Món ăn vô địch!




Lạnh lùng? OK!

Huyết Miện? OK!

Tóc tai? OK!

Trang phục? OK!

Tất cả đều OK! Oahaha, mọi thứ đều đã hoàn hảo đâu vào đó! Tôi suy nghĩ vài giây rồi quyết định xài chiến thuật ‘gã trai lạnh lùng vô tình’ như thường lệ. Dù gì đi nữa, tục ngữ chẳng phải đã nói ‘con gái thích con trai hư hỏng’* một chút đó sao?

(*Con gái thích con trai hư hỏng: bản gốc là “Nam nhân bất phôi nữ nhân bất ái”, tạm dịch là, “đàn ông không xấu xa thì đàn bà sẽ không thích”. Đây là một câu tục ngữ có lẽ khá quen thuộc ở Trung Quốc. Tiếng Anh có câu nghĩa tương tự là “Chicks dig bad boys”. Hiện tại tôi chưa tìm ra câu có nghĩa gần giống vậy trong tục ngữ Việt Nam, thứ lỗi chưa thể thay đổi. – meomeo)

Tôi nhìn Du thầm nghĩ, không tệ, không tệ chút nào! Dưới áp lực của tôi (quái, doạ đánh hắn – vô hiệu, nhưng doạ không đánh hắn nữa – lại hiệu quả… tên này thích bị ngược đãi thì phải?). Du cũng trang bị vẻ khinh khỉnh lạnh lùng, hơn nữa lại làm tốt hơn cả tôi!

Phong độ quá… Xuỳ! Tôi lắc lắc đầu, lắc cho rớt 2 quả tim vừa thay thế tròng mắt mình ra, phục hồi hình tượng lạnh nhạt của mình.

“Đi thôi, Du.” Tôi mười phần tiêu sái cất bước.

“Xin chào toàn thể quí vị và các bạn, tôi là Tiểu Lí, bình luận viên cho trận đấu này! Hiện tại ở lối vào bên trái là Phượng Hoàng Đội với 4 chiến binh tinh linh tộc, một tế ti thần tộc và một ma pháp sư thần tộc. Đây là một đội cực mạnh; cho tới nay chưa một đội nào có thể chống đỡ nổi trước sự tấn công của họ,” Tiểu Lí sôi nổi giới thiệu. “6 anh chàng đẹp trai này đang khiến quý cô phát cuồng lên – hãy lắng nghe tiếng tung hô của họ! Xem ra Phượng Hoàng Đội có được sự ủng hộ rất lớn từ sân nhà!

“Và đang đến từ lối vào bên phải chính là…” Tiểu Lí ngừng lại giở sổ thi đấu, thiếu điều nhảy dựng lên khi tên đội còn lại lọt vào mắt mình. Phi Thường Đội? Nếu mình nhớ không nhầm thì thành viên đội này là…

Khi Du và tôi bước ra võ đài, những tiếng hoan hô liền nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt lịm. Mọi ánh mắt trên khán đài từ Phượng Hoàng Đội dời hẳn sang Du và tôi. Du hờ hững lướt mắt qua đội kia, như thể họ chẳng đáng là mối đe doạ, kì thực là cố ý chọc tức đối phương. Tôi hất đầu, đưa mắt nhìn Phượng Hoàng Đội cười nhạt, ngầm tỏ ra khiêu khích.

“Và đây, Phi Thường Đội! Phi Thường Đội gồm một chiến sĩ tinh linh tộc, một đạo tặc tinh linh tộc, một tế ti người thú, một Tử linh pháp sư thiên sứ tộc, một Thi nhân lãng du ma tộc và một ma pháp sư loài người. Với kết cấu đội độc nhất vô nhị, sách lược và chiến thuật biến hoá khôn lường, họ đã giành chiến thắng từ đầu vòng loại đến giờ,” Tiểu Lí phấn khích thông báo. Tuy nhiên, với tư cách là người dẫn chương trình, anh ta quả là hiểu rõ điều khán giả muốn nghe nhất chính là…

“Chiến sĩ duy nhất của Phi Thường Đội, được nhiều người gán cho biệu hiệu ‘Huyết Yêu’ bởi tác phong chiến đấu máu lạnh vô tình của anh. Dĩ nhiên, số người gọi anh là ‘Tuyệt Sắc Vương Tử’ còn nhiều hơn thế! Thêm vào đó, trong đội còn có một chàng trai tuấn mĩ khó gặp; Guiliastes với vẻ đẹp phi phàm mà tà mị, cũng nổi danh không kém. Tại căn cứ địa của Phi Thường Đội, Tinh Thành, hai chàng trai này được xưng tụng là những mĩ nam đẹp phi thường… Nói tóm lại, các quý cô đến tham dự trận đấu ngày hôm nay chính là nắm được cơ hội dưỡng mắt ngàn năm có một!”

“Làm như đang dẫn chương trình thi Trai Đẹp không bằng?” Tiểu Long Nữ lẩm bẩm.

“Chà! Nếu đây là cuộc thi Trai Đẹp thì tốt quá, chúng ta sẽ chẳng phải tốn sức chiến đấu mà cứ đi thẳng lên bục nhận giải rồi,” Vũ Liên đại tẩu tự tin nói.

Tiểu Long Nữ và tôi nhìn đại tẩu dò xét. Không lẽ mắt thẩm mĩ dị thường của chị ấy được chữa khỏi rồi?

Vũ Liên âu yếm nhìn ông xã Xú Lang, “Có anh Lang ở đây, chúng ta đương nhiên thắng chắc.”

… vẫn chưa khỏi.

“Đại ca, bên họ có những 4 chiến sĩ, đánh thế nào bây giờ? Chiến lược lần này ra sao hả anh?”

Tôi bề ngoài vẫn giữ vẻ lạnh lùng dửng dưng, nhưng thật ra trong lòng đang vạn phần lo lắng khẩn trương PM Lang đại ca. 4 chiến sĩ bên kia hậm hực nhìn tôi đến nỗi mấy bộ mặt tuấn tú đã méo mó cả lại trông đến là khó coi, tôi nghi không chừng trọng tài vừa hô một tiếng ‘bắt đầu’ là bọn họ xông thẳng đến tôi, lột da tôi ăn sống nuốt tươi ngay tức khắc mất… Tôi còn chưa có muốn biến thành món gỏi ‘người’ sống!

“Hừmm… Hơi khó đây. Đội kia đa phần là chiến sĩ, dù không mấy hiệu quả khi đánh quái nhưng trên võ đài lại có lợi thế nhất định. Biện pháp tốt nhất là em và Doll cầm chân họ trong khi Vũ Liên chuẩn bị đại hình ma pháp dứt điểm một lần.” Lang đại ca trầm tư cân nhắc tình hình một chút rồi tiếp, “Tiểu Long Nữ, nhiệm vụ của em là trừ khử ma pháp sư địch. Du vừa lo hậu vệ, vừa yểm trợ Tiểu Long Nữ.”

“Cầm chân 4 chiến sĩ?” Tôi cười trừ, giở chiêu đáng thương vô tội của mình ra. “Đại ca, anh không nghĩ là anh đánh giá em quá cao rồi sao? Đến cả siêu nhân mỗi tập cũng chỉ đối đầu với một kẻ thù chứ mấy!”

Lang đại ca tỉnh queo đáp, “Đáng tiếc em không phải là siêu nhân, nên em sẽ phải lo liệu 4 kẻ thù. Nhớ kĩ! Có chết cũng phải cầm chân họ. Đương nhiên, nếu em có thể tránh không phải hạ cấp bậc thì càng tốt.”

Hức! Vô tình quá đi! Tôi khóc thầm. Đúng là ngược đãi chiến sĩ mà… Khóc thì khóc chứ số phận vẫn là số phận, tôi ngoan ngoãn tuốt đao, lấy Bé Bao ra và suy tính xem nên dùng chiêu nào trong hoàn cảnh này. A! Tôi chợt nhớ ra Bé Bao có một kĩ năng khá là phù hợp.

“Haha, trên võ đài ngươi lấy bánh bao ra làm cái gì? Không lẽ muốn ăn bánh bao để có sức chiến đấu? Phải đó, ăn đi, trông ngươi cũng chẳng có bao nhiêu thịt trên người, cẩn thận kẻo gió thổi bay thì khốn!” chiến sĩ tinh linh tộc đứng đầu đội cười nhạo, mắt khinh khỉnh liếc nhìn Bé Bao.

“Bánh bao có mắt à? Đừng nói nó là thú nuôi chứ? Thú nuôi bánh bao? Ahahaha!” Mấy tay chiến sĩ đứng đối diện tôi cười lăn lộn.

“Cho các người mở mang kiến thức một chút, thế nào mới đáng gọi là thú nuôi!” Tế ti thần tộc vừa dứt câu, trên đầu liền phát ra một quả cầu lửa, chớp mắt đã biến thành…

“Phượng hoàng lửa?” nhìn thấy nó, Lang đại ca kinh hoảng hô.

“Đẹp quá đi mất!” Doll ồ lên thán phục.

“Không xong rồi, tình hình này rất bất lợi cho chúng ta,” Lang đại ca lo lắng nói. Không hổ là Lang đại ca, mới sững sờ đó đã lập tức trấn tĩnh bắt tay vào phân tích tình hình rồi, tôi thầm nghĩ. “Vũ Liên chuyên dùng phép thuật hệ hoả, mang đối phó với phượng hoàng lửa coi như vô dụng. Cốt tinh của Doll còn phải lo cản chiến binh. Vậy có nghĩa giải pháp tốt nhất của chúng ta là để thú nuôi đấu thú nuôi.”

Nghe Lang đại ca nói vậy, chúng tôi ngoảnh lại nhìn lại Bé Bao đang kêu chí chách, hớn hở nhảy nhót trên tay tôi, rồi ngẩng đầu lên nhìn phượng hoàng lửa uy phong tung cánh bay liệng trên bầu trời.

“Cực kì bất lợi,” Tôi kết luận.

“Trận đấu, bắt đầu!” Trọng tài hô to.

Cái gì? Chưa chi đã bắt đầu rồi?! Mình còn chưa nghĩ ra cách gì để một cái bánh bao nhân thịt đánh thắng được phượng hoàng lửa!… Thôi quên đi, mãn kiếp này chắc nghĩ cũng không ra…

“Bé Bao, Súng Thịt Máy, bắn!” tôi ra lệnh. Tay trái cầm Bé Bao, tôi lia đạn không ngừng vào 4 chiến binh bên kia. Dù lực công kích của đạn thịt không cao thì trúng đạn cũng đau ác, chẳng những thế…

“Trời đất ơi, cái gì thế này? Dính dính tởm quá!”

Không ngoài mong đợi, đối phương trúng đạn liền một phen vừa rên rẩm vừa la lên oai oái. Hehe, đây là chiêu bắn thịt-tươi-còn-đang-nhễu-máu của Bé Baot, người chưa từng vào bếp gớm chịu không nổi là cái chắc.

“Hoả Phượng Hoàng, cản đợt tấn công của cái bánh bao kia lại.” Tế ti đối phương vội ra lệnh cho phượng hoàng lửa bay lên chi viện cho 4 chiến sĩ ở tiền tuyến.

Một màn lửa bùng lên, phong toả làn đạn của Bé Bao. Liền đó một mùi hương ngon lành toả lan ngập tràn trong không khí, Thịt sống của Bé Bao bị nướng chín rồi…?

Tôi bắt lấy một miếng, và với chút hoài nghi, tôi nếm thử… ngạc nhiên làm sao. Ngonnnnnnn quá đi mất! Lạy trời, sao lại cho con được ăn món thịt nướng ngon đến thế này? Con biết làm sao nếu sau này không còn được ăn nó nữa?

“Quá tuyệt! Nếu có một con phượng hoàng lửa, lại thêm Bé Bao của mình, tương lai chúng ta khỏi phải sợ không có thịt ăn rồi,” Tôi thì thào. Trong lòng đã có chủ ý, tôi lạnh lẽo mỉm cười. Nâng Hắc Đao lên, tôi chĩa đao vào đối thủ thách thức, “Này, ngươi, chủ nhân của Hoả Phượng Hoàng! Đánh cuộc đi! Cược xem đội nào thắng trận này!”

Phượng Hoàng Đội sửng sốt, rồi phá ra cười ngặt nghẽo.

Tế ti đối phương khó khăn lắm mới nhịn cười được, khinh miệt nói, “Ngươi nghĩ đội ngươi sẽ chiến thắng sao? Bằng cách nào? Dùng bánh bao đánh thắng phượng hoàng lửa hả?”

Tôi không đáp, chỉ cười cười châm chọc.

Biết ngay trên đời này không có tên con trai nào giữ bình tĩnh nổi khi bị một tay điển trai như tôi châm chích mà. Tư tế bên kia nổi khùng quát, “Được. Cược gì?”

“Hoả Phượng Hoàng của ngươi – nếu Phượng Hoàng Đội thua, giao Hoả Phượng Hoàng cho chúng ta. Đổi lại nếu Phi Thường Đội thua, ta sẽ tự sát cho đến khi về lại cấp 1.”

Tế ti địch cười nham hiểm, “Không thành vấn đề! Ngươi chuẩn bị luyện cấp lại từ đầu đi là vừa.”

“Vương Tử, anh có liều quá không đấy?” Tiểu Long Nữ lo lắng hỏi qua kênh tổ đội.

Tôi không trả lời thẳng, thay vào đó chỉ tung cho đồng đội vài miếng thịt nướng. Họ ngạc nhiên nhìn miếng thịt nướng trên tay mình, rồi lại nhìn tôi tỏ vẻ không hiểu. Cuối cùng, hơi do dự một chút, Tiểu Long Nữ hé răng cắn một miếng…

Nuốt hết miếng thịt, Tiểu Long Nữ thất thần mất mấy giây… “Aaaaaa, ngon quááá! Trời ơi, chưa bao giờ mình được ăn món thịt nướng ngon đến thế này! Thịt tươi mỡ màng nướng trong lửa phượng hoàng nhiệt độ cao trong nháy mắt biến thành món thịt nướng mềm ngon, độ chín đạt đến tuyệt hảo, mỗi miếng mỗi miếng đều chứa tinh tuý… rõ ràng là cao lương mĩ vị không thể tạo ra từ thịt sống và lò nướng thông thường. Thật sự là quá tuyệttttttt! Vương Tử, có phải chết cho về -100 cấp anh cũng phải tìm cho ra cách đoạt lấy Hoả Phượng Hoàng, nghe rõ chưa?” Tiểu Long Nữ gào vào tai tôi.

“GRÀO! Có phải đá kẻ thù tới chết ta cũng làm! Hoả Phượng Hoàng là của chúng ta!” Lang đại ca gầm lên.

“Chúng ta có thể tiết kiệm rất nhiều tiền ăn!” Vũ Liên đại tẩu nở nụ cười nhàn tĩnh trong vắt như trời thu quang đãng, nhưng bóng ma ẩn hiện trên gương mặt tươi cười của đại tẩu so với tiếng gầm của Lang đại ca còn khiến người ta lạnh gáy hơn gấp mấy lần.

“Tử linh sinh vật, Cốt Long ngươi nơi đáy sâu của tận cùng hoả ngục, hãy tỉnh giấc và đáp lại tiếng gọi của ta, Tử linh pháp sư Doll. Mau đến đây giúp Doll được ăn thịt nướng!” Ăn thịt nướng xong, Doll thật sự… thật sự đã gọi ra quỷ cốt đáng sợ – Cốt long – mà cô bé trước giờ thà chết cũng nhất quyết không chịu chiêu hồi nó kể từ lần đầu tiên nhìn thấy Cốt long mặt ngang mày dọc ra sao.

“Chỉ cần Vương Tử muốn, tôi sẽ không từ thủ đoạn giúp Vương Tử đoạt được!” Du một lần nữa lại toả khí băng hàn.

6 thành viên Phi Thường Đội đồng loạt nở nụ cười ma quái, miệng thì thào tụng đi tụng lại, “Ta muốn ăn thịt nướng, Hoả Phượng Hoàng là của chúng ta.”

“Sao…sao đột nhiên bọn…bọn họ khí thế dữ vậy?” Tế ti đối phương lắp bắp. Mặt anh ta trắng bệch nhìn 6 con sói đói hung tợn trước mặt mình.

“Không…không sao, một con Cốt long đã là cái gì. Hoả Phượng Hoàng là khắc tinh của các loại tử linh sinh vật,” Một chiến sĩ run rẩy cố trấn an đồng đội.

“Du, Cuồng Bạo! Doll, Cốt long, lên!” Tôi hô to.

“Rõ. Cuồng Bạo Lạc Ca.” Du bắt đầu chơi đàn, yểm ma pháp cho Tiểu Long Nữ và tôi, tăng sức mạnh và tốc độ của chúng tôi lên thành 150%. Ma pháp này kéo dài 10 phút.

“Cốt long, tiến lên!” Doll một chút sợ hãi cũng không có, tỉnh táo điều khiển Cốt long.

Tôi nhảy lên Cốt long, bay thẳng tới 4 chiến sĩ phía trước. Cùng lúc đó, Hoả Phượng Hoàng theo lệnh chủ nhân cũng lao lại phía chúng tôi. Trong khoảnh khắc tưởng đâu tôi và đôi bên sắp đâm sầm vào nhau một cú ra trò, tôi chỉ hừ lạnh một tiếng. Đừng tưởng Bé Bao của ta chỉ biết nhả thịt mà lầm. Coi như Bé Bao đánh không thắng phượng hoàng lửa đi, nhưng… hehe! ‘Quấn’ nó chỉ là chuyện nhỏ.

“Bé Bao, dùng QQ Bột cuốn chả Hoả Phượng Hoàng,” tôi ném Bé Bao vào con chim phượng hoàng. Bé Bao trong chớp mắt căng ra như bột nhão, bao lấy cánh phượng hoàng. Con chim phượng hoàng rúc lên một tiếng thảm thiết rồi rớt bịch xuống đất, điên cuồng giãy giụa.

Không còn vật cản nào, Cốt long và tôi toan nhảy vào 4 tay chiến sĩ mặt mũi khi đó đã tái ngắt, chẳng may vừa kịp lúc ma pháp sư địch đã xoay xở hoàn tất tường phòng hộ; Cốt long và tôi không kịp trở tay liền va phải tường phòng hộ của đối phương, chịu thương không nhẹ.

Tôi nén đau, kêu Doll điều khiển Cốt long bay cao hơn, vượt trên tường phòng hộ. Nhưng tôi vừa định tấn công, liền bị ma pháp sư địch nhắm chúng tôi không ngừng thi triển tiểu hình ma pháp hòng ngăn chặn bước tiến. Cốt long và tôi một mặt bay vòng vòng né bên này tránh bên nọ, một mặt để mắt tới 4 chiến sĩ, đảm bảo họ không dám bước ra khỏi tường phòng hộ.

Sau vài phút giằng co…

“Hự!” Ma pháp sư thần tộc không tin nổi vào mắt mình khi thấy lưỡi chuỷ thủ ló ra khỏi lồng ngực. Anh ta biến thành cột sáng bay lên trời tức khắc. Chỉ nghe hai tiếng cười lạnh lẽo vang lên ngay nơi ma pháp sư vừa đứng… không phải Tiểu Long Nữ thì còn ai trồng khoai đất này! Chiến sĩ địch còn chưa kịp trở tay, cô nàng đã lại độn thổ trở về bên Phi Thường Đội.

“Hahahaha!” mắt thấy thế cục đã định, tôi vắt vẻo trên Cốt long ngửa đầu cười man dại. Vẻ cuồng ngạo của tôi khiến vài cô gái chịu không nổi ngất xỉu tại chỗ.

“… Lưu tinh vũ*!” Vũ Liên đại tẩu mỉm cười kết thúc câu chú, tức khắc hàng chục ngôi sao băng xé trời lao xuống, làm rung chuyển võ đài với những tiếng uỳnh uỳnh oàng oàng kinh thiên động địa vang lên không ngớt. Cuối cùng, 4 cột sáng hướng lên trời cao bay đi, để lại một chiến sĩ – người cười nhạo Bé Bao đầu tiên – nằm sóng soài trên sàn đấu.

(*Lưu tinh vũ: Kĩ năng tấn công diện rộng của ma pháp sư, Mưa sao băng. – meomeo)

Vẫn giữ vẻ ngạo nghễ, tôi nhảy xuống khỏi Cốt long. Trong khoảnh khắc nhìn vào đối thủ, một tia nhẫn tâm loé lên trong đáy mắt tôi, rồi tôi đâm Hắc Đao xuyên thân hình yếu ớt không còn khả năng kháng cự của anh ta, tiễn anh ta về điểm tái sinh đầu thai lại làm yêu tinh.

“Phi Thường Đội, chiến thắng!” Trọng tài một lần nữa gào lên câu nói tôi đã nghe qua cả thảy 7 lần.

~*~

Sau đó tôi tiến lại thu hồi Bé Bao thiên hạ vô địch của mình.

Chúng tôi thuận lợi tiếp nhận phượng hoàng lửa dưới hình dạng một quả trứng. (Thú nuôi khi đổi chủ sẽ thu mình lại trong vỏ trứng, trải qua nghi thức nhận chủ một lần nữa, bị hạ một cấp độ – xem như là chết một lần, lòng trung thành cũng giảm còn 50/100). Rồi cả đội bàn xem nên giao phượng hoàng lửa cho ai.

“Loại em và Doll ra trước đi. Em đã có Bé Bao rồi, Doll thì có thể triệu hồi Tử linh sinh vật, nên tụi em không cần con thú nuôi này đâu,” tôi phát biểu sau một chút cân nhắc.

“Ừm, anh cũng không cần. Anh không nghĩ mình phải cần đến thú nuôi bảo vệ,” Lang đại ca vừa khoe bắp cơ cuồn cuộn vừa nói.

“Chị cũng không cần; anh Lang sẽ bảo vệ chị.” Vũ Liên đại tẩu và Lang đại ca âu yếm nhìn nhau…

“Quên em đi. Em không nuôi thú được…”

Tôi nghĩ đến quá khứ chăm thú cưng cực kì ‘lẫy lừng’ của Tiểu Long Nữ. Cũng tốt, tránh cho Tiểu Long Nữ lập kỉ lục mới với vụ hại chết tươi một em linh thú, bổ sung thêm một chương bi tráng vào cái quá khứ lừng lẫy đó của cô nàng.

“Vậy là chỉ còn… Du?”

“Tôi? Hay quá, vậy là tôi có thể cùng Vương Tử điện hạ nướng thịt rồi!” Mặt Du trông sung sướng không biết để đâu cho hết.

“Là nướng thịt với Bé Bao Bao chứ bộ!”

Phi Thường Đội cười nghiêng ngả mất cả buổi.

“Chậc, Vương Tử em cũng thật là… Thỉnh thoảng cũng nên thưởng cho Du một chút chứ! Nướng thịt với cậu ấy có phải chuyện gì to tát lắm đâu, phải không?” Lang đại ca thân mật vỗ lưng tôi.

“Hử? Đâu phải em nói!” Tôi đáp.

Tôi nghi hoặc nghĩ, Có thật là không phải mình nói không nhỉ…?

“Giọng nói vừa rồi đáng yêu như vậy, chắc là Doll nói rồi?” Tiểu Long Nữ đoán mò.

“Ưm?” Doll ngước khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên. Miệng cô bé đang tọng đầy đồ ăn, rõ ràng là không nói gì được rồi.

Vậy chứ là ai mới được?

“Ở đây nè! Mama.”

Mama? Tôi cảm thấy Bánh Bao Nhân Thịt trong lòng bàn tay mình đang vùng vẫy.

Không thể nào! Một cái bánh bao có mắt đã đủ khó tin rồi, bây giờ lại hoá thành bánh bao BIẾT NÓI?! Tôi chầm chậm cúi xuống nhìn Bé Bao, nhưng chỉ thấy đôi mắt long lanh của nó chăm chú nhìn tôi như bình thường.

“Mama.” Cái miệng nho nhỏ của Bé Bao bất thần hé mở, thốt ra hai chữ ‘mama’. Tôi sửng sốt. Mama? Là gọi mình á?

Thành viên Phi Thường Đội trông không khác gì vừa tận mắt chứng kiến người ngoài hành tinh xâm chiếm trái đất, Châu Tinh Trì* diễn bi kịch hay Trương Huệ Muội** múa thoát y. Cả đội mắt chữ O mồm chữ A lom lom dòm cái bánh bao biết nói.

(*Châu Tinh Trì: Diễn viên hài nổi tiếng của Hồng Kông, cũng là một đạo diễn tài ba. Ông đóng rất nhiều bộ phim hài nổi tiếng trong thập kỉ, trong đó có phim Tuyệt Đỉnh Công Phu. – nhóm PR

**Trương Huệ Muội: Là ca sĩ nhạc trẻ nổi tiếng của Đài Loan, thường được gọi là công chúa nhạc pop. – nhóm PR)

“Mọi người đừng nhìn Bé Bao Bao chăm chú như vậy. Bé Bao Bao mắc cỡ…” Thế rồi hai điểm hồng hồng từ từ hiện lên trên ‘hai má’ Bé Bao.

…một bé gái? Ý mình là, một cái bánh bao giống cái?

“Sao lại gọi ta là ‘mama’?” Đừng nói thân phận thật của mình bị một cái bánh bao nhân thịt phát hiện chứ? Dám lắm á, Bé Bao của mình ngộ tính đến mức 10 lận cơ mà!

“Mama là mama…” Bé Bao cúi ‘đầu’ thỏ thẻ đầy vẻ ngây thơ, lại còn cọ cọ vào tay tôi nũng nịu.

Đáng yêu quá đi mất! Nhưng… Hu hu! Mình còn chưa lập gia đình mà đã làm mẹ rồi! Hơn nữa con mình còn là một cái bánh bao nhân thịt… Không biết là con trai hay con gái đây?

“Tiểu Long Nữ, thú nuôi trong Đệ Nhị Sinh Mệnh có chia giới tính không?” Tôi tỉnh táo hỏi.

“Có… nếu có 2 con thú nuôi, thậm chí tụi nó có thể có thú con! Mặc dù xác suất không cao lắm,” Tiểu Long Nữ trả lời. Cô nàng nhìn Bánh Bao Thịt đăm đăm, não hoạt động hết công suất. “Nhưng bánh bao nhân thịt thì…” Tiểu Long Nữ nghi hoặc quan sát Bé Bao, tôi cũng hiểu ý lật lật nó tới lui, xem xét từ mọi góc độ cố tìm một dấu hiệu may ra có thể phân biệt giới tính…

“Hỏi thẳng nó không phải nhanh hơn sao?” Vũ Liên đại tẩu gợi ý.

“Bé Bao…” Tìm cả buổi cũng chẳng thấy gì ngoài lớp vỏ ngoài bánh bao trắng mịn, tôi đành lên tiếng hỏi “…con là giống đực hay giống cái?”

Bé Bao mở to đôi mắt nai ngơ ngác, “Mama, ‘giống đực’, ‘giống cái’ là cái gì? Bé Bao Bao không hiểu.”

… nhất định là giống cái, chúng tôi thầm nghĩ.

“Theo anh thì chuyện tại sao nó nói được lại quan trọng hơn giới tính,” Lang đại ca nghiêm trang nói.

“Tại vì Bé Bao đã lên cấp 40,” Tiểu Long Nữ chợt nhớ ra. “Trong Đệ Nhị Sinh Mệnh, khi thú nuôi đạt đến một cấp độ nhất định, chúng sẽ bắt đầu được trí năng hoá. Ở cấp 40, thú nuôi bắt đầu biết nói, từ đó trí thông minh của chúng sẽ tiếp tục tăng dần theo cấp bậc.”

“Ra thế. Vậy thú nuôi biết nói là chuyện bình thường thôi chứ gì?” Tôi ồ lên.

“Ừmmm.” Tiểu Long Nữ cười ngượng ngùng. “Em quên mất tiêu.”

Con gái của mình, à không, bé THÚ CƯNG của mình biết nói! Tôi cao hứng nựng Bé Bao, bẹo chỗ này chỗ kia, nắn nắn nó một hồi…

“Đau đau đau, Bé Bao Bao đau đau đau!” Bé Bao ré lên. Đôi mắt long lanh như hồ thu sóng sánh của nó trở nên THẬT SỰ sóng sánh. Một giọt, hai giọt… rồi những giọt nước mắt siêuuuu bự từ mắt Bé Bao theo nhau nhỏ xuống tong tong, đôi mắt to tròn giờ đây đã biến thành hai cột nước phun ào ào vượt tầm kiểm soát.

“Oa… oa… oaaaaaa!”

“Á! Bé Bao khóc, làm sao bây giờ?” Tôi luống cuống nhìn Bé Bao trong bàn tay mình khóc mãi không thôi. Phải dỗ một cái bánh bao nhân thịt thế nào mới được?

“Cứ như thác ấy nhỉ.” Tiểu Long Nữ nhìn xuống sàn nhà đang càng lúc càng có nguy cơ bị lụt.

“Tốt quá, sau này đến cả nước chúng ta cũng không cần phải mang!” Vũ Liên đại tẩu tươi cười.

10 phút sau…

“Vương Tử, em nói trước là em không có biết bơi đâu đấy!” Tiểu Long Nữ nhìn nước ngập tới thắt lưng mà muốn khóc.

Giữ hai mạch ‘suối nguồn’ trong tay, tôi chỉ biết… cười ngu.

“Chuồn thôi! Nhà hàng cao cấp thế này, chúng ta lại đi ngâm nước phòng ăn của họ, tiền bồi thường nhất định là không ít!”

Lang đại ca trông chẳng mấy lo lắng chuyện nước lụt. Cũng phải, dù sao cao như Lang đại ca thì có chìm, anh ấy cũng là người cuối cùng phải chìm mà lại.

~*~

“Điểm danh vọng đội mình lại hạ nữa rồi…”

Lợi dụng vụ nước tràn gây lộn xộn khi mở cửa phòng, chúng tôi cuối cùng đã thuận lợi trốn thoát; nhưng cũng không thể tránh được danh vọng của đội một lần nữa lại bị giảm thảm hại. Vũ Liên đại tẩu nhìn điểm danh vọng của đội, rồi quay sang nhìn tôi nở nụ cười ‘hiền cộng kèm ma ám’ khủng bố.

“Vương Tử, trông nom con gái em cho tốt. Đừng để nó gây chuyện nữa, được chứ?”

“Dạ được…” Hức! Nụ cười âm-tà-khủng-bố-nhưng-vẫn-thanh-lịch-dịu-dàng của đại tẩu thật sự doạ người ta chết khiếp! Mình sợ…

Tôi trừng mắt nhìn ‘con gái’ của tôi – Bé Bao. Một tay tôi bốc nó lên, định đét cho một trận nên thân. Thế nhưng tôi vừa hạ tay xuống, Bé Bao liền mở to đôi mắt ngây thơ khờ khạo nhìn tôi. “Mama?”

Híc híc, mình làm sao nỡ đánh nó đây?

Tiểu Long Nữ vỗ vỗ lưng tôi bảo, “Thôi. Đánh một cái bánh bao nhân thịt thì có ích gì? Chi bằng kêu nó nhả thịt ra cho chúng ta ăn đi!”

“Phải đó! Du, nhanh lên, cho Hoả Phượng Hoàng nở đi,” Tôi giục, nghĩ đến thịt nướng mà ứa nước miếng.

“Có ngay.” Du cắn đầu ngón tay, nhỏ ít máu lên trứng chim phượng hoàng. Chúng tôi mở to mắt chờ phượng hoàng lửa xuất hiện.

Chúng tôi không phải chờ lâu, chú chim phượng hoàng lửa quen thuộc liền hiện ra trước mắt. Thành viên Phi Thường Đội ôm chầm lấy nhau sung sướng. Có thịt ăn rồi!

Thiên đường lửa cháy, chính nó! Chính là tuyệt kĩ nướng thịt trong nháy mắt!

Tôi liền đưa Bé Bao ra, Tiểu Long Nữ hối hả dựng một chiếc bàn xếp, Vũ Liên đại tẩu cấp tốc mang bát đũa dọn bàn, Lang đại ca lăm lăm một cái chảo lớn phòng khi có miếng nào rớt mất, còn Doll… đã yên vị trên ghế tự khi nào, khăn ăn buộc quanh cổ sẵn sàng đánh chén.

“Du,” Tôi ra hiệu, ánh mắt quả quyết, “Nào!”

“Được.” Du ngước lên nhìn Hoả Hoàng đang bay lượn trên trời cao.

Cả hai chúng tôi đồng loạt hô:

“Bé Bao, Súng thịt máy.”

“Hoả Hoàng, Thiên đường lửa cháy.”

Im lặng không tiếng động… Thịt nướng thơm ngon chúng tôi đang mong chờ ở đâu chẳng thấy.

“Mama, là Du mà. Mama muốn đánh nhau với Du sao?” Bé Bao bối rối quay lại hỏi tôi. Ơ…

“Hừm, ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám sai bảo thần thú bất tử hoả phượng hoàng?” một giọng nói xa lạ và cao ngạo từ trên cao vọng xuống.

Nhưng lần này chẳng ai trong chúng tôi tỏ ra ngạc nhiên nữa. Cả đội chỉ ngóc cổ lên nhìn.

“Hoả Hoàng đến cấp 41 rồi,” Tiểu Long Nữ khó khăn nói. Cô nàng bổ sung thêm, “Hơn nữa lòng trung thành quá thấp nên không được ngoan ngoãn cho lắm.”

“Hỏng bét, vậy còn thịt nướng của chúng ta tính sao?” tôi trừng mắt nhìn con phượng hoàng nổi loạn.

“Trẻ nhỏ là phải đánh mới chịu nghe lời,” Vũ Liên đại tẩu cười cười.

“Đánh Hoả Hoàng sẽ bị phỏng tay mất…” Em muốn cho nó một trận lắm chứ, nhưng mà em sợ đau!

Rốt cuộc vì đồ quỷ Hoả Hoàng không chịu nghe lời nên Phi Thường Đội đành lóc cóc quay lại thành mua bánh bao nhân thịt ăn đỡ. Đói muốn chết, nhưng tình hình là chúng tôi không uýnh Hoả Hoàng được – nên cả đội chỉ có thể trút giận lên đầu Du, ra lệnh cho anh chàng bằng mọi giá phải tăng lòng trung thành của Hoả Hoàng lên càng nhanh càng tốt. Thế nhưng hết lần này đến lần khác nghe tiếng Du rên rẩm vì bị phỏng lửa phượng hoàng, chúng tôi chỉ còn biết rầu rĩ nhìn nhau, ơi ngày được ăn thịt nướng vẫn còn xa xôi lắm…

Hức… đói chết mất !

Lang đại ca miễn cưỡng cao giọng, “Nghe này, mọi người! Đói thì đói thật nhưng trận kế tiếp ta vẫn phải đánh. Cố trụ thêm 2 trận nữa là ta có thể vào chung kết rồi.”

“Đối thủ tiếp theo của chúng ta là Địa Ngục Sát Lục Đội*,” Giọng Lang đại ca chợt trở nên nghiêm trọng. “Căn cứ vào điệu bộ của người qua đường A do Tiểu Long Nữ tóm lại thì đội này thực lực kiên cường, thủ đoạn lại tàn khốc. Sau mỗi trận đấu, tại võ đài nhất định máu chảy thành sông, trên khán đài nhất định có người chịu không nổi cảnh dã man mà ngất xỉu. Chỉ e là ta gặp phải một địch thủ đáng gờm rồi đây.”

(*Địa Ngục Sát Lục Sát Lục đội : Đội địa ngục chết chóc – meomeo)

Kinh khủng vậy luôn á? Tôi nhíu mày hỏi, “Kết cấu đội họ ra sao hả anh?”

“Tất cả đều là loài người. Một tế ti, một ma pháp sư, một chiến sĩ, một Tử linh pháp sư và một Thi nhân.”

Tôi giật mình. “Chức nghiệp y chang đội mình?”

“Còn thêm hai con rồng nữa.” Lang đại ca thở dài.

Trong khi chúng ta có một cái bánh bao nhân thịt và một con phượng hoàng bất trị, Tôi thầm bổ sung. “Tình thế coi bộ thật sự khó giải quyết. Họ không mổ bụng moi ruột em ra đấy chứ?” Tôi lo lắng hỏi.

“Dám lắm,” Lang đại ca nặng nề đáp.

Khủng khiếp quá đi! Muốn khóc quá chừng…

~*~

Trong khi đó, người qua đường A* đang nói chuyện với bạn thân B**.

“Nói ông nghe, khi nãy tôi mới bị Phi Thường Đội chụp lại.” Người qua đường A trông như sắp khóc đến nơi.

“Thật hả? Trời ơi, ông bị cái đội khủng bố đó bắt đi thật á?” Bạn thân B hỏi.

“Ừ, họ muốn biết tin tức về Địa Ngục Sát Lục Đội. Nghe tôi nói xong, trông họ lo dễ sợ luôn!”

“Lo gì chứ? Công nhận Địa Ngục Sát Lục Đội đáng sợ thật nhưng làm gì bằng được Phi Thường Đội! Họ là đáng sợ trên cả đáng sợ mới đúng! Nói thật, chỉ cần nhìn anh chàng đẹp trai kia cười tà xuống tay chém người ta thành từng mảnh là tối về đủ gặp ác mộng rồi.”

“Còn người đẹp xuất thần nhập hoá lúc nào cũng lẳng lặng hiện ra sau lưng người ta nữa chứ… mỗi lần ám sát xong đều cười muốn lạnh người!”

“Cả con quỷ Cốt long khủng bố kia nữa, chưa kể đến tụi Cốt tinh rừng rực lửa đen…”

“Lại thêm người sói lừng lững như pháo đài đó… kể cả cô ma pháp sư thoạt trông dịu dàng nhu mì đến thế, ai ngờ cuối cùng niệm ra một câu ‘Lưu tinh vũ’ tàn sát quân địch không còn một mống!”

“Phi Thường Đội quáááá đáng sợ luôn ấy chứ!” người qua đường A và bạn thân B không hẹn mà cùng kêu lên.

(*Người qua đường A, bạn thân B : Bản gốc là ‘người qua đường Ất’ và ‘người qua đường Giáp’. Người Trung Quốc thường dùng những cụm từ người qua đường Ất, Giáp, Bính, Đinh, tương đương với người Anh, Mĩ, dùng người A, B, C, D để chỉ những nhân vật không quan trọng, không đáng nói tới, chỉ là vai quần chúng diễn phụ. – meomeo)

~*~

Cũng lúc đó, tại Địa Ngục Sát Lục Đội…

“Các cậu đã nghe gì về đối thủ lần này của chúng ta chưa?” Sắc mặt đội trưởng Địa Ngục Sát Lục Đội – ma pháp sư Nhiễm Huyết Ma Vương* – lộ vẻ trầm trọng.

(*Nhiễm Huyết Ma Vương: Ma Vương Đẫm Máu hay Ma Vương máu me. – meomeo)

“Bọn này có nghe…”

“Địa Ngục Sát Lục Đội sao có thể cho phép người khác đáng sợ hơn chúng ta cơ chứ?!” Nhiễm Huyết Ma Vương phẫn hận gầm gừ. “Chúng ta từng thề sẽ trở thành một đội mà nghe đến tên chúng ta, trẻ con phải oà khóc, người lớn phải gặp ác mộng, là nỗi sợ hãi của Đệ Nhị Sinh Mệnh! Thế mà bây giờ lại để cái Phi Thường Đội kia trở thành ác mộng của CHÚNG TA? Nực cười! Chúng ta sẽ dùng cách thức khủng bố nhất, tàn bạo nhất đánh bại Phi Thường Đội, trở thành ác mộng của BỌN HỌ~~!”

“TRỞ THÀNH ÁC MỘNG!” cả đội gào lên đầy khí thế. Bỗng một thành viên trong đội rùng mình.

“Nhưng Phi Thường Đội thật sự là rất đáng sợ!”     « Chương sauChương tiếp » ]]> Bạn đang đọc truyện trên website Webtruyen.com

Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận

Đừng nhập

Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0

Họ tên Email   + = 768) { var _ase = _ase || []; _ase.push(["1401847915","1401848210"]); document.write(''); document.write(''); }]]>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.