1/2 Prince

Chương 8: Q.8 - Chương 8: Về sau (Hết).






Chuyện cũ đã viết tới đây rồi! Tôi không khỏi buông một tiếng thở dài nhẹ nhõm. Tôi cuối cùng cũng viết xong trận chiến cuối cùng rồi! Tôi tả đến đây mới phát hiện ra, hóa ra chiến trường ngày đó lại kinh hiểm kích thích như vậy. Là một người trong cuộc, tôi cũng cảm thấy tim mình cũng giật bắn lên không ngừng.

Sau này, mọi người điều bắt đầu cuộc sống riêng của mình. Lang đại ca và Vũ Liên đại tẩu cuối cùng cũng làm đám cưới ngoài đời thật, cả hai theo Doll về vương quốc của con bé. Lang đại ca tiếp tục hành nghề y, còn Vũ Liên đại tẩu cũng tiếp tục công việc kiểm kê tài chính của chị.

Năm năm sau, Doll trở thành nữ hoàng của nước con bé. Tin này đúng là sốc chết người – Doll, làm nữ hoàng? Thượng đế phù hộ cho vương quốc của con bé yên ổn sống sót được tới ngày con bé thoái vị.

Cuối cùng, Nam Cung Túy lấy Dục Băng Phượng Hoàng… mặc dù giữa đám cưới thì có chuyện chẳng ngờ xảy ra. Phạm tự nhiên không dưng lại xuất hiện! Lại còn cười rất khiếm nhã tặng cho cô dâu 999 bông hồng… Mọi người đều lo không biết khi linh mục hỏi có ai phản đối đám cưới thì cô dâu có là người đầu tiên giơ tay không, nhưng Phượng Hoàng đã làm một chuyện mà ai nấy đều tán thưởng từ tận đáy lòng. Cô nàng tiến lại gần Phạm, nhấc đôi giầy cô dâu cao mười phân, và dùng hết sức bình sinh mà đá vào cậu nhỏ của Phạm. Tôi không chắc lắm, nhưng tôi nghĩ mình đã nghe thấy “Rắc!” một cái lúc đó! Tuy nhiên, thứ bị gẫy ngày đó chắc chắn không phải là gót giầy của Phượng Hoàng…

Sau khi chúng tôi gọi xe cứu thương chở Phạm đi bệnh viện, đám cưới của Túy và Phượng Hoàng kết thúc một cách hoàn hảo (mặc dù tôi thấy thà gọi xe tải chở rác tới còn hơn là xe cứu thương!). Cặp đôi ngọt ngào đó sau này trở thành khắc tinh của tất cả tội phạm, được mệnh danh là “Đôi vợ chồng khắc tinh của tội phạm”.

Chuyện khó tin nhất là… Tiểu Long Nữ lại trở thành em dâu của tôi! Hơn nữa, lại còn là kiểu ‘bác sĩ bảo cưới’…

Mặc dù em trai nhà tôi và Tiểu Long Nữ hẹn hò đã lâu, nhưng Tiểu Long Nữ cứ chối đây đẩy chuyện cưới Dương Danh, cũng bởi thằng nhỏ ít hơn cô nàng vài tuổi. Tuy nhiên, một ngày nọ, chẳng hiểu tại sao, Dương Danh mượn tôi cây kim khâu tôi chưa dùng bao giờ và chọc chọc một thứ – e hèm, mọi người biết mà, cái thứ bắt đầu bằng “bao” và kết thúc bằng “cao su” ấy – như thể thằng nhỏ có thù hằn gì với cả họ nhà cái ‘áo mưa’…

Ba tháng sau tôi có một cô em dâu và một cháu trai định sẵn sẽ sinh ra bảy tháng sau đó!

He he, viết tới đây chắc mọi người cũng đang lo lắng cho Dương Quang và Kenshin phải không?

Dương Quang và Kenshin đều ở hiền gặp lành. Để giúp Dương Quang được ở bên Tình Thiên ngoài đời thật, Du và Trác ca ca cuối cùng cũng đồng ý sẽ hợp tác với nhau. Với sự hỗ trợ về mặt tiền bạc của Tiểu Long Nữ và Doll, “Chiến dịch phát triển thực thể nhân tạo” được tiến hành. Về mặt cơ bản, chiến dịch này là sự tiếp nối theo kế hoạch tạo thành cơ thể nhân tạo của Long Điển. Cuối cùng, Dương Quang cũng có thể ra khỏi trò chơi và ở bên cạnh Tình Thiên trọn đời ngoài thế giới thật. Chỗ ở hiện tại của hai người vẫn chưa rõ, bởi bọn họ lúc nào cũng du ngoạn khắp thế giới. Điều duy nhất tôi biết là bọn họ có lẽ đang đi thám hiểm Châu Phi!

Như có người đã nói, có một thì sẽ có hai, có hai sẽ tất sinh ba. Bởi Thiên Tiên muốn theo đuổi Doll, hắn là người đầu tiên trong đám NPC ra khỏi trò chơi. Hiện tại, hắn đang làm vệ sĩ riêng của Nữ Hoàng Doll.

Tiếp tới là Bé Bao dễ thương của tôi. Nếu tôi để nó một mình trong Đệ Nhị Sinh Mệnh, nó nhất định sẽ lập kỉ lục mới khóc lụt Đệ Nhị Sinh Mệnh mất. Đương nhiên, sau đó, Hỏa Hoàng cũng nhất định đòi ra ngoài đời thực chơi với chồng, nên bọn tôi cũng cho nó ra luôn.

Cuối cùng, chúng tôi tạo một thực thể nhân tạo cho Kenshin, người thực sự không thèm ra ngoài đời thật. (Đương nhiên, một nhân tố quan trọng trong quá trình tạo thành thực thể cho anh chính là bởi Lãnh Hồ đã dùng phi đao uy hiếp Du và Tà Linh rồi.)

Kenshin vẫn từ chối không về nhà Lãnh Hồ. Bởi anh không còn chỗ nào đi, anh ở nhà tôi luôn. Sau đó vì không có gì làm, anh bắt đầu dọn nhà cho tôi, tiến tới biến thành ô sin siêu cấp nhà tôi. Sàn nhà tôi lúc nào cũng bóng lộn như gương, và nếu lúc đi không để ý, bạn có thể ngã nhào từ tầng năm xuống tầng một như chơi.

Lãnh Hồ tới giờ vẫn một ngày ba lần tới đánh nhau với Kenshin, nhưng tới ngày nay, cậu ta vẫn chưa thắng nổi một lần. (Lẽ dĩ nhiên! Du và Tà Linh đã thiết kế thực thể của Kenshin theo hướng vệ sĩ siêu đẳng mà. Nếu bạn có dùng súng máy nã vào Kenshin, anh ta cũng chẳng hề hấn gì. Người thường phải có phép màu mới đánh nổi ảnh.)

À, nhắc mới nhớ, chị họ Mai Khôi nhà tôi và Đoạn Kiếm cũng cưới nhau không lâu sau trận chiến cuối cùng. Khi họ phát hiện ra tôi là Vương Tử, bọn họ sững sờ đến nỗi hàm muốn rớt xuống. Tuy vậy, hai người họ cũng không quên lợi dụng thông tin này để uy hiếp tôi tặng họ hồng bao thật hậu vào đám cưới của họ…

Giờ nghĩ lại tôi mới thấy tôi đã không gặp mọi người một thời gian rồi. Kể từ khi trận chiến cuối cùng diễn ra 10 năm trước, mọi người đều rẽ sang hướng riêng và quay về với cuộc sống thường nhật của họ. Đã lâu tới vậy, tôi không khỏi hồi tưởng lại quãng thời gian chúng tôi ở với nhau…

BINH! Cánh cửa gỗ tốn của tôi một món quỷ khóc thần sầu đột nhiên bị đá tung. Tôi không nhịn được cơn giận gào lên, “Đứa chết tiệt nào đá cánh cửa bảo bối nhà bà, còn làm phiền bà hả? Không biết hôm nay là ngày bà làm dáng chỉnh tề hay sao?”

“Nhưng Tiểu Tiểu Lam muốn gặp con mà.” Cười rất vô tội, mẹ tôi hạ đứa trẻ đáng yêu trong lòng bà xuống. Cặp mắt to giống hệt đó chính là niềm tự hào của tôi! Mặc dù mọi người luôn nói với tôi là Tiểu Tiểu Lam giống bố nó hơn, đôi mắt con tôi lại là bản sao y đúc của tôi.

“Bố ơi~~,” Tiểu Tiểu Lam reo lên. Mẹ tôi vừa đặt con bé xuống, nó liền không phung phí thời gian chút nào ào vào lòng tôi.

“Là mẹ chứ!” Tôi bất đắc dĩ sửa lời con gái tới lần thứ N.

“Không phải!” Tiểu Tiểu Lam chu chu cái miệng nhỏ, “Cô giáo mầm non nói người sinh ra Tiểu Tiểu Lam mới là mẹ, người còn lại là bố!”

Cái này… Tôi có chút tội lỗi nghịch nghịch ngón tay. Chỉ là do tôi sợ đau… nên, nên ngày đó tôi…

~*~

“Du, em muốn có con!” Tôi bỗng không đầu không cuối thốt lên.

Mọi chuyện đều bắt đầu khi thằng em trai ngu đần của tôi, sau sự kiện Long Điển, cuối cùng cũng thành công tán đổ bà chị Tiểu Long Nữ. Sau khi lời cầu hôn bị cự tuyệt tới mười lần, em trai tôi cuối cùng cưới được Tiểu Long Nữ về dưới sự trợ giúp của chiếc kim khâu. Ngày em trai tôi tốt nghiệp, nó bỗng nhận được tin báo vợ nó lâm bồn, thế là nó vẫn mặc quần áo cử nhân vội vã chạy đi, còn lôi theo tôi đằng sau.

“Chị, lái nhanh lên!” Dương Danh như kiến nằm trên chảo nóng. Nó lo lắng tới nỗi quên mất nó đã từng thề sẽ không đời nào trèo lên bất cứ cái gì mà tôi cầm lái nữa, lúc bấy giờ nó lại còn giục tôi tăng tốc. Được rồi, cũng bởi nó lo như vậy, tôi đạp chân ga mạnh hơn và chúng tôi phóng với tốc độ 300 cây số một giờ…

Cũng may Long Danh bé nhỏ vẫn còn bố!

Tôi ôm con của Tiểu Long Nữ và em trai tôi, Phong Long Danh trong vòng tay. Tôi nhìn cơ thể mềm mại và đôi má phúng phính của nó, nghĩ thầm đứa bé đáng yêu quá! Tuy nhiên, thằng em ngu đần nhà tôi cứ liên mồm nói là mỗi lần thấy cái cách tôi bế Long Danh bé nhỏ nhà nó, nó đều thấy muốn trụy tim, nên từ đó luôn không cho tôi bế em bé nữa…

…Dịp duy nhất tôi được bế Dương Danh là khi thằng em không có nhà, còn Tiểu Long Nữ thì lén tuồn thằng cháu cho tôi để cô nàng có thể chuồn đi mua đồ LV với Chanel.

Du, vốn đang mát xa vai tôi, nghệt mặt ra tới 10 giây trước quyết định đường đột của tôi. Đoạn, anh hào hứng nói, “Nhưng mà bà xã, không phải em nói không muốn sinh con vì sợ đau sao?”

“Cũng đúng, sẽ đau lắm…” Tôi nói. Tôi nghiêng đầu và nghĩ tới lần Tiểu Long Nữ ở trong phòng hộ sản. Cái cách cô nàng cứ khổ sở gào toáng lên là muốn giết Dương Danh lúc cô sinh con làm tôi thấy sờ sợ. (Mặc dù tiếng la oai oái của Dương Danh lúc tay nó bị Tiểu Long Nữ bẻ gẫy khi nó đứng cạnh cô nàng lúc sinh nở cũng chẳng bé hơn là bao…)

“Em bé rất dễ thương, nhưng sinh con lại rất đau…” Tôi dùng tay đập đập liên tục vào đầu mà không nhận ra là mình suýt nữa thì làm rơi Long Danh bé nhỏ. Du vội vàng bế tiểu Long Danh khỏi tôi để phòng trừ thảm kịch. Chủ yếu thảm kịch chính là tôi bị Dương Danh, Tiểu Long Nữ, bố mẹ và bác Long đuổi cùng giết tận.

“Mình phải làm sao đây…” Tôi khổ sở nghĩ, khổ sở nghĩ…

Kenshin, vốn đang yên lặng quét dọn một bên, đột nhiên yên lặng đi tới bỏ một tờ báo xuống rồi lại yên lặng bỏ đi.

“Kenshin, không phải Lãnh Hồ muốn hẹn anh đi uống trà sao?” Tôi nhớ ra Lãnh Hồ lần trước tới nhà có hẹn Kenshin đi chơi.

“Không đi.” Kenshin thẳng thừng ngắn gọn đáp, “Tôi vẫn muốn làm đàn ông.”

Đúng là lí do chính đáng để không đi. Tôi cắn ngón trỏ và nhún vai, “Đi với không đi thì khác gì nhau? Kể cả anh có không đi, Lãnh Hồ cũng vẫn tới nhà chúng ta uống trà với anh thôi.”

“Chính xác mà nói, đây là nhà Tiểu Long Nữ.” Nói xong sự thật này, Kenshin tiếp tục hút bụi căn nhà.

Tội nghiệp Lãnh Hồ, không biết cậu ta phải uống bao nhiêu trà cho tới khi lay động được trái tim băng giá của Kenshin đây… Tôi bình thản cầm tờ báo hôm nay lên đọc, nghĩ tới muốn xem hôm nay chính trị gia nào lại làm loạn, nhưng khi tôi thấy đầu đề, mắt tôi liền sáng lên như hai cái đèn pha!

“Du, xem này!” Với đôi mắt vẫn tỏa sáng như sao, tôi nũng nịu nhìn ông xã yêu dấu nhất của tôi, Du.

“Cái này…” Du vạn phần kinh hãi. Anh hết không dám tin nhìn chằm chằm vào tờ báo trên tay tôi rồi lại nhìn tôi.

Trên tờ báo viết rõ, “Bệnh Viện XX Đã Thành Công Thụ Thai Cho Một Người Đàn Ông, Và Hôm Qua Anh Này Đã Hạ Sinh Một Em Bé Khỏe Mạnh!”

Tôi nhìn tiểu Long Danh dễ thương trong lòng Du, lại nhìn Du bằng vẻ mặt cún con vô địch của mình…

Du không bao giờ làm tôi thất vọng.

Mười tháng sau…

“Ông xã, cố lên!” Tôi vừa nói vừa lo lắng nhìn vẻ mặt tái nhợt của Du.

“Được…” Du nói. Anh tái mặt nằm trên giường bệnh, liên tục há mồm thở dốc.

“Lang đại ca, Du sẽ không sao phải không?” Tôi vội hỏi Lang đại ca đang mặc quần áo bác sĩ phẫu thuật.

Để giúp Du thành công vượt cạn, Lang đại ca đã đặc biệt trở về từ nước ngoài. Anh hào sảng cười và đeo khẩu trang vào. Anh nói, “Đừng lo, sẽ ổn thôi. Báo cáo thai kì của Du không vấn đề gì, cậu ta chắc chắn sẽ sinh được một em bé khỏe mạnh thôi.”

“Yên tâm đi, Vương Tử. Du sẽ không sao đâu!” Vũ Liên đại tẩu nói. Chị mặc đồ y tá, cười trấn an tôi, “Trước tiên em cứ rời phòng phẫu thuật đi. Chúng chị sẽ mổ bụng cậu ta để lấy em bé ra ngoài.”

Cái gì? Họ sẽ mổ bụng Du ra sao? Thế thì chẳng phải anh ấy chết mất sao? Dù sao chẳng phải người ta giết cá cũng bằng cách mổ bụng sao? Tôi hoảng sợ tới độ nước mắt tuôn rơi, “Hú hu hu hu, đừng mổ bụng Du ra! Em không muốn có con nữa. Du, đừng sinh nữa! Anh chết mất! Hu hu…”

Ba vạch đen hiện rõ trên mặt Lang đại ca và Vũ Liên đại tẩu. Du cố gắng nhịn đau nhẹ giọng an ủi tôi, “Không đâu, tôi sẽ ổn thôi. Bà xã, em ra ngoài chờ đi. Một lúc nữa tôi sẽ mang con ra ngoài cho em xem.”

Tôi ngừng khóc. Tôi hơi nghi ngờ hỏi, “Thật không?”

“Thật, mau đi ra dùm đi!” Ba người kia đồng thanh đáp.

Tôi bĩu môi, “Em muốn ở bên cạnh Du cơ.”

Bỗng nhiên, cánh cửa phòng hộ sản bật mở và Trác ca ca mặt mày bất đắc dĩ đứng trước cửa. Anh bước đến bên tôi, nhanh tay ôm lấy tôi, sau đó lôi tôi ra ngoài, thuận tiện ném lại một câu, “Mấy người bắt đầu đi!”

“Đồ khốn nạn! Đừng có thừa dịp tôi sinh con mà sàm sỡ vợ tôi!” Du gào lên. Anh tức tới độ nhảy chồm chồm khỏi giường hét tiếp, “Có nghe thấy không đấy hả Tà Linh? Buông Vương Tử ra!”

Lang đại ca túm lấy Du và một ném thảy Du về giường. Đoạn, anh thở dài, “Đúng là một cặp vợ chồng rắc rối.”

Sau đó, bởi tôi không còn nghe thấy tiếng Du gào thét Trác ca ca đừng làm bậy với tôi từ trong phòng hộ sản truyền ra nữa, tôi bắt đầu cảm thấy vô cùng lo lắng. Đừng bảo là Du cũng như cá bị mổ bụng xong là chết chứ? Tôi không ngăn được trí tưởng tượng của mình chạy loạn, và tôi bực dọc đi đi lại lại trước cửa phòng hộ sản như đặt cả tính mạng ở trong đó.

“Vậy, anh rể em thế nào rồi? Anh ấy vẫn chưa sinh em bé à?” Dương Danh vừa thong thả đi vào vừa nói. Dương Danh vốn muốn giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng cuối cùng cũng không nhịn cười nổi nữa. Nó vừa phát vào lưng Trác Linh Bân, vừa cười tới hết muốn thở. “Ha ha ha Trác đại ca, anh nên cảm thấy may mắn vì ngày đó không lấy phải chị em đó, nếu không người sinh con bây giờ chính là anh đấy!”

“May mắn?” Trác Linh Bân cười nhẹ đáp lại. Cay đắng trên khóe môi không cách nào rũ bỏ được. Anh biết nếu như ngày đó anh là kẻ chắn chiêu cuối cùng cho tôi và nằm liệt giường nguyên tháng, người đang sinh con hiện tại có lẽ chính là anh. Đáng tiếc, giờ nghĩ tới hai chữ “giá như” cũng chẳng để làm gì.

“Oa oa…” Tiếng trẻ con khóc nghe rất rõ truyền ra từ phòng hộ sản.

Tôi há hốc mồm. Em bé… đã sinh rồi?

Một lúc sau, cánh cửa phòng hộ sản được đẩy ra. Vũ Liên đại tẩu đi ra với một bó vải. Tôi đi ba bước thì sải còn hai đi vội qua Vũ Liên đại tẩu, và đừng lại trước Du. Mắt anh nhắm chặt lại, và mặc dù mặt anh vẫn còn tái, rõ ràng anh vẫn còn thở…

Tôi cuối cùng mới buông một tiếng thở phào nhẹ nhõm. Tôi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt bị bao bởi một tầng mồ hôi của Du và nhoẻn miệng cười. Tôi cảm thấy mình nên nói gì đó.

“Ông xã ơi, vất vả cho anh rồi.”

~*~

Để đặt tên cho con, Du và tôi tham khảo cả thiên văn, bát quái, dịch kinh, Thiên Địa kinh, Dịch Cân kinh*… Nhìn chung là cực kì cố gắng nghiêm túc chọn lựa, cuối cùng chúng tôi quyết định đặt tên con gái bé bỏng đáng yêu mà Du đã vất vả biết bao sinh ra là Mẫn Lam Lam. Mọi người thương yêu đặt biệt danh cho con bé là Tiểu Tiểu Lam. Con bé lớn lên trở thành cô nhóc hết sức dễ thương trước mặt tôi đây.

(*Thiên Địa Kinh, Dịch Cân Kinh: hai loại cuối này đúng thật là chả liên quan. Thiên Địa Kinh là sách để tính thời gian của người xưa. Theo như trước đây, một ngày chia ra làm 12 canh, một đêm 5 canh. Nó cũng được sử dụng để tính mùa. Còn Dịch Cân Kinh là sách dạy võ thuật, tăng cường cơ bắp – nhóm PR)

“À đúng rồi. Bố ơi, Trác ca ca tới chơi,” Tiểu Tiểu Lam mỉm cười vui vẻ.

“Tiểu Tiểu Lam phải gọi chú ấy là chú Trác chứ, chỉ mẹ được gọi chú ấy là Trác ca ca thôi.” Một lần nữa, tôi chữa cách xưng hô loạn cào cào của con gái tôi.

“À bố ơi, nói cho bố nhé, mẹ và Trác ca ca đang choảng nhau!” Mặt Tiểu Tiểu Lam đầy phấn khích khi nó nói điều này, nó còn khua khua nắm tay nhỏ vào trong không trung.

“Cái gì?” Nhãn cầu tôi muốn bắn khỏi hốc mắt. Lại choảng nhau nữa? Nhưng nãy giờ tôi đều ở đây, tôi không thể là căn nguồn được rồi…

“Tại sao bọn họ lại đánh nhau nữa?” Tôi hỏi.

“Con không biết!” Tiểu Tiểu Lam trả lời. Con bé nghiêng đầu, ngón trỏ ấn vào lúm đồng tiền trên má tỏ vẻ khó hiểu. Nó nói tiếp, “Sau khi Tiểu Tiểu Lam nói muốn sau này lớn lên cưới Trác ca ca, mẹ lập tức nói sẽ oánh nhau với Trác ca ca tới hết kiếp, thế nên Tiểu Tiểu Lam không hiểu hai người oánh nhau vì gì hết á.”

“…Con muốn lấy Trác ca ca?” Tôi bế Tiểu Tiểu Lam lên và nói, “Tiểu Tiểu Lam, con kém Trác ca ca ba mươi mấy tuổi lận đó!”

“Thế thì sao ạ?” Tiểu Tiểu Lam ưỡn ngực, còn giơ tay lên đếm, “Long tỉ tỉ lớn hơn Danh ca ca mấy tuổi này, Kenshin ca ca và Lãnh Hồ ca ca đều là nam này, Doll tỉ tỉ và Thiên Tiên tỉ tỉ đều là nữ này…”

“Thiên Tiên là nam đấy, chú ấy chỉ là trông giống con gái thôi.” Tôi lại chữa lỗi của con gái. Mà nữa… Tiểu Tiểu Lam, đại từ duy nhất con biết là ca ca và tỉ tỉ sao?

“Còn có Bé Bao ca ca và Hỏa Hoàng tỉ tỉ nữa!” Cặp đôi cuối cùng Tiểu Tiểu Tam viện tới làm lí do không phải người cũng chả phải động vật sống!

Đừng nói bởi bị mấy cặp đôi loạn cào cào đó ảnh hưởng mà con gái tôi quyết định muốn lấy Trác ca ca chứ? Tôi dở khóc dở cười. Nhưng lại nói, bây giờ con người sống tới 200 tuổi cũng là bình thường, vậy cách nhau 30 tuổi cũng chẳng sao cả, nhỉ? Mặc dù Du kiểu gì cũng loạn hết lên vì chuyện này…

“Vậy nhé bố, Tiểu Tiểu Lam đi chơi với Bé Bao ca ca đây,” Con gái đáng yêu của tôi nói khi nó nhảy chân sáo khỏi phòng làm việc của tôi.

Tôi nhắc nhở Tiểu Tiểu lam, “Cẩn thận Hỏa Hoàng ghen đấy nhé. Đừng để bị nó làm bỏng.”

“Vâng~~,” Tiểu Tiểu Lam đáp khi con bé đóng cánh cửa phòng làm việc phía sau nó.

“Không biết Du và Trác ca ca định choảng nhau tới bao giờ đây?” Tôi vừa nói vừa gãi gãi mặt. Mặc dù tôi biết Trác ca ca cũng không bao giờ quá nặng tay với Du, nhưng nếu gương mặt đẹp trai kia của Du mà bị thương, tôi vẫn rất đau lòng.

Còn an nguy của Trác ca ca, tôi chẳng cần phải lo làm gì. Hai người này ỏm tỏi với nhau suốt 10 năm qua, tôi chưa từng thấy anh ấy bị thương bao giờ. Chỉ toàn Du bị thương tới nước mắt ngắn dài khiến tôi phải băng bó cho anh thôi.

“Kenshin đang dọn phòng khách, bọn họ không thể choảng nhau lâu nữa đâu,” Mẹ tôi mỉm cười giải thích.

“Kenshin cũng ở đó sao? Vậy con khỏi lo nữa,” Tôi nhẹ nhõm. Vậy tôi quyết định cứ tiếp tục làm việc đi. Ai? Ai dám nói công việc của tôi là giả vờ nghiêm nghị hả? Công việc của tôi không phải vậy, hiểu chưa? Tôi viết sách đó! Sách đó!

“Chúa Tể, cho cuốn sách chưa hoàn thành của em hiện ra đi,” Tôi ra lệnh vào không khí.

Một bóng người hư ảo xuất hiện trước bàn làm việc của tôi. Anh có mái tóc dài màu đỏ và đôi mắt xám, với một hình xăm ma quái dưới mắt trái của anh. Chúa Tể Sinh Mệnh mỉm cười dịu dàng và hỏi, “Em sẽ viết nốt cuốn sách bây giờ hả?”

“Vâng!” Tôi bật cười. Ơn trời có Chúa Tể Sinh Mệnh giúp tôi, bằng không tôi sẽ kể mọi chuyện loạn cù mèo lên mất. Cũng may, sau khi ý thức của Long Điển biến mất, ý thức của Chúa Tể Sinh Mệnh trở lại, và anh quay trở về thế giới mạng… Tuy nhiên, gã Kenshin kia nói tiết lộ Chúa Tể Sinh Mệnh vẫn còn sống nhất định gây ra rất nhiều phiền phức, vậy nên cứ bảo anh ta chết rồi đi… Hại tôi đau lòng mất một lúc!

Dù sao thì, câu chuyện này cũng sắp đi tới hồi kết rồi. Tôi cốc nhẹ vào đầu mình rồi nói, “Để em nghĩ xem… Ừm, thế này đi. ‘Kể từ đó về sau, mọi người sống hạnh phúc mãi mãi.’ Kết cục thế này đã ổn chưa?”

“Hoàn hảo rồi. Còn tên sách thì sao?” Chúa Tể Sinh Mệnh mỉm cười hỏi.

Khi tôi tính mở miệng đáp, cánh cửa phòng làm việc lại bật tung ra lần nữa. Giống như vừa nãy, có người lao vào lòng tôi. Anh mặt đầy nước mắt nước mũi càu nhàu, “Bà xã ơi, Tà Linh dụ dỗ Tiểu Tiểu Lam nhà mình kìa!”

“Tôi không có!” Tà Linh trề môi nghiêm túc nói.

“Không có? Nếu không phải tại cậu, làm sao Tiểu Tiểu Lam lại nói là muốn lấy cậu? Cậu nhất định là thấy Tiểu Tiểu Lam nhà tôi trẻ người non dạ, thế nên cậu mới lừa gạt nó! Cái đồ yêu trẻ con biến thái!” Không chịu yếu thế, Du cũng hét trả lại.

“Tôi. Không. Có. Yêu. Trẻ. Con!” Trác ca ca rít từng chữ qua hàm răng nghiến chặt.

“Đúng rồi còn gì!” Du chém đinh chặt sắt nói, “Trước đây, cậu yêu vợ tôi ngay khi cô ấy mới vài tuổi, bây giờ cậu lại nhắm vào Tiểu Tiểu Lam nhà tôi. Nếu cậu không phải yêu trẻ con, vậy cậu gọi là gì?”

“Du, đừng làm loạn nữa.” Tôi vội nói để làm dịu tình hình. Mặt Trác ca ca đã đen đi vì tức rồi, chỉ e anh ấy sẽ sớm phát hỏa mất. Nếu Du còn tiếp tục nói vớ vẩn nữa, tôi sợ hôm nay tôi thành gái góa chồng mất.

“Tôi… tôi chỉ lo cho con gái bảo bối nhà mình thôi mà,” Du vẻ mặt ấm ức, tiện thể ôm tôi, sau đó dùng ánh mắt thị uy nhìn Trác ca ca.

“Yên tâm. Lo cho tôi không bằng thầy tự lo cho mình, cái đồ khốn đồng-tính-sinh-con-gái ạ!” Trác ca ca lạnh lùng chọc lại.

“Cậu nói cái gì?” Du tức mình.

Cả hai lại bắt đầu cãi nhau ỏm tỏi. Trác Linh Bân mình đầy võ, tay không tấc sắt vẫn rất nguy hiểm…

Ít nhất, đánh với Du, một giáo sư không tự vệ được gì, những đòn tấn công của anh đúng là chết người! Mặc dù Du đánh không lại một ngón tay của Trác Linh Bân, anh vẫn có thể sử dụng đòn duy nhất anh biết, chính là vừa né liên tục vừa ném liên hoàn tất cả những gì anh vớ được về phía Trác Linh Bân.

Tôi nhìn đồ dùng của mình – sách của tôi, chặn giấy của tôi, và cả con chuột của tôi – bị Du ném tứ tung. Trác ca ca thì đá lung tung vỡ mất chậu hoa và ghế của tôi. Phòng làm việc bảo bối của tôi đang bị hai tên chán sống này phá hoại… Đây tức rồi nhé!

Tôi tức tới nổi N gân xanh trên mặt, và nắm tay thì siết chặt lại. Cuối cùng, tôi tung ra tuyệt chiêu của mình, trầm giọng quát lên, “Lãnh Hồ! Có người đang tăng việc dọn dẹp cho Kenshin này!”

Lời vừa rời miệng tôi, Trác ca ca đang tung một cước liền dừng lại giữa không trung, trong khi Du nhìn chăm chăm cái cốc anh đang định ném, rồi cẩn thận đặt nó trở lại vị trí ban đầu.

Lãnh Hồ quả là kẻ độc ác nhất. Đặc biệt là khi đụng đến vấn đề gì liên quan tới Kenshin, cậu ta đúng là không biết nể tình tí nào!

Dù sao, ai mà lại muốn đối đầu với một cậu trai từ năm 18 tuổi tới giờ vẫn vận đồng phục trung học, suốt ngày vung vẩy phi đao và là phần tử tội phạm xã hội đen chứ! Trừ khi mấy người cảm thấy mình sống đủ thọ rồi, muốn chết ngay tức khắc thì cứ thử đi.

Trên ngưỡng cửa, hai bóng người lặng lẽ bước tới. Một người là Kenshin, còn kẻ kia là cái đuôi vĩnh hằng của anh – Lãnh Hồ.

“Mọi người tới rồi,” Kenshin nói cụt lủn.

Mọi người? “Mọi người” nào? Tôi khó hiểu nghĩ.

“Tà Linh và Du, hai người lại đánh nhau à?” Lang đại ca hỏi. Tiếng cười hào sảng của anh to tới độ có thể nghe thấy từ ngoài phòng làm việc, và còn thêm tiếng cười nhẹ của Vũ Liên đại tẩu nữa.

“Lang đại ca/Anh Lang!” Ba chúng tôi đồng thanh kêu lên.

“Anh Lang, sao anh lại tới đây?” Du ngạc nhiên hỏi.

“Ồ? Mọi người quên mất hôm nay là ngày gì ư?” Vũ Liên đại tẩu hỏi. Nụ cười trên môi chị vẫn ấm áp như trước giờ.

“Vũ Liên đại tẩu cũng ở đây nữa?” Tôi lao vào vòng tay chị, không kìm được bản thân bởi đã lâu lắm rồi tôi không được gặp chị.

“Em đã lớn tướng rồi mà vẫn còn thích làm nũng.” Vũ Liên đại tẩu nhẹ nhàng trêu tôi, nhưng rõ ràng trên khóe mắt chị lại có ý cười.

“Nhóc này lúc nào cũng vậy, chẳng lớn thêm được chút nào.” Tiểu Long Nữ dựa vào cánh cửa chọc tôi.

“Đúng như người ta nói, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!” Dương Danh lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Tôi kinh ngạc hỏi, “Ể? Sao hôm nay hai người về nhà sớm thế? Không phải Du ngày nào cũng phải lái xe đến quán rượu lôi hai kẻ say khướt mấy người về sao?”

“Hầy, quán rượu dẹp tiệm rồi,” Tiểu Long Nữ đau lòng vô hạn nói.

“Ồ?” Không thể nào là…

“Em chỉ choảng vài thằng trong đó thôi mà. Ai mà biết bọn họ lại đóng cửa, làm bây giờ tụi em lại phải tìm quán rượu khác.” Dương Danh vừa thở dài ngao ngán vừa lắc đầu. “Tiểu Long Nữ, nếu em mời ong gọi bướm ít đi, anh cũng không phải choảng nhau với lũ dê già đó.”

“Hừ! Anh mới phải ít mời ong gọi bướm ấy. Nhắc mới nhớ, cô em mát mẻ hôm trước là làm sao thế?” Tiểu Long Nữ cũng không kém cạnh.

Đúng như dự đoán, quán rượu người ta dẹp tiệm cũng bởi hai kẻ này mà. Tôi lắc lắc đầu.

“Vương Tử ca ca!” Một khuôn mặt cao quý có chút ham chơi lộ ra từ sau cánh cửa. Mĩ nhân ái nam ái nữ đằng sau đã hoàn toàn bán đứng danh tính của cô gái.

“Doll! Thiên Tiên!” Giờ tôi mới sốc thật đây. Nếu một nữ hoàng tới dựa vào cửa nhà bạn, kể cả bạn có biết tính tình thực sự của cô ấy, bạn cũng sẽ phát khiếp phải không? Tôi hơi khó tin hỏi, “Doll, sao em cũng ở đây nữa?”

“He he, bởi vì Doll muốn lấy Thiên Tiên!” Doll chu chu môi nói.

“Em muốn lấy hắn?” Tôi hỏi, điều này thì tôi không ngạc nhiên gì. Dù sao Tình Thiên và Dương Quang đã là một ví dụ điển hình nhất rồi. Nhưng cái này thì liên quan khỉ gì tới việc con bé tới nhà tôi chứ?

“Tuy nhiên, quan đại thần của em nói vì em là nữ hoàng, em không thể lấy Thiên Tiên. Vậy nên em liền thoái vị và truyền ngôi cho em gái rồi.” Doll vừa cười vừa kể, “Giờ Doll tứ cố vô thân rồi, từ giờ Doll tới ở cùng với Vương Tử ca ca có được không?”

“Đương nhiên là được! Chị lúc nào cũng thấy căn nhà quá rộng mà lại quá ít người ở mà. Không đủ náo nhiệt!” Tôi cười vui vẻ.

“Vương Tử ca ca đang làm gì thế? Chúa Tể Sinh Mệnh cứ mủm mỉm ngây ngốc mãi từ nãy đó.” Doll tinh mắt nhìn thấy ảnh ảo của Chúa Tể Sinh Mệnh đang đứng đợi đằng sau tôi.

“A!” Tôi kêu lên, suýt thì quên mất Chúa Tể Sinh Mệnh vẫn đang đợi tôi đặt tên cho cuốn sách.

“Chị đang đặt tên sách chị viết!”

Nghe vậy, mọi người nhìn nhau. Họ nói, “Không phải em đã đặt tên từ lâu rồi sao?”

“Dạ?” Tên cuốn sách của tôi đã được quyết định rồi sao? Làm sao chỉ mình tôi không biết vậy?

“Mọi người đều thấy dù em là nam hay nữ, em mãi mãi là Huyết Yêu Vương Tử luôn luôn cười cuồng ngạo, coi trọng bạn hữu và khó đoán biết trong lòng mọi người; nhưng bởi em vốn là con gái, mọi người miễn cưỡng coi em là Một Nửa Vương Tử.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.