Tôi hỏi bây giờ cô ta còn muốn chết nữa không? Lâm Tử Túy do dự trong giây lát rồi mới gật đầu.
Đối với người đang một lòng mong được chết, bắt họ phải sống trên đời như
một sự giày vò, chẳng phải càng tàn nhẫn hơn sao? Có lẽ… Xin đừng sợ,
chúng tôi làm như vậy, chẳng qua cũng chỉ là giúp cô ta hoàn thành tâm
nguyện mà thôi!
Tôi nhìn cửa kính, phản chiếu gương mặt mình, làn da trắng nõn như Đức mẹ Maria, trên đầu quả thực sắp phát ra quầng sáng – Cho nên, đây không thể coi là giết người, không phải sao?
Lâm
Tử Túy hỏi tôi có phải đang tự cho rằng mình đang cứu người. Cứu một phụ nữ thoát ra khỏi sự giày vò, để cô ta ra đi không chút đau khổ, đồng
thời cũng để chồng của cô ta được tự do, quả thực là một đấng cứu sinh!
Anh ấy nói vẫn chưa hiểu hết được tôi. Đúng thế, đến cả tôi cũng chẳng
hiểu hết nổi bản thân mình.
Anh ấy khuyên tôi nên tỉnh táo lại đi, cứ coi như những lời nói vừa rồi chỉ là những câu nói đùa vô vị.
Nhưng tôi cứ dán chặt vào người anh, nắm chặt đôi bàn tay lạnh ngắt ấy, đặt
lên bụng mình, bảo có tin tốt muốn nói cho anh nghe. Anh ấy là một người đàn ông rất đỗi thông minh, đầu ngón tay chợt run rẩy.
Không sai, tôi mang thai rồi!
Bắt đầu từ giây phút đó, chúng tôi bắt đầu ấp ủ kế hoạch giết vợ của anh.
Thật ra, tôi muốn giết Trình Lệ Quân, còn vì một lí do nữa mà Lâm Tử Túy
không hề hay biết – Tôi nghi ngờ rằng cái chết của mẹ mình, mặc dù là sự cố ngoài ý muốn trong lúc làm việc, nhưng cũng có thể là do chịu sự
ngược đãi của nữ chủ nhân có tính cách quái dị, cho nên cô ta bắt buộc
phải trả giá.
Xây dựng ra rất nhiều những kế hoạch khác nhau,
thậm chí cả việc mô phỏng theo cảnh tượng máu chảy lênh láng khắp phòng
ngủ, tôi dùng tiết gà giả làm máu người, rồi lại khó nhọc dùng cây lau
nhà và khăn mặt lau cho sạch đi, để tránh việc cảnh sát phát hiện ra bất cứ vết tích nào. Nhưng mà, loại hành hung bạo lực này có rủi ro quá
lớn, ngộ nhỡ thất bại thì đến cả tính mạng của chính mình cũng khó mà
bảo toàn nổi, bộ phim về chủ đề giết vợ “Dial M for Murder”* của Alfred
Hitchcock, kết quả là hung thủ bị người phụ nữ đó giết chết.
*Bộ phim Cuộc Gọi Chết Người (1954).
Cách tốt nhất, đó là gần như không thấy một giọt máu nào, để người khác tưởng nhầm rằng cô ta tự sát.
Lâm Tử Túy nói với mình mỗi tối cứ đúng 12 giờ sẽ đi ngủ, sẽ uống một lượng thuốc ngủ rất lớn – Không phải tôi không nghĩ đến việc động thủ với chỗ thuốc đó, nhưng người dùng thuốc ngủ lâu ngày đương nhiên sẽ rất cẩn
thận, khả năng uống nhầm thuốc sẽ rất thấp, nếu như cố tình cưỡng ép để
nhét vào miệng cô ta thì cho dù thành công cũng sẽ để lại vết tích.
Nhưng mà, sau khi cô ta uống thuốc rồi ngủ say, nghe nói rằng sét đánh bên
tai cũng sẽ không tỉnh, cho đến tận 8 giờ sáng hôm hay mới tự nhiên thức giấc.
Nếu như không thể vào bằng đường miệng, vậy thì chỉ có thể vào bằng đường máu – Một ngày tháng 5, chúng tôi đi dạo dưới ánh tịch
dương bên bờ biển, Lâm Tử Túy đột ngột nói một câu.
Tôi cảm thấy lạ lùng, chăm chú nhìn vào nửa nghiêng của khuôn mặt anh, truy hỏi xem anh ấy vừa nói gì.
Anh ấy lúc này chỉ mù mờ nhún vai, tôi không hỏi tiếp nữa, nhưng trong lòng cứ suy nghĩ mãi – Đường máu?
Đột nhiên, tôi nhìn ánh ráng chiều đang rực cháy, kéo cánh tay anh lại, áp
sát vào mặt anh, cơ hồ như dính chặt lấy nhau, giơ điện thoại lên tự
chụp một kiểu ảnh.
Nhìn tấm ảnh tự chụp của hai đứa trên màn hình điện thoại, biểu cảm trên khuôn mặt anh có chút lúng túng, khi tôi nói
muốn xóa bức ảnh, anh lại lắc đầu bảo cái này để tôi giữ làm kỉ niệm.
Đó là bức ảnh chụp chung duy nhất của tôi và Lâm Tử Túy.
Nhìn ánh nắng chiều nhuộm biển khơi thành màu đỏ lửa, dấu chân chúng tôi lưu lại trên bờ cát, chớp mắt đã bị sóng biển vùi lấp xóa sạch đi, tôi đột
nhiên lại nghĩ tới cách tiêm để giết người.
Mặc dù cách này rất
hiếm gặp và còn phiền phức, nhưng lại nhanh gọn sạch sẽ, không hề có
chút đau đớn nào, rất nhiều vụ án tự sát đã sử dụng biện pháp này. Đối
với một người mắc bệnh phải tiêm và uống thuốc trường kì mà nói, có lẽ
việc ấy sớm đã trở thành thói quen rồi.
Hai tuần sau, tôi đưa ra
kế hoạch – Lợi dụng ống tiêm và một lượng thuốc có thể dẫn đến tử vong,
nhân lúc sáng sớm khi vợ anh ấy đang ngủ say, đột nhập vào phòng ngủ để
tiêm thuốc, mấy phút sau là có thể giết chết được một người, ngụy trang
thành tự sát. Pháp y tuy rằng có thể kiểm tra ra rằng trong cơ thể người chết có thuốc ngủ, nhưng rất nhiều người tự sát để đảm bảo thành công,
cũng là để giảm bớt đau đớn lúc chết, thường sẽ sử dụng thuốc ngủ.
Lâm Tử Túy lại lo lắng, sau khi vợ chết, anh ấy sẽ được thừa kế di sản, trở thành người được lợi lớn nhất, cảnh sát sẽ nghi ngờ anh ấy đầu tiên.
Nhìn sắc mặt u ám của Lâm Tử Túy, tôi có thể nghe rõ được tiếng răng mình va lập cập vào nhau, cảm giác giống như anh đang đeo còng tay, theo xe chở tù nhân đến pháp trường để thi hành án tử - Cũng là tiêm thuốc.
Nhất định phải có chứng cứ ngoại phạm!
Nhưng việc này quá khó! Tôi không thể làm chứng cho anh ấy, càng không thể để bất kì ai biết đến sự tồn tại của mình, nếu không….
Trầm mặc rất lâu, căn phòng yên ắng tới mức có thể nghe thấy tiếng tim đập, tôi đột
nhiên ôm chặt lấy anh, cắn tai anh nói – Em đi giết người!
Tôi cắn thật, răng gần như muốn xé tai anh ra, anh ấy sợ hãi đẩy tôi ra, che tai lại nói: Cẩn thận! Đừng để lưu lại sẹo!
Ngày giết người, anh ấy có thể đi nơi khác tham dự cuộc họp, ở cùng rất
nhiều người, đảm bảo sẽ có chứng cứ ngoại phạm tuyệt đối, còn tôi sẽ tới nhà anh ấy để giết người!
Anh đẩy tôi ra, muốn xỏ giày vào để ra ngoài đi dạo, tôi kéo chặt tay anh lại, chạm vào chiếc nhẫn cưới trên
ngón áp út tay trái mà anh cố tình không tháo ra.
Lâm Tử Túy nói không thể để tôi vì anh ấy mà mạo hiểm phạm tội giết người. Nhưng tôi không sợ. Anh ấy nói mình sợ chết đi được.
Không đếm xỉa đến nữa, tôi nghiêm mặt lại, nói: Trước đây em đã từng giết người rồi.
Nói xong câu ấy, tôi cảm thấy hối hận vô cùng – Liệu anh ấy có khiếp sợ
tôi, từ nay về sau không dám nằm cạnh tôi nữa, sợ đến một ngày nào đó
tôi cũng sẽ giết anh ấy?
Giết người không phải là chuyện đùa.
Trước mắt chợt xuất hiện cảnh tượng năm bảy tuổi, bên giếng trời của ngôi nhà cũ, Tiểu Bạch bị bố nện vào tường, máu văng tứ phía. Quay đầu lại khung cửa sổ cạnh giếng trời, đầu tường vươn lên một cây trúc đào tươi tốt,
dường như cũng thấm đẫm những giọt máu không biết từ đâu bay lại ấy.
Tôi ngẩn ngơ nằm ngã xuống nền đất, sải rộng chân tay nằm đối mặt với trần
nhà, cũng giống như lúc này tôi đang nằm đối diện với bầu trời hoang
vắng trên nóc nhà này.truyện do diễn đàn lequyidon
Tháng sáu, thực hiện kế hoạch giết vợ anh.
Trước tiên phải mua mấy ống tiêm về để luyện tập, rồi lại phải lấy được một
cuốn giáo trình chuyên ngành dành cho y tá của trường Y. Tôi cố ý dầm
mưa để cảm lạnh, miêu tả bệnh tình của mình vô cùng nghiêm trọng, chỉ
chuyên chọn những bác sĩ nam để làm nũng, để họ kê đơn thuốc và tiêm cho tôi. Tôi ngồi ở trong phòng tiêm rất lâu, tiêm vào mông thì đương nhiên không thể nhìn thấy được, nhưng quan sát tỉ mỉ cách tiêm bắp ở trên
cánh tay – Đây mới chính là phương pháp mà tôi chuẩn bị sử dụng để giết
người.
Nhưng mà, vị trí và góc độ của đầu kim khi người khác tiêm cho mình khác hoàn toàn so với việc tự mình tiêm cho mình. Thế là liên
tiếp hai tuần liền, tôi ở nhà luyện đi luyện lại cách chọc ống tiêm vào
cánh tay mình, cái giá phải trả là những vết đau khó có thể chịu đựng
nổi, và một tháng trời không thể mặc đồ không có tay.
Tôi tới
nghiên cứu địa hình của nhà anh, lặng lẽ trốn vào một góc, học thuộc nằm lòng tất cả những con đường vào khu nhà, bao gồm cả cách mở cửa phòng.
Anh vẽ lại cho tôi bản vẽ phác thảo bên trong nhà anh, nói cho tôi biết
những thứ gì không thể động vào, làm thế nào để tìm thấy phòng ngủ một
cách nhanh nhất, tránh việc bị lạc giữ 7-8 căn phòng.
Buổi tối
mát mẻ ấy, cách một khóm cây rậm rạp, tôi thấy từ xa có bốn người phụ
nữ, đang ngồi trong vườn uống trà. Trông bọn họ trạc tuổi nhau, nhìn qua đều thấy giống nữ chủ nhân trong gia đình, cách ăn mặc cũng thể hiện ra được một cuộc sung túc, đeo đồ trang sức vàng bạc, bên cạnh đặt chiếc
túi LV hoặc Hermes.
Nhờ nhận diện rất nhiều lần ảnh của Trình Lệ
Quân, tôi vừa liếc qua đã có thể nhận ra cô ta – Mặc dù cô ta mới là chủ nhân, nhưng lại ngồi ở vị trí không đáng để mắt tới nhất. Đầu tóc được
tết một cách qua loa, mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa, nhìn qua có chút
yếu ớt, ánh mắt lơ đãng ngóng vọng lên bầu trời. Cô ta cũng không phải
là xấu, nhan sắc ở dạng bậc trung, nếu như cô ta không phải người thừa
kế của công ty kia, sao Lâm Tử Túy có thể trở thành chồng của cô ta được chứ?
Ba người phụ nữ còn lại, có một người rõ ràng là bị phát
phì sau khi sinh, mặt hơi phù lên. Còn một người nhìn qua trông rất già, mái tóc ngắn được uốn trông như mì ăn liền. Chỉ có một người trông còn
khá trẻ, chăm sóc da kĩ đến nỗi như sáng rực lên, giống một thiếu phụ
xinh đẹp.
Bọn họ đang nói về chuyện bí mật nào đó sao? Dù gì thì
Lâm Tử Túy cũng đang không ở nhà. Thần sắc Trình Lệ Quân có chút hoảng
hốt, không cẩn thận đánh đổ cả tách trà.
Tuy rằng tôi có cảm giác mình trẻ đẹp mê người hơn họ, nhưng lại cảm thấy tự ti nhiều hơn – Cô
ta có nhiều tiền hơn tôi, nhiều hơn rất nhiều, tiền của cô ta cũng đến
từ một người đàn ông, nhưng là cha của cô ta.
Còn cả đố kị.
Cô ta là vợ của anh, còn tôi được coi là cái gì? Bạn gái? Tình hờ? Kẻ thứ ba? Nhân ngãi?
Xin lỗi, giết cô, tất cả những chuyện này đều sẽ được giải quyết, anh ấy là của tôi, còn những gì của cô – cũng sẽ là của tôi.
Thời gian giết cô, được định vào ngày 22 tháng 6, 1 giờ sáng, ngày này cũng là ngày sinh nhật của tôi.
Trước đó một tuần, tôi mới đi mua “công cụ giết người” thực sự.
Sớm đã chuẩn bị rất kĩ càng, đầy đủ, tiêu tốn rất nhiều thời gian để tra
những bài luận văn về Dược lí học và Độc lí học, thậm chí còn tới thư
viện nghiên cứu về tài liệu lịch sử khoa học kĩ thuật mấy lần. Ở hiệu
thuốc có thể mua được hai loại thuốc tiêm không cần kê đơn, đó là thuốc
trị bệnh da liễu và thuốc trị bệnh phụ khoa. Nếu như trộn lẫn hai loại
thuốc này lại, đồng thời tăng liều lượng lên gấp đôi, thì có thể dẫn đến tử vong rất nhanh.
Tổng cộng tôi đã tới ba hiệu thuốc, mua đầy
đủ loại ống tiêm dùng một lần rất phổ biến trên thị trường và cả hai
loại thuốc tiêm khác nhau – Mỗi loại đều cần hóa đơn, đây là bước rất
quan trọng trong kế hoạch.
Trong suốt quá trình tôi đều đeo khẩu
trang và kính râm, dựa theo bức ảnh mà vợ chụp gần đây nhất do Lâm Tử
Túy cung cấp, mặc quần áo giống như cô ta, làm kiểu tóc tương tự như cô
ra – Soi gương trước khi ra ngoài, quả thực là bản sao của người phụ nữ
kia, chiều cao cân nặng của hai cũng sàn sàn nhau, tôi có thể gọi cô một tiếng “Chị” không?
Vì sao phải làm như vậy? Đương nhiên là để
đánh lừa nhân viên của quầy bán thuốc, khiến họ cảm thấy người đến mua
thuốc và kim tiêm chính là Trình Lệ Quân. Cùng lúc đó, Lâm Tử Túy đang
lái xe chở vợ mình đi trên đường cao tốc, không ai có thể chứng minh
được rằng cô ta không ở hiệu thuốc.
Lại qua thêm bảy ngày, tôi chỉ muốn giết chính mình trong gương.