Ký kết hợp đồng với một công ty ở Hongkong, quả nhiên cách làm việc so với bên đại lục khác rất nhiều, đầu tiên là bận rộn, tiếp theo là mệt mỏi.
Mới chỉ là năm thứ nhất, công ty nói để đẩy mạnh sự nổi tiếng của anh, muốn anh làm một tour trong cả nước quảng bá cho bộ phim mới đến mức kịch bản còn chưa kịp khô mực. Tội nghiệp thân anh vừa quay xong mấy cảnh cuối cùng của bộ phim ở tận sa mạc lận đó.
Cũng may dọc đường đi đều có em theo cùng chăm sóc anh cẩn thận chu đáo ở mọi nơi, bằng không anh nghĩ đến tám phần anh sẽ nửa đường trốn về nhà của chúng ta, tuyệt không chịu đựng thêm áp bức bóc lột của chủ nghĩa tư bản.
Có điều em cũng mệt mỏi, hốc mắt mới vài ngày đã trũng sâu xuống, đến miền nam lại khí hậu không hợp nên ăn gì cũng không vào, em còn nỗ lực lừa gạt không cho anh biết Nhưng mà em có biết không hả? Chuyện của em, về cơ bản mà muốn gạt được anh, là rất khó đó.
Anh dùng lời lẽ chính nghĩa nghiêm túc thương lượng với công ty rút ngắn thời gian quảng bá lại, được về nhà so với dự định ban đầu sớm một tuần. Vừa mới vào nhà em đã mệt đến lập tức muốn đi ngủ, anh phải vỗ về khuyên bảo mãi mới miễn cưỡng đồng ý đi tắm rửa.
Trong lúc đợi em ra anh nhìn thấy cái túi em vẫn mang theo người lộ ra một tờ giấy mỏng, thuận tay lấy nó mở ra xem thì thấy…
Đó là một tấm bản đồ nho nhỏ, mặt trên là tư liệu về những nơi lần này anh cần đến, như là khí hậu, thức ăn, còn có những khách sạn chúng ta ngủ lại, thời gian biểu và thói quen ăn uống của anh nữa.
Em viết rất cẩn thận, ghi chép lại mỗi nơi phải chú ý những gì, như thế nào mới có thể làm cho anh không quá mệt, như thế nào mới có thể làm cho anh ăn thật nhiều, ngủ thật ngon, ở thật thoải mái, đi thật vui vẻ…
Trang giấy nhỏ gập lại chỉ bằng bàn tay, nhưng cầm nó anh lại cảm thấy được – thật sự rất nặng.
Đẩy cửa phòng tắm bước ra, em hình như vừa tắm vừa ngủ, nhìn anh miễn cưỡng cười cười. Anh đứng lên, mặc kệ nước vẫn còn ướt, nhảy đến ôm lấy em, em cầu xin anh rất tội nghiệp: “Hôm nay thật sự không được…em mệt…”
Anh không thèm để ý, cầm lấy khăn thay em lau cẩn thận, dẫn dắt em, cuối cùng em cũng thành thật mà mặc cho anh hầu hạ. Lúc lau đến chân, anh cầm lấy nơi mẫn cảm giữa hai chân em, nhẹ nhàng xoa xoa cọ xát, em lại bắt đầu giãy dụa, nhưng rất nhanh đã hoàn toàn dựa vào người anh, dồn dập thở dốc. Thứ gì đó trong tay dần dần gắng gượng nóng bỏng, anh toàn tâm toàn ý muốn làm cho em thoải mái, động tác tay chậm rãi, răng nhẹ nhàng cắn lấy điểm nhỏ trước ngực em khiêu khích, thân thể em phủ một tầng hơi mỏng màu hồng nhạt, thật đẹp.
Rốt cục lưng em cứng đờ, ở trong tay anh đạt tới cao trào, rồi cả người mềm mại vô lực vùi vào ngực anh, cảm giác em hoàn toàn dựa dẫm vào mình như thế này dễ chịu đến mức làm cho anh ngơ ngẩn. Ôm lấy em về phòng ngủ, dùng khăn tắm lau khô mỗi một tấc da thịt của em xong rồi, anh giúp em kéo chăn đắp cẩn thận, đang muốn đi ra ngoài tắm rửa, em mở mắt ra dịu dàng hỏi:
“Còn…còn anh?”
Anh quay lại, cúi xuống hôn lên trán em, cười trả lời: “Ngày mai anh sẽ đòi lại gấp đôi, hôm nay…em nghỉ ngơi cho tốt là quan trọng nhất.”
Em cũng cười, anh mang theo trái tim đập rộn ràng đi ra đóng cửa lại, mang tấm bản đồ cục cưng bé xinh giấu thật kỹ.
Sau này, chờ đến khi hai ta đều đã già, lại lấy ra cùng nhau xem lại, em có đồng ý không?