[18+] Đồ Biến Thái! Tránh Xa Tôi Ra!

Chương 89: Chương 89: Chiếc vòng của ba




“Alo!” Nigi nhấc máy điện thoại trả lời Fuu. Anh thở hồng hộc hỏi “Em ở đâu vậy?” “Em đang ở phòng thay đồ nữ ah” “Đứng đó, dòm ngó xung quanh cẩn thận đấy!” Nói rồi, cúp máy cái bụp, anh lao thẳng đến phòng thay đồ nữ, nơi Nigi đang đợi. Cô vẫn còn đang loay hoay thì anh đã có mặt. Hơi ngạc nhiên, tốc độ của anh nhanh đến thế sao. Nhìn thở ngắn thở dài thế kia, chắc là cũng dốc sức lắm, cô lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán anh “Nhanh nhỉ, sao mà chạy chi dữ vậy.” “Còn hỏi nữa!” Fuu lớn tiếng “Con gái con đứa một mình đi trong trường lúc vắng que thế này rồi có chuyện gì thì sao!” Hóa ra là anh lo cho cô à, mà cũng đúng, cô cũng là học sinh cấp ba rồi, lỡ lại có chuyện gì nữa thì khổ. Bình thường lại, Fuu hỏi “Tìm thấy chưa?” “Dạ chưa! Khắp nơi rồi mà chẳng thấy!” “Em tìm ở đâu rồi?” “Hm… lớp, hành lang, nhà vệ sinh, rồi phòng này” “Còn sân thể dục và sân bóng rổ thì sao?” “Ờ nhỉ! Quên mất!” Tán thành ý kiến, cả hai dắt nhau ra sân để tìm. “Mà…sao anh biết?” “Nãy anh gặp Shita, cậu ta bảo anh thế!” “Ưm…cậu ta cũng là người phát hiện ra giúp em.” “Hay nhỉ, đồ của mình là người ta để ý” “Thì tại…” Bị bí lời, Nigi chỉ biết cúi đầu không biết giải thích sao. Đúng là do cô bất cẩn thật nên đến giờ cả hai còn chưa được về nhà. Đến nơi, hai người chia nhau ra tìm chiếc vòng ấy. Bỗng Fuu kêu lên “Nigi! Phải cái đó không?” Fuu chỉ tay đến một vật đang sáng chiếu lên dưới ánh hoàng hôn. “Đúng rồi!” Nigi mừng rỡ chạy lên, nhặt nó lên. Chiếc vòng dây màu xanh ngọc bích với vài hạt ngọc nhỏ xung quanh, cuối đoạn dây còn có một cái chuông nhỏ hay kêu lên leng keng mỗi khi cử động. Cái đặc biệt của nó là một quả cầu trong suốt với bên trong là hình cỏ bốn lá may mắn rất xinh xắn. Fuu cầm lấy chiếc vòng, đeo vào tay Nigi “Chiếc vòng này, quan trọng lắm à? Phải bất chấp tìm nó thế!” “Vâng!” Vừa nói, Nigi vừa nâng niu chiếc vòng của mình “Cái này là của ba em tặng trước khi ông cùng mẹ và anh trai đi sang nước ngoài sinh sống ấy! Nó như một vật may mắn của em vậy, may là tìm ra, không chắc em chết mất! Cảm ơn anh nhiều nhé!” Cô cười thật tươi dưới ánh hoàng hôn êm dịu. Fuu xoay đầu cô, nhẹ nhàng bảo “Báu vật thì nhớ giữ kĩ đấy! Làm mất rồi không ai ngồi nghe em khóc đâu!” “Biết rồi mà! Về thôi!” “À khoan đã!” Fuu nhìn cây rổ trong sân bóng, chợt nhớ ra “Lúc nãy trận đấu của mình đang dang dở nhỉ. Còn ván cuối à, tiếp tục chứ?” Lại là một ánh mắt khiêu khích, Nigi không chần chừ gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.