Rõ là mục địch của cô đến đây là để xin lỗi và giải thích, nhưng không hiểu vì sao mọi chuyện ngày càng rối lên. Hít một hơi thật sâu, thở ra thật dài, lấy lại một chút bình tĩnh, Nigi nhìn thẳng vào Fuu, cất tiếng “ Tại vì, lúc đó rõ là cậu ta bảo là sắp chết rồi! Tôi chỉ lo như lo cho tất cả mọi người thôi! Thế thì có gì sai? Chỉ là, tôi không biết là cậu ta lừa tôi, lợi dụng bản chất hay âu lo của tôi để đùa giỡn. Thế nên, lúc đó, cảm ơn, cảm ơn anh nhiều lắm, vì nếu không có anh, hắn ta đã làm trò đồi bại với tôi rồi. Và, cũng xin lỗi anh nhiều lắm, vì...vì đã làm anh buồn...” Giọng Nigi nhỏ dần lại. Fuu nghe rõ từng chữ của cô, liền kề sát lại cô “Ai nói cô là tôi buồn?” “Thì...nhìn anh lúc đó...” “Giống buồn lắm à?” “Uh, với lại, còn rất dữ tợn nữa... Như một tên...dã thú vậy.” Bị gọi là dã thú, Fuu chau mày ánh mắt đầy ám khí nhìn Nigi “ Biết tại sao chứ?” Nigi bị dọa, lấp bấp “B...Bi..Biết..t” “Tại sao?” “Vì...tôi bỏ anh lại...” “Còn gì nữa?” “Vì...vì sao nữa...?” “Cô biết mà, nhỉ?” “Tôi...” Thừa biết câu trả lời, nhưng Nigi không thể nói ra được. Cô sắp ngại đến chết rồi, mà Fuu thì cứ sát sát lại gần, rồi còn tra hỏi cặn kẽ như thế, cô sợ. Cái tên dã thú quả là đúng với anh mà. Đợi mãi, không thấy Nigi trả lời mà chỉ thấy ánh mắt quay cuồng, da mặt đỏ bừng cả lên, anh nhịn cười, rồi liền hôn lên môi cô. Cũng đã mấy ngày rồi, cả hai không cảm nhận lại hơi thở nồng ấm của nhau. Fuu liền luồng tay vào trong áo Nigi. Nigi đang tính ôm lấy Fuu, thấy thế, cô liền lấy tay đẩy đẩy anh ra “Này!” Vẫn như mọi ngày, dù Nigi có chống lại thế nào, Fuu cũng tiếp tục làm điều mình muốn, vì anh tin, điều này, Nigi cũng muốn, chỉ là, cô không thể hiện ra ngoài mặt mà thôi. Chợt, tiếng chuông vào học reng lên, một lần nữa phá vỡ bầu không khí đang nóng dần của hai người. “Tôi... tôi phải vào lớp rồi...” Nigi liếc liếc mắt sang chỗ khác, tay chỉ về hướng ra ngoài “Anh...cũng về lớp đi đấy!” “Đi vội vậy, tôi đã chấp nhận lời xin lỗi của cô đâu.” Ngạc nhiên, Nigi mở to mắt nhìn anh, tỏ vẻ như anh còn muốn gì nữa, rõ là lúc nãy, anh ta đã hôn rồi còn sờ soạng cô rồi. “Tối thứ bảy này, 8 giờ, ga Heija, không tới, thì đừng gặp mặt tôi nữa” Sợ trễ lớp, Nigi nhanh chóng gật gật đầu để đi sớm kẻo trễ lớp. Tuy thế, cô nhớ rất rõ, những yêu cầu của Fuu lúc nãy: Tối thứ bảy, 8 giờ, ga Heija, không tới, thì đừng gặp mặt anh ấy nữa.
Từ nãy đến giờ, Fuu và Nigi chìm trong cảm xúc của bản thân họ, mà quên cảnh giác rằng, ở một góc độ nào đó, Gin luôn dõi theo không bỏ qua bất kì cử chỉ hay lời nói nào. Từ lúc Nigi sang lớp Fuu để tìm anh thì Gin đã cảm thấy nghi ngờ, thế nên cô lập tức theo sau. Nào ngờ, gặp phải cảnh này, Gin cảm thấy xót trong tim, mà cũng có sự tức giận trong ấy. Hóa ra, Nigi là lí do khiến Fuu từ chối cô. Một cuộc hẹn à, cũng hay đấy. Trong đầu Gin bỗng nảy ra một kế hoạch mới. Cô cười mãn nguyện, rồi dõng dạc bước chân về lớp.