Fuu đi làm thêm, mà anh không thể tập trung vào công việc được. Lí do, hẳn ai cũng biết. Tuy bên ngoài thì luôn cố gắng tươi cười mỗi khi khách đến mua đồ, nhưng sau lớp mặt nạ đó, là một nỗi buồn không lời giải đáp. Tan ca, trên con đường đến nhà Ayman, anh lại rẽ sang hướng khác, bước đến một căn nhà sang trọng giữa thành phố xa hoa. Bấm chuông “Cháu Fuu đây ạ” anh nói vào chiếc micro đặt dưới chuông được liên kết với bên trong căn nhà. Có người ra mở cửa, cúi đầu chào, rồi anh bước vào. “Ôi Fuu! Lâu lắm rồi con mới quay lại! Ngồi đây nào!” Giọng một người đàn ông chững chạc vang lên đầy chào đón. “Dạ, chào bác” Fuu lễ phép chào hỏi, rồi cùng ngồi xuống chiếc ghế sofa đắt tiền. Người đàn ông này, là một người thành đạt, công ăn việc làm lớn, gia phả đều nhà cao cửa rộng, và hơn hết, đây là người bác đã giúp Fuu rất nhiều trong khoảng thời gian qua vì anh đã cứu giúp con gái ông. Đúng vậy, người đang tươi tắn chào đón anh, không ai khác chính là bố của Gin. “Dạo này con ít qua chơi quá! Học hành sao rồi?” “Dạ vẫn ổn ạ. Cháu xin lỗi, vì bận quá” Với ông, Fuu chẳng khác gì một người con trai ruột trong nhà. Có lẽ là vì khuôn mặt điển trai, dánh vóc trưởng thành kèm với đầu óc thông minh cùng với sự tốt bụng và hiểu lẽ. Tiếng bước chân chạy gấp gáp trên lầu vang dội xuống, rồi tiếng Gin vang lên đầy mừng rỡ “Fuu! Cậu đến rồi!” Đôi mắt Gin sáng lấp lánh đứng giữa cầu thang nhìn xuống phía hai người họ. Fuu đứng dậy, cúi đầu “Cháu xin phép lên gặp Gin tí ạ” “Ừ đi đi con” Ông bố cười hí hửng.
“Fuu có chuyện gì tìm Gin à?” Cô nàng tươi rói híp cả mắt, ôm chặt lấy tay Fuu. “Vào phòng cậu đi” Fuu đề nghị. Đó giờ, chưa bao giờ mà Fuu đồng ý vào phòng cô khi cô yêu cầu, thế mà bây giờ còn là người chủ động trước, Gin thật sự vui sướng khôn xiết. Nhảy chân sáo, Gin ngồi lên chiếc giường êm ái của mình, cô duỗi thẳng đôi chân thon dài trắng nuột nà của mình ra. Tại sao thế nhỉ, sao Fuu lại ngỏ lời muốn vào đây nhỉ? Cô nàng lâng lâng trong dòng cảm xúc và suy nghĩ của mình. “Không lẽ, kế hoạch của mình thành công rồi ư? Sao tên nhóc kia chẳng báo gì nhỉ?” Gin cười thầm trong bụng.
“Cạch”, Fuu khóa chốt cửa. Điều này khiến Gin quả thật có phần ngạc nhiên. Fuu từ từ bước tới, khuôn mặt anh lạnh lùng đầy đường nét quyến rũ. Ánh mắt lạnh lẽo đó đã khiến bao cô gái gục đổ vì quá ư là ngầu. “Fuu này, cậu...” Gin chưa kịp nói hết lời, thì Fuu đã đè cô nằm xuống giường. Gin mở to đôi mắt nhìn vào ánh mắt sắc bén của Fuu. Cô khẽ kéo một bên áo xuống, để lộ bờ vai gợi cảm. Choàng tay qua cổ anh, cô ưỡn đôi ngực căng tròn của mình. Fuu nhếch môi cười, tay anh nhẹ nhàng chạm vào đôi môi đang chờ đợi một nụ hôn ấy, rồi vuốt ve khuôn mặt hoàn hảo ấy “Gin, cậu quả thật rất đẹp đấy...”