Chờ một hồi, những chiếc bánh đáng yêu được mang ra. Cả Nigi và Joyce đều không kiềm được lòng khi bánh đã dâng đến miệng. Nigi thì lộ rõ trên đôi mắt, còn Joyce thì tuy thể hiện ra, nhưng cách anh ăn bánh nói rõ điều ấy. “Oaaaa ngon quá!” Nigi không ngừng khen ngợi khi ăn thử bánh Cream Matcha khoái khẩu của mình. “Thử này đi” Fuu vừa nói, vừa đưa một muỗng Roll Panda trước mặt cô. “Ưm...trồi, cái này cũng ngon nè!” “Sao ngon bằng của anh”, Joyce liền tâng bốc chiếc bánh Teddy Mint của mình lên. “Em thử?” Nigi mở miệng chờ sẵn. “Ham ăn. Nè!” Tuy bên ngoài độc địa vậy thôi chứ Joyce thương em gái còn hơn là bạn gái, anh liền đúc cô một muỗng. “Aaaaa Mint nó cứ mát lạnh ahhh! Đã quá!”. Cả ly Itali Soda cũng không hề thua kém gì món chính của bàn tiệc.
Ăn xong, Fuu ngoắc tay kêu phục vụ “Này, tính tiền”. Hóa đơn được đưa ra, Fuu chưa kịp nhìn vào thì đã bị Joyce giựt lại. Joyce nhìn một hồi, lấy tiền trong túi ra kẹp vào, đưa cho Nigi, bảo “Nhỏ, ra mua thêm cho anh vài cái” “Ăn gì ăn dữ vậy?” Cô nàng có vẻ hơi ngạc nhiên. “Thế tui mua về mấy người không được đụng vào nha!” “Không!” Nói rồi, cô cầm lấy tờ hóa đơn đã kẹp tiền vào, đi tới quầy trưng bày bánh. “Đi nhớ để mắt giùm, kẻo tông vào người ta rồi tự đền nha” Joyce trêu chọc. “Pleeeee, người ta lớn rồi, không như anh” Lêu lêu anh hai mình xong, cô nàng liền vui vẻ đi tiếp.
“Anh đâu cần làm thế” Fuu nói, giọng lạnh lùng hẳn. “Nhưng tôi nghĩ tôi nên làm vậy” “Vậy chả khác gì anh xem thường tôi?” Trông Fuu có vẻ hơi bực bội. Vì Joyce xem nhẹ ví tiền mà anh đã cất công tìm được chăng? “Cậu đừng quan trọng hóa như vậy” Joyce và Fuu ngồi đó, không nói gì. Im lặng, chợt “Cậu là...Onigiwa, đúng chứ?” Joyce tự dưng hỏi. Fuu liền trả lời thản nhiên, tuy trong lòng có chút khuất ẩn “Ừ, có gì không?” “Không”. Joyce liền đưa mắt nhìn sang bên ngoài cửa kính.