________________
____________
Trên đường trở về, Hứa Duy không đi theo đường cũ nữa, lái xe theo hướng đường lớn.
Xe đi qua một khu trường học cũ.
Cổng trường vẫn như trước kia, nhưng bên trong sân trường một nửa tầng học đã bị phá dỡ, cây cổ thụ lớn có tuổi đời trăm năm trước cửa thư viện cũng bị đào đi, không biết đã chuyển qua nơi nào.
Rất nhiều học của trường khác đã di dời sang khu dạy học mới khác, chỉ còn trường cấp 3 là vẫn còn ở đây.
Vừa đúng lúc vào giữa trưa, từng tốp từng tốp học sinh từ cổng trường học ào ạt đi ra.
Hứa Duy giảm tốc đi từ từ, ánh mắt bị hấp dẫn bởi bộ đồng phục trên người họ.
Có thể thấy được mấy năm nay trường học đã thiết kế tranh phục đẹp hơn hẳn những năm trước.
Mấy năm trước Hứa Duy học ở đây, bất luận là mùa đông hay mùa hè, đồng phục xấu đến không được, nhưng mà cũng có nhiều học sinh có lá gan lớn đi theo thời trang, trực tiếp cắt một đoạn váy đi, Lâm Ưu chính là một trong số những người đó, cô ấy không chỉ cắt của một mình cô ấy, còn tiện tay cắt luôn váy của Hứa Duy, lấy ý nghĩa là"Giải phóng bản thân".
Kết quả buổi thể dục sáng hôm đó hai người bị cả lớp vây quanh, vừa kết thúc, lập tức bị chủ nhiệm lớp gọi vào văn phòng mắng một trận.
Đương nhiên, còn có một số ít người cả thanh xuân mặc đồng phục xấu đến đâu cũng không che lấp đi vẻ đẹp, ví dụ như Chung Hằng.
Anh ấy có mặc bao tải cũng toát ra vẻ đẹp trai.
Lúc Hứa Duy đang miên man về ký ức ngày xưa, Chung Hằng còn đang đối phó với nghi vấn của mọi người.
Triệu Tắc mắng anh không phải anh em của cậu ta, việc lớn như vậy cũng không nói trước một câu.
Chung Hằng tâm tình đang tốt chỉ cười cười tủm tỉm.
Lái xe đến giao lộ, Hứa Duy tìm chỗ dừng xe trong bãi của siêu thị, vì hai người thuận đường nên tiện vào mua thức ăn luôn, khi trở lại trên xe, Chung Hằng nói với Hứa Duy: "Chờ anh một chuý."
Anh vội vàng xuống xe, không bao lâu cầm hai chai rượu vang đỏ trở về.
Đối với ánh mắt kinh ngạc của Hứa Duy, anh rấy tự nhiên nói: "Hôm nay nên uống rượu."
Hứa Duy ngẫm lại nghĩ cũng đúng.
Sau khi trở về, hai người ở cùng một chỗ nấu cơm.
Bữa cơm này tốn không ít thời gian, một rưỡi hai người bắt đầu nấu cơm.
Phải công nhận là Chung Hằng rất có tài nấu nướng, anh làm thuần thục nhất là món salad trước kia, nhưng mà gần đây anh mua sách nấu ăn về để học hỏi, ngày hôm nay quan trọng như vậy, anh tận lực yêu cầu tự mình làm đầu bếp.
Hứa Duy mừng rỡ, đem cái nồi giao cho anh, đứng bên cạnh giúp đỡ anh việc lặt vặt.
Chung Hằng xào xong thức ăn chay, bắt đầu làm gà KFC.
Món ăn này lần trước anh từng làm qua nhưng bị hỏng mất, bởi vậy lúc này ít nhiều có chút áp lực.
Hứa Duy đã làm xong những việc kia, chơi bời lêu lổng cầm một trái cà chua vừa ăn vừa nhìn anb, cảm thấy người này rõ ràng là tay chân luống cuống, còn cố gắng che giấu bộ dáng không hiểu, nhìn có chút đáng yêu.
Chung Hằng cẩn thận từng li từng tí đặt gà KFC lên đĩa, quay đầu lại, nói với Hứa Duy: "Cái này làm xong rồi, em nếm thử đi."
Khuôn mặt anh bị khí nóng làm cho đỏ bừng, mồ hôi đầy đầu.
Hứa Duy xem xét cảm thấy mềm lòng, cổ vuc nếm một miếng.
Chung Hằng nói: "Thế nào?"
"Ăn ngon."
Hứa Duy nói xong, Chung Hằng lập tức cười, anh lau mặt một cái, có chút kiêu ngạo nói: "Sau này anh làm còn ngon hơn nhiều."
Hứa Duy đương nhiên tin tưởng, anh rất thông minh.
Mấy món sau làm đã thành quen, chưa đến ba giờ, tất cả đồ ăn đều được bày ở trên bàn.
Chung Hằng cởi tạp dề ngồi xuống đối diện Hứa Duy, mở rượu đỏ.
Một bàn đầy món ngon, lần đầu tiên hai người ở nhà mà đứng đắn như thế, bình thường ăn cơm rất tùy ý, đến mức cảm thấy hiện tại có chút không quen.
Hứa Duy đưa ly rượu tới: "Rót rượu đi."
Chung Hằng rót nửa ly cho cô, Hứa Duy nói: "Đổ đầy đi ạ, hôm nay em muốn uống nhiều một chút."
"Em xác định?" Chung Hằng nhìn cô: "Sẽ say đấy."
"Đang ở nhà mà, anh lo gì chứ.?"
Cũng đúng. Chung Hằng không cố kỵ nữa.
Bữa cơm này, hai người đều có chút phóng túng, ăn rất ít đồ ăn, uống nhiều rượu.
Tửu lượng của Hứa Duy đương nhiên không địch lại Chung Hằng, đến tận cuối cùng anh hoàn toàn tỉnh táo, Hứa Duy đã mơ mơ màng màng.
Từ phòng vệ sinh đi ra, khuôn mặt cô càng đỏ hơn.
Chung Hằng đang dọn dẹp bàn ghế.
Anh khom lưng, áo sơ mi trắng kéo căng.
Hứa Duy nhìn mông của anh, dần dần ý xấu lộ ra.
Chung Hằng lau xong bàn, quay đầu đối diện với ánh mắt của Hứa Duy.
Anh không nhúc nhích, Hứa Duy đã đi tới, dồn anh dựa vào bàn.
Chung Hằng nhìn cô: "Hứa Duy."
"Ừm."
"Em say rồi à?"
"Vâng." Chuyện này Hứa Duy vô cùng rõ ràng.
Mặt cô đã đỏ nay lại càng đỏ hơn, đến khi toàn bộ đầu óc đều nóng lên, cô không thèm nghĩ nữa, đưa tay cởi cúc áo của Chung Hằng.
"Anh không nóng sao?" Cô khẽ nói, động tác chậm chạp, cởi được cúc thứ ba thì hơi gấp, rất nhanh đã giải quyết nốt chỗ khuy còn lại.
Lồng ngực Chung Hằng hiện rõ trước mặt cô.
Ánh mắt Hứa Duy mông lung, tiếng cười mơ hồ: "Buổi sáng đã muốn làm như vậy."
Cô không có trì hoãn ngang nhiên xông qua, gương mặt dán vào lồng ngực anh nói vài câu: "Tự anh cởi sạch đi, em không còn khí lực."
Dừng một lúc, lại nói: "Em muốn ở phía trên, anh nằm em tiến tới."
"..."
Hứa Duy hé miệng cắn một điểm ở bên ngực trái của anh.
Toàn thân Chung Hằng chấn động, giống như bị sét đánh—— Hoá ra lúc Hứa Duy uống say là xảy ra tai hoạ này...
Chung Hằng ngạc nhiên nhìn cô, cảm thấy lúc trước chắc chắn mình đã bỏ qua một chuyện nào đó.
Anh tay chân trơn tru lột sạch quần áo trên người, ôm Hứa Duy: "Em nói sớm một chút có phải hơn không."
...
Sáng ngày thứ hai, Hứa Duy ngủ một mạch tới chín giờ mới tỉnh, say rượu sau khi ngủ dậy đầu óc vẫn ong ong.
Tối hôm qua không kéo rèm cửa, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào.
Hứa Duy xoay người, cánh tay đụng phải người bên cạnh.
Cô ngồi dậy, xoa xoa mặt, quay đầu nhìn thoáng qua, thình lình giật nảy mình.
"Chung Hằng?"
Khuôn mặt Chung Hằng hơi nhíu lại, môi mấp máy, ung dung tỉnh lại.
Anh vừa mở mắt ra, lại bị ánh sáng chói mắt làm cho nheo lại.
"Thế nào?" Anh giơ tay lên xoa mặt Hứa Duy: "Dậy rồi?"
Hứa Duy kinh hãi mà nhìn anh: "Trên người anh những thứ này... Em làm sao?"
Chung Hằng không quá rõ: "Ừm?"
"Trên người anh." Hứa Duy chỉ chỉ bộ ngực anh.
Chung Hằng chống cô thể dậy, cúi đầu nhìn chính mình, trông thấy trái phải chằng chịt dấu hôn và các loại tím xanh.
"Em nói những vết này?" Đôi mắt anh nhập nhèm hơi sưng: "Không phải đâu. Đương nhiên là em làm."
Hứa Duy: "..."
Quả nhiên có rượu vào là buông thả dục vọng.
Đôi với thân thể thảm không dám nhìn của mình Chung Hằng dường như chẳng để ý lắm, tinh thần anh dần dần tỉnh táo, đưa tay ôm cô: "Em quên rồi à?"
"Không nhớ kĩ lắm." Hứa Duy nói thật.
Cô nhớ mang máng là cô nhìn mông của Chung Hằng, những cái khác đều rất mơ hồ.
Chung Hằng cười khẽ vài tiếng ngắn ngủi, dùng chất giọng khàn khàn mới ngủ dậy nói cho cô: "Vậy quá đáng tiếc."
Hứa Duy: "?"
Anh đổi tư thế, cả người đều không mặc gì, kéo cô vào lòng mình, lạnh nhạt nói: "Tối hôm qua em rất lợi hại."
"..."
Hứa Duy nhìn thấy trên cổ anh có một vết lớn, không phản bác được.
Một ngày này, Chung Hằng không có cách nào đi ra ngoài, hai người họ đành phải từ chối lời mời của Triệu Tắc và Lâm Ưu, tiếp tục thế giới riêng của hai người.
Thừa dịp nhàn rỗi này, hai người thảo luận kế hoạch sau này.
"Sau này em muốn ở đâu?" Chung Hằng hỏi.
Hứa Duy không hiểu lắm: "Không phải ở nơi này sao anh?"
"Em muốn đi tỉnh thành hoặc là những thành phố khác đều có thể, cũng không nhất định phải ở chỗ này."
Hứa Duy ngẩng đầu nhìn anh: "Vậy anh có dự định gì?"
Chung Hằng nói: "Lúc trước chúng anh làm trong một công ty ở tỉnh, cũng khá được. Tới đó nói vài lời, anh có thể quay trở lại làm việc ở đó."
"Làm việc ở công ty công nghệ sao?"
"Ừm." Chung Hằng gật đầu: "Đây chỉ là một lựa chọn, chúng ta cũng có thể ở lại Phong Châu, anh tìm việc rất dễ, nuôi em cũng dễ dàng."
Hứa Duy nói: "Chính em cũng phải tìm việc để làm chứ."
Chung Hằng hỏi: "Vậy em muốn làm gì?"
"Em còn chưa nghĩ ra." Hứa Duy suy tư một hồi, nói:"Đi chỗ nào đối với em cũng như nhau, em cảm thấy tới tỉnh thành đối với anh dễ dàng hơn một chút, nếu không thì tới tỉnh đi."
"Cũng được." Chung Hằng dừng lại một hồi, nói: "Em có muốn cùng làm việc với anh không?"
Hứa Duy có chút dừng lại, lắc đầu: "Em chưa học qua những cái đó, trình độ cũng không đủ."
Chung Hằng nhìn cô: "Anh nghĩ trước kia lúc thi tốt nghiệp em nói muốn chọn ngành toán học hoặc điện tử?"
Hứa Duy gật đầu.
Chung Hằng từ sớm suy nghĩ sáng tỏ.
Khi đó là Phương Nguyệt giả dạng thành Hứa Duy nói với anh, lừa anh là do mẹ cô ấy chọn học đại học truyền thông.
Anh tin tưởng một mực.
Trầm mặc một lúc, Chung Hằng thấp giọng nói: "Có rất nhiều tiếc nuối anh đã không thể bù đắp được cho em, nhưng bây giờ nếu như em còn muốn học cái gì đều có thể nói cho anh biết. Hứa Duy, chúng ta còn có rất nhiều thời gian."
"Bây giờ em còn có thể học sao?"
"Đương nhiên." Chung Hằng cười: "Em thông minh như vậy."
"Vậy em suy nghĩ lại xem muốn học gì."
"Được." Chung Hằng nắm chặt tay của cô: "Em từ từ suy nghĩ, không vội."
Hứa Duy lại hỏi: "Vậy khi nào chúng ta tới tỉnh thành?"
"Chờ năm sau, nghỉ ngơi nốt mấy tháng này đi."
"Vâng."
Trò chuyện xong việc này, Hứa Duy lại nghĩ tới một chuyện, nói: "Có phải anh nên đưa em đi gặp cha của anh không?"
Chung Hằng không nghĩ tới đột nhiên cô lại nhắc tới việc này, rõ ràng hơi khựng lại.
Hứa Duy nhớ kỹ lời Chung Lâm đã nói, hỏi: "Anh và cha anh quan hệ không tốt sao?"
Chung Hằng ngó mặt đi chỗ khác, không đáp.
Hứa Duy nhìn bộ dạng này của anh, lập tức nói: "Anh chưa nghĩ tới cũng không sao, cũng không cần gấp."
Chung Hằng trầm mặc nửa phút, quay lại, cúi đầu nói: "Sẽ dẫn em tới gặp ông ấy sau."
Đây chính là nhả ra rồi?
Hứa Duy lập tức đáp: "Vâng"
Hôm sau, Chung Hằng lái xe tới khu đô thị vật liệu xây dựng.
Trong tiệm chỉ có Thạch Vân ở đó.
Thấy anh tới, Thạch Vân rất ngạc nhiên: "Anh Chung, anh tới tìm ông chủ sao?"
Chung Hằng không đáp, hỏi: "Ông ấy đâu."
"Đi ăn cơm rồi." Cậu ta vừa mới dứt lời, ngó ra bên ngoài, nhỏ giọng nói: "Ầy, trở về rồi."
Từ bên ngoài, một bóng người gầy teo đi từ cổng cao vào, ông ấy áo xám quần xám, đi một đôi giày chơi bóng kiểu sáng cũ màu xanh, một cái tay đặt ở sau lưng, thoáng nhìn thấy người trong tiệm, bước chân của ông ấy dừng lại, nếp nhăntrên trán giật giật, liếc anh từ trên xuống dưới: "Con chạy tới đây làm gì?"
Chung Hằng ngữ khí không tốt: "Con không thể tới?"
Thạch Vân cảm thấy sắp sửa không tốt, lập tức hoà giải: "Bác à, anh Chung không phải là tới thăm bác sao."
Lúc này, bên ngoài có người hô: "Nhận hàng."
Thạch Vân tranh thủ thời gian đi ra ngoài: "Đến đây đến đây"
Trong tiệm chỉ còn hai cha con.
Tính tình Chung Thủ Bình cũng rất bướng bỉnh, không để ý tới đứa con trai này, chính mình đi vào trong.
Chung Hằng đột nhiên nói: "Con kết hôn rồi."
Chung Thủ Bình chấn kinh, quay đầu lại, giật mình nhìn anh.
"Con chính là tới nói cho bố biết chuyện này." Chung Hằng quay người đi ra ngoài.
Chung Thủ Bình từ nỗi khiếp sợ hoảng hồn lại, lập tức giận dữ: "Đồ vô liêm sỉ, anh đứng lại đó cho tôi!"
Chung Hằng thật đúng là dừng lại, quay đầu nói: "Bố có cái gì muốn mắng tranh thủ thời gian mắng đi."
Ông chỉ vào Chung Hằng, ngón tay run run, ngoại trừ câu này, cũng không trách mắng thêm được gì, chỉ là lồng ngực đập mạnh kịch liệt, mặt cũng đen xì lại, thấy được ông ấy vô cùng tức giận.
Chung Hằng đứng không nhúc nhích.
"Anh chính là cố ý chọc giận tôi có phải không" Quai hàm Chung Thủ Bình cắn chặt, hốc mắt hơi đỏ lên: "Bố hiểu được anh, mẹ anh ra đi, anh trách bố. Bà anh tìm đối tượng khác cho bố, anh càng hận bố hơn, anh không bố là bố của anh từ lâu rồi! Anh thằng nhóc thối này!" Ông mắng:" Anh thì biết cái gì? Mẹ anh không còn, tôi còn có thể sống tốt sao? Bố anh không hối hận sao? Có ích lợi gì! Mẹ anh còn có thể trở về?"
Chung Hằng cau mày, giữ im lặng.
Đôi mắt Chung Thủ Bình càng đỏ, quay đầu nhìn chằm chằm vách tường lát gạch men sứ, tức giận đến mức râu ria thẳng lắc, lại mắng: "Thằng nhóc không dạy nổi này!"
Chung Hằng nhìn ông, phát hiện bóng lưng của ông đã có chút còng xuống.
Hai cha con đều trầm mặc đứng đấy, bầu không khí rất căng thẳng.
Cũng không biết qua bao lâu, Chung Hằng thấp giọng mở miệng nói: "Con kết hôn với Hứa Duy, chính là bạn gái thời cấp ba của con. Chị cũng biết." Dừng lại, nói tiếp: "Tối nay con mang cô ấy tới gặp bố."
Anh nói xong quay đầu bước đi.
Chung Thủ Bình sững sờ, quay đầu lại, đã nhìn không thấy bóng dáng của Chung Hằng đâu. "Cái thằng khốn này!" Ông ấy lại không nhịn được mắng tiếp.
*
Hồi cuối.
Một trận mưa qua đi, thời tiết đã lạnh hơn nhiều.
Hai ngày sau là tết Trung Thu, nhà nghỉ Ánh Nắng chuẩn bị nghênh đón náo nhiệt nhất một ngày.
Sáng sớm, Chung Hằng và Hứa Duy cùng đi tới.
Triệu Tắc vì nghênh đón bọn họ, đặc biệt chuẩn bị tốt bữa sáng. Sau bữa sáng, Chung Lâm mang theo con gái Thẩm Bình An gấp gáp trở về.
Tội nghiệp thiếu gia Cá Chạch cuối cùng cũng được đi nhờ một chuyến xe trở lại ổ nhỏ đã xa cách từ lâu.
Chỉ bất quá, nó không ngờ tới ổ nhỏ đã bị đổi thành màu hồng nhạt, so với sự đẹp trai, dũng mãnh của nó sao mà phù hợp được chứ.
Cá Chạch vì thế tức giận đến muốn khóc, điên cuồng tác quái cầu chú ý, đáng tiếc lần thứ N nó bổ nhào vào người Hứa Duy cầu quan tâm, còn Chung Hằng khó có khi tốt tính cũng bị hao mòn dần dần, cho nó một cái xoa đầu coi như đuổi đi.
"..." Cá Chạch đơn thuần căn bản không biết nó đã làm sai điều gì.
Ngoại trừ cá chạch, Bình An cũng nhận một đợt xung kích bất ngờ.
Cô bé lâu lắm không gặp Hứa Duy, không nghĩ tới lần gặp này, xưng hô trực tiếp từ "Chị Hứa" nhảy đến "Mợ".
May mắn cô bé là người rất dễ thích ứng, gọi hai tiếng liền thuận miệng, đổi lấy một phần lễ gặp mặt phong phú.
Chung Lâm sớm đã nhận được tin tức, chị ấy kéo Hứa Duy đến một bên, lấy ra hai cái hồng bao lớn, nói: "Một phần là của chị, một phần chị thay cha đưa cho em. Ông ấy còn bận làm ăn, lại càng già càng không thích sống chung, đoán chừng chắc buổi tối mới đến ăn một bữa cơm, hôm qua ông ấy đặc biệt gọi điện thoại cho chị, kỳ quái nói có ý như vậy, em phải giữ lấy, không cho trả lại."
Hứa Duy thụ sủng nhược kinh, chỉ có thể đồng ý nhận lấy.
Sau bữa cơm trưa vừa vặn rất rảnh rỗi, Triệu Tắc đề nghị làm sủi cảo, Chung Hằng nhào bột mì trộn nhân bánh, mọi người cùng nhau xắn tay cùng nhau làm, thành quả ra lò không giống nhau.
Hứa Duy tuỳ tiện có thể phát hiện ra cái nào là do Chung Hằng làm—— anh nặn ra sủi cảo là xinh đẹp nhất.
Kết thúc công việc cũng giao cho Chung Hằng, anh một mình tại phòng bếp chưng sủi cảo, cần cù giống nam nhân ốc biển.
Hứa Duy mang theo chùm nho đến tìm anh.
Hai người ngồi xổm ở bếp lò ăn.
Chung Hằng ăn xong, rửa tay, từ trong túi quần lấy ra cái hộp nhỏ.
"Đưa tay cho anh."
"Ừm?"
Ngoài phòng, Bình An thò đầu ra nhìn, một tay bám vách tường, một tay ôm Cá Chạch, mắt thấy chiếc nhẫn kia đeo lên ngón tay của Hứa Duy, hai mắt cô bé tỏa sáng, kích động không thôi: "Nên hôn, nên hôn nha, làm sao còn không hôn? Ai nha, cậu thật ngốc, nhanh lên, nhanh lên."
Cô bé nhắc liên tục không ngừng, quả thực trong lòng kích động, kìm nén gắt gao nhìn chằm chằm, đợi hai phút, cuối cùng nhìn thấy trong phòng bếp hai cái đầu kia từ từ tiến cùng một chỗ.
Cá Chạch trong ngực cô bé trừng to một đôi mắt chó ngây thơ.
Bình An hưng phấn đến mức dùng sức đập đầu nó: "thụp thụp thụp thụp thụp"
"..." Cá Chạch: Cho nên ta đến cùng đã làm sai điều gì?
HOÀN CHÍNH VĂN.
Còn 31 chương ngoại truyện nói về thời trung học.