"..."
Ánh đèn đường lúc sáng lúc tối, ít nhiều cũng gây nên cảm giác mập mờ.
Chung Hằng bước nửa bước tới phía trước, hai bóng hình trên mặt đất giống như đang kề cận nhau.
Anh cúi đầu nhẹ nhàng hỏi: "Không có ý gì? Vậy là em cũng cảm thấy thế sao."
Hứa Duy không né tránh, đôi mắt nhìn anh một hồi: "Ừm, cậu thật đẹp trai."
"... Sau đó thì sao."
"Không có sau đó." Hứa Duy nói: "Cậu đi nhanh về nhà đi, tôi đi đây."
Không đợi anh đáp lại, cô xoay người chạy về phía ngõ nhỏ.
Chung Hằng đứng dưới ánh đèn đường một lúc, một mình đủng đỉnh, quay người huýt sáo đi.
Trải qua mấy tuần cố gắng, kết quả học tập của Chung Hằng đã tiến bộ rõ rệt.
Lần trước anh làm bài kiểm tra được 15 điểm, mà lần kiểm tra trắc nghiệm mới nhất đây anh được 57 điểm.
So với lúc trước đúng là rất có tiến bộ, mặc dù tổng số điểm là 150, làm được 57 điểm cũng vừa mới qua được một phần ba, nhưng so với đám nam sinh kia đã là có điểm số cao rồi, anh còn được thầy giáo khen ngợi tiến bộ rất nhanh nữa.
Sau khi tan tiết, một đám nam sinh quay đầu nhìn Chung Hằng dựng thẳng ngón cái trêu ghẹo: "Anh Hằng uy vũ!"
Chung Hằng vung tay lên: "Mau mau cút đi."
Triệu Tắc cùng với Hứa Minh Huy hưng phấn chụp bả vai anh: "Đừng có không khách khí như vậy, đây là lần đầu tiên sau khi lên cấp cậu được khen ngợi, thế nào, tư vị này cũng không tệ lắm phải không, buổi tối có phải nên mời khách không?"
Chung Hằng cầm bài thi đầy gạch đỏ: "Mời cái rắm."
"Móa, đừng hẹp hòi á, một trận này mà trốn là không xong đâu nhé."
Hứa Minh Huy cười đùa tí tửng chế nhạo.
Chung Hằng không phản ứng.
Triệu Tắc thận trọng, tiến tới quan sát sắc mặt của anh, làm khẩu hình với Hứa Minh Huy: "... Hình như không cao hứng lắm."
"Sao mà không cao hứng rồi? Không phải là tiến bộ rất lớn sao?" Hứa Minh Huy kỳ quái.
Triệu Tắc buông tay: "Tớ nào biết được?"
...
Hai người cách trên đầu Chung Hằng, nháy mắt ra hiệu giao lưu nửa ngày.
Hứa Minh Huy tự mình ra trận, thăm dò hỏi: "Thiếu gia, điểm số như này không hài lòng sao? Qua tận 50 rồi, kém 33 điểm còn có thể có cách khác mà, thành tích này có nghĩ tớ cũng không dám nghĩ, cậu thế này..."
Chung Hằng ngẩng đầu, một ánh mắt sắc như dao bắn tới: "Có thể ngậm miệng không?"
Hứa Minh Huy co rụt đầu lại: Được được được, không nói không nói.
Chung Hằng hai ba lần vò bài thi thành một cục, quay đầu muốn ném vào thùng rác, vươn tay ra, cứng ngắc hai giây, lại thu hồi lại, nhét tất cả lại vào ngăn kéo.
Triệu Tắc và Hứa Minh Huy hai mặt nhìn nhau, không dám há mồm.
Chung Hằng đá văng ghế ra, đứng dậy bước đi.
Hứa Minh Huy và Triệu Tắc lập tức tiến đến một chỗ thảo luận.
"Chuyện gì xảy ra? Sao lại không vui thế?"
"Ai biết được."
Triệu Tắc suy nghĩ:"Ai ôi, cậu nhớ kỹ xem vừa nãy giáo viên đọc đến Hứa Duy được bao nhiêu điểm."
"Hình như... 147."
Hứa Minh Huy vỗ trán một cái: "Không thể nào, dã tâm của thiếu gia có phải hơi nhiều rồi không, cậu ấy định so với Hứa Duy, người ta là hạng nhất đó, so với ậu ấy trọn vẹn hơn 90 điểm, cậu ấy vẫn còn muốn vượt qua?"
Triệu Tắc nói: "Vượt qua... chắc là không nghĩ thế, nhưng mà chắc hẳn cậu ấy nghĩ chênh lệch hơn chút ấy... Đúng rồi, thế còn Vương Húc Nhượng được bao nhiêu?"
"Vương Húc Nhượng?" Hứa Minh Huy nhíu mày: "Giáo viên có thông báo, nhưng mà tớ không chú ý nghe lắm." Cậu ta hướng cái đầu phía trước vỗ một cái:"Mập mạp, Vương Húc Nhượng được bao nhiêu điểm?"
"130 đấy."
Triệu Tắc cùng Hứa Minh Huy liếc nhau, gõ bàn một cái nói: "Đã hiểu rồi? Bắt nguồn từ việc này, tình địch lợi hại hơn mình, ai chịu nổi?"
Hứa Minh Huy lắc đầu: "Cậu ấy đây là tự tìm khổ, với bộ dạng của cậu ấy bây giờ, so với mặt của người khác thì cậu ấy thắng chắc, nhưng cậu ấy lại chẳng nghĩ ra lại muốn đi so thành tích."
"Ai bảo người cậu ấy coi trọng lại là học bá(1) chứ."
"Học bá thì thế nào?" Hứa Minh Huy xem thường,:"Trong trường thiếu gì học bá quỳ dưới gấu quần thiếu gia nhà chúng ta, xa không nói đến, nói luôn người học ban ba đi, đi trên đường lớn xin số điện thoại, con mắt thiếu gia còn chỉ liếc qua."
Triệu Tắc: "Trước kia là cậu ấy không thích người ta, lúc này không giống vậy nữa."
"Có cái gì không giống hả. Tớ nói này, thành tích và mặt là một là được, chỉ cần chuyên tâm bán sắc một chút, bạn học Hứa sớm muộn cũng rơi vào lưới."
"Thôi đi người, chả phải nữ sinh nào cũng thích làm cây si, cậu đừng có cản thiếu gia tiến lên."
"Người nào cản trở đấy, không phải tớ đây đang muốn giúp đỡ sao."
Triệu Tắc sững sờ: "Giúp thế nào?"
Hứa Minh Huy liếc đằng trước một chút, lông mày nheo nheo: "Chờ tớ tới chỗ bạn học Hứa một chuyến đã."
"Đi đi đi." Hứa Minh Huy đi chầm chậm, mấy giây lập tức nhảy lên đến đằng trước.
Lâm Ưu đi nhà vệ sinh, Hứa Minh Huy đặt mông ngồi bên cạnh: "Này, bạn học Hứa!"
Hứa Duy giật nảy mình. "... Cậu làm gì đấy."
"Không làm gì." Hứa Minh Huy gãi gãi đầu, cười đến mức thuần lương vô tội: "Vừa nãy bài trắc nghiệm có vài chỗ không biết, cùng học bá giao lưu trao đổi."
"Nói thật đi, giả bộ không nhìn chẳng giống." Hứa Duy cúi đầu, tiếp tục làm bài thi.
Hứa Minh Huy cười ha hả vài tiếng: "Tớ không nói dối, chẳng qua là tớ tới là thay mặt Chung thiếu gia thỉnh giáo cậu."
Ngòi bút dừng một chút, Hứa Duy mấp máy môi: "Thỉnh giáo cái gì."
"Là như vậy này, tớ từ từ nói cho cậu." Hứa Minh Huy bên chân rung, một bên trình bày:"Cậu cũng biết, thiếu gia của chúng tớ trước kia thành tích rất kém cỏi, không học tập, thành tích cũng ngang tớ, từ đầu đến cuối vẫn dậm chân tại vị trí.
Nhưng trong khoảng thời gian này cậu ấy cải tà quy chính, mỗi ngày đều nghiêm túc đọc sách, lên lớp cũng không ngủ được, bài tập làm rất nghiêm túc. Buổi tối không cùng bọn này lăn lộn khắp nơi nữa, đừng đề cập đến nhiều cố gắng nhiều vất vả đi.
Nói luôn tới lần kiểm tra này đi, cậu ấy thức đêm ôn tập, nước không nhớ cơm không nghĩ, đôi mắt thâm quầng như gấu mèo, tớ còn nghe nói ban đêm cậu ấy cột tóc lên xà nhà lấy dùi đâm đùi đấy..."
Hứa Duy để bút xuống: "Nói điểm chính."
"Hi hi, tốt tốt tốt." Hứa Minh Huy cưỡng ép kéo về mạch suy nghĩ: "Nói luôn là cuộc thi lần này cậu ấy có tiến bộ, nhưng cách đạt tiêu chuẩn còn một bước lớn nữa. Thiếu gia tốt bao nhiêu, trước kia đánh nhau xưa nay không nhận thua, vừa rồi cậu ấy cầm bài thi đều lật đi lật lại, khẳng định là trong lòng khó chịu. Tớ muốn hỏi cậu vài câu, sao toán học lại khó như vậy, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể học tốt?"
Hứa Duy trầm mặc một hồi, nói: "Cậu ấy chưa có kiến thức cơ bản, không thể nhanh như vậy được."
"Tớ biết." Hứa Minh Huy đầy mặt ưu sầu:"Thế nhưng là do tên nhóc này thật sự đã rất cố gắng, nếu không bạn học Hứa à cậu tăng điểm đi?"
"... Làm sao mà tăng điểm?"
"Thì giảng đề cho cậu ấy, bồi bổ thêm nhiều kiến thức chứ sao"
Hứa Duy không đáp lạ, cúi đầu nghĩ: Cậu ấy kiêu ngạo như vậy, làm sao mà nghe cô giảng đề.
"Có đồng ý không?" Hứa Minh Huy dò xét thần sắc cô, không nhìn ra cái gì.
"Cậu không cần quan tâm loạn." Hứa Duy nhắc nhở: "Sẽ chọc cho cậu ấy nổi điên."
Hứa Minh Huy nghĩ cũng phải, lập tức có chút bất đắc dĩ, cậu ta lùi lại mà cầu việc khác, bật thốt lên nói: "Vậy cậu có thể đừng giảng đề cho Vương Húc Nhượng không?."
"... Vì sao?."
"Cậukhông biết, Vương Húc Nhượng mỗi lần tới chỗ cậu, Chung Hằng tức hơn nửa ngày trời, cậu ngồi cách xa như vậy, phóng xạ không đến, chúng tớ coi như hứng phải tai ương, vuốt lông kiểu gì cũng không xong."
Hứa Minh Huy chắp tay một cái,: "Thần linh ơi, thần tiên ơi, cầu ngài sớm ngày thu phục được thiếu gia."
Lời nói cậu ta quăng tới, khóe mắt nhìn thấy Chung Hằng từ ngoài cửa sổ đi qua, tranh thủ thời gian nhanh như chớp về chỗ ngồi cũ.
Tan học lúc đang chờ xe, Hứa Duy chú ý đến sắc mặt Chung Hằng, phát hiện quả thật cậu ấy có chút tiều tụy, mặc dù không giống như lúc Hứa Minh Huy nói khoa trương, nhưng quầng thâm ở mắt cũng rất rõ ràng.
Tóc của cậu ấy hơi dài một chút, bị gió thổi đến ngã trái ngã phải.
Đã là cuối tháng mười một, hôm nay lại là ngày mưa dầm, thật ra rất lạnh.
Bộ dạng này của cậu ấy, trên người lại ăn mặc phong phanh, liếc mắt nhìn qua rất làm cho người ta thương.
Hứa Duy nhìn một lúc, đi qua nói: "Đừng tiễn tôi nữa, cậu về nhà sớm đi."
Chung Hằng lườm cô một chút, không để ý tới, ngoan cường đi theo xe.
Toàn bộ quá trình đi xe cậu ấy trầm mặc tựa ở bên cửa sổ, rõ ràng là cảm xúc không vui vẻ gì.
Hứa Duy không tự giác nhớ tới lời của Hứa Minh Huy. Chẳng lẽ cậu ấy vẫn đang suy nghĩ đến bài kiểm tra toán học.
Lúc xuống xe, trên trời mưa nhỏ bay bay.
Hứa Duy vừa đi vừa từ trong túi lấy ra ô, đi đến cửa ngõ vừa quay đầu lại, mới phát hiện Chung Hằng không vẫn không mở ô.
"Cậu không mang ô à."
Chung Hằng đáp: "Tôi đi."
"Tôi che cho cậu."
"Không cần đâu, em tự che đi." Cậu ấy phất phất tay, quay người chạy xa.
Mưa tí tách tí tách một đêm, đến sáng sớm ngày thứ hai cuối cùng cũng ngừng, vẫn còn ẩm ướt.
Nhiệt độ rõ ràng lại lạnh hơn.
Trước khi ra cửa, Hứa Duy bọc một chiếc khăn quàng cổ mỏng.
Loại không khí này cũng làm cho tâm tình của người ta trở nên không tốt, cho tới trưa Hứa Duy có chút cảm thấy có chút u ám, mấy lớp bên trên xuống tới.
Lâm Ưu nói trúng buổi trưa đi ăn gạo phấn.
Tiếng chuông kêu vang, mấy người các cô lập tức lấy lại tinh thần.
Tưởng Mông bên cạnh thu dọn bài tập, hướng về phía cô: "Các cậu đừng nóng vội, chờ tớ một chút, tớ còn phải đưa tới văn phòng giáo viên!"
"Biết rồi, cậu gào thét cái gì." Lâm Ưu không vội không hoảng hốt viết một tiêu đề lớn trên bài thi.
Hứa Duy nói: "Vậy tớ đi nhà vệ sinh."
Cô ấy chen từ phía sau Lâm Ưu đi ra, chạy ra bên ngoài, ở hành lang đụng phải Hứa Minh Huy cùng Triệu Tắc.
"Bạn học Hứa cũng đi ăn cơm à." Triệu Tắc chào hỏi cô
Hứa Duy nói: "Đivệ sinh."
Con ngươi Hứa Minh Huy sáng lên, đem cô kéo đến một bên: "Cậu đi vệ sinh xong có thể làm việc tốt không?"
"Sao cơ?"
"Cậu truyền cho Chung Hằng chút ấm áp được không? Thuận tiện khuyên cậu ấy một chút."
Hứa Duy nao nao: "Cậu ấy thế nào?" Hứa Minh Huy đẩy Triệu Tắc tới: "Cậu nói đi."
Triệu Tắc thở dài: "Bị cảm, còn hơi phát sốt, cậu ấycảm mạo amiđan lập tức bị nhiễm trùng, cuống họng không thể phát ra tiếng, nhưng chỉ liều chết uống thuốc không, giải đề bài ngày hôm qua, cơm trưa cũng không ăn, nói không thấy ngon miệng, chúng tớ khuyên đều vô dụng, cậu ấy bực lung tung"
Hứa Minh Huy: "Cũng không phải, sinh bệnh tính tình còn trở nên khác thường, cậu hỗ trợ khuyên nhủ."
Hứa Duy gật đầu, "... Được."
"Xin nhờ cậu đấy!" Hai người bọn họ bước nhanh đi.
Hứa Duy đi nhà cầu xong trở lại phòng học, trong lớpchỉ thừa hai người.
Lâm Ưu còn đang làm bài thi. Hàng cuối cùng, chỉ có Chung Hằng ngồi ở kia.
Lâm Ưu làm xong bài thi, nhanh chóng thu thập sách vở: "Tưởng Mông làm sao còn chưa về, cậu nhanh lên, chúng ta đi tìm cậu ấy."
Nói cho hết lời, không nghe thấy đáp lại, Lâm Ưu quay đầu nhìn thoáng qua.
Hứa Duy đang nhìn ở đằng sau, có chút nhập thần.
Lâm Ưu thuận tầm mắt của cô ấy nhìn sang, không khỏi sửng sốt một chút. "Hứa Duy?"
"Ừm?"
"Cậu làm gì đấy."
Hứa Duy không đáp lại, đi tới, ngồi yên hai giây.
Lâm Ưu thông minh cỡ nào, chỉ cần chút ít như vậy cũng tìm ra được đầu mối, cô rất trực tiếp, tiến tới đè thấp âm thanh xuống: "... Cậu sẽ không thực sự thích cậu ta chứ."
Hứa Duy ngẩng đầu, nhìn cô ấy, lại dời ánh mắt đi chỗ khác. "... Có ý gì cơ."
Lâm Ưu nhíu mày, cười một tiếng: "Thừa nhận?"
Hứa Duy không nói, nhìn chằm chằm một góc bàn học. Qua mấy giây, lại quay đầu nhìn người kia.
Lâm Ưu im lặng: "cậu thế này quá rõ ràng rồi."
"Tối nay nói cho cậu biết."
Hứa Duy cúi đầu từ trong cặp sách lấy ra một túi bánh mì:"Cậu còn sữa bò không."
"Có chứ."
"Cho tớ một hộp."
Lâm Ưu lấy ra một hộp sữa bò đưa cho cô.
Hứa Duy đứng lên, cầm bánh mì cùng sữa bò đi xuống dưới hàng cuối.
HẾT CHƯƠNG NGOẠI TRUYỆN 14
(1): ý chỉ người học giỏi, tài năng