________________
Hứa Duy xoa xoa mu bàn tay, lùi ra đằng sau lau những giọt nước còn vương trên mặt.
Chung Hằng ở tình huống này, Triệu Tắc và Hứa Minh Huy bận bịu đi lại trước mặt anh, đại khái là nghĩ bày tỏ một chút quan tâm tình anh em.
Nhưng mà không ai cảm kích.
Chung Hằng không không bị run lại nữa. Khuôn mặt anh trắng bệch, đứng lên không nói một lời, người mềm
nhũn đứng lên còn có chút bất ổn, Triệu Tắc muốn dìu anh, bị anh đẩy ra.
Hứa Duy ngẩng đầu, nhìn thấy anh cứ như vậy chậm rãi bước đi từng bước.
Triệu Tắc mau đuổi theo.
Hứa Minh Huy quay người nhìn Hứa Duy biểu đạt đa tạ: "Ơn nghĩa này không lời nào cảm tạ hết được", cực nhanh cùng ra ngoài, tiếp theo là một đốnv nam sinh kia đi theo cậu ta.
Đảo mắt, bên cạnh bể bơi chỉ còn lại các cô.
Tưởng Mông cảm thán một trận.
Hiển nhiên Lâm Ưu cũng cảm thấy ngoài ý muốn: "Xem ra hình như cậu ta rất sợ nước, làm thế nào cậu thâdy được cậu ta không ổn? Cậu ta đâu có kêu cứu?"
"Không biết, cảm thấy so với lúc tớ học bơi không giống nhau, khả năng có người đúng là sợ nước, không bơi được." Hứa Duy nói:"Còn tốt, may không có việc gì xảy ra."
Lâm Ưu nhìn có chút hả hê hừ một tiếng: "Triệu Tắc và Hứa Minh Huy lần này thảm rồi, hai thằng thiếu thông minh này, đoán chừng phải chịu đòn."
Tưởng Mông cũng đồng ý: "Lúc đấy bọn họ quá ác ý, nhìn dáng vẻ này Chung Hằng nhất định là rất tức giận, con trai đều rất sĩ diện, hôm nay ném đi mặt mũi như thế, hơn nữa còn bị chúng ta thấy được, nói không chừng ngay cả chúng ta cũng bị cậu ta khắc ghi trong lòng."
"Không đến mức thế." Lâm Ưu cười liếc mắt nhìn Hứa Duy: "Em gái Hứa nhà chúng ta tốt xấu gì cũng là ân nhân cứu mạng của cậu ta, theo kinh nghiệm của tớ, dù cậu ta có nhỏ nhen tới mức nào đi nữa thì ân oán cũng sẽ vạch định rõ ràng, cái gì mà chả nhớ, huống chi ân tình lớn như thế sao cậu ta có thể quên?"
Tưởng Mông: "Thật sao?"
Lâm Ưu nhướng mày, ừm một tiếng, hiển nhiên đối với phán đoán của mình rất là tự tin, còn thừa cơ hội nhéo nhéo gương mặt của Hứa Duy: "Chờ thiếu gia nhà người ta tới đền đáp cậu đi, đến lúc đó cậu tuỳ tiện bắt ca hát nhảy múa gì thì tuỳ."
Hứa Duy không nói bắt được tay của cô: "Có thể đứng đắn một chút không."
"Không thể."
"Tớ khinh bỉ cậu."
"Cậu có thể khinh bỉ tớ, nhưng cậu không thể khinh bỉ tớ yêu cậu."
"..."
Nói những lời vô vị, mười cái Hứa Duy cũng địch nổi Lâm Ưu.
Hứa Duy xem như phục, né móng vuốt: "Tớ ra bơi đây."
Cô xuống nước.
Tưởng Mông vụng trộm kề tai Lâm Ưu nói nhỏ: "Dáng người Hứa Duy thật đẹp."
"Cái đó á." Lâm Ưu lập tức cảm thấy cùng có vinh quang:" Cô em Hứa của tớ, eo nhỏ chân dài nhỏ bộ ngực sữa."
"Ha ha." Tưởng Mông cười khanh khách: "Cậu người này... thế cậu phải trân trọng thật tốt, chờ người ta có bạn trai, coi như không có cậu luôn."
Lâm Ưu xem thường: "Ai có bản lãnh đó, tớ phục anh ta."
"Tớ cũng phục." Tưởng Mông gật đầu, "Nhìn Hứa Duy như vậy, hình như là không có ý định yêu đương ở cấp ba."
Lâm Ưu nhìn bóng hình trắng trẻo trong bể bơi, cười một tiếng: "Không phải sao, còn chưa có ai khai chiến đâu."
Không nghĩ tới, bạn học Hứa không có ai tán tỉnh sáng sớm thứ hai đã nhận được một bức thư tình.
Nói tới đây, vẫn là Lâm Ưu phát hiện đầu tiên, Lâm Ưu tới sớm, mở ngăn kéo của Hứa Duy nhét khoai tây chiên, thoáng nhìn thấy một bức thư tình.
Lâm Ưu bình tĩnh mười phần cầm lên nhìn nhìn trang bìa, một chút cũng không kinh ngạc.
Đây không phải lần đầu tiên, năm lớp mười cũng có nam sinh từng làm như vậy, nhưng mà không có kết cục tốt đẹp gì.
Loại chuyện chứa đựng ý nghĩa sâu sắc, phương thức thận trọng này, thằng nhóc đó vừa gặp Hứa Duy, đến rắm cũng không dám đánh, bức thư kia bị cô để lại trong ngăn kéo.
Không ngoài dự liệu, bức thư này cũng không ai để ý tới.
Hứa Duy tới chậm một chút, nối tiếp theo gót chân chủ nhiệm, vừa cầm bức thư thì chuông reo vào lớp, cô thuận tay nhét lại vào ngăn bàn, lấy ra sách tiếng anh.
Hôm nay giờ đọc bài đến sớm, Chung Hằng lại đến muộn, cách tan giờ đọc sách chỉ còn năm phút, cậu ấy mới vác cặp tới.
Chủ nhiệm lớp Trần Quang Huy ngay cả lời cũngchẳng muốn nói, tay chỉ ra ngoài, Chung Hằng ném cặp sách, đá văng ghế lập tức ra ngoài.
Hứa Minh Huy đạp Triệu Tắc một cước, cầm sách che mặt, hai người nhỏ giọng nói chuyện dưới mắt nhỏ của thầy Trần Quang Huy —— "Tính tình của thiếu gia vẫn không bớt đi sao."
"Không thể nào, hôm qua không phải đã dỗ dành tốt lắm rồi à, đánh bóng rổ một ngày trời, tớ cố gắng một quả cũng không đánh vào, còn cố ý để cho cậu ấy đạp hai cước, tức giận mấy đáng nhẽ ra cũng phải hết rồi chứ!"
"Sắc mặt đó không đúng rồi."
"Có phải lại cãi nhau với bố cậu ấy không?"
"Cũng có thể."
7:20 giờ đọc sách kết thúc, đến thời gian ăn sáng, rất nhiều người tới nhà ăn hoặc cổng trường học, trong phòng học vẫn còn một số bạn học, đã có người ăn sáng rồi, ngồi ở đó chăm chỉ học từ vựng, cũng có người mang theo đồ ăn tới, trong phòng học đủ loại mùi thơm.
Lâm Ưu và Tưởng Mông ra ngoài ăn mì trộn tương chiên.
Hứa Duy không đi cùng hai cô ấy.
Cô một tay ăn bánh bao, một tay lật tạp chí Lâm Ưu đem tới, ăn xong mới đi nhà vệ sinh.
Nhà này đã lâu không tiện muốn dùng nhà vệ sinh phải xuống tầng một.
Gần nhất là cách mười ban cạnh cậu thang ít người yên tĩnh, cách nhà vệ sinh cũng gần, nhưng chỗ đó không tốt lắm, đám con trai luôn thích tụ tập ở đó, lén lút hút thuốc, thành ra chỗ hành lang đó quanh năm ám đầy mùi khói. Hứa Duy đi đến khúc cua phát hiện mùi khói càng ngày càng nồng đậm, đi lên phía trước hai bước, xem xét thật kĩ, quả nhiên, đi đến đầu bậc thang là thấy đám con trai đang rít tới vui vẻ.
Cách màn khói thuốc mù mịt, Hứa Duy nhận ra trong đó có một người.
Cậu ấy gần nhất, dựa vào tường, cúi đầu thấp, tàn thuốc màu đỏ vẫn ẩn hiện nơi khoé miệng anh.
"Học sinh không tốt" Người này làm việc này rất theo thứ tự, không thiếu cái nào.
Hứa Duy đi đến bậc thang còn lại.
Mấy nam sinh hút thuốc thấy được cô, có người ngả ngớn huýt sáo.
Đây là thói quen của bọn ọo, nhìn thấy nữ sinh đẹp mắt, coi như không biết, cũng sẽ dùng phương thức này đùa giỡn một chút, đại khái là để duy trì thói lưu manh.
Hứa Duy không quay đầu, đi thẳng tới nhà vệ sinh.
Mắt thấy bóng dáng kia đi qua hành lang, không nhìn thấy nữa, các nam sinh thu tầm mắt lại.
Có người hỏi: "Nữ sinh đó học ban nào, sao chưa gặp bao giờ."
"Khá quen?"
Một người khác nghĩ nghĩ, quay đầu: "Hình như... Ở lớp mày đấy, phải không Chung Hằng?"
Chung Hằng dập đầu đập tàn thuốc, ừ một tiếng: "Ban bốn tới."
"Học giỏi nha."
Một tiếng cười xấu xa, nửa câu tiếp tới: "Mẹ nó chân thật xinh đẹp, cũng không biết mặc quần làm gì, đáng tiếc."
"Mày cởi ra cho cậu ấy."
Những người khác cười vài tiếng.
Chung Hằng nhả ra ngụm khói, lông mày nhỏ hơi nhíu lại.
Cách hai giây, anh bóp tàn thuốc, đứng thẳng lưng: "Đi."
Hứa Duy đi nhà vệ sinh xong, nơi đó đã không còn ai, mùi khói thuốc vẫn còn chưa tản đi.
Cô lại đi tới quầy bán quà vặt, mua một túi cà phê, lại mua coca-cola cho Lâm Ưu, lúc đi tới khúc cua lên tầng, bước chân hơi dừng lại.
Người này vừa mới ở kia hút thuốc, lúc này lại tựa ở bên lan can.
Cậu ấy không hút thuốc lá.
Không biết đứng đây làm cái gì.
Mặc dù đã từng ăn cơm cùng nhau, còn việc ở sân vận động hôm đó, nhưng kỳ thật không có cảm thấy quen biết chút nào.
Loại việc này đối với Hứa Duy chỉ là xã giao, không cần chào hỏi.
Cô thẳng thừng lướt qua người anh, bước chân đi nhanh hơn.
Sau lưng bỗng nhiên có giọng nói trầm thấp truyền tới: "Này."
Tác giả có lời muốn nói: đừng ngại ít a ngày mai còn có
~~~~~~~~HẾT NGOẠI TRUYỆN 5