Vừa tới nơi, chị Đàm đã nhiệt tình trò chuyện đương nhiên là không để ý tới có người ở phía sau, hơn nữa còn là một người đàn ông xa lạ.
Chị ấy cảm thấy kỳ quái, nhìn mấy lần, hỏi Hứa Duy: "Đây là..."
"À."
Hứa Duy kịp thời lấy lại tinh thần, thuận nước đẩy thuyền nói: "Anh ấy là bạn trai em, cho nên chị Đàm không cần phải giới thiệu cho em đâu."
"Trời, em thật sự có bạn trai rồi sao?" Chị Đàm cực kỳ kinh ngạc, không nhịn được dò xét Chung Hằng từ trên xuống dưới một lượt.
Hứa Duy ra hiệu cho Chung Hằng tới chào hỏi.
Ánh mắt hai người nhìn nhau một hồi, anh vẫn giữ bộ mặt thối kia, Hứa Duy dứt khoát từ bỏ, chuẩn bị ứng phó với chị Đàm vài câu rồi dẫn anh vào nhà.
Lúc này Chung Hằng đi tới, như cô mong muốn lên tiếng chào hỏi:"Chào chị".
Mặc dù ngữ khí không mấy nhiệt tình, nhưng đã đủ khiến Hứa Duy lau mắt mà nhìn.
Tính tình này, cảm xúc cho tới bây giờ không che đi hết, lúc này tuyệt đối là cho cô chút mặt mũi.
Hứa Duy không có tâm tư cùng chị Đàm hàn huyên nữa, cô muốn nhanh tìm chìa khoá kéo Chung Hằng vào phòng.
Nơi đây tầng 1 có 3 nhà đang ở, ngoại trừ Hứa Duy và chị Đàm mỗi người một nhà ra, còn có chị Trương li dị chồng mang theo con gái tới đây ở.
Phòng Hứa Duy ở là gian bên trái.
Vừa mở cửa, có một mùi hương nhàn nhạt cũ kĩ, Hứa Duy đi tới mở cửa sổ.
Trong phòng rất sạch sẽ, mặc dù là nền đất không lá gạch, nhưng rất sạch sẽ, trên tường dán giấy dán tường màu vàng nhạt, trong phòng bày biện rất đầy đủ, giường, tủ quần áo, bàn ăn cùng ghế, bên cạnh giường có một chiếc sofa không mới lắm, bên cạnh bàn ăn là tủ lạnh nhỏ màu lam.
Hứa Duy không đợi thêm nữa, cầm khăn lau ghế.
Chung Hằng đứng bện cạnh cửa một lúc, đặt ba lô xuống, cầm lấy đồ lau nhà dọn dẹp cùng cô, hai người chỉ mất mười phút đã dọn sạch bóng căn phòng nhỏ.
Hứa Duy ra ngoài lấy đầy một bình nước, đang muốn vào nhà, từ cửa sân một người đàn ông chạy vào, mang theo một rổ rau quả thịt cá, khuôn mặt tràn đầy vui vẻ xen lẫn kinh ngạc: "Em thật sự trở về sao? Anh còn tưởng là tiểu Lưu gạt anh."
Hứa Duy nhìn người vừa tới, cười cười: "Em vừa mới trở về."
" Anh biết, tiểu Lưu nói nhìn thấy em! Lần này em về quê cũng lâu quá, tất cả mọi người đoán em sẽ không trở lại nữa!" Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, tướng mạo chất phác: "Chỗ anh dư chút đồ ăn, cho em này."
Hứa Duy vội nói: "Không cần đâu ạ."
"Em khách khí cái gì." Khuôn mặt người đàn ông có chút đỏ, cười nói: "Còn lại cũng là lãng phí, em giữ lại ăn đi."
Sợ cô cự tuyệt, anh ta để đồ ăn xuống xong liền đi luôn.
Hứa Duy nhấc cái túi lên nhìn một chút, cá vẫn còn sống, rau quả cũng tươi mới, không giống đồ thừa.
Cô quay về hướng phòng mình bước đi, trông thấy Chung Hằng đứng ở cửa.
Hứa Duy sửng sốt một chút, vừa muốn mở miệng, anh đã quay đầu tiến vào.
Hứa Duy đem đồ ăn xách vào trong nhà, đổ nước vào ấm cắm phích vào, liếc Chung Hằng đang ngồi trên ghế sofa nhỏ.
Lúc vừa làm việc, anh không nói chuyện, hiện tại càng trầm mặc hơn, cúi lưng, đầu cũng cúi thấp, trong tay nắm vuốt hộp thuốc lá.
Hứa Duy nghĩ nghĩ, đi qua nói: "Vừa nãy là ông chủ Trần nhà ngay gần đây, trong nhà mở cửa hàng đồ ăn, rất nhiệt tình, mọi người ở gần đây nhất là anh ấy rất chiếu cố em."
Chung Hằng cũng không ngẩng đầu lên nói: "Người ta thích em, đương nhiên sẽ chiếu cố em."
Hứa Duy: "..."
Tới rồi, tới rồi, đây mới là mấu chốt của vấn đề!
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, anh ấy đối với loại chuyện này mẫn cảm muốn chết, khi còn đi học không ít lần vì nam sinh khác mà phụng phịu, giận dỗi cô.
Bộ dạng mười mấy tuổi lúc ấy thì thôi cũng bỏ qua đi, nhưng giờ sắp ba mươi tuổi rồi vẫn còn như này!
Hứa Duy càng nghĩ càng khổ sở, về sau già bảy tám mươi tuổi, anh tuổi già sức yếu tóc hoa râm, già rồi mà còn tiếp tục nghĩ như thế thì phải làm sao bây giờ?
Cô nói chuyện với người khác vài câu, anh đều tự nín tới chết, cái này là nghiệp chướng nha.
Nghe nói khi còn bé đã có thói quen xấu thế này.
Hứa Duy cảm thấy hơi lo lắng là do chính mình làm hư anh.
Trước kia anh nháo trò, cô sẽ lập tức dỗ dành.
Bây giờ đã qua mười mấy năm rồi, anh vẫn có tính xấu này, sợ là cũng chỉ có Triệu Tắc là không bỏ anh mà đi.
Anh tuổi trẻ lại còn có nhan sắc, làm việc gì cũng có người phục anh, chờ tới khi già rồi mà vẫn còn cái tính tình như vậy, ai sẽ quan tâm tới một ông già đã kiêu ngạo còn quất cường cứng đầu.
Hứa Duy càng nghĩ càng lo lắng.
Tật xấu này cần phải trị.
Sau một hai phút suy nghĩ nghiêm túc, Hứa Duy quyết định phải nói chuyện thẳng thắn với anh.
Cô tới gần.
Chung Hằng không mặn không nhạt nói: "Còn có người chị Đàm kia của em, cũng thật là có lòng nhiệt tình, lại còn giới thiệu người làm công tác văn hoá cho em."
Trong lỗ mũi anh hừ ra một tiếng: "Học cái sư phạm thì thành người làm công tác văn hoá, thân thể không tốt còn giới thiệu cho em, an cái gì tâm chứ."
Hứa Duy nhíu mày: "Anh bực tức làm cái gì, em có đáp ứng xem mắt anh ta không?."
"Ảnh chụp không phải là cho rồi sao?"
Hứa Duy bị chọc cho tức đến run rẩy: "Không phải là em cho, ai biết được chị ý lấy được ảnh chụp ở đâu chứ?"
Chung Hằng không nói.
Hứa Duy nhìn anh chằm chằm, bình tĩnh hỏi: "Chung Hằng, anh không tự tin sao?"
Mặt Chung Hằng cứng đờ: "Ai không tự tin rồi?"
"Vậy là anh không tin em?"
Anh dừng lại, bờ môi giật giật: "Không phải không tin em."
"Vậy sao anh gây chuyện?" Hứa Duy nói:"Anh không thể cứ tiếp tục như vậy được, kìm nén bực bội đối với thân thể của anh cũng không tốt. Chính anh ngẫm lại đi, em đi làm cơm."
Cô quyết định thử liệu pháp xem nhẹ, không chú ý tới anh.
Vừa ra tới cửa âm thanh trầm thấp kéo lại bước đi của cô: "Chính là anh khó chịu."
Cô quay đầu lại.
Chung Hằng đứng tại đó, giọng nói thấp tới cực điểm: "Đạo lý gì anh đều hiểu. Quan tâm em chiếu cố em đều là người khác, anh không ở cạnh, anh không có tư cách nổi giận."
Hứa Duy lập tức nói: "Em không phải có ý này."
"Là anh có bệnh, tính tình kém cỏi, em nấu cơm đi, không cần để ý tới anh." Một lần nữa anh ngồi lại trên ghế sofa: "Anh ngồi đây một lúc."
Hứa Duy đứng ở đó nhìn anh một hồi, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Thời gian chính xác là không còn sớm nữa, vẫn nên làm xong cơm rồi nói chuyện sau.
Ngoài sân có mấy ván gỗ dựng thành một gian Bếp, chủ thuê nhà đóng ba gian, các cô có ba hộ một hộ một gian.
Hứa Duy mổ cá, rửa sạch rau quả, tay chân lưu loát, chỉ là đầu có chút theo không kịp, hồn vía lơ lửng, nghĩ đến người trong phòng kia.
Nghĩ đi nghĩ lại lại cảm thấy có chút hối hận.
Chiều anh, dỗ anh cả một đời thì thế nào? Anh ngoại trừ tật xấu này, cái gì cũng tốt, tâm tư anh rất lớn, để một mình anh đoán mò, anh sẽ chỉ tự mình nín nhịn.
Không quan tâm đem vài món thức ăn xào nhanh cho xong, nhìn thấy nồi cơm điện đã nhảy đến nút giữ ấm, Hứa Duy rửa tay xong vào phòng.
Chung Hằng vẫn ngồi ở đó.
Hứa Duy đi tới, ngồi bên cạnh chân anh, ngẩng đầu nhìn ánh mắt của anh: "Chung Hằng?"
"Ừm." Ánh mắt của anh không trốn tránh, ngữ khí nghiêm túc: "Anh thừa nhận, anh không quen nhìn người khác có ý nghĩ gì đối với em, em không cao hứng, anh cũng không đổi được."
Hứa Duy nghe xong đã biết, anh lại suy nghĩ sai trọng điểm.
Thôi được, tùy anh vậy.
Hứa Duy nói: "Anh có thể nhìn không quen, nhưng nếu có như thế nào cũng phải nói với em."
Chung Hằng nhìn cô.
Hứa Duy lại nghiêm túc nói: "Người khác nghĩ như thế nào em không quản được, em chỉ rõ ràng chính em, tại chỗ này, không có người nào hơn được anh, có lẽ anh không tin, nhưng so với những gì anh nghĩ thì em cảm thấy em yêu anh hơn."
Chung Hằng ngẩn người, bị lời nói này nện đến làm cho choáng váng.
Lồng ngực anh nhảy loạn xạ, đầu óc mê muội lục trong trí nhớ tìm kiếm nửa ngày, mười phần xác định đây tuyệt đối là lời dỗ ngon dỗ ngọt nhất mà Hứa Duy từng nói qua.
Chung Hằng kéo cô ngồi lên trên đùi, trong lòng bàn tay nóng bỏng: "Em vừa nói cái gì? Không nghe rõ."
"..."
Hứa Duy bấu lên lưng anh một cái: "Đừng giả bộ."
Chung Hằng ôm sát cô vào lòng, bật cườirất nhẹ.
Trong lòng Hứa Duy yên lặng buông tiếng thở dài, đàn ông đúng là động vật thính giác.
Một màn khúc nhạc dạo ngắn này đã qua, hai người ở trong phòng nhỏ ăn cơm tối.
Hứa Duy đem đồ ăn còn lại bỏ vào tủ lạnh.
Căn phòng này không có nhà về sinh, cách đó không xa có một nhà vệ sinh công cộng, Hứa Duy và Chung Hằng cùng nhau đi, hai người ở cửa ra vào tách ra, tắm xong lại cùng nhau mang theo giỏ ung dung đi về.
Đi ngang qua sạp bán trái cây, Hứa Duy nói: "Muốn ăn dưa hấu không? Em mua một quả?"
Chung Hằng đáp: "Được."
Ông chủ ở sạp hoa quả là người quen, trông thấy Hứa Duy đi cùng một người đàn ông, kinh ngạc nhìn: "Đây là chồng cô sao?"
Hứa Duy một bên bỏ tiền một bên đáp: "Ừm."
Ông chủ sợ hãi thán phục: "Tốc độ của cô thật nhanh đấy, thật sự là về nhà kết hôn?"
Hứa Duy lười nhác giải thích, thuận thế gật đầu: "Đúng vậy ạ."
Chung Hằng xách túi dưa hấu đứng ở một bên, trên mặt như có gió xuân thổi tới, cười thanh nhã đến cực điểm.
Đêm nay hai người nằm trên chiếc giường nhỏ của Hứa Duy.
Bọn họ không làm, chỉ nằm nói chuyện phiếm.
Trong bóng tối, lần đầu tiên bọn họ kể về trước kia của mình.
Chung Hằng tường thuật tóm tắt lại mấy năm đại học của anh: "Không có quá nhiều ấn tượng, đại khái là hai năm trước đó rất rảnh rỗi, sau hai năm bận đến mức đầu choáng váng." Anh cuối cùng bổ sung thêm một câu:"Khi tất cả mọi người nói yêu đương, nhưng anh thì lại không."
Hứa Duy nói: "Không ai theo đuổi anh?"
Chung Hằng: "Không nhớ rõ." Anh cũng nói cho Hứa Duy biết anh từng lập nghiệp thế nào: "Hai đối tác của anh đều rất tài giỏi, ban đầu không thuê được dịa điểm, bọn họ lái xe ba gác bày bán ở cửa trường học, treo biển hành nghề tuyên truyền, bên cạnh là một bào lão bán bánh rán, hai người bọn họ mỗi ngày đều cùng bà tán gẫu, một ngày có thể được ăn hai cái bánh rán miễn phí."
Hứa Duy bị chọc cười, hỏi: "Sau đó thì sao."
"Về sau anh mượn tiền của chị anh, tranh thủ thời gian tìm địa điểm, cũng không thể ăn mãi bánh rán của bà lão đó được."
"Bao giờ thì anh rời đi?"
"Một hai năm gì đó."
Hứa Duy nói: "Em không biết là anh sẽ đi."
Chung Hằng không nói chuyện, ôm chặt cô, hỏi: "Còn em, em ở đây làm những gì? Luôn luôn ở chỗ này?"
Hứa Duy nói: "Không phải, đã đổi qua nhiều phòng rồi, cũng liên tục đổi công việc khác nhau."
"Làm việc gì?"
"Từng làm ở tiệm hoa, cũng từng làm qua hậu cần của một công ty, về sau công ty đó đóng cửa, em tới một cửa hàng khác, sau đó còn đổi qua một số việc khác"
Cô không nói rõ chi tiết, Chung Hằng cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Trầm mặc một hồi lâu, anh thấp giọng nói: "Trở về thì lập tức đi đăng ký kết hôn."
"Vâng."
~~~~~~~~~HẾT CHƯƠNG 43.
Tác giả có lời muốn nói: chương tiếp theo ta ban đêm sẽ viết không có viết xong liền ngày mai buổi sáng tiếp lấy viết giữa trưa nhất định là có dù sao sẽ không chậm trễ trời tối ngày mai hẳn là có đổi mới