1930

Chương 13: Chương 13




CHƯƠNG 13

.

.

“Anh hai ơi, anh khỏe nhiều chưa?” Phạm Văn Hinh ngồi xuống bên giường của Phạm Văn Cổ cười hỏi.

Phạm Văn Cổ vẫn đang đọc nốt quyển sách. Anh lật sang trang khác, cười đáp: “Anh khỏe hơn rồi, em đừng về nhà rồi làm to chuyện ra đấy.”

“Anh…” Phạm Văn Hinh kéo một góc chăn của anh, nhẹ giọng hoi: “Có phải anh bị Cao gia ca ca nhốt lại trong này rồi không?”

Phạm Văn Cổ nghe vậy thì ngước lên cười với cô. Anh đặt quyển sách trong tay xuống, nhéo nhẹ đỉnh mũi Phạm Văn Hinh. “Em nghe đồn bậy bạ ở đâu đó?”

“Không phải mà…” Phạm Văn Hinh phụng phịu: “Em thấy ngoài hành lang có tới hai mươi bảo vệ, lúc em vừa đến thì họ nhìn em chòng chọc hết lần này tới lần khác, giống như sợ em mang cái gì đó không nên mang vào trong vậy. Rồi cả khi Cao Tiến đại ca đi rồi, họ cũng vẫn như thế.”

“Không có đâu, em đừng đoán mò!” Phạm Văn Cổ cười nhẹ, nói rồi thì lại tiếp tục chăm chú đọc sách.

Phạm Văn Hinh dựa vào người anh, vươn tay ra chộp lấy quyển sách trong tay anh: “Anh hai ơi, em nói chuyện này với anh một chút!”

“Thôi được!” Phạm Văn Cổ cười gượng, anh ngồi thẳng người dậy, nghiêm chỉn nhìn Phạm Văn Hinh.

Cô do dự thật lâu rồi mới nói: “Anh hai, anh đừng tranh giành với Cao gia ca ca nữa được không anh?” Cô cúi gằm đầu xoa nắn ngón tay mình, nói: “Em nghĩ Cao gia ca ca cũng có nhiều điều để trong lòng lắm… Người ta ai cũng nói anh đang tranh giành vị trí lão đại Hồng Bang với anh ấy.”

“Em gặp thiếu gia khi nào vậy?” Phạm Văn Cổ ôn tồn hỏi.

“Là mấy ngày trước đó, anh ấy mời em xem phim. Lần trước nữa, em mời anh ấy nhưng anh ấy không có thời gian. Cho nên mấy hôm trước anh ấy mời em đi xem lại.”

Cô thấy Phạm Văn Cổ chỉ nhìn mãi ra ngoài cửa sổ, thật lâu sau anh vẫn giữ im lặng thì giận dỗi.

“Anh hai, xưa nay anh rất mạnh, ai cũng biết hết! Nhưng anh không nên tranh giành với Cao gia ca ca! Anh không nghĩ lại sao, nếu năm xưa không phải Cao gia ca ca cho anh ba đồng đại dương, mẹ đã mất từ lâu, em cũng bệnh đến chết rồi! Huống hồ vị trí long đầu lão đại của Hồng Bang vốn là của Cao gia ca ca mà!”

Phạm Văn Cổ thở ra nhẹ hẫng. Anh nắm lấy tay em gái rồi cười: “Em đừng giận vậy nữa. Anh hai hứa với em, một ngày nào đó anh hai sẽ rời khỏi Hồng Bang vĩnh viễn… không bao giờ… quay về nữa.”

Đôi mắt Phạm Văn Hinh sáng lên, cô ôm choàng lấy cổ anh hai, làm nũng: “Anh hai hứa rồi là phải giữ lời nha!”

Trong mắt Phạm Văn Cổ, có cái gì đó trong suốt chợt trào lên trong tích tắc rồi chìm xuống, rồi thì anh ngẩng lên mỉm cười: “Dĩ nhiên anh nói thật rồi… anh sẽ không… về đây nữa!”

“Thiếu gia!” Từ ngoài cửa, Cao Tiến thấp giọng kêu lên.

Phạm Văn Hinh sợ đến nỗi giật mình ngồi dậy, vuốt phẳng lại áo quần trên người cô. Cao Kính đã đẩy cửa vào trong.

“Tiểu Hinh, em đến đây lúc nào?” Cao Kính cười hỏi.

Phạm Văn Cổ nghe thấy hai người họ nói cười với nhau. Lẳng lặng, anh trở thành một người ngoài cuộc.

“Cao gia ca ca, em nghe nói hôm nay có một bộ phim mới, chúng ta đi xem đi!” Phạm Văn Hinh thấy Cao Kính chỉ cười mà không lên tiếng thì năn nỉ: “Đi mà, đi mà, chúng ta dẫn anh hai em đi cùng với!”

Cao Kính lướt mắt nhìn sang Phạm Văn Cổ, rồi hờ hững nói: “Cũng phải chờ xem người ta có đồng ý hay không đã!”

Phạm Văn Cổ thoáng ngẩn người đờ ra. Anh còn chưa mở miệng, Phạm Văn Hinh đã kéo anh, cười tươi: “Anh hai em thích nhất là xem phim đó, nhưng trước giờ anh ấy bận quá không đi được.”

Phạm Văn Cổ nhìn cô quả quyết mặc áo khoác vào, anh đành không thể làm gì khác ngoài cũng khoác thêm áo ngoài, bước xuống giường. Cao Kính quay đi gọi Cao Tiến chuẩn bị xe. Cậu nghe thấy một tiếng ho nhỏ của Phạm Văn Cổ, ngay lập tức hỏi anh: “Còn ho sao? Uống thuốc chưa?”

Cậu ta chỉ hỏi một câu loáng thoáng, vậy mà toàn bộ khuôn mặt anh đã ửng đỏ, thật lâu về sau anh mới thì thầm: “Đỡ hơn rồi, không còn ho nữa.”

Trên đường đi, khuôn mặt Phạm Văn Hinh tươi tắn, cô hớn hở huyên thuyên mải miết. Phạm Văn Cổ hầu như không nói. Cao Kính cũng chỉ thỉnh thoảng mỉm cười đáp lại cô mấy câu. Cậu ta và anh cũng nhiều năm rồi mới có thể ở gần nhau yên tĩnh như vậy. Thảng hoặc, khi ánh mắt chạm nhau, có gì đó trở nên ngập ngừng.

.

.

.

.

Đêm xuống, khi làm tình, họ dùng cạn tất cả những gì có thể để không phải nhìn vào ánh mắt của nhau. Nhưng thật rõ ràng, Cao Kính vẫn phát giác ra được rằng anh nhiệt tình hơn nhiều so với trong quá khứ. Những năm ở nước ngoài, cậu từng có nhiều bạn tình, mỗi người một kiểu. Cho nên những gì Phạm Văn Cổ làm được trên giường so với cậu ta vẫn còn non nớt. Cao Kính thưởng thức thật cẩn thận những nơi anh yếu ớt nhất, những lần anh đỏ mặt vùng vẫy, những khi anh dùng hết sức để đè nến âm thanh rên rỉ chực chờ thoát ra. Nhưng anh càng đè nén, Cao Kính càng ra sức để mơn trớn vỗ về. Dường như cậu đang dồn hết tâm trí để chờ đến khoảnh khắc khi anh không thể nào cầm cự nữa. Khi thấy ánh mắt anh càng lúc càng mê man, còn lý trí dần dần rã rời dưới bàn tay phiêu bạt của cậu, Cao Kính mới bắt đầu vùi xuống và lấp đầy dục vọng của chính bản thân mình.

Dưới trăng, trên tấm lưng trần trụi của Phạm Văn Cổ rải rác bầm những vết răng nhỏ. Cao Kính áp người cậu lên trên anh, gối đầu lên gờ hông của anh, còn hai tay vòng quanh cơ thể anh. Trong những đêm như vậy, trên khuôn mặt họ hiển hiện một sự im vắng khác lạ vô cùng.

.

.

________________________________________

Chú thích

[1] Nguyên văn: Thập lý dương tràng (十里洋场)

[2] Trích từ khúc “Du Viên Kinh Mộng” trong vở kinh kịch Mẫu Đơn Đình.

Mọi người hẳn đang thắc mắc vì sao lần này chú thích sơ sài vậy. Ừ là vì mình để dành cho bài viết kế tiếp. :”)

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.