1988 Tôi Muốn Nói Chuyện Với Thế Giới

Chương 17: Chương 17




Na Na bảo: Bọn chúng không thu hơn ba trăm nhưng giữ của em mười tệ để gọi xe về.

Tôi hỏi: Không phải chuyện đó, là cái yêu cầu khác chúng đưa ra ấy.

Na Na bảo: Thì em đành phải phục vụ từng thằng thôi, nhưng em yêu cầu là từng thằng một, hơn nữa những người khác phải đứng ngoài xe đợi đến lượt. Đằng nào thì em cũng làm cái nghề này rồi, thêm một tên thì cũng chẳng nhiều lên, ít một kẻ thì cũng chẳng ít đi, chí ít là cũng không bị phạt nữa.

Tôi trầm tư không nói gì.

Na Na bảo: Sau này em nghĩ, em cũng nên giống bọn chúng, cũng phải có cái máy ghi âm cất ở trong túi, nếu gặp chuyện gì thì ghi lại, sau đó báo lên những đơn vị có liên quan, ít nhất thì bọn chúng cũng mất việc, đây gọi là tự bảo vệ quyền lợi của mình. Hôm đó em đau lòng lắm, tất nhiên, cơ thể em cũng đau nữa, nhưng cái chính là đau chân. Sớm biết thế em đã không đi đường đó, xôi bỏng hỏng không cả. Nhưng nửa tháng sau, em cũng tậu được một chiếc bút ghi âm.

Tôi nhìn cô ấy vẻ rất đỗi kinh ngạc, nói: Em được đó, dám nghĩ dám làm, thế sau đó em có thành công không?

Mặt Na Na tối sầm lại, nói: Sau đó thất bại, cái bọn lần trước bắt em chỉ là bọn dân phòng, sau này em gặp cảnh sát, không có thương lượng gì hết. Hơn nữa bọn họ còn khám người em lôi ra cái máy ghi âm. Đang đúng thời điểm chính phủ có chính sách khoan hồng, những gái mại dâm khác chỉ bị bắt một ngày sau được thả ra, còn em bị giam những ba ngày.

Tôi hỏi cô ấy: Tại sao?

Na Na bảo: Bởi vì họ nói có thể em không chỉ là gái mại dâm, em còn ghi âm cả những cuộc đối thoại với khách hàng của mình, để sau đó tống tiền họ. Lúc ấy em tức lắm, mới bảo rằng, tại sao các anh có thể tưởng tượng ra tôi xấu xa như thế, tôi luôn luôn cố gắng chu đáo để vui lòng khách đến, vừa lòng khách đi. Sao tôi lại có thể dọa dẫm họ cơ chứ? Tại sao các anh lại dám sỉ nhục tôi? Sau đó em phản ánh về vụ đã bị đội phòng chống tội phạm dọa dẫm cưỡng dâm em ra sao.

Tôi hỏi tiếp: Sau đó thế nào?

Na Na bảo: họ ghi lại lời khai của em, nhưng em nói ít nhất cũng phải đến một nghìn chữ, thấy họ ghi lại có mấy chục chữ thôi, theo em nghĩ thì họ cũng chẳng hơi đâu đi điều tra làm gì, họ nói: Không có bằng chứng, nhưng có vẻ nhìn em cũng không giống kẻ hay nói dối, tuy nhiên em vẫn phải ở lại thêm hai ngày nữa để điều tra, sau khi xác định được em không có hành vi dọa dẫm tống tiền thì mới được thả. Xui xẻo chết đi được. Đây, chính là chiếc bút ghi âm này.

Na Na lục lọi trong túi tìm kiếm một hồi lâu, mới thấy chiếc bút ghi âm kia. Khua khua chiếc bút trước mặt tôi, rồi nói: Chính nó đây, nhưng bây giờ em cũng chẳng dùng đến nó nữa, em thích nhất có một cái máy ảnh, để ghi lại khoảnh khắc của thời gian, thấy con em lớn lên từng ngày. Có điều bây giờ sinh được nó ra và nuôi nó khôn lớn đã là giỏi lắm rồi. Còn cái bút ghi âm đó, sau này em sẽ dùng nó để hát. Em sẽ ghi lại tất cả những bài mà em hát. Nhưng em hát cũng chẳng hay lắm, không thể so sánh được với các ngôi sao ca nhạc, nhưng vẫn hay hơn mấy chị em cùng chỗ làm nhiều. Cái bút này em tặng anh, anh giữ gìn nó nhé, em cất nó trong hộp tay vịn này nhé, em đi đây, em đi đặt phòng đây.

Tôi nói: Em đi đi.

Na Na mở cửa xe, bỗng chốc quay người lại, nhìn tôi lưu luyến.

Tôi xua xua tay, nói: Mau đi đi.

Na Na xoay mạnh người một cách dứt khoát, bước nhanh về phía cửa khách sạn.

Tôi gọi giật lại: Đợi chút.

Na Na quay đầu lại, có vẻ hơi căng thẳng hỏi tôi: Sao vậy?

Tôi hỏi: Vừa rồi tại sao em khóc? Em cứ nói mãi mà chưa giải thích gì cả.

Na Na đáp: À, không có gì, em cảm thấy anh thật tốt, khi khách muốn quan hệ với em, đều thuê mấy phòng tồi tàn rách nát, còn anh không đòi hỏi em gì cả, nhưng lại đưa em đến nơi tốt thế này. Còn cho em đồ ăn ngon, cho em ngồi trong xe lâu như thế, nghe em nói bao nhiêu điều, cũng đã nhiều năm lắm rồi, chưa có người đàn ông nào nghe em nói quá năm câu, có điều em hiểu, em hiểu em là cái gì, anh yên tâm đi, cảm ơn anh, xin lỗi anh.

Tôi bảo: Đừng nghĩ nhiều nữa, chủ yếu là anh cũng muốn ngủ ngon hơn chút thôi, mau đi đi.

Ánh mắt tôi mãi dõi theo bóng hình cô ấy, Na Na quay đầu lại mấy lần liền, nhưng tôi nghĩ cô ấy có lẽ không biết là tôi đang nhìn theo. Tôi bất giác cảm thấy đau lòng, Na Na bước lên bậc tam cấp, lại quay đầu dõi mắt nhìn tôi, dừng lại mấy giây, rồi từ từ đi vào sảnh chính của khách sạn, cho đến khi tôi hoàn toàn không còn nhìn thấy bóng dáng của cô ấy nữa. Tôi đạp chân côn của 1988, kéo cần số, nhìn theo phía bóng dáng vừa đi khuất, khẽ thầm thì: Tạm biệt.

Khoảnh khắc Na Na quay đầu bước đi, tôi không phân biệt được đây là cảm giác được giải thoát hay không nỡ rời xa, tôi nghĩ, đối với một nam một nữ không yêu nhau, bước chung trong một cuộc hành trình, mãi mãi chẳng có ý nghĩa gì cả, cuộc sống của cô ấy khó khăn, tôi vui lòng vươn tay giúp đỡ, nhưng lại không muốn bước vào cuộc sống ấy. Tôi có mục đích của riêng tôi, cô ấy có con đường dành riêng cho cô ấy, chúng tôi ở cạnh nhau, chẳng ai đi được đến đích của mình. Cô ấy lúc này đang đứng ở tiền sảnh hỏi lễ tân có còn phòng hay không, không biết cô ấy sẽ đặt cho chúng tôi một phòng giường đôi hay là phòng tiêu chuẩn, có điều đáng tiếc là tôi đã lên đường rồi.

Đó là một ngày dài lê thê, và tôi đã mệt mỏi lắm rồi. Tôi cứ tiếp tục lái xe qua mấy trạm cột đèn đường, có lẽ phải hai ba trăm mét gì đó, thì trông thấy một giao lộ, tôi vốn định nằm trong 1988 ngả lưng một đêm, coi như là để cứu vãn lại một chút sau những tổn thất kinh tế vừa rồi, nhưng khi tôi giở bản đồ ra xem, chỗ này cách nơi tôi muốn đến còn rất xa. Có lẽ tôi phải chạy lên đường cao tốc, chứ không phải chạy trên đường quốc lộ lúc đi lúc dừng thế này, nhưng điều khiến tôi lo lắng là 1988 sẽ không thế kiên trì chạy trên đường cao tốc với quãng đường xa như thế được, dẫu sao thủ tục giấy tờ xe cũng đang gặp vấn đề, nếu chẳng may gặp công an trên đường cao tốc, thì ngay đến một nơi luồn lách cũng không có. Những con đường hỗn độn lại là nơi an toàn nhất. 1988 giống như những người xung quanh tôi, đường quốc lộ giống như thế giới phức tạp này, ở một nơi càng không có trật tự, tôi càng có cảm giác an toàn. Cái giá của cảm giác an toàn này chính là bạn phải luôn tập trung tinh thần, nếu không bạn sẽ bị những phương tiện giao thông khổng lồ nghiền nát. Tôi đã mệt nhoài cả người rồi, cho dù là một nơi như thế nào đi chăng nữa, điều tôi muốn nhất là được nằm trên giường.

Tôi rẽ sang bên phải ngã tư, nhìn thấy nhà nghỉ Khải Hoàn. Tôi bây giờ đã bị hoa mắt với tất cả những gì sáng đèn trên thế giới này, tôi cũng chẳng còn nhớ tôi đã làm thế nào để vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa lái xe đến cái nhà nghỉ này, thậm chí tôi còn chẳng phân biệt được rõ sự khác biệt của chữ hoàn[13] và chữ lữ là ở đâu nữa. Có điều việc đó cũng bình thường, hồi còn đi học, tôi luôn viết nhầm hai chữ ấu và chữ ảo[14]. Tôi tin rằng bất cứ người nào khải hoàn trở về sẽ đều không ở chỗ này. Tôi chọn nó là vì thực lòng tôi kiệt sức rồi, hơn nữa nó có vẻ cũng khá rẻ, chỉ cần bỏ ra khoảng 100 tệ là có thể ở được một đêm. Tôi đặt cọc tiền, lấy chùm chìa khóa ở quầy lễ tân, lên phòng 8301. Tôi vô cùng ghét cái ký tự này. Lần đầu tiên đi vào thành phố tìm bạn gái mình, cô ấy ở trong khách sạn đợi tôi, khi ấy tôi giống như được bàn tay của thần tiên kéo ra khỏi sa mạc hoang vu hẻo lánh, tôi bị lầu cao gác tía bốn phía làm cho choáng váng. Đến khách sạn, bạn gái bảo, em ở phòng 8202, khi ấy tôi hoảng hốt hỏi: Ôi chao, tầng 82 hả? Bạn gái cười nói: Đồ ngốc, trên thế giới này làm gì đã có khách sạn 82 tầng.

[13] Hoàn (旋) trong khải hoàn và chữ lữ (旅) trong lữ điếm ( nhà nghỉ, khách sạn).

[14] Ấu (幼) và chữ ảo (幻).

Sau này, tôi ở cùng một cô gái khác trong tòa nhà 86 tầng, cứ như đang phiêu diêu trên mây vậy.

Tôi thầm nghĩ đám bạn đã mất của mình có lẽ cũng đang phiêu diêu ở độ cao như thế này, không thể cao hơn được, bởi vì chúng nó đều hơi bị cận thị.

Tôi nằm lên chiếc giường trong căn phòng số 8301, thả lỏng cơ thể. Chiếc đệm rẻ tiền này sao mà trông quen quá, trong suốt quãng thời gian của cuộc đời mình, trên những chiếc đệm cứng cứng mềm mềm như thế này, những cô gái ấy, khi thì ngủ trong lòng tôi, lúc lại xoay qua chuyển lại. Tôi còn nhớ mình đã từng khuyên nhủ một cô gái muốn tự tử, đó là một cô gái đẹp, nhưng nguyên nhân mà cô ấy muốn từ bỏ cuộc sống chính là vì cảm thấy mọi người đều chỉ để ý đến nhan sắc của cô ấy mà thôi. Thế nhưng, cô ấy muốn để người khác biết mình đâu phải chỉ có mỗi nhan sắc, nên cô ấy luôn muộn phiền. Đến hôm nay tôi đã hiểu ra, chắc chắn cô ấy không thể chết được, có đưa cho cô ấy tất cả dụng cụ có thể tự sát cũng vô dụng, cô ấy chỉ tỏ ra như vậy để làm tăng thêm sự kiêu hãnh và vẻ đẹp của mình mà thôi. Cô ấy bảo, cuộc sống này giống như một cái động không đáy đang không ngừng nhấn chìm cô ấy xuống, và cô ấy không muốn sống nữa.

Tôi còn đang mắt nhắm mắt mở vì ngái ngủ, vỗ về an ủi: Em yêu à, cuộc sống đâu phải vực sâu, nó là bình nguyên bằng phẳng em từng đi qua và là núi cao vời vợi nơi em muốn đi tới, nó giống như mỗi chiếc giường mà ta đã từng ngủ lại, em không bao giờ rơi xuống được, nếu em cảm thấy nó võng xuống, là bởi tại sức hút, nó tuyệt đối không bao giờ đẩy em xuống vực sâu, nó chỉ muốn để em nằm xuống, nghe những âm thanh của nó, khi em đã nghỉ ngơi và nghe đủ rồi, em có thể đứng dậy bất cứ lúc nào được. Em hiểu chứ.

Cô ấy nói với tôi: Em hiểu rồi.

Khi đó tôi cảm thấy tự hào lắm bởi vì bản thân tôi cũng không hiểu là mình đang nói gì. Nghĩ lại, chỉ là chúng ta đều không biết đến những vất vả khổ cực quanh mình, mới ngồi cảm thán một cách cải lương như thế. Cuộc sống bản thân nó chính là vực sâu. Tôi nhớ lại ngày xưa, không phải là những say mê của tôi với quá khứ, cũng không phải là nỗi thất vọng của tôi với hiện tại, mà chứng tỏ rằng tôi càng ngày càng sống khép kín, trời ạ, hôm đó nằm trên giường, đáng nhẽ cô bạn gái muốn tự sát đó phải là người khuyên nhủ tôi mới đúng, chúng ta thường bị những nỗi u sầu giả dối đánh lừa, cũng giống như một vài người tôi đã gặp, luôn khuyên nhủ người khác, nhưng bản thân mới chính là người muốn tự sát. May mà tôi không thể tự sát, bởi vì tôi luôn tin chắc rằng thế giới này giống như một bức tường kiên cố, và chúng ta giống như loài mèo cào những móng vuốt lên tường, tôi nhất định phải ghi lại dấu vết trên bức tường đó để không giẫm lại chính những bước chân của mình.

Tôi nằm trong căn phòng số 8301, mơ mơ màng màng, sao cứ cảm thấy căn phòng này thiếu thiếu gì đó, tôi không định nói là phụ nữ, nhưng một căn phòng trong nhà nghỉ như thế này, chắc chắn đang thiếu một thứ gì đó. Cảm thấy toàn thân bứt rứt khó chịu, tôi bật dậy tìm kiếm, vẫn không hiểu tại sao, tôi lại nằm xuống giường, bỗng nhiên phát hiện ra chiếc kệ ti vi trước mặt có đặt một cái đài radio cát sét. Tôi hoàn toàn có thể lý giải được những kiểu kết hợp giữa nhà khách và khách sạn rẻ tiền như thế này thì không có ti vi, nhưng tôi hoàn toàn không thể lý giải nổi tại sao lại đặt cái radio tại một vị trí xa xôi như thế, tôi cầm lấy chiếc đài đặt ngay cạnh đầu giường, cắm vào ổ điện rồi, dò kênh phát thanh, may mà tôi không còn dò ra bất kỳ một kênh đài địch nào nữa, tất cả các kênh dò được đều là của ta cả. Chiếc đài cát sét báu vật thuở bé của tôi đã được trả lại hai tuần sau đó, duy nhất một sự khác biệt là mấy kênh đài địch đều đã bị khóa, tôi không bao giờ còn cơ hội nghe lại đôi chút chương trình đó nữa, như thế sẽ ngăn chặn triệt để hiểm họa rằng cái tai của tôi sẽ rơi vào tay địch.

Trong khoảng thời gian tiểu học, chỉ có hai chuyện xảy ra khiến tôi thật sự không cầm được nước mắt, đầu tiên là cái chết của anh Đinh Đinh, thứ hai là lần tôi được đeo khăn quàng đỏ. Tất nhiên, rơi những giọt nước mắt giống nhau thì quả thật là kỳ lạ làm sao. Ngày tôi được đeo khăn quàng đỏ, chị học sinh lớp trên bảo: Em à, bây giờ em đã là đội viên đội thiếu niên tiền phong rồi, em biết không, khăn quàng đỏ được nhuộm nên từ dòng máu đỏ của các anh hùng liệt sỹ đó. Tôi đã biến câu so sánh này trở thành câu trần thuật trong các tưởng tượng của mình rằng: Trong xưởng sản xuất khăn quàng đỏ, ngày nào cũng phải dùng máu nhuộm lên những chiếc khăn quàng cho chúng tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.