2013

Chương 20: Chương 20




#19. Định cư…

Trương Dân lấy kim tiêm ra, hơ nó qua đèn cồn để sát trùng, rồi chích vào bả vai một đàn em.

“Cảm ơn anh Dân.” – Người nọ tên Vương Thuật, đi theo Trương Dân huấn luyện mấy bữa nay, sau vài buổi vác súng tập bắn thì bả vai tê buốt không nhấc nổi, Trương Dân đành phải tới kiểm tra cho cậu ta.

Thân là đội trưởng, còn phải đi chăm lo sức khỏe cho đội viên, tính cách Trương Dân vốn hòa nhã nên mấy cậu đàn em đều rất mến anh, nếu so với Mông Phong mặt mày hằm hằm suốt ngày, thì nhiều người thích đi làm thân với anh đội trưởng kiêm tay súng cừ khôi Trương Dân hơn.

Vương Thuật đương nằm sấp trên giường, Trương Dân cầm ống tiêm chích vào.

“Khách sáo làm gì.” – Trương Dân bắt chuyện – “Có quen bạn gái chưa?”

Vương Thuật năm nay mới hai mươi, khuôn mặt còn chưa hết vẻ non nớt mà đã hùa theo đám du hồn các đãng càn quấy phá phách, cậu ta thuận miệng cười bảo: “Anh Dân đừng có chọc em, lúc này còn quen bạn gái gì chớ?”

Trương Dân liền cười: “Tạ Phong Hoa cũng xinh lắm, nghe đồn trong anh em tụi mình, có mấy chàng thích cô nàng ấy đấy?”

Vương Thuật mặt đỏ lừ, hé lời: “Nhóc a Văn thích Tạ Phong Hoa đó, a Văn bô trai nhất làng rồi, bọn em làm gì có cửa.”

Trương Dân tò mò: “A Văn? Văn Thư Ca hả?”

Vương Thuật gật đầu: “Thằng đấy có nhiều gái theo lắm nhé, mà cái bản mặt cứ đơ ra.”

Trương Dân lại hỏi: “Còn anh Sâm? Cũng không bồ bịch gì à?”

“Có chứ.” – Vương Thuật rỉ tai – “Vợ của anh Sâm họ Kiều, hồi trước tụi em gọi chị ấy là tiểu Kiều, vì chị không cho gọi là chị Đại, bảo là quá xa lạ.”

Trương Dân thản nhiên tiếp: “Tiểu Kiều à, về sau thì sao?”

Vương Thuật nói: “Vì người quá đông, xe lại thiếu chỗ, không thể mang phụ nữ theo cùng, chị tiểu Kiều làm gương dẫn đầu bước xuống xe. Mấy cô nhóm tiểu Quỳ lén núp trong tấm bạt đằng trước nên mới trốn theo được… Ối! Anh Dân nhẹ tay chút! Đau!!”

Trương Dân ngừng tay, trầm giọng: “Đúng là …. Đúng là cái loại…”

Trương Dân thở hắt ra, lần lượt gom kim tiêm cất vào, đoạn dặn dò: “Ngủ một giấc cho ngon vào, tháng sau có nhiệm vụ rồi, đừng có hở ra là nghĩ tới đàn bà mà ‘bắn súng’, anh nghi chú mày ‘quay tay’ quá độ nên tay phải mới tê liệt luôn đấy.”

Vương Thuật phá lên cười ha hả, Trương Dân thu dọn đồ đạc rồi đi khỏi.

Gần cuối tháng mười, nhiệt độ không khí chớp mắt lại giảm xuống, gió mùa Tây Bắc quét mạnh, điện lực dồi dào là việc tốt, nhưng cho dù có điện chăng nữa thì nhóm người tị nạn chỗ này cũng chả dùng vào việc gì.

Phần lớn công dụng của điện năng chỉ là cung cấp chiếu sáng, còn lại đều nạp bình ắc quy, TV thì không cách nào thu sóng được, Lưu Nghiễn tìm dây mắc ăng ten, lần lượt điều chỉnh hết lần này tới lần khác, mà tất cả mọi kênh đều mờ căm.

Không riêng gì TV, ngay cả đài radio cũng đứt sóng hoàn toàn, không có lấy một tần số nào truyền ra chút thanh âm.

Nhiệm vụ mỗi ngày của Quyết Minh là ngồi quay kim dò sóng của radio, ngó hệt như người bị tự kỷ vậy, hết xoay kim tít sang trái rồi lại vặn ngược sang phải. Nếu Trương Dân không tìm nhóc trò chuyện, Quyết Minh thật sự có thể ngồi vọc radio như thế nguyên cả ngày.

Có câu đúng người đúng việc, Lưu Nghiễn không thể không phục, người từng học quản trị quả đúng là chuyên nghiệp. Hồ Giác hầu như phát huy hết khả năng của từng người, mục sư và Tạ Phong Hoa đi dạy học, phụ nữ may vá giặt giũ, dọn dẹp phòng ở. Buổi sáng thì huấn luyện bắn súng và rèn luyện thể lực, buổi chiều tập bóng rổ, đến chạng vạng có thể hoạt động tự do, thỉnh thoảng còn lập ra các buổi diễn thuyết cho Lâm Mộc Sâm, cách tầm ba đến năm ngày, trước buổi cơm chiều lại để Lâm Mộc Sâm đứng ra diễn thuyết một lần.

Bày tỏ cảm xúc, trau dồi tình cảm, rồi giảng giải vài ba thứ gì đó, cứ lặp đi lặp lại hòng khích lệ những thành viên trong đội tị nạn của gã.

Tuần đầu trong tháng mười một, lần hành động chính thức đầu tiên được phát động. Vì để nghiệm thu thành quả, Mông Phong và Trương Dân mỗi người mang theo một đội, mỗi đội gồm mười tám gã đàn ông, đi tới thôn nhỏ cách đây hai mươi dặm tìm kiếm vật tư.

Hồ Giác cũng theo xe xuất phát, Lâm Mộc Sâm mưu đồ để anh ta tới hỗ trợ kiêm giám sát mọi việc.

Hồ Giác vừa lên xe liền được mục kiến tận mắt bản lĩnh của Lưu Nghiễn. Lưu Nghiễn chế lại tất cả những thứ có thể chế, cậu dùng bốn chiếc xe tải cỡ nhỏ và chiếc máy xúc gắn ở đầu, cùng với nửa thùng container tạo thành xe bọc thép chuyên dụng vận binh tiên phong, chở cả bọn nghênh ngang nghiền bẹp lối vào ở phía Tây Bắc thôn, rầm rầm ủi sập từng đống.

“Go go go!!” – Mông Phong hăng hái dẫn đầu nhảy xuống, trợ thủ của hắn bữa nay là chàng cảnh sát Đặng Trường Hà.

“Muốn cược nữa không?” – Trương Dân hồ hởi hỏi, trợ thủ của anh chính là tay đàn em giang hồ từng tuyên bố muốn giết Lưu Nghiễn – Văn Thư Ca.

“Cược chớ!” – Mông Phong sảng khoái – “Một gói thuốc lá! Xem bên nào giết được nhiều hơn! Kết thúc rồi đếm!”

Đảm nhận làm phó đội trưởng là một chức vụ đầy chán nản và tuyệt vọng, bởi Lâm Mộc Sâm đã đặt ra một quy củ, nếu đội trưởng hy sinh thì phó đội trưởng có thể lên thay, mà muốn Mông Phong và Trương Dân hy sinh, khả năng duy nhất chỉ có thể chờ cho hai gã quái vật đó chết già mà thôi. (tai họa di ngàn năm =)))

Lính không chính quy trải qua gần ba tháng huấn luyện, rốt cuộc đã có thể triển khai đợt hành động đầu tiên, mục tiêu của bọn họ là xâm nhập cái thôn nhỏ chưa tới năm hecta này, giết chết tất cả bọn zombie trong thôn, hốt về tất tần tật những gì có thể ăn được, bất kể thứ còn sống hay đã chết.

“Có gì còn sống không?” – Quyết Minh ngồi ở ghế phó lái, rất là tò mò.

Hồ Giác dóng mắt nhìn ra cửa sổ xe: “Có, ví dụ bầy gia súc như trâu, dê gì đó bị sổng ra ngoài tìm cỏ ăn.”

Lưu Nghiễn bỗng hỏi: “Hồ Giác, trước khi xuất phát Lâm Mộc Sâm nói gì vậy?”

Hồ Giác đáp: “Gã bảo tôi phụ trách giải quyết tốt những hậu quả phát sinh, nếu có người bị lây nhiễm phải xử tại chỗ. Quyết Minh, nhóc có muốn thử lái xe không?”

Nửa tiếng sau khi tiểu đội rời khỏi, thứ quái vật lớn bị Lưu Nghiễn chế lại giống như xe thiết giáp vươn cao cần cẩu trước, ầm ầm nghiền sập hai nhà dân, cán phẳng ngôi nhà cùng với lũ zombie núp bên trong ra bã.

“Véo-!!!” – Quyết Minh cầm vô lăng xoay tít tông loạn xạ, vừa tông lại vừa lồng tiếng, chiếc xe này là thành quả tụ hợp công lực cả đời của Lưu Nghiễn, mình đồng da sắt, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Nó đã muốn nghiền nát hơn phân nửa phía Nam cái thôn.

“Được rồi được rồi, trả chỗ cho anh nào.” – Lưu Nghiễn cười bảo – “Suýt chút là nhóc cán chết một con trâu rồi… Ngó xem, có con chó đang sủa nhóc kìa.”

Quyết Minh cho dừng xe, mới hỏi: “Có nuôi được không anh?”

Lưu Nghiễn chau mày, đoạn cậu đáp: “Tốt nhất không nên… hoặc có thể đưa cho Lâm Mộc Sâm nuôi một thời gian, anh chỉ sợ trên người động vật cũng có virus, lỡ đâu bị lây thì chết dở. Hồ Giác, mong là đợt này không có ai bị lây nhiễm, bằng không anh lại phải bắn giết.”

“Tôi sẽ không giết người nữa.” – Hồ Giác nói – “Buổi tối hôm đó tôi nổ súng… tôi… suốt cả đêm không thể chợp mắt nổi, trước mặt luôn hiện ra khuôn mặt của người kia, tôi thậm chí còn không biết tên cậu ta là gì… Lúc đó tôi chẳng suy nghĩ gì cả, nhưng bắn xong rồi mới hối hận… Người kia nằm bất động trên đất, máu dần dần tuôn ra, tôi… nguyên buổi tối, trong đầu cứ lặp đi lặp lại mỗi hình ảnh đó…”

Lưu Nghiễn chỉ lẳng lặng nhìn anh ta, không thêm lời nào.

“Cậu ta là Dương Thanh Hòa.” – Lưu Nghiễn mở miệng.

Hồ Giác gật đầu, rồi đáp: “Tôi sẽ ghi nhớ cái tên này. Nhưng cậu không sợ rằng… bọn Mông Phong, cũng sẽ biến thành như vậy hay sao?”

Lưu Nghiễn nói: “Anh đang sợ là, một khi đã có lần đầu, giết một người, rồi người tiếp theo, ngày càng giết nhiều người hơn, đúng không? Nỗi sợ hãi đó cuối cùng biến người ta thành một kẻ máu lạnh coi thường mạng sống, vài người, vài chục người, thậm chí vài trăm người, đều thờ ơ chai sạn. Khi Lâm Mộc Sâm bảo tôi giết đồng đội bị lây nhiễm đầu tiên, tôi đã từng nghĩ như vậy đấy, nên cuối cùng tôi vẫn không xuống tay, Mông Phong cũng không. Giết một người hoặc vài người, chỉ cần bóp cò là xong việc, quan trọng là, về sau anh không còn là con người nữa, không khác gì so với lũ zombie vì sự sinh tồn mà cấu xé thịt người.”

Hồ Giác gật đầu, thở dài: “Mạng sống đều bình đẳng, không ai có quyền định đoạt sự sống chết của người khác, Lưu Nghiễn, nếu tôi bị nhiễm bệnh, cậu sẽ tọng cho tôi một phát đạn chứ?”

Lưu Nghiễn đáp: “Tất nhiên là không. Có điều anh chẳng có người thân ở đây, anh muốn trở về đội tạm biệt với ai nào?”

Hồ Giác ngẫm nghĩ, rồi tiếp: “Cũng phải, tôi chỉ cần ít thức ăn, sẽ tự mình rời đi.”

Gió lạnh rét căm, từng cơn xốc tới, Lưu Nghiễn và Quyết Minh ở trong xe đùa giỡn đến mệt mỏi, sau đó Lưu Nghiễn rúc vào một góc, trùm nón lên mặt lăn ra ngủ. Quyết Minh thì lấy ra một quyển vở nhỏ, bắt chước Lưu Nghiễn viết nhật ký.

Không biết đã bao lâu, bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi, cần cẩu treo phía trước bị phủ lên một lớp sương mỏng, Mông Phong đứng ở ngoài vỗ vỗ lên cửa sổ xe. Quyết Minh lơ mơ ngó ra ngoài một lúc, rồi nhóc mở cửa kính xe, tiện thể lắc tỉnh Lưu Nghiễn.

“Bạn nhỏ, dám xài hàng Hàn Quốc cơ đấy, bọn chú không chơi với nhóc nữa, phải cô lập nhóc thôi.” – Mông Phong chọt chọt quả đầu của Quyết Minh, Quyết Minh lập tức giếm quyển nhật ký có bìa hoạt hình Hàn Quốc vào.

Lưu Nghiễn đồng tình bênh vực: “Cô lập người khác là không tốt nhé, chỉ cần trong quyển nhật ký của nhóc ta không có ảnh chụp nhóm nhạc quái dị gì đó, nên cho cậu nhóc một cơ hội hối cải làm người mới đi.”

Quyết Minh uất ức: “Đừng có ăn hiếp tôi! Tôi méc ba đánh mấy chú bây giờ!!”

Nhóc con vừa dứt lời thì Trương Dân đã trở lại, đột nhiên truyền đến một tiếng thét phẫn nộ đằng trước xe thiết giáp, ba người im bặt, đồng thời ngóng ra ngoài.

“Cậu làm gì vậy hả?!” – Trương Dân quát – “Ai cho cậu nổ súng?!!”

Hồ Giác nghe vậy liền chau mày, anh ta đẩy cửa xe ra định đi xuống nhưng bị Lưu Nghiễn ghì lại.

Văn Thư Ca đang cầm súng, đứng một bên chịu mắng, đằng sau là hai tay đội viên, trên người đều bị thương tích, không có ai gục ngã, không một người bỏ mạng, tuy nhiên những vết thương trên tay, trên cổ đã đủ chứng minh vận mệnh của họ sẽ thế nào.

Người bị thương vẫn chưa chết, nhưng ai cũng hiểu rõ một điều, rằng bọn họ không thể sống tiếp nữa.

Vẻ mặt Văn Thư Ca rất điềm tĩnh, Trương Dân còn đương giận dữ thét: “Tôi cho phép cậu nổ súng à?! Trước khi xuất phát không phải đã bảo rồi sao! Có đồng đội bị thương trước tiên phải dẫn người ta về kiểm tra! Ai cho cậu nổ súng giết người tại chỗ hả!! Người đó chưa chắc đã bị zombie cào trúng cơ mà!!!!”

Trương Dân càng nói càng giận, cầm báng súng hung hăng phang Văn Thư Ca mấy phát, khiến cậu ta tức khắc té nhào xuống lớp tuyết.

Trương Dân xoay nòng AK, nhắm vào Văn Thư Ca, bấy giờ Mông Phong vội can: “Trương Dân.”

Trương Dân như một con báo săn mồi bị chọc điên, Mông Phòng dùng tay ấn giữ nòng súng, Trương Dân mới thở hồng hộc thu súng lại, rồi anh quay về phía Lưu Nghiễn, nhìn cậu với ánh mắt nhờ cậy.

“Có ba người bị thương, tôi còn chưa làm rõ nguyên do thì tên khốn này đã nổ súng bắn chết ngay một người.” – Trương Dân thuật lại.

Trương Dân tiếp tục kiểm tra cho hai người kia, cất đèn pin vào rồi nói: “Cậu không sao hết.”

Người nọ như mới được tái sinh, nức nở khóc rống lên.

“Còn tôi?” – Một người khác hỏi dồn – “Huấn luyện Trương, tôi bị nhiễm bệnh rồi sao?”

Trương Dân xác nhận: “Anh bị cắn, hiện giờ còn chưa rõ lắm…”

Người đó nài nỉ: “Hãy để tôi về từ biệt bà xã, được không, tôi xin anh.”

Trương Dân đáp ứng: “Tất nhiên… Anh lên xe đi.”

“Xung quanh đã điều tra xong chưa?” – Hồ Giác bèn hỏi.

“Xong rồi, có trâu, cũng có heo sổng chuồng. Còn có cả lương thực dự trữ, bột mì, mì sợi, trong kho còn có không ít thóc.” – Mông Phong liệt kê – “Những người bị thương chú ý đừng đụng tới gia súc, vậy đi, Trương Dân mang đội của anh chở mớ thức ăn này về trước, đưa cả người bị thương về luôn, đợi xe quay lại thì chở nốt số này. Hồ Giác, anh có ý kiến gì không?”

Hồ Giác liền đáp: “Không, dẫn cậu ta đến sân bóng rổ đứng chờ, tôi sẽ về dàn xếp.”

Trương Dân bần thần gật đầu, mỏi mệt rằng: “Lên xe đi.”

Trương Dân lái xe phóng ra thôn nhỏ, Mông Phong dẫn Lưu Nghiễn và những đội viên khác đi nhóm lửa, trói Văn Thư Ca lại rồi bỏ cậu ta ở một góc.

Tuyết đổ mỗi lúc một dày, chiếc xe thiết giáp chắp vá lao vụt khỏi thôn, giữa cánh đồng cát bát ngát, trận tuyết liên miên phủ lên cao nguyên cát vàng, phóng mắt nhìn ra, cả trời và đất chỉ độc một màu trắng xóa.

Trương Dân không thèm thực hiện chỉ thị của Lâm Mộc Sâm, anh chở hai người bị thương quay về căn cứ, để người bị lây nhiễm kia đứng chờ ở ngoài sân bóng rổ.

Lúc này đã là mười một giờ đêm, Hồ Giác đi tìm Lâm Mộc Sâm báo cáo, Lưu Nghiễn thì lục tục kiểm tra thiết bị.

Ban đêm, bên ngoài gió tuyết sàn sạt thổi, thi thoảng truyền đến tiếng khóc nỉ non, Mông Phong choàng mở mắt, bỗng dưng lại nghĩ ngợi linh tinh.

Hắn cúi đầu ngắm nhìn khuôn mặt Lưu Nghiễn đang nép trong ngực mình, rồi hôn khẽ lên mặt cậu.

“Gì vậy?” – Lưu Nghiễn hỏi – “Hồ Giác xử lý sao rồi?”

Mông Phong liền đáp: “Anh ta để cho người bị thương đứng ở sân bóng rổ sau trường học.”

Lưu Nghiễn gật đầu, Mông Phong lại nói: “Trương Dân bị cách chức, Vương Thuật lên đảm nhiệm chức vụ đội trưởng. Em có biết anh đang nghĩ điều gì không?”

“Anh đang nghĩ.” – Lưu Nghiễn tiếp lời – “Nếu người bị lây nhiễm là anh, em sẽ làm thế nào, có đúng không?”

Mông Phong ừm một tiếng, Lưu Nghiễn đế thêm: “Anh hay thích nghĩ mấy chuyện ‘nếu’ quá đấy.”

Mông Phong biện giải: “Thiệt ra anh rất muốn được thấy em đau lòng, đứng bên ngoài vói tay vào, gắng gượng bắt lấy bàn tay đã bị biến thành zombie của anh.”

Lưu Nghiễn phán: “Nếu có một ngày như vậy, anh chẳng cần phải ngại cái quái gì hết, cứ dùng sức cào em vài nhát, thế là tụi mình bị nhốt cùng với nhau luôn.”

“Mơ đi.” – Mông Phong trêu chọc – “Anh sẽ không để em dễ chịu vậy đâu, anh sẽ nói là, ‘em phải ráng sống sót, sống cho cả phần của anh nữa, tình yêu’. Trên phim đều nói như thế cả mà?”

Lưu Nghiễn: “…”

Mông Phong vờ sụt sùi: “Lưu Nghiễn, em hãy sống thật tốt. Yêu thương những người xung quanh, hưởng thụ cuộc sống của chính mình…”

Lưu Nghiễn gắt: “Đủ rồi nha!”

Mông Phong vỗ vỗ Lưu Nghiễn, lại bị cậu hất ra, Mông Phong nhận ra Lưu Nghiễn thật sự tức giận nên không dám giỡn hớt thêm, hắn vội dí mặt lại trộm xem cậu.

Sắc mặt của Lưu Nghiễn rất khác thường, khiến Mông Phong cuống quýt không thôi, hắn rối rít dỗ dành cậu nhưng Lưu Nghiễn vẫn không thèm hé răng. Mông Phong mới dỗ được vài câu đã buồn ngủ không đỡ được, thế là quay ra ngủ mất đất.

Lưu Nghiễn: “…”

Hôm sau, khi Lưu Nghiễn xuống lầu thì bắt gặp Ngô Vĩ Quang đang giảng đạo cho một người đàn ông, một ông lão và một người phụ nữ.

Lưu Nghiễn đi nhận phần ăn sáng, ngồi xuống đối diện với Quyết Minh trong căn tin mà dùng bữa.

“Bỏ mứa thức ăn không phải là thói quen tốt đâu nhé.” – Lưu Nghiễn nói – “Quyết Minh, bộ nhóc có oán hận gì với thím Vu hay sao vậy, sợ không nuốt được à?”

Quyết Minh phụng phịu: “Tôi ghét khoai tây, rất buồn nôn. Cháo khoai tây hầm có mùi kinh lắm anh không biết sao?”

Bên tai họ chợt nghe thấy thanh âm của Ngô Vĩ Quang: “Thêm mấy chục năm nữa, các bạn có thể gặp lại họ trên thiên đường, nên đừng quá đau buồn…”

Thím Vu vừa phát cơm xong, khi được nghe kể chuyện tối qua bà chỉ thở dài một tiếng, chùi chùi tay lên tạp dề rồi ngồi xuống một chiếc bàn, hỏi thăm một cậu trẻ tuổi: “Anh trai cháu đỡ chưa?”

Người trẻ tuổi đỏ bừng đôi mắt: “Anh cháu bị thương khá nặng, làm cháu sợ gần chết luôn, cùng nhau bỏ trốn tới tận đây, vậy mà giờ chỉ còn sót lại mình cháu, cháu thật không biết phải làm cái gì nữa…”

“Hãy sống tiếp đi.” – Thím Vu chân thành khuyên nhủ: “Con trai này, khi bác còn trẻ thì bác trai sinh bệnh rồi mất, bác không có con cái, càng chẳng có mong muốn dự định gì, cháu trai cháu gái, chị em họ hàng đều ở rất xa. Vất vả lắm mới tìm được việc nấu cơm trong căn tin, nếu giống như cách nói của cháu thì không phải bác đã chết sớm rồi sao?”

“Được sống thật tốt biết bao.” – Thím Vu khẽ xoa đầu người trẻ tuổi – “Phải sống cho bản thân mình, anh của cháu cũng nghĩ như vậy đấy. Đi nói chuyện cùng anh cháu đi, lại đây, bác cho hai củ khoai tây nướng cầm theo, vẫn còn ấm nóng luôn.”

Lưu Nghiễn hạ giọng nói: “Thím Vu mới giống người truyền đạo ấy.”

Quyết Minh hùa theo: “Ừa, thím có thể đổi chỗ cho ông chú kia nha…”

Từ sáng sớm tới giờ Lưu Nghiễn vẫn luôn trầm mặc, ngẫm nghĩ không ít chuyện, cậu vẫn mãi ngờ ngợ ở đây có gì không ổn.

“Đứng lại đã!” – Lưu Nghiễn gọi với theo một cậu nhóc béo tròn đang cắm đầu chạy trong hành lang – “Em thuộc đội Nấm nhút nhát phải không? Có nhiệm vụ cho em này.”

Cậu nhóc béo thở hồng hộc, đi ngược trở về, hỏi cậu: “Crazy Dave (biệt danh của Lưu Nghiễn, đã chú thích rồi nhé ^^), có chuyện gì ạ? Anh muốn tụi em thử nghiệm phát minh mới của anh đấy à? Ở ác vừa thôi! Em không muốn giẫm bồ cào đâu!!”

Lưu Nghiễn vươn tay vẫy vẫy nhóc béo lại gần, nhỏ giọng giao việc: “Đâu nào, cầm tờ giấy này đưa cho đội trưởng Quyết Minh nhé.”

Lát sau, một cô bé học sinh cấp II đi tới, khẽ khàng nói: “Văn Thư Ca đang ở sau sân thể dục, vừa ăn xong bữa sáng ở đó.”

Lưu Nghiễn tư lự một lát, đoạn cậu bước xuống lầu, đội tuyết đi tới sân thể dục phía sau. Ở ngoài bờ rào giam giữ người bị bệnh, Văn Thư Ca đang lẳng lặng đứng đó, không ừ hử câu gì.

Lưu Nghiễn dõi mắt nhìn một hồi, sau lại trở về dãy phòng học.

Vì trận tuyết lớn nên được nghỉ xả hơi một ngày không huấn luyện, ai nấy đều rảnh rang không có gì làm, Ngô Vĩ Quang và Tạ Phong Hoa đang sóng vai ngồi trên bậc cầu thang.

“Mục sư.” – Lưu Nghiễn đánh tiếng – “Tôi cần nhờ chú giúp một tay, chuyện này rất quan trọng đấy.”

Ngô Vĩ Quang bèn đứng dậy, Lưu Nghiễn vừa thì thầm nói với ông ta vài câu, Ngô Vĩ Quang đã lập tức biến sắc.

“Đây…” – Ngô Vĩ Quang thở dài, hỏi lại – “Cậu chắc chắn mọi chuyện đều là thật à?”

Lưu Nghiễn nhìn thẳng vào đôi mắt của Ngô Vĩ Quang, cậu nói: “Chú muốn đi thử không?”

Ngô Vĩ Quang trầm ngâm một chốc, sau đó đi khỏi dãy phòng học, hướng một mạch về phía sân thể dục.

Lưu Nghiễn chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Tạ Phong Hoa.

Tạ Phong Hoa hỏi dò: “Xảy ra chuyện gì rồi? Sao hôm qua Trương Dân nổi nóng dữ vậy?”

Lưu Nghiễn cắn môi, gật gật đầu, rồi đáp: “Cậu ta là nguyên nhân chính đó.”

Tạ Phong Hoa tiếp: “A Văn sao?”

Lưu Nghiễn gật đầu: “Cô có biết trước đây cậu ta làm những gì không?”

Tạ Phong Hoa ngẫm nghĩ, lại nói: “Vương Huy đã từng kể tôi nghe rồi, hồi trước a Văn học hành rất lông bông… nên bỏ học luôn. Cậu ta chỉ như một đứa trẻ thôi, bởi vì giáo viên không ưa cậu ta, lại thường xuyên nói móc… khiến cho thành tích của cậu ta càng thêm be bét, cuối cùng trốn học đi theo Vương Huy lăn lộn, thật ra thiên phú Văn học của cậu ta không tồi.”

Lưu Nghiễn đồng tình: “Ừm, một người trầm tính, những người ít nói thường thường học Văn rất khá, bọn họ dành rất nhiều thời gian để… chiêm nghiệm một ít quan điểm Văn học và Triết lý.”

Tạ Phong Hoa liền rằng: “Tiếc là giáo viên của cậu ta… rõ ràng không thích những bài văn đó, cậu ta chưa từng làm chuyện gì xấu cả. Chúng ta có thể ngẫu nhiên bàn luận với cậu ta về Văn học, Lịch sử hay Nghệ thuật gì đó, hoặc giả lấy chuyện Vương Huy ra làm đề tài, Lưu Nghiễn, chắc là cậu ta… cũng rất áy náy trong bụng, người như vậy vẫn còn hy vọng.”

Lưu Nghiễn tiếp: “Tôi biết là cậu ta còn có thể sửa đổi, tôi định dựa vào Văn Thư Ca làm bước đột phá, nghĩ cách tách ra khỏi Lâm Mộc Sâm… Gã không chịu hiểu rằng địch nhân lớn nhất của chúng ta là lũ zombie mà không phải gườm mặt lẫn nhau. Mông Phong và Trương Dân đang đi tuần tra, không biết bao giờ mới về. Chờ cho họ quay về thì lập tức chuẩn bị hành động.”

Tạ Phong Hoa hỏi: “Tách ra kiểu gì đây?”

Lưu Nghiễn: “Đợi Mông Phong và Trương Dân về tới, để hai người họ dẫn chúng ta đi, thôn nhỏ kế bên có thể ở lại được.”

Tạ Phong Hoa đắn đo: “Liệu có phát sinh bạo loạn hay không? Tôi thấy ở đây có không ít người trung thành với gã… hơn nữa đàn em dưới tay gã đều là những kẻ liều mạng, có hơi nguy hiểm đó, lỡ đâu chúng bắt người làm con tin thì anh tính sao?”

Lưu Nghiễn thở dài: “Nào giờ phải ráng hết sức tránh xung đột với gã cũng vì lẽ đó. Mọi người không thể đem trách nhiệm đặt hết vào tôi được, bộ không có người nào chủ động suy tính hay sao?”

Tạ Phong Hoa lắc đầu: “Xin lỗi, thật ngại, tôi chưa từng tiếp xúc với bọn đầu gấu bao giờ.”

Vừa nghĩ đến chuyện tranh chấp đổ máu, không biết phải chết bao nhiêu người, cô không khỏi rùng mình: “Anh không thể giết sạch những người theo phe gã được…”

Lưu Nghiễn: “Việc này cực kỳ đau đầu, tôi không dám tin tưởng Hồ Giác hoàn toàn, nên không thể tìm anh ta bàn bạc. Giả như sự tình phát triển theo chiều hướng xấu nhất, buộc phải sống mái với Lâm Mộc Sâm, gã nếu thua là phải chết. Nếu giữ lại hơn chục tên đàn em của gã, tuy ngoài mặt thuận theo nhưng chắc mẩm sẽ ghi hận trong lòng, rồi sau này chúng giết những người khác trả thù thì sao? Hay cứ giết hết một lần cho gọn? Gom… cả lũ vào một chỗ, rồi tọng cho mỗi thằng một phát súng nhé?”

Tạ Phong Hoa cắn môi, sự việc vô cùng rối rắm.

“Một nhóm lưu vong nhỏ bằng nắm tay mà cũng phân chia mấy tầng giai cấp.” – Tạ Phong Hoa nói – “Giống như đỉnh kim tự tháp vậy, mọi thứ đều lấy Lâm Mộc Sâm làm trung tâm, tầng thứ nhất là đám đàn em của gã , bọn chúng ngoại trừ tham gia huấn luyện thì rất ít khi phải làm nhiệm vụ gì, cũng chả phải đối mặt với nguy hiểm, suốt ngày ngồi mát ăn bát vàng.”

Lưu Nghiễn gật đầu: “Một khi Lâm Mộc Sâm mất đi vị trí thủ lĩnh, bọn chúng buộc phải lao động giống như người khác, mất hết những đặc quyền riêng, tất nhiên sẽ ghi hận. Ta không thể gí súng bắt chúng làm việc, cũng chẳng có cách nào khuyên nhủ cho tốt, thứ mầm độc đó cứ chôn sâu trong lòng, sớm muộn gì cũng bùng phát. Giết bọn chúng sao? Nhốt cả bọn vào một căn phòng, để những người khác đứng ngoài cầm súng nả đạn? Tôi không làm được chuyện như thế… Còn đuổi chúng đi? Nếu có kẻ muốn báo thù, nhất định sẽ mò về gây rối.”

Tạ Phong Hoa trầm mặc, lúc sau mới nói: “Quả tình rất khó xử lý, tầng lớp thứ hai là những người lao động các anh, này thì không có gì để nói; tầng lớp thứ ba chính là chị em tụi tôi, chỉ biết tận lực trợ giúp thôi.”

Lưu Nghiễn phân vân: “Có cách nào, vừa khiến Lâm Mộc Sâm yên phận một chút, mà những người còn lại cũng không phải đụng đao đụng búa?”

“Chia rẽ ly gián.” – Tạ Phong Hoa nói nhẹ bâng – “Khiến bọn chúng lục đục nội bộ với nhau, Lâm Mộc Sâm sẽ không còn dư hơi đi lo chuyện khác. Biết đâu Hồ Giác sẽ có cách đấy, mà anh phải tin tưởng rằng anh ta sẽ không bán đứng chúng ta trước đã. Tôi sẽ đi tìm a Văn nói chuyện, cậu ta không phải người xấu.”

Lưu Nghiễn gật đầu, lại ngẫm nghĩ về những chuyện có thể phát sinh nếu mâu thuẫn bùng nổ.

Tạ Phong Hoa ngẩng đầu trông ra, chợt nói: “A Văn đi theo mục sư rồi.”

Lưu Nghiễn lập tức men theo sân thể dục đi tới, Ngô Vĩ Quang đang mở quyển kinh thánh, xoa lên đầu Văn Thư Ca, thấp giọng nói đôi câu gì đó. Hai mắt Văn Thư Ca đỏ bừng, bả vai không ngừng run rẩy, dường như đang khóc.

“Này lực cảm hóa của tôn giáo quả thật kinh người.” – Lưu Nghiễn phán, cậu và Tạ Phong Hoa đang đứng trong hành lang.

Tạ Phong Hoa mỉm cười, cô nói: “Triết học là “tư”(suy nghĩ), mà tôn giáo là “tín” (tin tưởng), khi suy nghĩ lâm vào bế tắc, con người sẽ chuyển sang mong muốn tin tưởng. Tất cả thật ra là chung một bản chất, đều xoay quanh chuyện sống và chết mà thôi.”

Lưu Nghiễn thắc mắc: “Nhưng người như Văn Thư Ca, cô cảm thấy cậu ta sẽ bị mục sư cảm hóa chứ?”

Tạ Phong Hoa cười đáp: “Chưa chắc, mỗi người đều có tư duy triết học của riêng mình, anh bắt gặp cậu ấy đứng giữa trời tuyết buổi sớm, không phải là đang “tư” hay sao?”

“Đối với những người đang áy náy, đang sợ hãi, đang rơi vào đau khổ, chỉ với “tư” thì không thể cứu rỗi được, tôn giáo lúc này chính là một liều thuốc hiệu quả.”

“Nhưng với loại người có ý chí kiên định, tâm hồn tĩnh lặng, sẽ không bao giờ bị nó ảnh hưởng.”

Lưu Nghiễn cũng cười: “Thật ra tôi cũng có tín ngưỡng đấy, trong lòng tôi có một vị thần linh, có lẽ so với Chúa cứu thế càng mạnh mẽ hơn.”

Tạ Phong Hoa lại hỏi: “Anh Hồ thì sao? Anh ta có bị suy sụp không?”

Lưu Nghiễn đáp: “Tôi thấy anh ta có vẻ đuối rồi… làm trợ lý cố vấn gì đó, đúng là chuốc vạ vào thân.”

Từ phía xa, Văn Thư Ca ngước đầu, giương đôi mắt sưng đỏ nhìn về Lưu Nghiễn.

Ngô Vĩ Quang tiếp tục: “Người cũng đã chết, cậu Văn này, cậu có tâm sám hối, nên Chúa đã tha thứ cho cậu. Từ nay trở đi dòng máu thánh thần của Chúa Jesus sẽ rót vào lòng cậu, xua đi lũ ma quỷ trong nội tâm cậu.”

Lưu Nghiễn sải bước về chỗ họ, mục sư khép kinh thánh lại, ông nói: “Cậu Lưu bảo tôi tới đây, lúc này chúng tôi đều tha thiết mong rằng, khi cậu phải đối mặt với tà ác và mầm độc, xin hãy dũng cảm đoạt lại linh hồn của mình.”

Tạ Phong Hoa gọi: “A Văn.”

Lưu Nghiễn cũng nói: “A Văn, cậu không phải là người xấu.”

Văn Thư Ca nhắm đôi mắt, gật gật đầu.

“Cảm ơn.” – Thanh âm của Văn Thư Ca trầm thấp mà khàn khàn.

Lưu Nghiễn lại hỏi: “Bây giờ mong cậu cho tôi biết, trước khi xuất phát, Lâm Mộc Sâm đã dặn cậu thế nào? Còn gì khác nữa không?”

Văn Thư Ca nhìn vào Lưu Nghiễn, đôi môi cậu ta khẽ run rẩy.

Lưu Nghiễn: “Là Lâm Mộc Sâm bảo cậu giết họ đúng không? Cậu hiểu ý tôi mà, a Văn.”

Văn Thư Ca đứng lặng thật lâu, rồi sau đó mới nói: “Không hề, là tự tôi làm thế.”

Lưu Nghiễn gật đầu, cậu không nhận được đáp án như mong đợi, nhưng cũng thấy rõ Văn Thư Ca đang nói thật.

Tạ Phong Hoa bèn hỏi: “A Văn, tại sao lại làm như vậy?”

Văn Thư Ca: “Tôi… không biết nữa, hôm đó sau khi Hồ Giác nổ súng, gã đã khích lệ Hồ Giác rằng ‘làm rất tốt, trong lúc thế này, chúng ta đang cần nhân tài như cậu vậy’ … tôi mới nghĩ… phải vươn lên, khẳng định địa vị của bản thân. Tôi thật sự là…ngu muội, Lưu Nghiễn, anh… anh…”

Văn Thư Ca run giọng từng hồi.

Lưu Nghiễn chú mục nhìn thẳng vào đôi mắt cậu ta.

Dài lâu như qua cả thế kỷ, mới nghe thấy Văn Thư Ca tiếp lời: “Anh giết tôi đi.”

Lưu Nghiễn liền nói: “Tôi không có tư cách định tội và xét xử cậu, a Văn này, cậu phải tự định tội và phán xét chính mình, nhưng mong cậu hãy giữ lại tính mạng của mình, bởi vì cậu còn chuyện khác phải làm nữa.”

“Các cậu đang làm gì thế?” – Bất chợt đằng xa vẳng lại thanh âm của một người.

Ba người lập tức cảnh giác làm thinh.

Hồ Giác đang đứng trong hành lang, nhìn ra bọn họ, sau đó tiếp lời: “Lưu Nghiễn, anh Sâm muốn tìm cậu bàn công chuyện.”

Lưu Nghiễn hạ giọng: “Tạm thời giữ bí mật nhé.” – Rồi cậu xoay người chạy lên lầu hai.

.

.

.

End #19.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.