#41. Khốn cảnh.
Trước mười giờ, tại căn cứ Trung tâm cứu viện trên vùng biển Quốc tế.
“Gọi Mặt trận trung ương, gọi Mặt trận trung ương… Sonar(máy định vị bằng sóng âm) phát hiện dưới lòng biển có sinh vật biển khổng lồ đang tiếp cận… số liệu cụ thể đã truyền đi đúng lúc…”
“Cho phóng ngư lôi(là một loại đạn tự di chuyển trong nước, có thể có điều khiển hoặc không), huy động các tàu sân bay Varyag và USS Ning để tập trung chi viện, đóng tất cả các đường ống tuần hoàn dưới nước, thông báo cho Khu số Bảy chuẩn bị chảo thu sóng…”
“Gọi Mặt trận trung ương, Trung tâm khí tượng gửi báo cáo tới.”
“Thông báo Khu số Bảy, chuẩn bị máy triệt tiêu gió lốc…” – Mông Kiến Quốc phát lệnh – “Thượng tá Hạ Huy hãy lên đài giám sát, chuẩn bị khởi động máy phòng ngự…”
“Gọi Mặt trận trung ương, Khu số Bảy trình báo cáo khẩn, yêu cầu tạm thời đình chỉ hoạt động của trạm phát điện hạt nhân cỡ nhỏ…”
Các lệnh báo ồ ập kéo tới như sóng triều, khiến Mông Kiến Quốc có chút mất kiên nhẫn.
Tuy rằng Quân đội nắm quyền điều khiển mọi thiết bị trên đỉnh tháp Khu số Bảy, chỉ cần khởi động đại đội phi cơ từ Khu số Sáu là có thể dựng nên một loạt phòng ngự tự động, nhưng chỉ thế thôi vẫn chưa đủ. Bởi Khu số Bảy có quyền lợi ngăn chặn mệnh lệnh tấn công quân sự bất cứ lúc nào, điều này khiến Mông Kiến Quốc vô cùng căm tức.
“Không được.” – Mông Kiến Quốc đổi ý – “Tôi phái Thượng tá Hạ Huy tạm thời tiếp quản đài giám sát ở Khu số Bảy.”
Liền sau đó, nguyên tòa nhà Khu số Sáu khẽ chấn động, tiếng cảnh báo vang lên dồn dập.
Thanh âm “Ò—e—” chói tai vẳng vọng khắp căn cứ Mặt trận trung ương, Mông Kiến Quốc quyết đoán: “Phát lệnh, điều động tất cả các chiến sĩ lên mặt biển!”
Bên trong Hồng Kiều người người tất bật tới lui, toàn bộ đèn xanh trong Khu số Sáu đều chuyển sang màu đỏ, không ngừng chớp tắt. Các sĩ quan có quân hàm từ Thiếu tướng trở lên đều tức tốc đẩy cửa ra ngoài, ngay cả Thượng tướng Chu Duy Hạp cũng vội vã bước khỏi văn phòng.
Mông Kiến Quốc cùng họ trao đổi ngắn gọn tình hình, trong lúc đó lại một đợt chấn động truyền khắp.
“Ò—e—ò—e—” – Đèn báo động màu đỏ xoay tít, khắp đại sảnh u tối lóe lên những tia sáng yếu ớt, toàn Khu số Sáu như muốn nổ tung.
Phần lớn những người dân cư trú nơi đây đều tới trước khi đại dịch zombie bùng phát, hầu như chưa từng đụng phải tình huống khẩn cấp thế này, Trương Dân mau chóng ra quyết định: “Nhóc cưng, mình về đi! Mọi người đừng hoảng sợ!! Hãy đi tới phía thang máy!!”
“Ò—e—ò—”
Tất thảy chuông báo động đều đổ dồn, nơi nơi đều là người nhà của quân nhân cuống cuồng tháo chạy khóc thét.
“Con đứng đây chờ ba nhé nhóc cưng!” – Trương Dân gấp gáp dặn dò, đoạn anh phóng ào lên xe, thử điều khiển các thiết bị, nhưng nguồn điện đã bị ngắt nên không cách nào di chuyển.
Lại thêm một tiếng nổ ầm vang, tòa căn cứ Khu số Sáu hơi nghiêng sang một bên, mặt sàn bỗng trở nên dốc hơn, liền sau đó nguyên cả chiếc xe trượt dài về phía sau, Trương Dân vừa mới ý thức được tình hình đã bị hất xuống hàng ghế chót.
“Ba!!” – Quyết Minh gào lên.
“Con đứng yên đó!!” – Trương Dân vội hét.
Sàn nhà nghiêng về hướng Tây, tạo nên một góc ba mươi độ so với mặt nước biển, Trương Dân lao qua dãy ghế, nhằm ra phía cửa xe, thế nhưng cả chiếc xe chóng vánh trượt về cuối đường, càng trượt càng nhanh hơn, sau rốt đánh ầm một tiếng, tông sầm vào một căn tin công cộng, cửa kính vỡ vụn.
Quyết Minh mới chạy lên trước được vài bước đã trượt chân tại chỗ, nhóc a a thét to đầy hưng phấn, như kiểu đang chơi cầu tuột bay thẳng xuống tìm Trương Dân. Ngay sau đó vang lên mấy tiếng nổ rầm rầm không ngớt.
“Báo động! Báo động!” – Giọng nữ cất lên từ chiếc loa phóng thanh trung tâm – “Nước biển tràn vào, đã dựng lên các tường chắn an toàn và cho mở cửa thoát hiểm, các vị hãy rút lui về các lối thoát hiểm cách mình gần nhất.”
Hơn một ngàn bức tường cách ly dày nặng đồng loạt rầm vang nhô lên từ mặt sàn, vút lên khảm chặt vào trần nhà, lù lù bất động.
Quyết Minh trượt được nửa đường thì đâm thẳng vào một bức tường cách ly, khiến đầu nhóc sưng chù vù như bánh bao.
“Ba ơi!” – Quyết Minh gọi to.
Trương Dân bị rơi một cú khá nặng, anh gượng người đứng dậy, cách đó chừng ba chục mét, một bức tường trong suốt ngăn cách Quyết Minh bên trong. Trương Dân gắng sức bò lên, rồi guồng chân chạy vội tới bức tường cách ly.
“Con chạy sang đằng kia đi!” – Trương Dân hô lên – “Đằng kia kìa!”
Trương Dân quay đầu nhìn sang bên mé, hai người họ đã bị vây trong hai khu cách ly riêng biệt, mà các lối thoát hiểm cũng ở hướng đối ngược nhau.
Quyết Minh không thể nghe được tiếng Trương Dân nói, nhóc đành phải dựa vào khẩu hình phát âm của anh mà đoán biết, Trương Dân sốt sắng vỗ vỗ lên tường thủy tinh, chỉ chỉ sang bên kia.
Quyết Minh cũng gật gật đầu, chỉ phía sau lưng Trương Dân.
Trương Dân: “?”
Trương Dân dùng sức lắc đầu, chỉ hướng bên trái.
Thế nhưng Quyết Minh vẫn liên tục chỉ đằng sau Trương Dân, đôi mắt trong suốt phản chiếu vô số tạp vật đương ập đến như vũ bão.
Trương Dân: “…”
“Ầm!” một tiếng nổ vang, quầy căn tin, tủ lạnh, cả chiếc TV treo tường to lớn đều đua nhau trượt tới, toàn Khu số Sáu lại từ từ nghiêng ngược về hướng Quyết Minh, bàn ghế, xe, bồn hoa, một đống vật dụng loạn xạ đập cả vào tường thủy tinh.
Trương Dân may mắn lọt thỏm giữa khe hở, anh hớt hải thở dốc không ngừng.
Quyết Minh chầm chậm tiến về hướng tường thủy tinh, nhưng sàn nhà vẫn nghiêng về phía nhóc. Cả khuôn mặt Trương Dân cũng muốn ịn chặt lên tường, anh vươn ngón tay đếm ra hiệu: “Một, hai, ba…” – Rồi tức khắc mở miệng phát âm – “Chạy!”
Quyết Minh và Trương Dân cùng lúc quay đầu, chạy thẳng về hai lối thoát hiểm ở hướng trái ngược nhau.
Trời rung đất chuyển, nước biển chảy ngược trở lại, đèn cảnh báo trong Khu số Sáu bị tắt, đến tiếng còi hụ cũng dứt hẳn.
Trong lối thoát hiểm nhỏ hẹp bất chợt tối um, người người thảm thiết kêu gào tuyệt vọng, không ít người điên cuồng dẫm đạp trên các bậc cầu thang, có vị quân nhân chưa kịp chạy thoát ra ngoài hét lớn: “Bình tĩnh!! Bình tĩnh đi!!!”
Quyết Minh bị lấn ép giữa cầu thang chật hẹp, người từ tầng Mười chín lao lên đua nhau chen chúc, xô đẩy, nhóc bị đẩy đập đầu vào tường hết mấy bận.
Tầng Mười.
“Mọi người đừng hoảng hốt!” – Một người hô lên – “Hãy tuần tự rút lui!!! Lên tầng Chín!”
Lại thêm một tiếng nổ mạnh, tòa căn cứ theo đó nghiêng dần trong tiếng khóc la và gào thét, cuối cùng đổ hẳn sang một góc chín chục độ, đám người trên cầu thang cao hơn hai chục mét bị hất rơi xuống dưới, đập mạnh lên tường, chết ngay tại chỗ.
Thân người nặng nề chất chồng lên nhau, Quyết Minh vốn bị chẹt trong góc giờ thành ra ở trên cao nhất.
“Mở cửa ra mau!!!” – Có người hét lớn với Quyết Minh.
“Ờ.” – Quyết Minh đáp với bộ mặt tỉnh queo.
Trên trán nhóc bị tông đến chảy máu trầy da, rướn tay muốn bắt lấy nắm cửa thoát hiểm, nhưng vói tới vói lui vẫn không nắm được.
Bên dưới lại có người kinh hoàng rống to, ầm một tiếng, không biết là thứ gì chọc mở cửa tầng Mười một ra, đám người chồng chất lên nhau dần vơi thụt xuống dưới.
“Á á á á!!!!” – Giọng nữ thống thiết quát to, khoảnh khắc đó không khí đều bùng nổ.
Quyết Minh cúi đầu nhìn xuống, nhóc hoảng hốt trông thấy có một thứ gì đó chui vào trong, cuốn mấy chục người kéo phăng ra ngoài.
Liền theo đó, nước biển rồ rạt chảy xộc vào, người người như muốn cuồng loạn. Khi Quyết Minh vặn mở được cánh cửa, mực nước ầm ầm phụt lên, hàng trăm người cứ thế bị nhấn chìm trong hành lang nhỏ hẹp, người đè lên người, không thể giãy dụa, cũng chẳng cách nào trốn thoát.
Quyết Minh mặt mũi lấm lem máu leo vào tầng Mười, sàn nhà vuông góc lại bắt đầu nghiêng đi, nhóc toan bắt lấy khung cửa nhưng vuột tay, tòa nhà nghiêng dần khiến nhóc mất đà trượt dài trên hành lang, cuối cùng lại đâm vào cửa.
Toàn Khu số Sáu bị đảo lộn 1800, nước biển lại trào ngược ra ngoài, có thêm không ít người trong lối thoát hiểm bị cuốn đi, tiếp đó các cánh cửa đóng sầm do áp lực nước, ầm ĩ một hồi, đoạn rơi vào tĩnh lặng.
Tứ bề tối đen.
“Có ai không?” – Quyết Minh cất tiếng hỏi dò.
Trong hành lang vẳng lại tiếng rên rỉ, Quyết Minh đứng dậy, lúc này mới phát hiện mình đang đứng trên trần nhà, nhóc bèn mò mẫm xung quanh, cẩn thận bước đi.
“Có ai đó không?!” – Quyết Minh lại hô.
Có không ít người kiệt sức nằm rục giữa hành lang, bỗng một người đáp: “Có… có, cháu tên gì?”
Hệ thống cung cấp điện bị ngắt, giơ tay không thấy rõ năm ngón, cánh cửa sau lưng chợt đẩy mở, ánh đèn pin quờ quạng chiếu vào, Quyết Minh hoảng sợ quay phắt lại, nhìn chăm chăm vào người đàn ông kia.
“Bác Mông?” – Quyết Minh chau mày thốt.
“Cháu biết bác à?” – Mông Kiến Quốc ngẫm lại, chắc là nhóc con đã thấy mình trên TV, ông thở ra một hơi – “Tình hình mọi người sao rồi? Còn sống chứ?”
Đèn pin quét dọc hành lang.
“Tướng quân Mông!” – Lập tức có người cục cựa đứng dậy.
Mông Kiến Quốc ra hiệu cho người đó ngồi yên, ông lia ánh đèn về phía cánh cửa thoát hiểm, đoạn nói: “Mọi người hãy giúp đỡ lẫn nhau, kiểm tra vết thương cho người quanh mình rồi sơ cứu đơn giản. Cháu tên gì? Đi với bác.”
Quyết Minh báo tên rồi theo chân Mông Kiến Quốc vào văn phòng, bên trong cũng tối om om, hai người đứng trên trần nhà, Mông Kiến Quốc cầm đèn pin chiếu vào sàn nhà trên đỉnh đầu.
Trên đó có một lỗ nhỏ, Mông Kiến Quốc hỏi: “Cháu có thò tay vào đó được không?”
Quyết Minh liền đáp: “Được ạ.”
Mông Kiến Quốc chồng ghế trên bàn làm việc, trèo lên đứng, rồi kéo Quyết Minh lên cùng, vịn cho nhóc đứng vững trên vai mình, ông giữ chặt chân nhóc: “Cháu thử đi, vói tay vào, trong đó có một cái cần gạt, ban nãy bất ngờ cúp điện nên nó cũng bị kẹt, nhờ cháu lôi nó ra giùm bác nhé.”
Quyết Minh thò cả cánh tay vào cái lỗ nhỏ kia, nhóc nói: “Ở trỏng có bạch tuộc không hả bác?”
Mông Kiến Quốc cười cười, lại hỏi: “Cháu thấy bạch tuộc rồi à?”
Quyết Minh dạ một tiếng, Mông Kiến Quốc cũng ừ đáp lời: “Đúng là có bạch tuộc, rất phiền phức… Cháu đụng tới chưa?”
Ngón tay Quyết Minh móc được một cái tay nắm, nhóc bèn chầm chậm lôi nó ra khỏi hốc, luồng điện ù ù tức tốc vang vọng ở nơi nào không rõ, gây nên từng trận từng trận chấn động. Mông Kiến Quốc bấy giờ tiếp lời: “Xoay ngược chiều kim đồng hồ một góc 1800.”
Tay nắm được xoay về vị trí cũ, phát ra tiếng “ùng”, bóng đèn sáng choang, một giọng nữ vang lên: “Tầng căn cứ bộ đội đặc chủng, hệ thống điện lực khẩn cấp của K3 đã khởi động.”
“Cảm ơn nhiều.” – Mông Kiến Quốc như trút được một hơi, khắp không gian đều được chiếu sáng, trần nhà và cạnh sàn lóe lên những ngọn đèn lờ mờ, cả tầng Mười tạm thời lấy lại ánh sáng.
Ông đỡ Quyết Minh xuống, rồi bước tới kệ sách tìm lấy một đầu micro, cất giọng: “Đăng nhập vào hệ thống đầu cuối.”
Hệ thống đầu cuối: là thuật ngữ trong ngành mạng máy tính để chỉ máy tính kết nối với internet. Ở đây, ta có thể hiểu là ông chú Mông bắt đầu truy cập vào mạng nội bộ của lính đặc chủng ^^
“Đây là hệ thống độc lập của K3, xin hãy khai báo khẩu lệnh của ngài.” – Giọng nữ qua xử lý điện tử đều đều thông báo.
Mông Kiến Quốc cũng không dè chừng Quyết Minh đang đứng bên cạnh, ông báo ra một chuỗi mật mã, nhưng giọng nữ lại nói: “Từ chối khẩu lệnh, quá trình nghiệm chứng thân phận của chỉ huy Trịnh Phi Hổ thất bại.”
Mông Kiến Quốc trầm ngâm một chốc, rồi tiếp: “Xin truy cập vào hệ thống vũ khí Trung ương, tầng K3 cần sử dụng vũ khí loại nhỏ.”
Giọng nữ điện tử: “Thông qua khẩu lệnh.”
Bên kệ sách đột nhiên bắn ra một chiếc hộp nhỏ, ở trong có không ít súng ống đạn dược sắp xếp chỉnh tề.
Mông Kiến Quốc lấy đạn lắp vào súng, Quyết Minh thì đứng một bên rướn cổ dò xét chung quanh, Mông Kiến Quốc hỏi nhóc: “Cháu biết dùng súng không?”
Quyết Minh nghe vậy gật đầu, Mông Kiến Quốc liền đưa cho nhóc một khẩu, ông dặn thêm: “Đừng tùy tiện nổ súng đấy.”
Mông Kiến Quốc cởi áo khoác quân phục ra đưa cho Quyết Minh, để nhóc mặc vào, mà ông chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đã ẩm mồ hôi, còn bên trong là lớp áo ba lỗ.
Ông đeo một khẩu súng trường bắn tỉa sau lưng, cầm một khẩu pháo tự động cỡ nhỏ gắn lên cánh tay trái, co duỗi năm ngón tay để thử độ linh hoạt, rồi vươn tay phải cầm micro xuống: “Xin hãy phát sóng ra toàn bộ tầng lầu.”
8955066
súng trường bắn tỉa
Giọng nữ điện tử: “Từ chối khẩu lệnh.”
Mông Kiến Quốc: “Phản hồi nguyên nhân.”
Giọng nữ điện tử: “Cấp bậc cơ mật quá thấp.”
Mông Kiến Quốc tức khí chọi bay micro, tiện tay đấm nát luôn cái thiết bị đầu cuối (là thiết bị dùng để kết nối hệ thống mạng), bồi thêm một câu chửi thề.
“Sao vậy bác?” – Quyết Minh thắc mắc.
Mông Kiến Quốc tức tối: “Khu thứ Bảy rõ toàn lũ đần, đã nói bao nhiêu lần đừng thiết lập độ an toàn cơ mật quá cao rồi… Quyết Minh, cháu theo sau bác.”
Khi Mông Kiến Quốc bước vào hành lang, câu đầu tiên hỏi ra chính là: “Có lính K3 ở đây không?”
“Tướng quân Mông!” – Có người tức tốc đứng dậy ra tiếng – “Giờ phải làm sao đây?”
Mông Kiến Quốc quét mắt nhìn qua, không bắt gặp lính đặc chủng, tất cả đều là người nhà quân nhân mà thôi, ông chỉ nói: “Có bị thương nhiều lắm không? Cậu này, đi thống kê sơ lược tình huống người thương tật giùm tôi nhé.”
Dọc hai mé hành lang nằm la liệt người bị thương, phần lớn vẫn còn khả năng hành động, cả thảy là hai mươi chín người, trong đó học sinh chiếm hết phân nửa. Một điều hiển nhiên là, khi sự cố phát sinh, bậc làm cha mẹ luôn để cho con mình chạy thoát trước tiên. Mông Kiến Quốc lần lượt xem xét từng người, ông có thể gọi tên hầu hết trong số đó.
“Dao Mẫn.” – Ông quỳ một gối xuống trước mặt người phụ nữ, nhìn xem mắt cá chân của cô.
“Kiến Quốc.” – Người phụ nữ đó nhẹ nhàng thở phào – “Sao anh lại ở đây?”
Mông Kiến Quốc không đáp lời, cạnh bên có một cậu bé con chừng mười tuổi khẽ gọi: “Bác Mông ơi.”
Mông Kiến Quốc xoa nhẹ đầu cậu bé, thấy vết thương của cô không mấy nghiêm trọng, nên cũng yên tâm.
Cô lại hỏi tiếp: “Phi Hổ đâu rồi?”
Người phụ nữ này chính là vợ của Tổng huấn luyện viên K3 Trịnh Phi Hổ, và cậu bé bên cạnh là con trai của hai người. Mông Kiến Quốc lúc này mới đáp: “Hồi trưa khi phát sinh sự cố, cậu ấy đang ở trên đảo nhỏ chỉ huy binh lính, bây giờ chắc vẫn còn trên đó.”
Lý Dao Mẫn gật đầu, đoạn hướng ánh mắt vào nhóc Quyết Minh đứng phía sau Mông Kiến Quốc.
“Giờ không có thuốc men gì cả.” – Mông Kiến Quốc nói – “Cô có đứng lên được không, thử xem nào?”
Lý Dao Mẫn vịn tường loạng choạng đứng dậy, Mông Kiến Quốc lại quay sang một người phụ nữ khác ra tiếng: “Nhờ phu nhân đỡ cô ấy một chút, cảm ơn.”
Người phụ nữ kia nom có vẻ bất an không yên, còn dắt theo một cô bé theo bên người, Quyết Minh bỗng cảm thấy người này trông rất quen mắt.
Người phụ nữ ngờ ngợ hỏi: “Quyết Minh à?”
Quyết Minh gật gật đầu, nhóc chau mày: “Sao cô lại ở đây, không phải cô đã chết rồi ạ?”
Đây đích thị là Tiếu Lị – vợ của Vương Bác, chị nghe vậy thì lúng túng chuyển đề tài: “Ba cháu đâu rồi?”
Quyết Minh lắc lắc đầu, Tiếu Lị bước tới dìu bà xã của Trịnh Phi Hổ, rồi ngẩng đầu nói với Mông Kiến Quốc: “Tướng quân, Dương…”
Mông Kiến Quốc cũng nhổm người đứng dậy, đáp: “Phu nhân Dương, đại tá Dương hiện đang ở trên Thi Lang(tên gọi khác của tàu sân bay Liêu Ninh), chắc vẫn an toàn thôi. Được rồi, mọi người hãy đi cùng tôi, các cháu học sinh thì theo sau Quyết Minh, cậu nhóc sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ các cháu.”
Quyết Minh bắt gặp một cô bé với vẻ mặt khó chịu đứng cách đó năm mét, nhóc biết cô bé tên là Dương Vũ San, vì ở đây có không ít học sinh đều là bạn học trong lớp, nên phần đa nhóc đều quen biết.
Quyết Minh dắt cậu con trai của Trịnh Phi Hổ, cất tiếng: “Mọi người tới đây tập hợp.”
“Cậu thì làm được trò trống gì cơ chứ.” – Dương Vũ San cười khinh khỉnh.
Quyết Minh đáp lạnh tanh: “Chờ đó rồi thấy, đồ ngốc.”
Ai nấy đều cười ra tiếng.
Mông Kiến Quốc bấy giờ ra hiệu cho mọi người di chuyển, ông dẫn đầu đi trước, đeo một tròng kính quét hình hồng ngoại mini, khuôn mặt cương nghị mà trầm ổn, ánh mắt liên tục dò xét quanh hành lang, trông hệt như một con báo săn mồi thận trọng giữa đêm đen.
Dương Vũ San chợt hỏi: “Bác ơi, sao bác lại ở đây mà không lên mặt đất chỉ huy? Bác có biết bao nhiêu người chết dưới này rồi không?”
Mông Kiến Quốc đẩy mở một cánh cửa, ông không quay đầu lại đáp lời: “Bác ở lại sơ tán, tuyên bố các mệnh lệnh khẩn cấp, có điều trung tâm chỉ huy ở tầng Bảy đã bị nước biển phá hủy, bác buộc phải theo lối thoát hiểm nhào xuống tầng Mười, thông báo mệnh lệnh cho mọi người, nếu không sẽ có thêm rất nhiều người chết nữa. K3 và Khu số Bảy có thể liên hệ trực tiếp với nhau.”
Dương Vũ San chưa thôi: “Thế nhưng khi chạy trốn không phải nên chạy lên trên hay sao? Bác là Tướng quân mà, phải vì Tổ quốc mà giữ gìn tính mạng bản thân chứ, chạy lên tầng Sáu…”
Mông Kiến Quốc: “Tuy nhiên vào tình hình lúc đó, cần có một quan chỉ huy cấp Thiếu tướng trở lên ở lại, dẫn đường cho dân thường và binh lính cùng lên mặt đất, triển khai tổ chức phòng ngự. Dù gì đi nữa cũng cần có một người hy sinh yểm trợ, nếu các Tướng quân đều chạy hết thì ai đến thông qua kiểm tra khẩu lệnh an toàn, rồi chỉ huy binh lính sơ tán đây?”
Mông Kiến Quốc nói còn chưa dứt, tròng kính nhắm hồng ngoại bất chợt báo nguy, Tướng quân tức tốc giương cánh tay đeo khẩu súng pháo, nả ầm một quả pháo!
Cánh cửa tận cuối hành lang rộng mở, bên ngoài là một đại sảnh, trong nháy mắt đó dường như có thứ gì bay vút tới, Mông Kiến Quốc vội quát lên: “Lùi ra sau!”
Đám người cả giọng thét to, liều mạng chạy ngược về sau, một đầu xúc tua đột nhiên xộc tới, Mông Kiến Quốc vẫn đứng vững bất động, trở tay rút khẩu súng trường sau lưng, kéo chốt an toàn, giương súng nổ ngay một phát!
“Đoàng!”, tiếng súng bắt đầu nổ vang khiến ai nấy đều hoảng hốt, đâu đâu cũng ngập tràn tiếng thét inh tai, vòi xúc tua vụt cuốn tới, trong lúc đó Mông Kiến Quốc vẫn điềm tĩnh như không, vững vàng kéo bệ khóa nòng, bóp cò.
“Đoàng!” – Lại thêm một phát súng.
Xúc tua vung đến trước mặt, Mông Kiến Quốc cúi đầu kéo khóa nòng, không lùi nửa nước, dứt khoát bóp cò súng.
Liền lúc đó sau lưng ông vang lên ba phát súng “Đoàng! Đoàng! Đoàng!” liên tiếp, xúc tua văng ra, súng trường bắn tỉa và súng lục đồng loạt nả trúng vòi xúc tua thô to như khúc gỗ, chất lỏng sền sệt phụt ra đầy tường, sau rốt nó rớt phịch xuống đất cách Mông Kiến Quốc chừng năm mét, rồi rút đi như chớp.
Mông Kiến Quốc tán thưởng: “Trương Quyết Minh, kỹ thuật bắn súng được đấy, ba cháu là ai?”
Quyết Minh chỉ gật gật đầu, thu súng.
“Trương Dân ạ, không biết ba đi đâu rồi.” – Quyết Minh trả lời.
“Cùng tới đại sảnh thôi, luôn đi sau bác hai chục bước nhé, nếu bác bỏ mạng nửa đường, thì Trương Quyết Minh phải phụ trách dẫn đường, ở trên tường có bản đồ đấy, cháu đã biết chưa?” – Mông Kiến Quốc căn dặn rõ ràng.
Quyết Minh gật đầu, rồi hỏi: “Dẫn tới chỗ nào?”
Mông Kiến Quốc: “Đến phòng chữa bệnh của K2 đi, ở đó chờ cứu viện từ mặt đất. Còn bây giờ, chúng ta hãy dũng cảm mà thận trọng cùng nhau kề vai chiến đấu, tiếp tục bước tới.”
.
.
.
End #41.