2013

Chương 47: Chương 47




#46. Huyết thống…

Mọi người rốt cuộc chờ được cứu viện đến.

Trương Dân ôm siết Quyết Minh thật lâu không rời, sức lực cả người anh như bị rút cạn.

“Anh là Trương Dân phải không?” – Mông Kiến Quốc ra tiếng hỏi.

Trương Dân mệt mỏi gật đầu: “Tướng quân Mông, cảm ơn ngài đã bảo vệ thằng bé.”

Mông Kiến Quốc chỉ nói: “Chính cậu bé đã bảo vệ chúng tôi mà, con trai anh điềm tĩnh lắm đấy, là một đứa trẻ rất có triển vọng.” – Dứt lời thì thờ ơ thẩy cho Mông Phong một cái liếc mắt.

Cha con lâu ngày gặp nhau mà đến tận giờ vẫn chưa trò chuyện được nửa câu, Mông Phong chỉ lo thủ thỉ hỏi han: “Lưu Nghiễn, em đỡ hơn chút nào chưa? Sao Hồ Giác lại cho em vắc xin phòng bệnh?”

Nhất thời Lưu Nghiễn thấy xấu hổ kinh khủng, cậu thấp giọng nói: “Đứng lên đi, tiếp tục làm nhiệm vụ.”

Mông Phong đỏ hồng cả hai mắt: “Không.”

Lưu Nghiễn khẽ gắt: “ “Không” cái gì, mau đứng lên, đừng để ba anh phát giận.”

Lại kiệt lúc này mới mở miệng: “Được rồi được rồi, mấy cặp sinh ly tử biệt đừng xoắn xuýt mãi thế, mọi người kiểm tra lại một lượt xem, có trục trặc gì không… sư nương?”

Lý Dao Mẫn cất tiếng: “Lại Kiệt, Mông Phong, tiếp tục thi hành nhiệm vụ của các cậu đi, đừng bận tâm tới bọn tôi.”

Mông Kiến Quốc nói: “Không được, ở lại chỗ này rất nguy hiểm, chúng ta phải đi theo đội lính đặc chủng thôi, mọi người hãy dìu nhau đứng dậy khởi động gân cốt một chút. Trung úy Lại Kiệt, báo cáo sơ lược tiến trình nhiệm vụ của các cậu đi.”

Lại Kiệt sắp xếp lại mọi sự việc, rồi hướng về phía Mông Kiến Quốc giải thích cặn kẽ tiến trình nhiệm vụ.

Khi Lưu Nghiễn và Tạ Phong Hoa gặp nguy cùng nhau trốn vào đường ống thông hơi, mọi người tức tốc quay về viện trợ, đúng lúc bắt gặp con bạch tuộc khổng lồ kia đang ra sức chen vào lổ thông hơi. Cả bọn phải vắt hết sức lực mới bắn nát vụn mớ xúc tua của nó, giết chết triệt để.

Lý Nham đã bị thương nhẹ. Mớ đầu người khảm trên giác hút của bạch tuộc bị nối liền một mối với trung khu thần kinh trên xúc tua, khi chúng há mồm cắn người sẽ phát tán lượng virus lớn.

Họ không dám dừng chân lâu ở tầng Mười một, sau khi xác định rõ phương hướng liền men theo một lối khác tiến vào tầng Mười. Cuối cùng đến được căn tin của khu K3, tìm thấy Lưu Nghiễn.

Tạm thời ở tầng Mười khá an toàn, lũ bạch tuộc đại dương đều hùa nhau tụ về tầng Mười chín trên cao. Mông Kiến Quốc nghe xong báo cáo liền rằng:

“Tôi đề nghị chúng ta nên tranh thủ thời gian, vì chưa biết tầng Mười chín có phát sinh biến cố gì không.”

Lại Kiệt hiểu rõ điều đó, liền gật đầu tán đồng, phân công đội viên cũng khác với lần trước.

“Lý Nham trông nom Phong Hoa và bảo vệ người dân đi cùng chúng ta.” – Lại Kiệt chia việc – “Tôi và Tướng quân Mông mở đường, những người còn lại đi ở giữa.”

Tạ Phong Hoa nhẹ nói: “Em không gấp đâu, anh cứ làm việc của mình thôi.”

Lý Nham nắm tay cô, nhỏ giọng bảo: “Anh đã giải ngũ rồi, Phong Hoa, ban nãy đã dùng nốt lần công dụng cuối cùng của vắc xin.”

Lại Kiệt cắt ngang: “Nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành đâu, đừng lơ là, chấn chỉnh tinh thần lên.”

“Tại sao?” – Lưu Nghiễn thì thầm hỏi – “Lý Nham giải ngũ rồi à?”

Mông Phong cõng Lưu Nghiễn đi ở giữa đội, xách theo cả thùng thiết bị của cậu, hắn cũng khe khẽ nói: “Hun một cái…”

Lưu Nghiễn ghé sát vào người Mông Phong, hắn nghiêng đầu, hai đôi môi chạm phớt vào nhau.

Mông Kiến Quốc đi phía trước bỗng trầm giọng rằng: “Quốc gia có quy định, những thành viên ngoài biên chế mà bộ đội K thu nhận, sau khi vắc xin hết ba lần công dụng có thể xuất ngũ, quay về vùng biển Quốc tế. Nhưng lính chính quy và lính K3 đã giải ngũ không được hưởng chính sách này.”

Lưu Nghiễn đã hiểu, Lý Nham và Văn Thư Ca sau khi vắc xin hết hiệu lực đều được lui về hậu phương, riêng Mông Phong thì không.

“Đến khi vắc xin của em hết công dụng rồi” – Mông Phong nhẹ nhàng bảo – “Thì nhất định phải quay về, có biết không.”

Từng câu chữ hắn thốt ra đều tràn ngập kỳ vọng mong mỏi, chỉ mới trải qua vài giờ sinh ly tử biệt ngắn ngủi thôi, mà trong tâm mỗi người đều mơ hồ phát giác được điều gì đó, thế nên lần này Lưu Nghiễn cũng không cương quyết nữa, chỉ gật đầu.

Trương Dân tay trái ôm Quyết Minh, tay phải vác khẩu AK trên vai, anh khẽ nói: “Nhóc cưng, cho ba xin lỗi.”

Quyết Minh: “?”

Viền mắt Trương Dân đỏ hoe: “Chuyện thi cử… ba không nên trách con, mới nãy còn hối hận gần chết… ba bị kẹt dưới lầu không ra được, trong lòng cứ mãi băn khoăn nghĩ ngợi… thật muốn tự vả mình hai tát.”

Quyết Minh cười đáp: “Không đâu, bác có hứa cho con một chú chó Chow chow đó.”

“Ừa.” – Trương Dân gật đầu tiếp – “Thi không nổi cũng chẳng sao, ba con mình làm việc khác được mà, hay cứ ở nhà nuôi Chow chow, đừng lo lắng gì nữa.”

Lại Kiệt rút tấm thẻ của Trịnh Phi Hổ ra, mở cửa bước vào phòng làm việc.

“Chúng ta hãy đi hướng khác.” – Mông Kiến Quốc nói.

Lại Kiệt đáp: “Thưa Tướng quân, tôi chỉ muốn thử cái thẻ căn cước này thôi, xác định kho vũ khí…”

Mông Kiến Quốc ngắt lời: “Tôi không nghĩ nó có ích gì đâu. Đây là mệnh lệnh, Trung úy Lại Kiệt! Khoan đã!”

Lại Kiệt vớ được một cái micro, dè đâu bị hỏng, ngớ người chưng hửng, Mông Kiến Quốc lúc này buộc phải thú nhận: “Do tôi nhất thời bức xúc nên đập hư.” (bạn nào không nhớ mở chương 41 ra coi lại há =)))))

Lại Kiệt: “…”

Mông Kiến Quốc: “…”

Mông Kiến Quốc nói lảng: “Tôi biết K3 có một thang máy chuyên biệt, theo tôi.”

Lại Kiệt cầm thẻ căn cước đó mở cửa thang máy, bên dưới tối om om, sâu chừng hơn trăm mét.

Họ thả một sợi dây, hạ xuống những tấm đệm giảm xóc, rồi từng người lần lượt đu xuống, cứ vậy chầm chậm tiến đến tầng Một – Trung tâm điều khiển hệ thống phòng thủ của Mặt trận trung ương.

Do Hồng kiều đã gãy nên cáp quang tải điện cũng mất tác dụng, trên sàn nhà tầng Một bị nước ngập ướt, tiếng máy móc cháy nổ mơ hồ vọng tới.

Mông Phong để Lưu Nghiễn dựa vào bờ tường nghỉ ngơi, mọi người bắt đầu tản ra khám thính tình hình ở tầng Một.

Mông Kiến Quốc lên đạn khẩu súng lục: “Tầng này có hệ thống máy bơm độc lập, mong là dàn máy tính chưa bị ngấm nước chập mạch.”

“Rõ ràng chúng đã bị chập mạch hết rồi.” – Lưu Nghiễn cảnh báo – “Cẩn thận đừng tới gần mấy chỗ xẹt lửa.”

Xung quanh chập chờn sáng tối, trên khoảng không tối tăm rộng lớn, cáp điện bị đứt buông thỏng so le như rễ phụ cây cổ thụ, phần cáp đứt lộ ra ngoài bắn tia lửa điện. Lưu Nghiễn bật đồng hồ vạn năng(1) lên, mở hộp điều khiển rồi nối vào.

images(1) Đồng hồ vạn năng hay vạn năng kế là một dụng cụ đo lường điện có nhiều chức năng. Các chức năng cơ bản là ampe kế, vôn kế, và ôm kế, ngoài ra có một số đồng hồ còn có thể đo tần số dòng điện, điện dung tụ điện, kiểm tra bóng bán dẫn (transitor)…

“Bị hư rồi.” – Lưu Nghiễn nói – “Đợi chút.”

Cậu mau chóng thay dây điện, đoạn móc thẻ của mình quẹt vào rãnh.

Giọng nữ điện tử vang lên: “Tầng Một, Trung tâm điều khiển hệ thống phòng thủ của Mặt trận trung ương, hãy nhập mật khẩu.”

Lại Kiệt ra tiếng: “C, U…”

Lưu Nghiễn liền ngăn anh ta lại: “Chờ đã, mật khẩu của thầy Huấn luyện không dùng được đâu. Xóa bỏ mật khẩu cũ, nhập mật khẩu mới, AU703…”

Giọng nữ điện tử: “Cấp bậc an toàn thấp, chứng nhận thân phận: Kỹ sư ở Nhà xưởng tầng Mười tám.”

Lưu Nghiễn: “Chuyển sang chế độ bảo trì.”

Giọng nữ điện tử: “Đã mở hệ thống an toàn điện tử của trung tâm.”

Lưu Nghiễn: “Báo cáo tình hình thiệt hại.”

Giọng nữ điện tử bắt đầu báo cáo những hư hại khi tầng Một bị nước tràn vào, Lại Kiệt nghe mà hãi hùng không thốt nên lời, Lưu Nghiễn lấy bút khoanh vùng vào bản vẽ mặt bằng tầng Một ở trên tường, Lại Kiệt bảo: “May nhờ có cậu.”

Lưu Nghiễn nói: “Trước khi đi thầy Huấn luyện đã dặn dò tôi kỹ càng. Tôi đã xem qua rồi… chỉ có vài trục trặc nhỏ thôi, chắc chúng ta phải chia nhau đi sữa chữa, có một cái aptomat(2) bị ngắt, chỉ cần có người đến đóng lại thôi, một chỗ khác bị đoản mạch, ta nối dây lại là được, nhưng còn chỗ cuối cùng thì hơi khó…”

aptomat_mitsubishi(2)Aptomat: còn gọi là cầu dao an toàn, sẽ tự động ngắt khi điện quá tải (chập cháy), muốn khắc phục chỉ cần đóng cầu dao lại.

Mông Phong ra tiếng: “Để anh, có rắc rối lắm không?”

Lưu Nghiễn dùng bút vẽ đại khái rồi giải thích cho mọi người, sau đó Lại Kiệt phân phó: “Hai người một đội đi tu sửa, Lưu Nghiễn không thể mạo hiểm được, cậu ở lại đây chỉ huy.”

Văn Thư Ca đi bật cầu dao điện, Trương Dân và Lại Kiệt một đội, mang theo máy liên lạc đi nối dây điện, còn Mông Phong và Mông Kiến Quốc bị phân chung một đội đi sửa bảng mạch. Mông Phong bất mãn liếc ba hắn một cái, song lại chẳng ừ hử gì, chuẩn bị lên đường lắp đặt.

Lưu Nghiễn: “Nơi mà hai người sắp tới là nguy hiểm nhất, ngay phía sau máy bơm thủy ngân, có khả năng phải bơi đấy. Giữ bảng mạch điện cho chắc, đừng để dính nước. Tướng quân Mông, xin hãy chú ý an toàn, vì ba không bì được sức thanh niên nữa đâu.”

Mông Phong bình tĩnh như không: “Biết rồi.”

Mông Kiến Quốc chỉ cười cười, cũng chẳng nói lời nào.

Lý Nham xem xét một lượt, xác nhận an toàn, tầng này đã bị lún một nửa xuống lớp cát đáy biển, và bọn bạch tuộc đều kéo nhau bơi lên tầng Mười chín cả rồi, thế nên chẳng còn nguy hiểm nào nữa. Cậu ta kiểm tra tất cả mọi nơi, bịt kín mấy lổ thông hơi có mối họa ngầm lại, rồi mới quay lại ngồi xuống bên cạnh Tạ Phong Hoa.

Lưu Nghiễn đương cắm cúi nghiên cứu bản vẽ mặt bằng tầng Một, song vẫn dỏng tai lắng nghe người bên mình trò chuyện.

Lý Nham: “Em ở đây dạy học hả?”

Tạ Phong Hoa: “Đâu có, ai bảo thế? Em làm phóng viên mà.”

Lý Nham chả hiểu mô tê gì, bèn đánh mắt ngó sang Lưu Nghiễn, anh chàng Lưu Nghiễn nói dối lòi đuôi, đành phải vờ giả ngu không biết.

Lý Nham trêu: “Thật không đó, anh thấy em thích trẻ con vậy mà.”

Tạ Phong Hoa cười đáp: “Em thích chứ, có điều làm phóng viên cũng khá thú vị.”

Lý Nham ôm lấy Tạ Phong Hoa, hạ giọng thủ thỉ: “Đợi khi anh trở về rồi, chúng ta sẽ làm gì nhỉ?”

Tạ Phong Hoa bảo: “Được rồi, em vẫn còn thấy quái lạ đây, lần trước còn chưa kịp hỏi, sao anh lại thành lính đặc chủng? Em nhớ là anh chỉ biết chút võ Karate thôi mà, sao họ lại chọn anh?”

Lý Nham đáp: “Em biết Lại Kiệt tiêm vắc xin cho anh rồi đúng không? Tác dụng lớn nhất của vắc xin phòng bệnh chính là đẩy nhanh tốc độ phục hồi thương tổn của cơ thể, hơn nữa còn kích thích năng lực của mình về một phương diện nào đó…”

Tạ Phong Hoa thấp giọng hỏi: “Như kiểu lính cyborg(người được tích hợp công nghệ vào cơ thể)? Có tác dụng phụ không anh?”

Lý Nham ngẫm nghĩ một chút, đoạn lắc đầu: “Đội trưởng chẳng nói gì cả, mà chắc là không có đâu.”

Lưu Nghiễn quay đầu, chau mày hỏi: “Chuyện này là thiệt sao?”

Lý Nham giải thích: “Tôi cảm thấy sau khi tiêm vắc xin vào, sức lực tăng lên rất nhiều, dù tay không đánh cận chiến cũng ít khi bị zombie tóm được.”

Tạ Phong Hoa phán: “Giống thủy thủ Popeye (chú thích: link) ăn rau chân vịt đúng không.”

Lý Nham cười ra tiếng.

Lưu Nghiễn lại hỏi: “Còn Mông Phong thì sao?”

Lý Nham đáp: “Nghe bảo năng lực chiến đấu của Mông Phong từ hồi đi lính vốn đã rất xuất sắc, sau khi được tiêm vắc xin rồi cũng khó nhìn thấy khác biệt, anh nhớ rõ lần trước ở trong hẻm núi không?”

Lưu Nghiễn cũng nhớ ra, từ tốn gật đầu, lúc Mông Phong ám sát con thủ lĩnh zombie ở Tung Sơn, quả thật như hóa thành siêu nhân, bất kể tốc độ, sức bền hay phản xạ đều vượt xa mức bình thường.

Lý Nham nói: “Đội trưởng Lại Kiệt là kiểu tích hợp năng lực… còn a Văn thuộc kiểu nhanh nhạy, sau khi trải qua huấn luyện cơ bản thì khả năng thiện xạ của cậu ấy rất chuẩn xác.”

Lưu Nghiễn thắc mắc: “Thế sao tôi không mạnh lên chút nào?”

Lý Nham giễu cợt: “Anh mà chưa đủ mạnh á? Y hệt mèo máy rồi, còn muốn sao nữa? Chỉ có người máy mới cần loại thể năng như chúng tôi, không đánh đồng được đâu.”

Lưu Nghiễn hơi ngập ngừng, đoạn chầm chậm gật đầu, quả thật cậu không hề cảm thấy cơ thể mình có chút biến đổi nào. Hay là cậu thông minh hơn? Đây đúng là một loại khái niệm mơ hồ khó hình dung.

Tạ Phong Hoa hỏi: “Sau này vẫn còn năng lực đó chứ?”

Lý Nham cười rằng: “Khi vắc xin hết tác dụng thì năng lực cũng từ từ biến mất, đừng tưởng chồng em bây giờ còn là lính đặc chủng, chỉ cần qua mười ngày nửa tháng sẽ chẳng còn bản lĩnh này nữa đâu.”

Tạ Phong Hoa nói: “Vậy nên anh mới được giải ngũ, đúng là chính sách Quân đội rất nhân đạo.”

Lý Nham mang theo nụ cười ôn hòa, đưa tay vén lọn tóc mái của Phong Hoa, thấp giọng hỏi: “Phong Hoa, anh xuất ngũ thì chúng mình sẽ làm gì?”

“Ừm…” – Tạ Phong Hoa dựa lên ngực Lý Nham, thầm thì đáp: “Kết hôn nhé, anh có tiền mua nhẫn chứ?”

Lý Nham cười khẽ: “Khoen lon coca nhé?”

Lưu Nghiễn dứt khỏi dòng suy nghĩ về vắc xin phòng bệnh, tiếp tục chăm chú xem xét bản vẽ tầng Một trong tay, chân mày nhíu chặt, vẻ mặt càng lúc càng ngưng trọng.

“Gì vậy?” – Văn Thư Ca đã trở lại.

Lưu Nghiễn ngạc nhiên ngẩng đầu: “Sao nãy giờ cậu không hỏi tôi gì hết?”

Văn Thư Ca đáp: “Trước khi xuất phát anh đã giải thích tường tận rồi mà, chỉ có một công tắc màu đỏ, bật nó lên thì tôi về thôi.”

Lưu Nghiễn gật đầu, Văn Thư Ca lại hỏi: “Sắc mặt anh khác thường quá vậy, bản vẽ có vấn đề gì à?”

Lưu Nghiễn chậm rãi đáp: “Mong là không.”

“Đây là gì?” – Văn Thư Ca chỉ lên bản vẽ.

“Đây là bộ máy phụ thuộc, trong nhà xưởng áp lực ở phía Nam có một cây cầu thép bắc ngang, dùng hệ thống cơ khí của trạm không gian Liên Xô cũ.” – Lưu Nghiễn giải thích – “Nhà xưởng này mới xây xong đã bỏ xó, tôi chỉ sợ nó xây theo mẫu thiết kế cũ, sẽ gắn thêm một chốt khóa an toàn.”

Văn Thư Ca hỏi: “Có thêm khóa an toàn thì sao?”

Lưu Nghiễn lắc đầu, trầm giọng bảo: “Chúng ta hiện đang ở mép rãnh biển sâu tới 7km, khóa an toàn này có thể giúp chúng ta luôn ở trạng thái cân bằng… Mà thôi, hy vọng sẽ không phát sinh tình huống xấu đến mức đó, chắc máy tính Trung tâm sẽ kiểm soát được.”

Văn Thư Ca mỏi mệt thở dài, đoạn ngồi xuống bên trái Lưu Nghiễn.

“Cậu chỉ bật công tắc thôi mà, đuối dữ vậy à?” – Lưu Nghiễn hỏi.

Văn Thư Ca cười cười.

Bên phải Lưu Nghiễn là đôi tình nhân Tạ Phong Hoa và Lý Nham, Tạ Phong Hoa vươn tay choàng qua vai Lưu Nghiễn, xoa xoa đầu Văn Thư Ca, cười chào: “A Văn, lâu ngày không gặp.”

“Chị Phong Hoa.” – Nụ cười của Văn Thư Ca hàm chứa sự anh tuấn dịu dàng không nói nên lời – “Hai người lại gặp được gặp nhau rồi, chúc mừng nhé.”

Lưu Nghiễn: “Cậu làm ảo thuật cho Phong Hoa coi đi, cô ấy cứ nhắc hoài đó.”

Văn Thư Ca buồn bã mỉm cười.

Lý Nham lại nói: “A Văn bắn súng siêu lắm đấy, anh thoát chết bao phen là nhờ cậu ấy cả.”

Tạ Phong Hoa gật đầu rằng: “A Văn rất tốt bụng.”

Văn Thư Ca lắc đầu, tóc mái rũ xuống, phủ khuất chân mày trái.

Lưu Nghiễn nghiêng đầu nhìn cậu ta.

“Sao thế?” – Văn Thư Ca vén tóc mái lên, cũng nghiêng đầu hỏi.

Lưu Nghiễn lắc đầu, cậu thiếu niên ngày trước từng hô gào “Lưu Nghiễn, sẽ có một ngày tao giết mày!!!” nay đã đổi thay. Dường như qua mỗi đêm lại thêm khôn lớn, ánh mắt phảng phất vẻ u buồn nhưng cương quyết, đã trưởng thành không ít.

Khuôn mặt Văn Thư Ca vẫn còn nét non nớt niên thiếu, giữa cặp chân mày mang theo vài phần anh khí, đôi mắt của cậu ta rất đẹp, con ngươi đen thẳm, lông mi dài. Môi mềm mại, mũi cao thẳng, ngũ quan tinh xảo.

Cậu ta rất kiệm lời, từ khi quen biết tới giờ Lưu Nghiễn chưa từng bắt gặp nụ cười của Văn Thư Ca, tựa hồ một gốc cây quanh năm bị che phủ dưới bóng râm u ảm, không được hưởng chút nắng Trời.

Nhưng sau khi rời khỏi thị trấn Vĩnh Vọng, rồi lại hội ngộ, ấn tượng mà Văn Thư Ca đem lại cho Lưu Nghiễn khác hẳn so với hồi còn ở nhà máy hóa chất, đúng là thay da đổi thịt, tưởng như hai người.

Giống như gốc bạch dương giữa gió tuyết ngập trời, cao ngất mà kiên cường.

Lý Nham và Tạ Phong Hoa hẵng còn thầm thì trò chuyện:

Lý Nham: “Mẹ anh ở trên trời chắc chắn sẽ đồng ý cho hai đứa mình lấy nhau…”

Lưu Nghiễn bỗng dưng có chút xúc động, cậu hỏi: “A Văn, cậu giống ba hay giống mẹ thế?”

Văn Thư Ca đáp: “Giống mẹ, thì sao?”

Lưu Nghiễn gật đầu: “Kể chuyện về mẹ cậu nghe đi.”

Văn Thư Ca liếc mắt sang Lưu Nghiễn, đáp ngược lại: “Hay cứ nói về mẹ của anh trước đã.”

Lưu Nghiễn nói: “Mẹ tôi đâu có gì để kể, tôi trông khá giống bà ấy…”

Văn Thư Ca: “Vậy chắc mẹ anh đẹp lắm.”

Lưu Nghiễn gật đầu, lại tiếp: “Mẹ của cậu nhất định cũng là một mỹ nhân.”

Văn Thư Ca nói: “Tôi không mấy thích mẹ, vì mẹ có quá nhiều đàn ông, giờ cũng chẳng biết lưu lạc ở đâu rồi.”

Lưu Nghiễn liền bảo: “Tôi đây còn không có ba cơ mà… Cậu coi đó, ba của Mông Phong thương anh ấy quá chừng. Có một người cha tốt sẽ bớt được hai mươi năm phấn đấu.”

Văn Thư Ca cười rằng: “Hồi trước tôi cũng nghĩ vậy, nhưng mỗi người đều có số phận riêng, chẳng trách cha mẹ được.”

Cậu ta lấy một quyển kinh thánh nhỏ từ trong túi rồi mở ra, Lưu Nghiễn nhanh nhảu lia mắt liếc qua.

Mỗi lần Văn Thư Ca đều mở chính giữa quyển kinh thánh, ở đó kẹp một tờ giấy – lá thư mà Tạ Phong Hoa viết cho cậu ta hồi trước.

“Tôi biết rồi nhá.” – Lưu Nghiễn dài giọng – “Ngô Vĩ Quang sẽ nguyền rủa cậu đó, đồ con chiên giả mạo… dám lừa gạt một vị Mục sư thật thà, cậu vốn dĩ chưa từng có đức tin.”

Văn Thư Ca nghiêm túc nói: “Lưu Nghiễn, anh lắm chuyện thật đấy.”

Tạ Phong Hoa vẫn dựa vào lòng Lý Nham, cười bảo: “Lưu Nghiễn từng nói, đức tin của anh ta là một người khác.”

“Ừm.” – Văn Thư Ca giương mắt, chú mục nhìn Tạ Phong Hoa, đôi mắt trong suốt đó phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Phong Hoa, cậu đáp: “Tôi cũng giống anh ấy, đặt đức tin của mình vào một người khác.”

Lưu Nghiễn như giật mình vỡ lẽ, chen lời: “A Văn, anh đã nhìn lầm chú, ra chú cũng yêu Mông Phong à!”

Văn Thư Ca: “…”

Lưu Nghiễn: “Nếu thích thì phải bày tỏ chứ…”

Văn Thư Ca: “Không không không… Anh yên tâm… Anh em tốt không tranh bồ của nhau.”

Lưu Nghiễn: “Chú đừng câu nệ gì sất, có sao đâu, anh là một người rất là bao dung rộng lượng. Hơn nữa mỗi ngày đều có thể xem chú làm ảo thuật, thế còn gì bằng.”

Văn Thư Ca: “Anh… ầy, tôi… không hề có ý đó… Cảm ơn lòng tốt của anh.”

Lưu Nghiễn: “Cậu phải gắng lên… Cứ nói ra đi.”

Văn Thư Ca: “Sao anh vô tâm thế hả, người ta vừa mới khóc vì anh đấy, nếu người tôi thích nguyện ý khóc vì tôi, dù chỉ một lần thôi, tôi chết cũng cam lòng. Mà đủ rồi, dừng chủ đề này ở đây.”

“Lưu Nghiễn, rốt cuộc em đang nói cái quái gì vậy?!” – Giọng của Mông Phong vọng đến từ máy liên lạc – “Anh nghe thấy hết rồi!!”

Bấy giờ Lưu Nghiễn mới sực nhớ ra đã quên tắt máy liên lạc, lúc này Lại Kiệt cũng hết nhịn nổi, phá lên cười như điên như dại.

“Lưu Nghiễn, cái gì gọi là có một người cha tốt sẽ bớt được hai chục năm phấn đấu?” – Mông Kiến Quốc ra tiếng – “Giải thích cái nào?”

Mông Phong: “…”

Trong máy liên lạc vang lên giọng Lưu Nghiễn: “Dạ không… có gì đâu ba.”

Mông Kiến Quốc lại nói: “Dưới này ngập nước rồi, Trung sĩ Mông Phong, cậu phụ trách bọc hậu.”

Mông Phong cuối cùng vẫn phải đối mặt với cha mình.

Mông Phong: “Không, ngài phụ trách bọc hậu.”

Dứt lời hắn lập tức nhảy ùm vào nước, Mông Kiến Quốc nhíu mày quát to: “Trung sĩ Mông Phong!!”

Mông Kiến Quốc cũng nối bước nhảy xuống, một tay ông nắm đèn pin, bơi vào đường ống. Bên dưới là những đường ống chằng chịt nối thông với nhau cùng đổ về trung tâm. Mông Kiến Quốc bắt lấy mắt cá chân của Mông Phong, kéo tuột hắn ra sau, Mông Phong phụt ra một mồm bọt khí, giương mắt nhìn cha mình bơi về một lối khác.

Mông Kiến Quốc dùng hai chân đạp nước, tay trái vác súng, tay phải nắm đèn pin, vài bận Mông Phong muốn vượt lên trước đều bị ba hắn duỗi chân đạp vào vai, tụt lại đằng sau.

“Mông Phong.” – Lưu Nghiễn cất giọng, thanh âm truyền đi trong nước càng thêm rõ hơn – “Chú ý phía sau anh, đừng sơ suất, sao hai người lại tụm một chỗ thế? Nguy hiểm lắm, tách xa nhau ra.”

Khoảnh khắc đó trong lòng Lưu Nghiễn chợt dâng lên dự cảm xấu, một giây sau, Lưu Nghiễn quát lên: “Mông Phong! Cẩn thận đằng sau!! Có nguy hiểm!!!”

Trong nháy mắt Mông Phong tức tốc đạp lên thành đường ống, đảo lộn người xuống, chớp nhoáng rút khẩu súng sáu nòng ra, gạt khóa an toàn rồi xả đạn.

Tiếng súng đùng đoàng nổ lên, thanh âm vang vọng chấn động khắp đường ống nước, viên đạn lao xé qua làn nước vẩy bọt tung tóe, bắn trúng vòi xúc tua đang vọt vào đường ống. Chỉ trong phút chốc mà đám xúc tua đã vây kín bốn phương tám hướng, mỗi đường ống nước đều có một vòi xúc tua khảm đầy đầu người, bủa về phía hai người họ.

Mông Kiến Quốc xoay mình tại chỗ, mỗi tay nắm một khẩu súng, dang ra, bóp cò, cơ thể chầm chậm xoay tròn trong nước, nổ liên tiếp chừng chục phát đạn, Mông Phong nhanh nhẹn khom người, viên đạn sượt qua trán hắn lao vút đi, khắp đường ống dày đặc những luồng đạn dọc ngang.

Trước mặt thình lình có một vòi xúc tua lặng lẽ vung tới, Mông Phong vội ôm choàng hông Mông Kiến Quốc, tung chân đạp mạnh lên thành đường ống, đẩy ông bổ nhào vào trong đường ống, dùng chính cơ thể mình che chắn cho ba, vòi xúc tua đó cuộn mình xẹt qua, mớ đầu người trên giác hút gào rống há mồm, xảo quyệt hướng vào góc sơ hở mà cắn xuống Mông Kiến Quốc!

Mông Phong lập tức vung tay trái lên đỡ, cái đầu zombie dữ tợn cắn phập vào cánh tay hắn, máu tươi hòa tan vào nước. Liền sau đó Mông Phong dùng tay phải dí nòng súng lên xúc tua, bóp cò, sáu nòng xoay tít, tiếng súng nổ sát rạt khiến màng nhĩ đau như xé, vòi xúc tua cứ thế bị bắn nát thành tương!

Hai cha con gấp rút rời khỏi đường ống, tìm cách ngoi lên, bõm một tiếng Mông Kiến Quốc nhô đầu khỏi mặt nước, ôm Mông Phong toan kéo lên.

Mông Phong đẩy ba hắn ra, ý bảo hắn không hề hấn gì, cánh tay trái đầm đìa máu không ngừng nhỏ xuống từng giọt.

Giọng Lưu Nghiễn truyền tới: “Đã lên mặt nước chưa? Sao rồi?”

Mông Phong đáp: “Không sao hết, chỉ bị đớp một phát, bây giờ anh ngang ngửa em rồi đấy, mỗi người còn ba cái mạng.”

Mông Kiến Quốc liếc mắt nhìn thằng con trai, không nói thêm lời nào.

Lưu Nghiễn thở phào một hơi: “Tiếp tục đi về trước thôi.”

Cánh tay Mông Phong đã ngừng rỉ máu, hắn móc ra một cây đèn pin khác, thẩy cho Mông Kiến Quốc.

Mông Kiến Quốc dừng bước, nương theo ánh sáng đèn pin kiểm tra vết thương trên tay Mông Phong, ông hỏi: “Đây là hiệu quả tự chữa lành vết thương của vắc xin V à?”

Mông Phong ừm một tiếng, rồi bảo: “Coi chừng đằng trước.”

Mông Kiến Quốc tiến sâu vào trong đường ống, Mông Phong bám sát gót, thường ngoảnh đầu ra sau trông chừng đề phòng bị đánh lén lần hai.

Chốc sau, Mông Phong cất tiếng giữa bóng tối:

“Này.”

Mông Kiến Quốc: “Sao?”

Mông Phong: “Đã tiêm vắc xin chưa?”

Mông Kiến Quốc: “Này chẳng phải chuyện nên hỏi.”

Mông Phong: “Mới nãy ở dưới nước có bị thương không?”

Mông Kiến Quốc: “Không.”

Mông Phong trầm mặc không ra tiếng nữa.

Lúc này Lưu Nghiễn đang dùng máy liên lạc bày cho Lại Kiệt và Trương Dân cách nối dây điện, Mông Phong gạt máy liên lạc xuống rồi hỏi: “Ông để Hồ Giác tặng vắc xin cho Lưu Nghiễn? Tại sao Hồ Giác lại mua vắc xin cho em ấy?”

Mông Kiến Quốc thản nhiên đáp: “Hồ Giác bảo, lúc trước nếu không nhờ hai đứa cứu mạng thì anh ta đã chết xó nào rồi, con người trước khi chết đều mong ước rất nhiều thứ. Anh ta là một Phật tử, từng hứa rằng nếu có người cứu mình thì sẽ dốc hết gia sản để báo đáp ân nhân.”

Mông Phong trợn trừng mắt.

Lát sau, Mông Phong và Mông Kiến Quốc đồng thời mở miệng.

Mông Kiến Quốc: “Rõ vô dụng.”

Mông Phong: “Gia sản nhiều không?”

Mông Phong: “…”

Mông Kiến Quốc tiến tới mở mạch điện, Mông Phong ngậm cờ lê đẩy ông ra, ý bảo ông tránh sang một bên để hắn làm.

Mông Kiến Quốc đành phải đón lấy khẩu súng, canh chừng xung quanh, giọng Lưu Nghiễn lại truyền tới: “Bọn Lại Kiệt đã xong việc rồi, tốt nhất hai người cũng nhanh tay lên.”

Mông Phong cầm cờ lê xoay xoay vặn mở đai ốc, đáp: “Xong ngay đây, anh đã mở được nắp bảng mạch rồi.”

Lưu Nghiễn: “Cái này cực kỳ phức tạp, anh ráng nghe cho kỹ, mạch điện cơ bản đã nối liền, không được phép làm sai.”

“Nếu sai thì bảo anh một tiếng.” – Mông Phong nói.

Lưu Nghiễn: “Sẽ bị giật chết đó, có mấy cái mạng cũng chẳng đủ xài đâu… Giờ anh vặn cái đai ốc màu đỏ bên phải xuống, rồi cắm đầu kim màu đỏ của đồng hồ vạn năng vào, xem chỉ số.”

Mông Phong báo chỉ số trên đồng hồ, Lưu Nghiễn lại nói: “Tháo mép bảng điện ra, ở đó có một cầu chì, cẩn thận lấy ra rồi vứt đi, tay anh rất to, đừng để chạm vào đầu dây.”

“Chuẩn bị tháo bảng mạch… rút bốn đường dây ra, lần lượt đặt bốn đầu dây cẩn thận…” – Lưu Nghiễn hướng dẫn.

Cùng lúc đó, phía sau Mông Phong thình lình phát ra tiếng nước ầm ầm, vòi bạch tuộc vùng lên mặt nước, Mông Kiến Quốc chớp nhoáng khởi động khẩu súng máy sáu nòng xả đạn liên hồi, tia lửa phụt ra đầu nòng súng, mưa đạn rải khắp không gian chật hẹp.

Mông Phong: “Việc gì mà siêu xúi quẩy, vừa phải tiếp xúc với điện mà còn bị đánh lén sau lưng…”

Mông Kiến Quốc vừa thu súng lại, nòng súng hãy còn bốc khói, tiếng súng máy xoay tròn dứt hẳn, tứ bề rơi vào tĩnh lặng.

Mông Kiến Quốc giục: “Bớt nói nhảm đi, làm nhanh lên.”

Mông Phong: “Một con đinh ốc tọt vào trong rồi.”

Lưu Nghiễn: “Trách ba anh ấy, tại ba làm anh giật mình, chứ em không chịu trách nhiệm đâu.”

Mông Kiến Quốc: “Dùng tua vít nam châm hút ra thử.”

Mông Phong: “Không được.”

Mông Kiến Quốc: “Vậy kệ xác nó, làm tiếp đi.”

Mông Phong thay bảng mạch khác, đậy nắp lại, Lưu Nghiễn tiếp: “Cẩn thận bật công tắc.”

Mông Phong giơ tay bật chốt cái tạch, nháy mắt phát ra tiếng nổ bùm bùm, một tia lửa điện phóng suốt toàn bộ đường hầm, Mông Kiến Quốc quát to: “Mông Phong!!!”

Tia điện sáng xanh chói mắt gần như biến thành một luồng hồ quang(3), đốt trọi toàn bộ không khí, Mông Phong bị luồng điện hất bay ra sau, ngã phịch xuống đất mà co giật không ngừng, hắn trợn mắt, tắt thở.

(3) Hồ quang điện: là một dạng giải phóng năng lượng khi xảy ra sự cố đoản mạch dưới dạng nhiệt và ánh sáng mạnh. Nhiệt độ tại trung tâm có thể vượt quá 20 000oC, tạo ra áp lực cực lớn, hình thành vụ nổ nghiêm trọng.

“Mông Phong!” – Mông Kiến Quốc thét gọi.

“Ùuu—-” – Hệ thống điện lực của toàn bộ tầng Một khôi phục hoạt động, bóng đèn dưới chân bật sáng, trong máy liên lạc vọng ra tiếng Lưu Nghiễn: “Hai người có sao không?”

Mông Kiến Quốc hét: “Chết tiệt, chỉ tại con đinh ốc đó… Mông Phong!”

Ông khuỵu gối trước mặt Mông Phong, khom mình áp lên ngực hắn nghe nhịp tim, rồi chuyển sang động mạch cổ.

Lưu Nghiễn sốt sắng hỏi dồn, Mông Kiến Quốc một mực không đáp lời, ông hít sâu một hơi, bịt mũi Mông Phong, cúi người xuống, áp môi mình lên môi con trai, bắt đầu hô hấp nhân tạo.

Hà hơi thổi ngạt, ấn ngực, thổi ngạt, ấn ngực, cứ vậy nhịp nhàng lặp lại, rốt cuộc Mông Phong cũng sặc ra một hơi, nằm co giật từng hồi.

Mông Kiến Quốc thở phào nhẹ nhõm, quỳ bên cạnh con trai dõi theo hắn.

Cơ thể Mông Phong bị điện giật cứng đơ, ánh mắt rã rời dường như mất tiêu cự, hắn khẽ há miệng, mơ hồ muốn nói điều gì.

Mãi lúc sau, hắn mới bật thốt:

“Ba.”

Mông Kiến Quốc chẳng đáp lời, ông kéo cánh tay cứng ngắc của hắn, vòng lên vai mình rồi dìu hắn đứng dậy, bước về phía đường hầm.

Tất cả bơm nước bắt đầu vận chuyển, nước biển dần dần được rút đi. Mông Kiến Quốc cõng Mông Phong, men theo con đường lúc đến mà quay về. Mông Phong còn đương thở dốc liên hồi, cơ thể chốc chốc lại co giật, hắn nằm úp trên lưng cha mình, mơ màng nhớ chuyện ngày trước.

Trong đường ống tối tăm chỉ vẳng vọng tiếng bước chân của Mông Kiến Quốc.

Rất lâu về trước, tại bờ biển thành phố S, ráng chiều ánh đỏ ôm lấy Mặt trời, dần lặn xuống tận cùng giữa biển trời đồng sắc.

Sóng biển xô vào bãi cát vàng óng, kêu rì rào, rì rào.

Cậu nhóc Mông Phong năm tuổi ngủ trên lưng cha, Mông Kiến Quốc cõng con trai, bước đi giữa ranh giới đất trời, để lại hàng dấu chân dẫn về phương xa.

Nơi ông bước qua nước biển chầm chậm rút đi, trở về với bóng đêm.

.

.

.

End #46.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.