Vừa làm phần này vừa nghe bài ‘Sáo mã can’, chẳng liên quan tới nội dung truyện, nhưng có vẻ hợp với không khí cao nguyên Tây Tạng
Ngoại truyện 2: Sông băng – P3
Vào thời điểm ấy, tại Đạo Thành.
“Nếu cô không chịu đưa bộ ly hợp ra đây, đừng trách tôi dùng bạo lực ép buộc đấy nhé.” – Lưu Nghiễn dằn mặt.
Lạp Mỗ ương ngạnh: “Có nói với tôi cũng bằng thừa. Na Tang sẽ không thả các người rời đi.”
Trương Dân cũng phụ họa: “Một khi cậu ấy bạo lực lên, dù các cô kéo mấy ngàn người đến cũng chẳng đủ cho cậu ấy luyện tay đâu.”
Lưu Nghiễn chống nạnh đứng dang chân giữa đường: “Hiển nhiên rồi.”
Lạp Mỗ tiếp: “Nhưng mà, mắc mớ gì họ phải đưa bộ ly hợp cho các anh chứ?”
Lưu Nghiễn nói: “Các cô hễ mở miệng là chê bai người Hoa gian xảo thế này, ích kỷ thế nọ, rồi thì tự khoe khoang ca ngợi dân tộc thiểu số của mình thành thật chất phác. Vậy những lời vừa rồi chẳng y hệt như loại người mà các cô vẫn thường lên án đó sao? Hay dân tộc thiểu số các cô đối xử với khách khứa như vậy?”
Lạp Mỗ lập tức nghẹn lời.
Lưu Nghiễn tiếp: “Tôi cần phải mau chóng quay về xe để xin viện trợ đến Tổng bộ, nhóm tình nguyện viên chẳng biết đang ở nơi nào. Sau khi thu xếp xong chuyện ở đây rồi, Quốc gia sẽ cử quân đội tới trợ giúp mọi người xây dựng lại quê nhà, giải quyết tất thảy mọi vấn đề. Mà cô cứ ở đây trì hoãn dây dưa mãi, chỉ tổ khiến tình hình càng thêm rắc rối.”
Sau rốt Lạp Mỗ đành bảo: “Được rồi, để tôi đi nói chuyện với Na Tang.”
Lưu Nghiễn cảm thấy phen này đụng chuyện phiền phức nhất từ trước tới giờ, bạo lực không dùng được, nói lời cũng chẳng xong.
Nửa tiếng sau Lạp Mỗ trở lại, nói: “Na Tang đã dẫn người ra ngoài tìm Ni Mã rồi, chắc xế chiều mới về được. Các anh nghỉ ngơi trước đi đã.”
Lưu Nghiễn quả tình bó tay toàn tập, cậu lại thử kết nối máy bộ đàm, vẫn truyền lại tiếng rè rè đứt đoạn, gió tuyết bên ngoài lớn dần làm ngắt quãng đường truyền sóng.
Lưu Nghiễn: “Lạp Mỗ, sao cô lại thế…”
Lạp Mỗ ngắt lời: “Tôi hiểu! Tôi hiểu rồi được chưa! Chờ khi Na Tang về, tôi dẫn hai người đi gặp anh ta!”
Lưu Nghiễn rốt cuộc nổi đóa, hét sa sả vào mặt Lạp Mỗ: “Cái con khỉ ấy! Gặp hắn ta thì ích gì! Ngồi nốc rượu với vương tử Tây Tạng à?! Tôi cần một bộ ly hợp! Bộ ly hợp đó biết chửa! Bố khỉ! Xe của tôi đang mắc kẹt giữa gió tuyết, trên xe lại còn hai người bệnh đang bị say độ cao nữa, mất bộ ly hợp thì tôi không thể lái xe, không thể lái xe thì làm sao tìm đội tình nguyện viên của Quốc gia! Tìm không được đội tình nguyện viên sẽ không biết khẩu lệnh cứu viện! Không biết khẩu lệnh thì tôi chẳng thể xin Tổng bộ cử quân đội đến điều giải! Cô mau nghĩ cách liền cho tôi!!”
Lạp Mỗ đáp: “Được rồi, lát nữa chúng ta sẽ bình tĩnh bàn chuyện, anh phải nhớ rõ mấy điều quan trọng sau đây.”
Lưu Nghiễn vò quả đầu rối bù, gắt gỏng: “Nói đi, trông cô có vẻ là người rất hiểu chuyện, mà sao lại hồ đồ thế hả?”
Thế rồi Lạp Mỗ thình lình quát to: “Một cô gái dân tộc Nạp Tây như tôi sống giữa nhóm người Tạng bộ dễ dàng lắm hả?!”
Lưu Nghiễn giục: “Mau nói đi nói đi…”
Lạp Mỗ: “Khi gặp Na Tang phải nói chuyện đàng hoàng, người Tạng sẽ gọi anh là ‘sắc lãng’! Ý như khen bảnh trai vậy đó, anh chỉ cần cười đáp lại là được. Người Tạng cho rằng, trên vai mình có hai vị thần Võ, nên không thể tùy tiện vỗ vai được đâu, bằng không họ sẽ nghĩ anh đang sỉ nhục, hoặc muốn so tài, thi đấu với họ.” (Tới đây đã hiểu, Mông Phong nghe nhầm thành ‘sắc lang’ rồi tưởng mình bị chửi, còn vỗ vai người ta để bị ăn đập =)))
Lưu Nghiễn nói: “Rồi, hiểu rồi, thế tôi phải nói gì đây?”
“Phần còn lại tôi sẽ phiên dịch cho anh, bây giờ cứ kiên nhẫn chờ thêm chốc đã.”- Dứt lời Lạp Mỗ liền rời đi.
Lưu Nghiễn đứng giữa trời gió tuyết buốt lạnh, có loại cảm giác như lâm vào cùng đường bế tắc.
Trương Dân đề nghị: “Hay tụi mình đi trộm một bộ ly hợp.”
Lưu Nghiễn bảo: “Vậy thì dạo lòng vòng tìm xem, khỏi nhùng nhằng với đám người kia nữa, trộm được thì đi ngay. Ở phía Nam thành phố hình như có cửa hàng phụ tùng, qua đó nhìn thử.”
Cũng trong lúc đó, Na Tang bị đập te tua tơi tả kéo theo đám bộ hạ nước mắt nước mũi tèm nhèm vì sặc bom cay trở về.
“Ni Mã!!!” – Na Tang ngồi trong lều trướng phẫn uất đến chảy lệ nóng.
Dân Tạng lục tục tiến vào, cảm thông nói đôi câu gì đó, thế là Na Tang thoắt cái trợn trừng mắt, đứng bật dậy lao vọt ra khỏi lều, trông thấy một chiếc xe máy đậu ở phía xa.
Một người đàn ông trung niên đứng đó, ôm bé Côn thả xuống đất, cậu bé vui sướng gọi to, chạy nhào tới ùa vào lòng Na Tang.
Na Tang: “ Ni—Mã—!!!”
Bé Côn: “Ba—!!!”
Mông Kiến Quốc khẽ cười, tháo kính râm đi tuyết xuống, nói với nhóm người phía trước: “Có người nào biết tiếng Hoa không? Tôi thuộc đội viện trợ hậu chiến của Quốc gia…”
Dân Tạng nhìn Mông Kiến Quốc với ánh mắt không mấy thân thiện, họ rỉ rả thầm thì, tụ tập chỉ trỏ.
Mông Kiến Quốc chẳng hiểu ra làm sao, trong khi Na Tang và con trai đang bận ôm ấp khóc lóc, Mông Kiến Quốc đành phải đi lên vài bước, lễ độ cất lời: “Xin hỏi, anh là người đứng đầu nơi này phải không?”
Na Tang đưa mắt ngó Mông Kiến Quốc một cái, phút chốc bày ra vẻ mặt kinh sợ, cộng thêm chút oán hận, thế rồi cười sang sảng trong nỗi rối rắm phức tạp. Gã ôm con trai mình, đưa Mông Kiến Quốc tiến vào căn lều Tây Tạng.
Mông Kiến Quốc vốn biết rõ người Tây Tạng rất nhiệt tình hiếu khách, nên không hề từ chối mà bước vào lều ngồi sưởi ấm. Lát sau có người bưng thịt dê quay lên, Mông Kiến Quốc thầm nhủ nhập gia tùy tục, rồi ăn luôn.
Lại có người bưng thêm rượu và khoai tây, Mông Kiến Quốc ngừng ăn, đưa tay ra dấu muốn hỏi: “Người Hoa, ở đây có người Hoa không?”
Na Tang vỗ vỗ lên tay Mông Kiến Quốc, đưa ly rượu lên ý bảo ông uống đi, Mông Kiến Quốc hết cách, đành phải ngồi uống rượu cùng gã.
Ngày mai hẵng điều tra chuyện ở đây cũng chưa muộn, xem tình hình này, chắc trong Đạo Thành cũng có khá nhiều người.
Na Tang liến thoắng nói luôn mồm, ấy mà Mông Kiến Quốc nghe chả hiểu mô tê gì cả, chỉ còn nước cười trừ cho xong. Hai người cứ thế chén tạc chén thù, tu rượu ừng ực, mãi đến khi Na Tang say trước, gục đầu xuống chiếc bàn thấp.
Mông Kiến Quốc ra tiếng gọi: “Người anh em.” – Ông đẩy Na Tang một cái, nhưng gã say đến không biết trời trăng gì rồi.
Mông Kiến Quốc ngẩng đầu nhìn quanh, phát hiện ngoài lều có rất nhiều người Tạng đang đứng, vẻ mặt ai nấy đều căng thẳng như gặp kẻ thù, chằm chặp dán mắt dè chừng ông.
Chuyện gì thế nhỉ? Mông Kiến Quốc cũng ngà ngà say, rượu làm từ lúa mì Thanh Khoa mới uống vào thơm ngọt mát lành, nhưng lại thấm men từ từ. Mông Kiến Quốc day day ngón tay lên trán, đeo cặp kính râm gọng to, định bụng ra ngoài tìm chỗ ngủ qua đêm. (Lúa mì Thanh Khoa là loại lương thực chỉ có ở Tây Tạng, người dân Tạng thường dùng rượu làm từ loại lúa mì này để tiếp đãi khách.)
Ông còn chưa kịp ngồi dậy thì có một cô gái dân tộc Tạng bước vào trong lều, khẽ giọng nói một câu: “Trát tây đức lặc(1).”
(1) “Trát tây” (tashi, bkra shis) mang ý cát tường, “Đức lặc” (delek, bde legs) có ý tốt đẹp, kết hợp lại có thể phiên dịch thành “Hoan nghênh” hoặc “Cát tường như ý”.
Mông Kiến Quốc cũng chắp tay, từ tốn lịch sự đáp lời: “Trát tây đức lặc.”
Cô gái dân tộc Tạng mắt ngời sáng, Mông Kiến Quốc lại tiếp: “Có nơi nào để tôi nghỉ tạm một đêm không?”
Cô gái làm một động tác “mời”, rồi dẫn Mông Kiến Quốc ra khỏi lều trướng. Trời gần vào đêm, gió lạnh vù vù thốc tới, Mông Kiến Quốc đảo mắt nhìn đám người chung quanh, họ tự động tách ra một lối đi cho ông.
Mông Kiến Quốc vẫn cảm thấy nơi này có chút bất thường. Cô gái nọ đưa ông vào căn lều khác, bưng nước ấm đến cho ông rửa mặt rửa tay, lại còn hầu hạ ông cởi quần áo.
Mông Kiến Quốc không chối từ, tùy ý để cô gái lau tay cho ông, rồi hỏi: “Chẳng có lấy một người biết tiếng Hoa sao?”
Khuôn mặt cô gái ửng đỏ, khẽ giọng nói đôi câu.
Mông Kiến Quốc thở hắt ra một hơi dài, bắt lấy bàn tay cô gái đang sờ tới bên hông mình: “Để tôi tự làm, cảm ơn.”
Cô gái ngồi sang một bên nhìn Mông Kiến Quốc, ông làm một động tác tay, tỏ vẻ cô có thể ra ngoài được rồi. Song cô gái vẫn chưa rời đi.
Thế là Mông Kiến Quốc cũng để mặc cô, tự cởi áo khoác, trên mình chỉ mặc áo len sát nách và chiếc quần dài rằn ri, để lộ cánh tay trần cường tráng, ông khom người tháo giày lính và nằm duỗi mình trên giường.
Cô gái bèn đứng dậy thổi tắt đèn bơ(2) rồi xoay người bước ra, tiếp đó bên ngoài vọng tới tiếng quát nạt tức giận, sau trận mắng chửi hồi lâu, cô gái lại vén rèm cửa đi vào, ngồi thu lu trong một góc lều.
(2) Đèn bơ:productphoto
Mông Kiến Quốc nghe thấy tiếng cô gái rấm rứt khóc giữa màn đêm, chân mày khẽ giần giật, đoạn ông ra tiếng: “Tới đây đi.”
Cô gái kia lọ mọ đến bên chiếc giường, Mông Kiến Quốc nhường ra một chỗ trống cho cô nằm xuống cạnh mình. Sau mấy ngày liên tục bôn ba vất vả, giờ thì cơm no rượu say, nên chẳng mấy chốc ông đã chìm vào giấc ngủ.
Nhưng chưa được bao lâu, Mông Kiến Quốc cảm thấy cô gái ở bên cạnh khẽ khàng cử động, ông lập tức tỉnh ngủ.
Cô ta muốn gì?
Cô gái Tây Tạng phát run, trở mình ôm lấy thắt lưng Mông Kiến Quốc rồi chồm lên người ông, nhẹ hôn lên môi ông, thấp giọng nói một câu.
Mông Kiến Quốc vờ như đang ngủ say, lại nghe tiếng động loạt xà loạt xoạt, cô gái ngồi trên giường rút ra một sợi dây.
Mông Kiến Quốc: “?”
Cô gái kéo sợi dây vòng xuống dưới giường, nức nở khóc thầm trong bóng tối, dùng sợi dây đó trói Mông Kiến Quốc vào chiếc giường.
Mông Kiến Quốc: “…”
Ông tiếp tục nằm bất động, để cô gái quấn sợi dây hết vòng này đến vòng khác trói ông thật chắc chắn, xong xuôi cô mới bỏ ra bên ngoài.
Mông Kiến Quốc mở mắt, nghiêng đầu ngó quanh căn lều tối om, nhíu mày đầy nghi hoặc, đoạn ông dùng một tay móc ra chùm chìa khóa trong túi quần rằn ri, đè nó xuống mép giường bắn ra một lưỡi dao găm, bắt đầu chầm chậm cắt sợi dây.
Còn lúc này ở bên kia Đạo Thành,
Lưu Nghiễn ôm bộ ly hợp gỡ xuống từ một chiếc xe, giấu xuống ven đường rồi làm ký hiệu, bảo rằng: “Ngoài này tuyết lớn quá, mà quãng đường về còn xa lắm.”
Trương Dân nói: “Vậy để tôi chôm một chiếc xe, cậu chờ ở đây nhé.”
Lưu Nghiễn tiếp: “Thôi cứ đi cùng nhau.”
Hai người rời khu Nam thành phố tiến về nơi dân Tây Tạng cư ngụ, Lạp Mỗ nhác thấy họ thì vội vàng chạy tới bảo: “Na Tang đánh nhau bị thua nên tâm trạng giờ rất tệ. Hôm nay không thể gặp anh ta được.”
Lưu Nghiễn hỏi: “Bên kia đang làm gì thế?”
Theo tầm nhìn của Lưu Nghiễn, trông thấy rất nhiều phụ nữ đang khóc lóc, dân Tây Tạng gây ồn ào náo động cả lên.
Lạp Mỗ giải thích: “Ni Mã quay về rồi, tôi đảm bảo, chắc chắn ngày mai có thể giải quyết chuyện của các anh.”
Lưu Nghiễn đã chẳng thèm bận tâm nữa, chỉ hỏi: “Ừm, làm sao thằng bé về được?”
Lạp Mỗ đáp: “Cũng không rõ lắm, nghe nói họ bắt được một tù binh và nhốt trong căn lều đó. Giờ tôi đi tìm chỗ ở cho các anh, nhớ đừng tới gần đằng kia nha.”
Chờ Lạp Mỗ xoay người rời khỏi, Lưu Nghiễn dứt khoát bảo: “Trương Dân, mình đi nào. Bên kia có chiếc xe.”
Trương Dân khom mình núp sau căn lều, kéo Lưu Nghiễn chạy dọc theo rìa khu lều trại, vòng qua tay lính tuần tra người Tạng, thấy một chiếc mô tô quân dụng trên bãi đất trống.
“Hàng quân đội sao?” – Trương Dân nhíu mày hỏi – “Lấy nó chạy luôn hả?”
Lưu Nghiễn: “Lại còn là thiết kế được sửa đổi bởi nhà xưởng Khu số Sáu nữa chứ… Tôi biết rồi, đây chính là chiếc mô tô của tình nguyện viên! Họ bắt được một người thì phải? Đi ngó thử.”
Trương Dân bảo: “Cậu xem cái lều kia kìa.”
Lưu Nghiễn dõi mắt theo hướng Trương Dân chỉ, trông thấy hai gã đứng canh bên ngoài căn lều Tây Tạng nhỏ.
“Tôi đánh phủ đầu, anh yểm trợ nhé.” – Lưu Nghiễn nói.
“Cậu cẩn thận đấy.” – Trương Dân đảo họng súng bắn tỉa.
Lưu Nghiễn đút hai tay vào túi áo khoác, thong thả đi lên trước.
Tay lính canh vừa phát hiện người lạ đã cao giọng quát to, đe dọa Lưu Nghiễn chớ đến gần, nhưng cậu vẫn bình tĩnh như thường, gật đầu chào: “Trát tây đức lặc!”
Lúc tay lính canh còn bận kinh ngạc thì Lưu Nghiễn mau lẹ chen qua, người Tạng vội nhào tới, Lưu Nghiễn lách mình né đi, rút dùi cui điện trong túi chích vào hai người khiến họ co giật ngã đụi ra đất, mắt trợn tròng.
“Có ai không?” – Lưu Nghiễn cất giọng hỏi dò trong bóng tối.
Lưu Nghiễn ấn nút, đèn pin gắn ở đầu dùi cui điện bật sáng, cậu lia đèn chung quanh một lượt, rồi đổi thành kiểu phát quang phân tán, chiếu sáng khắp căn lều Tây Tạng. Khi ánh đèn soi rõ người ở trên giường, khóe môi Lưu Nghiễn không khỏi giần giật run rẩy, bắt gặp Mông Kiến Quốc lỏa lồ nửa thân trần rắn rỏi, đang nằm trên giường cắt dây trói.
Mông Kiến Quốc: “…”
Lưu Nghiễn: “…”
Lưu Nghiễn mặt không đổi sắc: “Đồng chí tình nguyện viên, quý ngài ở đây chụp album đặc tả trai đẹp trói khỏa thân à.”
Mông Kiến Quốc: “Gọi tôi là ba… Coi chừng sau lưng kìa…”
Lưu Nghiễn xoay lại giơ tay chặn một người vừa xông lên, đổi đầu dùi cui điện chích người nọ ngã giật xuống đất.
Mông Kiến Quốc: “Chuyện này quả thực rất khó giải thích.”
Lưu Nghiễn: “Con hiểu mà… Mới nãy sém chút con đã tưởng ba là Mông Phong, còn sững sờ mất nửa giây.”
Lưu Nghiễn chớp thời cơ lấy máy chụp hình trong balo ra, hướng về phía Mông Kiến Quốc đương trần trụi nửa người trên bị dây trói quấn chặt, đèn flash chớp nhá liên hồi.
Sau rốt Mông Kiến Quốc cũng cắt đứt sợi dây, vội vã cởi bỏ ném đi, ông cáu giận hét: “Đừng có chụp!”
Chỉ phút chốc ngắn ngủi, sự việc trong lều đã đánh động nhóm người bên ngoài, Trương Dân đang dựa lưng vào vách lều vung tay đánh nhau với người Tạng. Mông Kiến Quốc mặc đồ đàng hoàng thì lao nhanh ra như gió, đeo kính râm quát hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy hả?! Đừng đánh nữa!”
Người tụ tập mỗi lúc một đông, Lưu Nghiễn thò tay kéo áo Trương Dân, hai người núp sau lưng Mông Kiến Quốc. Lại có hơn chục người xông đến, Mông Kiến Quốc bẻ khớp tay kêu răng rắc, liền sau đó vọt vào đám người hệt sư tử vồ mồi, trổ các ngón nghề quyền cước, thoáng cái là quét ngã hơn nửa số người. Lạp Mỗ sốt sắng chạy tới hô to: “Khoan hẵng đánh!”
Lưu Nghiễn nhiệt tình cổ vũ: “Ba! Đừng dừng lại! Cố gắng lên!!”
Tốc độ của Mông Kiến Quốc nhanh như chớp, linh hoạt di chuyển giữa rừng đao Tạng sắc loang loáng, không ai có thể đến gần ông, người vây đánh chỉ mới chạm được vạt áo đã bị đập gục. Một lát sau Na Tang siết chặt thanh đao Tây Tạng, gầm lên một tiếng rống giận dữ, kéo khuôn mặt bầm dậm sưng vù lao đến, vung đao bổ thẳng xuống đầu ông!
Mông Kiến Quốc bật lùi ra sau, quay chân đá vào cổ tay Na Tang, khiến thanh đao Tây Tạng vuột khỏi tay gã xoay tròn bay tới, Mông Kiến Quốc chụp lấy cán đao, múa vun vút hai chiêu vẽ thành một vòng trước người.
Ai nấy đều lui bước, Na Tang đứng thở dốc hồng hộc.
Bé Côn bỗng ào ra từ trong đám người, cao giọng nói gì đó với Na Tang, thế rồi chạy ngược về phía Mông Kiến Quốc, ôm cứng lấy chân ông.
“Ni Mã!” – Na Tang tức giận gắt.
Mông Kiến Quốc đưa thanh đao Tây Tạng cho bé Côn, để bé trả lại cho cha, ông trầm giọng cất lời: “Hiện giờ có thể nói chuyện rồi đấy, này cô, xin hãy giải thích rõ ràng sự việc đi.”
Lạp Mỗ chầm chậm thở dốc, trên mặt đất có gần hai chục người nằm sóng soài, những người còn lại cầm đuốc vây thành một vòng.
“Họ nói trong đám du khách lưu vong, phát hiện một người giống hệt ông.” – Lạp Mỗ nói – “Đoán chắc hai người là anh em ruột, nên Na Tang mới ngờ vực ông là gian tế đến nằm vùng, định bắt giữ ông lại.”
Mông Kiến Quốc đeo găng tay hở ngón vào, không ngẩng đầu lên mà đáp: “Nó là con trai tôi, trước khi đến đây tôi chưa hề chạm mặt bọn nó.”
Lưu Nghiễn khẽ thậm thụt với Trương Dân: “Nghe người khác bảo ba và Mông Phong là anh em trai, chắc mẩm trong bụng sướng rơn luôn.”
Mông Kiến Quốc: “…”
Trương Dân: “Đúng mà, ông ấy nhìn còn trẻ lắm. Sao chẳng có ai tưởng tôi và Quyết Minh là anh em nhỉ.”
Lưu Nghiễn: “Mới nãy tôi chụp được một thứ hay ho lắm, anh coi nè…”
Mông Kiến Quốc tiếp: “Nơi này không có tín hiệu, cần phải tìm một tháp phát sóng để truyền thông tin đến Tổng bộ xin trợ giúp hậu chiến. Tiện thể đưa các du khách xuống núi… Lưu Nghiễn! Xóa sạch mấy tấm hình kia ngay, tôi nghiêm túc đấy nhé!”
Lúc này ở chùa Trùng Cổ:
Mông Phong hỏi: “Gã cứ kêu ‘ni mã, ni mã’, đó là cái quái gì?”
Ninh Ninh giải thích: “ ‘Ni mã’ trong tiếng Tạng có nghĩa là ‘Thái dương’.”
Mông Phong vỗ đùi cái đét: “Hèn chi! Mẹ kiếp! Thì ra gã đang chửi ‘Nhật’.” (Chữ ‘Nhật’ đồng nghĩa với ‘Thái dương’, ngữ cảnh này đang nhắc tới nước Nhật, thì là, vốn dĩ hồi xưa phát xít Nhật đánh Trung Quốc, nên người Hoa giờ vẫn… ừm…)
Ninh Ninh: “Không phải thế… khả năng trong số họ có người tên là Ni Mã.”
Mông Phong khoát tay: “Khỏi giải thích lằng nhằng, nhất định là mắng chửi người khác rồi.”
Quyết Minh đang đứng bên ngoài cầm bộ đàm điều chỉnh tần số, Vương Nghị Quân ra tiếng: “Có thấy phản hồi gì không?”
Quyết Minh: “Tín hiệu chỗ này yếu quá, phải đến tháp phát sóng mới được.”
Vương Nghị quân nói: “Vậy chúng ta đi, có một tháp phát sóng ở khu bảo tồn thiên nhiên chùa Trùng Cổ, cũng gần đây thôi.”
Tuyết đã ngừng rơi, khắp mặt đất phủ màu trắng mênh mang, Mông Phong thử máy bộ đàm, hỏi: “Lưu Nghiễn, em có đó không? Nghe được trả lời.”
Giọng Lưu Nghiễn truyền đến từ đầu bên kia: “Có đây, các anh đang ở đâu thế? Em vừa lấy được bộ ly hợp, tìm thấy tình nguyện viên luôn.”
Mông Phong đáp: “Bọn anh gặp một nhóm du khách, đang trên đường đi đến tháp phát sóng, người của họ đã sửa xe giùm chúng ta.”
Lưu Nghiễn: “Đúng lúc bọn em cũng định tới đó, vậy tập hợp ở tháp phát sóng nhé, lấy được khẩu lệnh rồi.”
Mông Phong tắt bộ đàm, bảo rằng: “Bạn tôi tìm được tình nguyện viên rồi, chúng ta có thể ở lại chỗ tháp chờ người của quân đội đến. Theo như tốc độ lúc trước, sẽ không vượt quá mười hai tiếng đâu.”
Vương Nghị Quân thở một hơi nhẹ nhõm, nói: “Mọi người cùng đi một thể, cõng theo lều bạt, còn vật dụng không cần thiết cứ bỏ lại! Gọn nhẹ hết mức có thể!”
Nhóm du khách ồ lên reo hò mừng rỡ.
Đến nửa đêm, mọi người đã thu dọn xong hành trang, đeo balo du lịch, bắt đầu rời khỏi chùa Trùng Cổ. Vương Nghị Quân và Mông Phong đi bộ dẫn đầu đoàn người, Quyết Minh thì lái xe chạy men theo đường cái ở phía trước.
Đội ngũ hơn bốn trăm người rồng rắn bước đi, mãi lúc bình minh mới đến được tháp tín hiệu.
Mặt Trời dâng lên, ánh nắng cao nguyên chói chang mà bợt bạt, chiếu rọi cả vùng đất tĩnh lặng.
Hai nhóm người tụ hợp dưới chân tháp phát sóng, dân Tây Tạng và các du khách chia thành hai phe rõ rệt.
Mông Phong chợt hỏi: “Còn bom cay nữa không?”
Vương Nghị Quân đáp: “Hết sạch, hôm qua đã xài quả cuối cùng rồi.”
Mông Kiến Quốc phanh thắng mô tô, Trương Dân và Lưu Nghiễn lần lượt xuống xe.
Quyết Minh hô gọi: “Ba ơi!”
Trương Dân bảo: “Ừa! Con chờ một chút, xong liền đây.”
Mông Kiến Quốc gỡ kính râm xuống, Mông Phong trợn tròn mắt kinh ngạc kêu lên: “Sao ba lại ở đây?”
Mông Kiến Quốc đáp: “Ba là tình nguyện viên phục vụ hậu chiến, còn mấy đứa thì sao? Đến du lịch à?”
Nhất thời Mông Phong thiệt không biết nên trả lời kiểu gì.
Mông Kiến Quốc lại cùng Lưu Nghiễn, Trương Dân mở balo lấy máy liên lạc, sau đó ông đến chỗ tháp tín hiệu, chuẩn bị leo lên đó.
Trương Dân nói: “Hay để tôi làm cho.”
Mông Kiến Quốc từ chối: “Chuyện nhỏ.”
Mông Phong đứng ngó một chặp, ngoắt bảo: “Lưu Nghiễn, qua đây.”
Lưu Nghiễn bực mình: “Sao không phải là anh tới đây?”
Mông Phong: “Em phải qua đây chứ, bên này toàn là người mình cả.”
Người dân Tạng tức giận hú hét, Lưu Nghiễn ngoái đầu nhìn một cái, lại nói với Mông Phong: “Anh nên qua chỗ em mới đúng, ba của anh đang ở đây cơ mà!”
Vương Nghị Quân ra tiếng: “Nếu các anh quen nhau thì đỡ rồi, cùng thương lượng chút nào, người đại diện bên kia đâu?”
Na Tang bước ra, đi đến vùng đất trống giữa hai nhóm người, cao giọng nói mấy câu, Lạp Mỗ cũng đi theo thuật lại: “Các người làm ô uế chùa Trùng Cổ, cướp bóc lương thực, lại còn bắt cóc trẻ em dân tộc tôi! Hôm nay sẽ thanh toán rõ ràng! Không ai được phép bỏ đi!”
Vương Nghị Quân nói: “Đây là chuyện bất đắc dĩ thôi, sư Trát Ba đánh đổi mạng sống của mình để bảo vệ chúng tôi, mọi người đâu phân biệt lẫn nhau chứ, cũng vì các người đuổi chúng tôi khỏi Đạo Thành trước.”
Lạp Mỗ phiên dịch xong, Na Tang lại kích động thốt vài câu, Lạp Mỗ nói: “Các người mang bệnh dịch tới, hại chết rất nhiều người nhà chúng tôi!”
Mông Phong dài giọng như kiểu rất đáng tiếc: “Thấy chưa, bọn họ căn bản đâu thèm nói lý.”
Lưu Nghiễn phản bác: “Anh thôi đi, ngay cả việc nhập gia tùy tục anh còn chẳng hiểu, mới nãy trên đường đến đây em có nghe họ kể, anh dư hơi quá đi vỗ vai người ta, chưa biết không được phép vỗ vai người dân tộc Tạng hả…”
Mông Phong: “Em không bước sang đây mà nói được à?”
Lưu Nghiễn: “Mắc mớ gì em phải qua! Ba anh vừa cứu con trai Na Tang đó, đáng lẽ anh mới là người qua đây…”
Mông Phong: “Em học theo Quyết Minh người ta đi, ngoan ngoãn nghe lời một chút thì chết sao?”
Lưu Nghiễn: “Xin thưa Trung Úy Mông Phong, Trương Dân đang ở bên này nè, anh ấy cũng đâu kêu Quyết Minh đi qua! Anh có nói vậy không hả Trương Dân?”
Quyết Minh ở đằng xa gọi vọng tới: “Ba, tới đây!”
“Ừa.” – Trương Dân tủm tỉm đáp – “Tới liền tới liền.”
Trương Dân nhanh chóng đi đến.
Na Tang cáu giận đến đỏ mặt tía tai.
Lạp Mỗ phiên dịch tiếp: “Anh ta cho rằng các người đã hại chết sư Trát Ba…”
Vương Nghị Quân ngắt lời: “Vô lý!”
Lạp Mỗ nói thêm: “Ừm… tôi cũng thấy chuyện đó hơi vô lý.”
Mông Phong tức tối hét: “Em coi kìa, mấy tên không biết lý lẽ này toàn chụp mũ vu khống người khác, nghe thấy chưa?”
Na Tang cũng điên tiết mắng to, Lạp Mỗ tiếp: “Nếu không tại các người mang bệnh dịch đến, thì sư Trát Ba đã không chết vì bảo vệ mọi người.”
Lưu Nghiễn nói: “Anh nghe thủng chưa? Họ đang sinh sống yên lành ở đây, cách biệt với thế giới bên ngoài, rồi đột nhiên có một đám người lạ xâm nhập quê hương họ. Giống như anh đang ở nhà mình, vui vẻ ăn lẩu hát ca, mà tự dưng có người bị bệnh truyền nhiễm chạy xồng xộc vào nhà anh, không những giật mất nồi lẩu bên miệng anh mà còn đánh lộn với anh nữa…”
Mông Phong: “Khách du lịch cũng góp phần phát triển kinh tế vùng này cơ mà! Đừng bảo với anh là, em mở rộng cửa chào đón người ta vào tham quan nhà rồi thu tiền vé cho đã, đến khi mắc bệnh thì đổ trách nhiệm lên đầu khách, đó là chi phí phát sinh.”
Lưu Nghiễn: “Ồ, anh còn biết cả chi phí phát sinh cơ á? Thế đã hiểu chưa? Vấn đề ở đây là đứng ở lập trường nào để nhìn nhận sự việc mà thôi, chẳng có ai là đúng sai tuyệt đối hết, đồ gấu – chó – ngốc!”
Mông Phong: “Ê Lưu Nghiễn! Láo vừa thôi nhé!”
Lưu Nghiễn: “Em nói sự thiệt thôi chứ bộ…”
Mông Phong quả tình tức đến nghẹn họng. Bấy giờ Mông Kiến Quốc đã leo lên cao, giọng nói của ông vọng lại từ phía xa: “Gọi Tổng bộ hậu chiến của Quân khu Tây Nam Thành Đô, gọi Tổng bộ…”
Mông Phong: “Coi chừng bọn họ thả chó ngao Tây Tạng cắn em… Lưu Nghiễn! Tới đây ngay cho anh! Đừng nhập bọn hùa theo họ nữa! Bằng không thì…”
Lưu Nghiễn: “Anh hết bị say độ cao rồi chứ gì? Thừa sức lực dọa nạt người khác đúng không? Anh đừng bước qua đây, tôi cảnh cáo anh đó.”
Mông Phong hùng hổ xắn tay áo: “Coi chừng anh đập em à nha.”
Lưu Nghiễn: “Tới luôn đi! Dám đánh bà xã ngay trước mặt ba, để rồi xem ông ấy nói sao…”
Mông Kiến Quốc: “Đây là tình nguyện viên Mông Kiến Quốc, đã phát hiện hơn bốn trăm người trú ẩn ở vùng Cam Tư, họ đang nảy sinh xung đột với dân địa phương, xin mau chóng cử quân đội tới hòa giải, đưa mọi người về…”
Mông Phong nổi khùng thét: “Lưu Nghiễn!”
Lưu Nghiễn: “Ngon nhào qua! Lần nào cũng giỏi bô bô cái mồm, đợt trước có cái khung ảnh trong phòng làm việc không tự tìm được còn bày đặt mạnh miệng bảo phải chia tay…”
Mông Phong: “Rõ ràng tại em cất trong ngăn kéo…”
Lưu Nghiễn: “Nhưng tôi đã nói với anh còn gì! Tại anh không nhớ thì có…”
Mông Phong: “Em… Ni mã!”
Lưu Nghiễn: “???”
Na Tang và Vương Nghị Quân ngừng tranh cãi, họ trố mắt ngó Lưu Nghiễn và Mông Phong càng tiến càng gần, chuẩn bị sống mái một trận với nhau.
Lưu Nghiễn cũng xắn tay áo, móc ra dùi cui điện, phe dân Tạng đằng sau lao nhao ầm ĩ, lớn giọng gào rú.
Còn bên Vương Nghị Quân có kẻ nhận ra quan hệ của hai người, đứng từ xa cười bảo: “Ê này, chiều vợ riết quen thói đấy! Biết chửa? Phải dạy dỗ mới được!”
Mông Phong và Lưu Nghiễn đồng thanh quát: “Nín ngay! Liên quan gì nhà ông!”
Mọi người phá lên cười váng.
Mông Kiến Quốc vừa liên lạc với Quân khu Thành Đô xong, khi xuống tới nơi bèn cất giọng: “Lúc trước tôi nghe kể, bởi vì một vụ mâu thuẫn mới dẫn đến xung đột sau này.”
Mông Kiến Quốc tháo kính râm, ngồi lên một tảng đá, tiếp lời: “Tóm lại đã nảy sinh mâu thuẫn thế nào?”
Lạp Mỗ phiên dịch lại, Na Tang sau khi nghe xong thì hít một hơi thật sâu, đoạn quay sang phe mình hô gọi một tiếng.
Lưu Nghiễn trừng mắt nhìn chằm chặp Mông Phong như có thù ba kiếp, Mông Phong dịu giọng: “Thôi mà thôi mà, đi mau lên, chuẩn bị lên xe.”
Mông Phong đón lấy bộ ly hợp, rồi túm Lưu Nghiễn kéo qua một bên.
Từ trong nhóm người Tạng có một chàng trai cao to anh tuấn đi ra, Na Tang đưa mắt nhìn Mông Kiến Quốc nói mấy câu, Lạp Mỗ dịch: “Người này tên là Ninh Cổ Nhân Ba Thiết.”
Mông Kiến Quốc gật đầu, Vương Nghị Quân lại nói: “Tiểu An, tới đây!”
Mông Kiến Quốc liếc mắt xem đồng hồ đeo tay, bảo: “Đội trực thăng tiếp viện của Quân khu sẽ đến sau hai tiếng nữa, trong khoảng thời gian này không nên kéo bè đập lộn, chờ khi quân đội đến thì các anh muốn đấm đá kiểu nào cũng được. Nói đi, là mâu thuẫn gì?”
Tiểu An nom vẻ thanh tú trắng trẻo, đứng bên cạnh Vương Nghị Quân, ra tiếng: “Tôi là một nhiếp ảnh gia, năm ngoái tới Đạo Thành Á Đinh, quen biết khá nhiều bạn bè dân tộc Tạng.”
Ninh Cổ Nhân Ba Thiết lầu bầu gì đó, nét mặt toát ra vẻ căm giận hòa lẫn thất vọng.
Tiểu An nói: “Trong số đó có anh Nhân Ba Thiết này. Một lần tôi đi chụp ảnh trên thảo nguyên thì lạc đường rồi bị bầy sói vây đuổi, không tìm được đường về. Anh ấy đeo cung tên chạy đến cứu tôi, còn đưa tôi về nhà anh ấy mời uống rượu, tuy rằng ngôn ngữ bất đồng, nhưng chúng tôi vẫn tin tưởng lẫn nhau.”
Nhân Ba Thiết nói: “Mi không phải, không phải người tốt!”
Mông Kiến Quốc hơi nhướn mày. Trương Dân và Quyết Minh cũng xuống xe đi tới, lắng nghe câu chuyện tranh chấp giữa đôi bên, quan sát Mông Kiến Quốc xem ông giải quyết bằng cách nào.
Mông Kiến Quốc hỏi: “Tại sao? Các cậu đều không là người xấu, đừng nên nói thế.”
Lưu Nghiễn thấp giọng bảo: “Nhìn nè Quyết Minh, có hình chụp trói khỏa thân…”
Quyết Minh hớn hở xáp vào: “A! Đẹp trai quá đi mất! Cơ bắp chắc nịch hà!”
Mông Kiến Quốc: “Lưu Nghiễn!!”
Tiểu An tiếp lời: “Lúc đó hai chúng tôi đều uống say cả, tôi say mèm chẳng biết trời trăng gì luôn, Nhân Ba Thiết lại nói muốn kết nghĩa anh em với tôi.”
Mông Phong chen ngang: “Đấy chẳng phải chuyện tốt sao? Thế đã kết nghĩa chưa?”
Nhân Ba Thiết nhìn Tiểu An đầy bất mãn, Tiểu An đáp: “Kết nghĩa rồi… chắc vậy, anh ta còn bảo muốn tặng quà cho tôi. Sáng hôm sau, tôi tỉnh rượu mà đau đầu kinh khủng, anh ta kéo tôi vào một căn lều, kêu tôi cởi quần áo… xông hương cho tôi…”
Mọi người: “…”
Nhân Ba Thiết lại nói vài câu, Tiểu An lùi xuống một bước, Lạp Mỗ dịch ra: “Nhân Ba Thiết muốn tặng vợ mình cho… cậu anh em kết nghĩa Tiểu An này.”
Hai mắt Mông Phong trợn tròn, khóe miệng Mông Kiến Quốc giựt giựt, cả nửa buổi không bật ra nổi một chữ.
Tiểu An lập tức phân bua: “Tất nhiên tôi đã từ chối… rồi anh ta tiễn tôi về Đạo Thành. Có một hôm anh ta đến Đạo Thành tìm tôi uống rượu, tôi vui vẻ cầm tiền đi mua rượu chiêu đãi anh ta, thứ gì tốt nhất cũng đưa ra chia sẻ, vậy mà… anh ta cứ mê mẩn dán mắt vào bạn gái tôi.”
Lưu Nghiễn và Quyết Minh phá ra cười lăn lộn, Mông Kiến Quốc cũng đoán được chuyện tiếp diễn thế nào, ông nói: “Anh ta đòi cậu đưa bạn gái cho mình chứ gì, đúng không?”
Tiểu An gật đầu: “Đương nhiên là tôi không chịu, thế là anh ta nổi giận muốn đoạn tuyệt quan hệ với tôi. Về sau có lần tôi bị chó ngao Tạng đuổi cắn, do chính anh ta bày trò…”
Nhân Ba Thiết tức tối lớn tiếng chửi bới, toan rút đao Tạng chém người, Lạp Mỗ vội vàng can ngăn anh ta, lại nói: “Nhân Ba Thiết nghĩ rằng, anh ta lấy thứ tốt nhất của mình ra làm quà cho Tiểu An, nhưng Tiểu An vốn dĩ không thèm coi mình là anh em tốt, nên rất hối hận vì đã cứu cậu ta.”
“Việc này.” – Mông Kiến Quốc thiệt không biết nói sao cho phải – “Đúng là có chút khó xử.”
“Không.” – Mông Phong một tay ôm Lưu Nghiễn, một tay định vỗ lên vai Nhân Ba Thiết, Lưu Nghiễn và Lạp Mỗ cuống quýt hô – “Ấy!”
Mông Phong rụt tay về theo phản xạ, đổi thành nắm tay đập nhẹ một cái vào ngực Nhân Ba Thiết, bảo: “Chúng tôi định nghĩa khái niệm ‘người vợ’ khác với các anh.”
Lạp Mỗ bắt đầu phiên dịch, Mông Phong tiếp: “Các anh xem ‘vợ’ là tài sản của mình, còn chúng tôi thì không, chúng tôi tôn trọng ‘vợ’ như chính bản thân mình. Đâu phải không muốn chia sẻ với anh em, mà không nhất thiết phải…”
Lạp Mỗ thuật lại cả một đoạn dài, song Nhân Ba Thiết vẫn chẳng hiểu mô tê gì. Mông Phong bèn khoác vai Lưu Nghiễn, một tay kéo Trương Dân qua, giải thích: “Tôi và người này cũng là anh em tốt của nhau, còn là đồng đội vào sinh ra tử nữa.”
Trương Dân cười khẳng định: “Đúng thế.”
Mông Phong lại ôm Lưu Nghiễn đẩy ra trước người, rồi chỉ tay vào Trương Dân, tiếp tục nói: “Nhưng chúng tôi chẳng đời nào đổi bà xã cho nhau. Tôi có thể đè bà xã của anh ấy được không? Không thể. Mà hiển nhiên tôi cũng không cho phép anh ấy ngủ với bà xã của mình rồi.”
Lưu Nghiễn và Quyết Minh bị chọc điên lên: “Nói nhảm gì thế hả?!”
Mông Phong nghiêm túc bảo: “Bởi vì ‘vợ’ là một phần thân thể chúng tôi, nhường vợ cho người khác, cũng giống như… tự tay chém đứt một phần cơ thể mình vậy.”
Mông Phong lại nhắm xuống đũng quần Nhâm Ba Thiết làm động tác “thiến”, hỏi: “Có cần phải thế không? Đâu nhất thiết phải… dùng kiểu hành động này để chứng tỏ tình nghĩa anh em chứ! Chúng ta nên biểu đạt một cách quý trọng hơn, tỷ dụ như, trả giá bằng toàn bộ sinh mạng của mình.”
“Đúng đó đúng đó.” – Nhóm du khách đứng bên đồng thanh ủng hộ.
Nhân Ba Thiết dường như đã vỡ lẽ điều gì, Mông Kiến Quốc lúc này mới hỏi: “Vợ của cậu đâu?”
Lạp Mỗ quay sang hỏi anh ta, Nhân Ba Thiết lắc đầu đượm thoáng buồn đau, Lạp Mỗ nói: “Người yêu của anh ta đã nhiễm bệnh và qua đời.”
Mông Kiến Quốc tiếp: “Vậy được rồi, cậu thương nhớ người vợ đã mất, và xem cô ấy như một người bạn đời đáng tôn trọng. Thế còn bạn gái của Tiểu An thì sao?”
Tiểu An ửng đỏ đôi mắt, nghẹn ngào đáp: “Cô ấy đã chết, cũng vì nhiễm bệnh.”
Mọi người xung quanh không thốt ra một lời, lát sau Mông Kiến Quốc đứng dậy cất tiếng: “Hiện giờ đất nước đã an toàn, nhưng tôi nói thật, trận dịch bệnh này đã cướp đi hàng triệu mạng người, dù các bạn có trở lại quê hương, cũng rất khó tìm được bạn bè và người thân còn sống sót…”
Đề tài này hết sức nặng nề, không khí chìm vào lặng thinh.
Mông Kiến Quốc lại nói: “Nếu vợ cũng đã qua đời, thì cứ cho qua mọi chuyện, quên đi tất cả, nào, hai người bắt tay một cái.”
Mông Phong đi đến cầm tay Tiểu An và Nhân Ba Thiết, để họ bắt tay nhau.
Mông Kiến Quốc thuận miệng bảo: “Mặc dù là chỉ là quan hệ anh em kết nghĩa, nhưng biết đâu hai cậu chính là người thân duy nhất của nhau thì sao. Hãy sống cho thật tốt, thế nhé.”
Mông Kiến Quốc đeo kính râm vào, ra hiệu cho mọi người giải tán.
Không người nào dám làm trái lệnh của Mông Kiến Quốc, đều lũ lượt kéo đi. Na Tang dẫn người của gã ngồi tụ tập ở đằng xa, còn Vương Nghị Quân thì sắp xếp cho nhóm du khách nghỉ ngơi tại chỗ, chờ quân đội tới.
Mông Phong hỏi: “Ba có về Quân khu Thành Đô luôn không?”
Mông Kiến Quốc đáp: “Chưa được, ba còn phải tới một nơi.”
Lưu Nghiễn nói: “Lên xe uống ly trà nào. Hay là ba buộc xe máy vào sau xe tụi con, cùng du lịch một thời gian rồi hẵng đi.”
Mông Kiến Quốc suy nghĩ một chốc, đoạn gật đầu đồng ý. Quyết Minh lên xe pha trà, Trương Dân thì chơi đàn ghita, họ ngồi bên nhau uống trà nóng và nhấm nháp điểm tâm, Mông Kiến Quốc nằm duỗi mình lim dim ngủ trên chiếc ghế dài.
Lưu Nghiễn đi vào phòng kết nối máy ảnh kỹ thuật số, Mông Phong bước vào thay quần áo, tò mò hỏi: “Em chụp hình gì đấy? Cho anh xem chút… Ơ đệt… Em làm cách nào mà chụp được tài thế?”
Lưu Nghiễn bật cười đắc chí, trong máy tính là hình chụp Mông Kiến Quốc trần trụi nửa mình trên, bị sợi dây trói rịt xuống giường, tổng cộng có mấy tấm như vậy. Lưu Nghiễn chỉnh sang tông màu vàng, sợi dây đó trườn quanh cơ ngực săn chắc và cơ bụng rắn rỏi của Mông Kiến Quốc, phô bày hình thể cực kỳ sệch xy.
Làn da của Mông Kiến Quốc có màu đồng nam tính đầy gợi cảm, ngó vị binh sĩ tráng kiện bị trói chặt trong tấm hình, Mông Phong chỉ biết câm nín.
“Cái này quá đồi phong bại tục rồi, mau mau xóa sạch… Mà khoan, thêm một bản phòng hờ đi.” – Mông Phong hỏi – “Ba có biết không?”
Lưu Nghiễn: “Tất nhiên, chắc chắn ba đang vắt nát óc tìm cách xóa mớ ảnh này đấy.”
Mông Phong xem một chặp, tự dưng lại dở thói ghen tỵ phân bì: “Dáng người của ba đâu có đẹp bằng anh.”
Lưu Nghiễn: “Chưa hẳn à, người ta rèn luyện những bốn chục năm trời…”
Mông Phong túm Lưu Nghiễn kéo tới: “Em có muốn ngắm anh thử không? Đẹp hơn ông ấy nhiều lắm đó…”
Lưu Nghiễn: “Nè đừng lộn xộn… Giờ không được đâu.”
Mông Phong quay đầu liếc nhìn màn hình laptop một cái, lại xoay sang ôm ấp đùn đẩy Lưu Nghiễn áp xuống giường, thân thiết hôn môi cậu, bắt đầu cởi áo khoác, chừa lại áo ba lỗ, nhanh tay tháo nốt thắt lưng quần.
Lưu Nghiễn khẽ giọng: “Ưm, giờ không được mà, ba anh còn ở bên ngoài đó, sẽ nghe thấy mất… cách âm không tốt… Ngừng đi.”
Mông Phong thầm thì vào tai Lưu Nghiễn: “Ba xuống xe rồi, em nhìn kìa.”
Lưu Nghiễn ngẩng đầu lên cửa sổ xe ở đầu giường, vén rèm nhìn ra ngoài, thấy Mông Kiến Quốc đeo kính râm đi tuyết, vận bộ rằn ri màu trắng, tiến về chỗ người Tạng đang tập trung.
Tiếng cánh quay trực thanh ầm ĩ vọng tới từ phương xa, đội viện trợ hậu chiến đã đến nơi. Nhóm người Vương Nghị Quân tạm biệt Mông Kiến Quốc, lại hướng về phía xe căn cứ mà vẫy tay chào.
Trên người Lưu Nghiễn giờ còn sót mỗi chiếc áo lông, Mông Phong đang ôm Lưu Nghiễn từ đằng sau, thứ trong quần hắn cắm vào thật sâu, nhấp nhấp, thúc giục cậu tạm biệt với người ta.
“A.” – Lưu Nghiễn bối rối thở dốc, miễn cưỡng đưa tay lên vẫy chào qua cửa sổ.
Nhóm du khách tuần tự trèo lên trực thăng bay đi, Mông Kiến Quốc còn trò chuyện đôi câu với đội trưởng đội viện trợ, ký vào một tờ danh mục, tiếp đó ngoắt tay với bé Côn ở đầu kia.
Bé Côn nhanh nhảu chạy tới, ôm chầm lấy bắp đùi Mông Kiến Quốc, ông cũng nhẹ nhàng xoa xoa đầu bé. Lát sau bé Côn chạy đi rồi mau chóng quay về, cầm trong tay một chiếc khăn Hada(3).
(3) Khăn Hada: Một loại khăn của người Tạng, làm bằng tơ hoặc sa, đa số có màu trắng, xanh lam, cũng có màu vàng.p3425232a202054596
Mông Kiến Quốc tươi cười, khuỵu một chân xuống đất, để bé Côn quàng khăn Hada lên cổ ông.
Bé Côn vòng tay ôm cổ Mông Kiến Quốc một cái, hai người tạm biệt nhau, thế rồi Mông Kiến Quốc xoay người rời đi. Mông Phong hẵng còn ở sau lưng Lưu Nghiễn mà hăng hái bộp bộp bộp.
“Anh rõ là… xấu xa.” – Lưu Nghiễn áp người vào cửa sổ, lớp kính thủy tinh phản chiếu đôi mắt thất thần của cậu, Lưu Nghiễn thốt – “Em không chịu nổi…”
Mông Kiến Quốc đeo balo dã chiến, cưỡi xe máy lượn một vòng chạy đến, đứng dưới cửa sổ xe vặn ga một phát, ống bô rú lên tiếng nổ ầm ầm như sấm dội.
“Đi đây!” – Mông Kiến Quốc hô to, khép hai ngón tay trước chân mày rồi phất lên một cái.
“Sao không ở chơi thêm đã?” – Trương Dân bước xuống xe hỏi.
Mông Kiến Quốc xua tay. Mông Phong vừa đâm rút thật mạnh từ sau, vừa nói: “Mau, chào tạm biệt ba đi.”
Lưu Nghiễn mím chặt môi, nghẹn đỏ mặt cất tiếng: “Ba! Tạm…”
Mông Phong lại đẩy sâu tận cùng, Lưu Nghiễn lắp bắp: “Tạm… tạm biệt, nhớ liên lạc thường xuyên.”
Mông Phong cũng chào: “Ba! Thuận buồm xuôi gió nhá!”
Mông Kiến Quốc gật đầu, bẻ tay lái, chiếc mô tô phát ra một làn điệu du dương, nhắm thẳng đến cuối con đường mà phóng như bay, mất hút giữa núi tuyết trùng điệp và chân trời xanh xám mịt mờ.
.
.
.
End.