23 Phút Huyền Thoại

Chương 3: Chương 3




Cậu yêu thầm Ôn Tình bảy năm song chẳng dám bày tỏ. Giấc mơ tái hiện hình ảnh ngày tốt nghiệp đại học,anh kéo vali nắm tay bạn gái. Đoạn bảo cậu rằng anh phải đi đây, ngày anh thành hôn nhất định cậu phải đến dự. Tiêu Liên khóc lóc xin anh đừng kết hôn. Đáp lại cậu chỉ có hình bóng hai người sánh vai càng lúc càng xa...

– Hức hức… đừng mà

Tiếng nói mớ ú ớ nơi cổ họng, nét mặt Tiêu Liên lo lắng. Tuy mắt đã nhắm song lại có lệ trào từ khóe mắt.

– Tỉnh dậy... Tiêu Liên... Tiêu Liên...

Nghe thấy có người gọi, Tiêu Liên mới thoát khỏi cơn ác mộng. Có điều đau đớn trong lòng chưa thể tiêu tan phút chốc.

– Uhm a..... Chồng à...

Khoảng khắc trông thấy Ôn Tình, Tiêu Liêu vội vàng ôm chầm lấy anh, chỉ sợ anh sẽ biến mất.

– Em lại gặp ác mộng sao?

Ôn Tình khẽ hôn lên mi cậu, nhẹ nhàng hỏi.

– Vâng

Đôi mắt Tiêu Liên phiếm hồng, thấy anh vẫn đang bên cạnh mới yên lòng.

– Em mơ thấy hôm tốt nghiệp. Anh muốn bỏ đi với người khác, còn mời em tới dự lễ cưới của hai người… Nói tới đây hờn tủi lại dâng trong tim, giọng cậu có chút oán trách.

Ôn Tình nhói lòng, cẩn thận hôn lên khóe mắt vương lệ của cậu. Dù rằng cả hai đã ở bên nhau nhiều năm, thế nhưng đôi khi Tiểu Liên vẫn thiếu cảm giác an toàn, lại gặp ác mộng như vậy. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu Ôn Tình hối hận vì hành động ngu ngốc trước đây của mình.

Hai người quen nhau từ hồi cao trung. Lần đầu trông thấy Ôn Tình, Tiêu Liêu đã bị quyến rũ bởi nét hững hờ lãnh đạm của anh. Cố gắng tiếp cận gần anh, tìm cách mượn cớ trò chuyện đôi câu, tiết thể dục cuống cuồng chơi cùng bóng rổ, tan học gạt anh kêu tiện đường về, đi hết một đoạn cùng anh mới quẹo trở lại.

Một năm sau đó, Tiêu Liên mặt dày tự nhận anh em tốt với Ôn Tình, chỉ nghĩ làm sao để bắt kịp anh tới nỗi mất ăn mất ngủ. Hai năm sau rốt cuộc cậu cũng thi đỗ cùng trường đại học với anh.

Ôn Tình chọn ngành tài chính đang hot, Tiêu Liên thì lựa công nghiệp thực phẩm ít ai quan tâm. Mặc dù không cùng một khoa, song cuối tuần nào cũng kéo anh tới thư viện học bài, rồi trên đường về kí túc của anh, kể cho anh nghe về cái lý tưởng quá thiếu tiền đồ của mình… chỉ làm một con cá khô* (chỉ người tầm thường), mở tiệm sách nhỏ hoặc quán cà phê trong thành phố nhỏ. Đến hết năm ba đại học thì kéo anh ra thuê chung một phòng, Tiêu Liên bắt đầu cuộc sống ở chung dù rằng chỉ cậu đơn phương xấu hổ. Có điều trước sau cậu vẫn không có bày tỏ cho Ôn Tình hay.

Ôn Tình chưa từng gặp ai ngốc như cậu. Từ ngày còn học cấp ba đã luôn vây quanh anh, thi thoảng không có chuyện gì thì lén nhìn anh. Rõ ràng chẳng hề tiện đường vậy mà tan học còn xạo, đi chung với anh một đoạn. Nghe thấy có cô gái nào tỏ tình với anh là xụ mặt xuống như khóc đến nơi. Thấy thư tình của anh biến mất thì ngây ngô cười vô tâm vô phế. Đàn ông con trai lớn tướng rồi thế mà thích làm nũng với anh. Lên đại học thuê chung một phòng còn muốn anh ngồi xem tv cùng. Ngồi chợp mắt xíu ở trên sô pha thì lại tưởng anh đã ngủ say rồi, hôn trộm cái xong ngồi lấy làm khoái chí…. Nhưng vẫn tính là lén lút cả thôi.

Mãi đến ngày tốt nghiệp, Tiêu Liên cũng không tỏ bày tâm tình bao năm với anh. Sau tiệc chia tay của khoa, cậu ngơ ngơ ngẩn ngẩn về nhà thì đã rạng sáng. Đồ đạc Ôn Tình vẫn nguyên ở đây nhưng người thì chẳng thấy đâu.

Tưởng rằng anh vẫn tiệc tùng với bạn, Tiêu Liên gọi mười mấy cuộc không ai nghe máy. Sau đó gửi liền hơn hai mươi tin ý nói cậu đã về rồi còn anh đang đâu.

Chỉ năm phút sau rốt cuộc cậu nhận được tin hồi âm lạnh thấu xương tủy.

‘Đang trên đường về nhà. Ở nhà thu xếp đối tượng xem mắt, một thời gian nữa suôn sẻ thì sẽ kết hôn.’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.