35 Milimet Yêu

Chương 32: Chương 32: Nguyện vọng




Đường Mật thầm thở dài một hơi, đứng lên, ôm bờ vai rộng của anh, áp má vào má anh nói: "Nhưng bất luận thế nào, anh trai anh vẫn yêu thương anh, mà anh cũng yêu thương anh ấy không phải sao?"

"Đúng vậy, hơn nữa bây giờ anh còn có em." Arthur đưa tay vuốt mái tóc Đường Mật, sau đó nắm bả vai cô kéo nhẹ, đặt cô lên đầu gối mình. "Em là món quà quý giá nhất mà Thượng Đế đã ban cho anh, mặc dù trước kia anh có thường xuyên nguyền rủa ông ta đi nữa." Anh cười dùng ngón tay vuốt ve cằm cô, rồi lại di chuyển lên trên sờ cánh môi màu hoa tường vi kia, vài sợi tóc phất qua đuôi lông mày anh, màu xanh lục sẫm trong mắt đậm tới mức tựa như biển Aegean dưới trời đêm, dâng lên sóng lớn màu vàng kim đánh tới cô.

Đường Mật bị anh ôm ở trên đùi, đốt ngón tay anh lướt qua đôi môi cô, làn da hơi thô ráp kích thích thần kinh nhạy cảm, tạo nên một dòng điện nóng mà hơi nhột. Nhưng ngay tại lúc bờ môi anh sắp kề vào cô, cô đột nhiên ngửa đầu về phía sau, tiếp đó cười giảo hoạt nói: "Em còn chưa hỏi hết."

"Em còn muốn biết điều gì nữa? Quan lớn?" Arthur nâng mắt, nở ra một nụ cười khổ cam chịu.

Người như anh đột nhiên lộ ra vẻ mặt cam chịu đã sâu sắc lấy lòng được cô, cô chớp mắt hỏi: "Anh có con chưa?"

Cười khổ trên mặt Arthur lập tức biến thành cười to sang sảng, anh lắc đầu, mang vẻ mặt yêu chiều cùng tán thưởng. Cô không hỏi thẳng anh là có bạn gái hay vợ chưa, mà lại hỏi anh có con chưa. Bởi vì có bạn gái hay vợ rồi không hẳn là đã có con, nhưng có con rồi liền chứng minh hai người vế trước anh đều đã có, dù cho hiện giờ không có, nhưng trước đó nhất định đã có. Khéo léo đặt ra vấn đề, hỏi được cả quá khứ và hiện tại của anh.

Anh học theo cô cũng chớp mắt, nhưng không muốn lập tức cho cô biết đáp án, cố ý cau mày trêu chọc cô: "Nhìn anh già đến nỗi để em thấy anh đã làm cha người ta sao?"

Đường Mật rõ ràng không hài lòng với câu trả lời của anh, cô buông tay ôm cổ anh ra, liếc mắt nói: "Việc này rất khó nói, không ít người mười lăm mười sáu tuổi đã làm cha, nhất là ở nơi sống thoáng như Tây Âu."

"Được rồi, vậy anh cho em biết, anh không có con, cũng không có vợ, trước kia không có, hiện tại cũng không có." Anh kéo bàn tay buông ra của cô về đặt lại lên vai mình.

"Vậy... anh chắc hẳn đã từng có bạn gái chứ?" Đường Mật còn chưa chịu từ bỏ ý định, lấy ngón tay chặn đôi môi không ngừng tiến công của anh.

"Việc đó đương nhiên rồi, nhưng đều là chuyện trước kia, chẳng lẽ em xem anh là đồng nam thuần khiết trong dàn đồng ca sao?" Anh khẽ cười ngậm lấy ngón tay thon dài của cô, sau đó từ từ mút lấy, giọng nói khàn khàn cùng mí mắt nhướng lên làm cho Đường Mật cảm thấy giống như có dòng điện mấy vạn volt đang chạy qua người, cảm giác tê dại đang truyền đi từ đầu ngón tay, từng chút chạy vào trái tim cô.

"Em chưa từng nghĩ như vậy!" Cô không ngờ anh lại đột nhiên nói ra lời "vô sỉ" ấy, hai má không khỏi bị thiêu thành một mảng đỏ ửng, nhanh nhảu rút ngón tay bị anh ngậm ở môi về.

"Anh nghĩ, có lẽ nên cho em biết anh rốt cuộc có phải đồng nam hay không...", cuối cùng anh cũng tha cho ngón tay của cô, nhưng lại cực nhanh chặn môi cô lại, bàn tay xâm nhập vào dưới vạt áo rộng thùng thình, từ phần eo của cô chậm rãi hướng lên, sau đó nắm lấy khối mềm mại đẹp đẽ kia, ở trên đó tạo ra tia lửa càng nóng bỏng hơn.

Tim Đường Mật bỗng chốc đập mạnh, tư duy lập tức trống rỗng trong chốc lát. Đến khi phục hồi tinh thần lại liền vội vã đè chặt lấy ngón tay làm càn của anh, tránh khỏi đôi môi đang quấn quýt của anh nói: "Anh đừng được voi đòi tiên, còn có hành động xấu nữa cẩn thận em lại dùng nọc độc của Maasai chích anh bây giờ."

Bờ môi Arthur khẽ cong lên, cổ tay nhẹ nhàng lật lại, liền giữ chặt bàn tay cô, còn tay kia gỡ kẹp tóc của cô ra. Mái tóc dài như suối đổ xuống, xõa trên cánh tay anh, anh khẽ cắn vành tai của cô cười nói: "Quan lớn à, vũ khí của em đã bị anh tước đoạt rồi, vẫn nên ngoan ngoãn đầu hàng đi."

Đường Mật bị anh một tay chế trụ, cảm giác như không còn sức lực để cử động cộng thêm giọng nói khàn khàn của anh trêu chọc gẩy bên tai, làm cho cô cảm thấy mình chật vật như một bại binh đã bị người ta tước đoạt áo giáo vũ khí, chỉ có thể trơ mắt chờ trận địa bị chiếm đóng khi tiếng kèn thắng lợi của quân địch vang lên.

"Xin lỗi, quấy rầy một chút." Giọng nói trong trẻo của cha xứ Rebmann từ phía sau truyền đến, hữu hiệu cản trở tiến công của Arthur, cũng thành công giải cứu được Đường Mật từ trong tình huống luống cuống gần như sắp vỡ vụn ra ngoài.

Đường Mật vội vàng nhảy xuống khỏi đầu gối Arthur, lúng túng đến quả thực muốn ngay lập tức đào một cái hố rồi học theo đà điểu vùi đầu của mình xuống đó cho xong. Nơi này dù gì cũng là giáo đường, trước mắt cha xứ Rebmann có khuôn mặt hiền lành nhẵn bóng tựa như chúa trời chịu khổ trên thánh giá, vậy mà bọn họ lại ở dưới mắt Thượng Đế ... Tuy cô là một người theo chủ nghĩa vô thần, nhưng giờ phút này vẫn không nén được nói thầm trong lòng: "Xin Chúa hãy tha thứ cho sự thiếu tôn trọng của chúng con."

Tuy nhiên, trái ngược với sự lúng túng của cô, vẻ mặt cha xứ Rebann ngược lại tương đối bình tĩnh tự nhiên, ông hạ Thánh kinh trong tay xuống, nhìn bọn họ mỉm cười nói: "Đêm nay, hội Chữ Thập Đỏ có đoàn xe vận chuyển vật phẩm cứu viện đi Kenya, ta nghĩ hai người có thể ngồi nhờ xe để rời khỏi đây." Nói xong xoay người lặng lẽ chắp tay chữ thập trước ngực, sau đó đi ra ngoài nói chuyện với những học trò của mình.

Đường Mật càng lúng túng đến mức đầu cũng sắp cúi xuống chạm đất rồi, trong vạn phần xấu hổ cô nghe thấy tiếng cười vô cùng khoái trá của Arthur.

Vài ngày sau, tại một trấn nhỏ của Địa Trung Hải.

Một dãy dù che nắng màu lam trắng được đặt dọc theo con phố nhỏ, trong ánh nắng mặt trời thoáng như có từng đám sứa bồng bềnh, hình ảnh cây anh túc đỏ tươi từ ven đường kéo dài suốt đến bệ cửa sổ trắng như tuyết của nhà dân làm cho người ta nghĩ tới làn váy nóng bỏng như lửa của vũ công flamenco[1], còn tiếng đàn vừa mãnh liệt vừa thê lương của tay ghi-ta ở đầu phố lại như nhạc đệm tuyệt vời nhất cho chúng.

[1]flamenco: là một vũ điệu.

Đường Mật lười biếng tựa vào lưng ghế quán cà phê ngoài trời, nheo mắt lại hưởng thụ quang cảnh có sắc thái mạnh mẽ nhưng lại cực kỳ hài hòa này, tâm trạng tựa như hương vị machiato đang lan tỏa trong tách, mang theo lơ đãng thích ý cùng lười biếng chậm rãi chuyển động trong không khí. Gió biển phất qua gò má, bên đường vài đứa trẻ đang thích thú liếm kem ly, mọi thứ đều ngọt ngào giống như đứa trẻ đang để xi rô chocolate bên môi vậy.

"Cẩn thận phơi nắng làm hư mắt bây giờ, nó là bảo bối quan trọng nhất của một nhà nhiếp ảnh đấy." Arthur kéo bả vai cô qua, giúp cô đeo kính râm.

Đường Mật mở mắt ra, tầm nhìn ngoài kính râm lập tức thành một tầng màu nâu nhạt, bốn phía tối lại, nhưng bầu trời càng trở nên xanh hơn, đóa hoa càng trở nên đẹp hơn, tựa như một bức ảnh chụp được tăng thêm hiệu ứng Lomo lọc màu vậy, còn khuôn mặt ngược chiều ánh sáng của anh chính là tiêu điểm rung động lòng người nhất trong bức ảnh đó.

"Sao anh không về nước H báo cáo nhiệm vụ mà vẫn còn ở chỗ này?" Cô tựa vào vai Arthur, ngước mắt nhìn anh, ánh sáng nhu hòa của kính râm đã làm giảm bớt nét sắc bén trên mặt anh, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn tản mà thỏa mãn, một cặp chân dài biếng nhác thay đổi bắt chéo cho nhau, hoàn toàn giống một du khách bình thường đang tận hưởng kỳ nghỉ.

"Bởi vì anh đang nghỉ phép, anh đã yêu cầu cấp trên một kỳ nghỉ sau khi hoàn thành nhiệm vụ, muốn cùng với người yêu ở bên nhau." Anh nhấp một hớp bia lạnh, không nhanh không chậm nói, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt.

Đường Mật đẩy bả vai anh ra, kéo kính râm xuống, có chút tức giận trừng mắt anh: "Anh gạt em, lúc ở lãnh sự quán anh cũng không nói muốn nghỉ phép mà nói rằng tới nơi này là vì Cục Tình Báo Quân Sự Số Sáu sẽ phái người tới đây chờ chúng ta hội họp."

Mấy ngày trước cô và anh như hai con chuột chật vật núp trong xe vận chuyển vật phẩm của hội Chữ Thập Đỏ, cùng một đống lớn vật phẩm tỏa ra mùi cồn và dược phẩm có mùi đắng chòng chành đến cảnh nội Kenya. Sau khi vào đến lãnh sự quán của nước H ở Kenya, Arthur liên lạc với người của Cục Tình Báo Quân Sự Số Sáu, tiếp đó một chiếc chuyên cơ đưa bọn họ đến trấn nhỏ ven biển này. Anh nói với cô tới nơi này là để chờ người của Cục Tình Báo Quân Sự Số Sáu đến đưa cô về nước, không ngờ rằng mục đích thật sự của anh là đến để nghỉ phép.

Đường Mật mang theo buồn bực sau khi bị chọc ghẹo hất tay của anh ra, tức giận bất bình nói: "Anh không hỏi ý kiến của em một tiếng đã vây em ở chỗ này."

Anh thích tự ý làm chủ sắp xếp mọi thứ cho cô. Bất kể là hành trình của bọn họ, khách sạn dừng chân, nhà hàng dùng bữa, hay thậm chí là cái váy xinh đẹp cô đang mặc trên người bây giờ cũng do anh chọn, mà anh hầu như chưa từng hỏi qua ý kiến của cô thế nào, luôn mang theo tự tin tuyệt đối rằng chắc chắn cô sẽ chấp nhận. Loại tự tin quá mức này thậm chí mang theo một chút cường thế làm cho Đường Mật nhiều lần cũng muốn kháng nghị, thế nhưng hết lần này tới lần khác những thứ anh chọn lại đáng chết là rất hợp với khẩu vị của cô, lại làm cho cô không tức giận được. Cô tựa như con mèo nhỏ bị cho ăn catnip[2], một mặt muốn giãy giụa trong lòng bàn tay anh, mặt khác lại muốn hưởng thụ vuốt ve của anh.

[2]catnip: còn gọi là bạc hà mèo, là một loại thảo mộc có khả năng làm cho mèo say, an thần, thư giãn.

http://tryonfarm.org/share/files/images/Catnip%20Catmint.jpg

Arthur cười kéo tay cô về, hôn một cái lên trán cô: "Trấn nhỏ này là nơi anh thích nhất, mang theo người phụ nữ mình yêu tới nơi này luôn là mong ước của anh, chẳng lẽ em không thể thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ này của anh sao? Ngày mai là sinh nhật anh."

Anh ngưng mắt nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm sáng ngời đến gần sánh ngang với bầu trời xanh biếc trên đỉnh đầu kia, nhiệt tình ánh ra hình bóng của cô. Mà từ sâu trong con ngươi anh, Đường Mật nhìn thấy sự chờ mong rừng rực thậm chí còn có một tia khẩn cầu, như những sợi tơ vững chắc quấn lấy một góc mềm yếu trong lòng cô, sau đó rậm rạp chằng chịt thắt một cái nút vô cùng khó cởi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.