"Đi thôi! Bạn học Tô Diên Hạnh, tôi sẽ dẫn em đi tìm giáo viên chủ nhiệm của mình!" Hiệu trưởng Chu không còn cách nào khác, chỉ đành giơ tay về phía Tô Diên Hạnh.
“Làm phiền thầy hiệu trưởng!” Tô Diên Hạnh không hề cảm thấy sợ hãi, ngoan ngoãn đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào tay Hiệu trưởng Chu, do ông dẫn đi về phía tòa nhà văn phòng của giáo viên.
“Cô Lăng!” Lăng Tử Yên đang gọi điện thoại với Kỳ Minh Viễn trong văn phòng, giờ này anh vẫn chưa bắt đầu cuộc họp, cô không thể giấu nổi niềm vui trong lòng, gọi điện nói cho anh biết việc cô trở thành quyền chủ nhiệm lớp.
“Cô Lăng nhà chúng ta càng ngày càng giỏi.” Kỳ Minh Viễn rất ngạc nhiên trước kết quả này, bởi vì anh sẽ không can thiệp vào chuyện của trường Tiểu học Thành Công trừ khi xảy ra chuyện lớn ngoài ý muốn.
Quả thật hôm qua anh đã yêu cầu vợ chồng An Tĩnh Huy và Diêu Tuyết Như đến trường học đòi phạt Vạn Giang Lộ, nhưng anh không hề tác động gì với phía trường học.
Vì vậy, Kỳ Minh Viễn rất vui mừng vì Lăng Tử Yên trở thành giáo viên chủ nhiệm lớp 1-5. Điều này cho thấy nhà trường công nhận khả năng làm việc của cô.
“Có người đến tìm em, như vậy nhé!” Lăng Tử Yên nói với Kỳ Minh Viễn một lúc thì có tiếng gõ cửa văn phòng, Lăng Tử Yên đành phải kết thúc cuộc gọi. Cô ra mở cửa văn phòng, liền nhìn thấy hiệu trưởng đang dắt tay một bé gái, cô vô thức nở nụ cười với cô bé đó.
“Cô Lăng, đây là học sinh mới chuyển đến. Lúc trước ở Mỹ cô bé đang học lớp hai, bây giờ chuyển đến trường chúng ta và được xếp vào lớp của cô.” Hiệu trưởng Chu dẫn Tô Diên Hạnh vào cửa.
“Vâng!” Lăng Tử Yên gật đầu, cô không có quyền từ chối, bởi vì hiệu trưởng đã quyết định nhận học sinh và sắp xếp vào lớp của cô, tất cả những gì cô có thể làm là vui vẻ chấp nhận.
“Xin chào, tên tiếng Trung của em là Tô Diên Hạnh, cô giáo Lăng, em rất vui được gặp cô!” Cô bé Tô Diên Hạnh giơ tay về phía Lăng Tử Yên, đôi mắt to long lanh nhìn lên nhìn xuống đánh giá Lăng Tử Yên một vòng.
Kỳ Minh Viễn tận hưởng sự dịu dàng của cô, nghe thấy lời cô nói, anh nhướng mày nhìn cô, "Em giúp anh đi!"
Ánh mắt này của anh vừa nhìn là biết không có ý gì tốt đẹp!
Lăng Tử Yên thu tay lại, ném khăn giấy vào thùng rác, nói với anh: “Anh tự mình làm đi!” Sau đó cô đi về phía xe ô tô.
Đang ở nơi đông người, lại còn là ở cổng trường, cô lau mồ hôi cho anh đã là hành động thân mật lắm rồi, nếu cô còn cởi cà vạt của anh nữa, sau này cô còn mặt mũi nào gặp người khác?
“Vâng, cô giáo Lăng nói đúng!” Kỳ Minh Viễn vội vàng đi theo, cầm ô cho cô.
“Anh cởi áo khoác trước đi, trời nóng quá, bật điều hòa luôn sẽ bị cảm đấy!” Sau khi lên xe, Lăng Tử Yên nói với anh.
“Em cởi cho anh!” Kỳ Minh Viễn đóng cửa xe rồi quay đầu nhìn cô, bày ra bộ dạng muốn cô cởi áo khoác cho mình. “Mặc dù anh không phải là trẻ con, nhưng có những việc được vợ làm cho vẫn thích hơn, đúng không?"