36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 5: Chương 5: Bây giờ cô là vợ tôi




Lăng Tử Yên đành phải nhắm mắt nhận lấy nụ hôn đột ngột của anh, bởi vì nhắm mắt lại, xúc giác và thính giác càng mẫn cảm hơn. Cô có thể nghe thấy rõ hơi thở mình hơi loạn, càng có thể tinh tường cảm nhận được lúc nụ hôn ấm áp của anh lướt qua mắt cô khiến cô cảm thấy thoải mái.

Không thể phủ nhận, nụ hôn của anh có tác dụng thần kỳ đối với đôi mắt khóc sưng to của cô lúc này. Khóc thảm thiết, đôi mắt đều đã chua xót mệt mỏi, rất khó chịu, nhưng anh vừa hôn như thế, lại khiến khó chịu của cô giảm bớt nhiều!

Nụ hôn của Kỳ Minh Viễn chỉ dừng ở mắt cô, không biết qua bao lâu, nụ hôn của anh mới chậm rãi xuống môi cô. Khác với cẩn thận che chở lúc trước, vừa hôn lên môi cô nhanh chóng trở nên thô lỗ hơn nhiều, gần như là đang tùy ý gặm cắn, giống như trừng phạt lúc trước cô tính kế anh!

“Sau này lại tính kế tôi, tự gánh lấy hậu quả!” Kỳ Minh Viễn còn chưa tha cho cô, tài xế đã lái xe đến cửa khách sạn An Bình, trợ lý Hàn xuống xe trước tiên, tự mình mở cửa xe bên chỗ Lăng Tử Yên.

Lăng Tử Yên cắn môi mình, cất bước xuống xe, mới đứng lại, thì thấy Kỳ Minh Viễn đã đi xuống.

Động tác đúng là nhanh!

Lăng Tử Yên thu hồi tầm mắt, cất bước đi đến khách sạn An Bình, bước chân cô nhanh hơn nữa cũng không nhanh bằng Kỳ Minh Viễn chân dài, chỉ hai ba bước Kỳ Minh Viễn đã đuổi kịp cô. Trợ lý Hàn và tài xế lần lượt đi bên cạnh hai người, bộ dạng bảo vệ hai người.

Sau khi tiến vào khách sạn An Bình, trợ lý Hàn liền bước nhanh hơn mở cửa thang máy, đứng ở cửa đợi hai người tiến vào.

“Đi vào!” Kỳ Minh Viễn vươn tay nắm lấy cánh tay cô, kéo cô đi vào trong thang máy.

Sau khi tiến vào thang máy, Lăng Tử Yên cúi đầu nhìn mũi giày mình, cô không nghĩ tới, xế chiều hôm nay mới rời đi, cô lại quay về nơi này, còn bị bắt về với phương thức như thế.

Bởi vì cô căn bản không thể từ chối, Kỳ Minh Viễn sẽ không cho phép!

Tốc độ thang máy chuyên dụng của anh rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đi lên tầng cao nhất. Cửa thang máy mở ra, hai người đi vào, Kỳ Minh Viễn dùng tay quét ở cạnh cửa, cửa tầng cao nhất mở ra.

Hai người đi vào, cửa còn chưa kịp tự động đóng lại, di động của Kỳ Minh Viễn vang lên, anh nghe máy, để điện thoại bên tai, trong điện thoại, giọng nói của trợ lý Hàn truyền tới: “Anh Kỳ, Chung Khải Trạch đến rồi.”

“Kiểm tra giấy tờ xem anh ta đã mang tới đủ chưa? Không mang đủ thì bắt anh ta quay về!” Giọng nói của Kỳ Minh Viễn vô cùng lạnh nhạt.

“Đã kiểm tra rồi ạ, đều mang đủ rồi!” Trợ lý Hàn là ai, tất nhiên biết yêu cầu của Kỳ Minh Viễn, cho nên đã sớm kiểm tra giấy tờ của Chung Khải Trạch rồi.

“Để bọn họ đi lên!” Kỳ Minh Viễn vừa cúp điện thoại, thì thấy Lăng Tử Yên còn đứng ở một bên nhìn anh.

“Nước, hay là cà phê?” Kỳ Minh Viễn để di động lên bàn, đi về phía tủ lạnh to trong phòng khách.

“Nước!” Lăng Tử Yên không khách sáo ngồi lên ghế sô pha, đợi anh rót nước cho cô.

Kỳ Minh Viễn lấy nước khoáng trong tủ lạnh ra, rót vào cốc, nhưng không lập tức đưa cho cô, mà đặt trong lò vi sóng làm nóng một lát, lúc này mới lấy cho cô.

Cái cốc mới đặt trước mặt cô, chuông cửa vang lên, Kỳ Minh Viễn cầm lấy cái điều khiển từ xa trên bàn lên, ấn một cái. Cửa phòng mở ra, đứng phía sau cửa người đầu tiên là trợ lý Hàn, kế tiếp là Chung Khải Trạch, phía sau bọn họ còn có ba người, một người trong đó Lăng Tử Yên quen, đúng là nhiếp ảnh gia chụp ảnh dán lên giấy chứng nhận kết hôn của cô và Chung Khải Trạch.

Hai vị khác hẳn là nhân viên của cục dân chính, nhìn gương mặt là biết chức vị của hai người nay không thấp.

Nhìn thấy Chung Khải Trạch, Lăng Tử Yên hơi nhếch miệng cười mỉa, cầm cốc nước trên bàn uống một ngụm, nhìn bọn họ vào cửa.

“Đây là cục trưởng Lâm và phó cục trưởng Chu, vị này là nhiếp ảnh gia tốt nhất!” Hàn Thiệu Huy giới thiệu với Kỳ Minh Viễn, thuận tiện xem nhẹ Chung Khải Trạch.

“Giấy chứng nhận!” Kỳ Minh Viễn ngồi bên cạnh cô, trực tiếp cầm túi xách màu đỏ của cô tới, mở ra, lấy tất cả giấy chứng nhận bên trong ra đưa cho cục trưởng Lâm. Sau đó anh nhìn về phía Chung Khải Trạch, không cần mở miệng, Chung Khải Trạch lập tức hiểu rõ ý của anh!

Trên thế giới này còn có người đàn ông bá đạo không biết xấu hổ như vậy sao? Dùng phương thức như thế cướp đoạt vợ anh ta, còn cướp đoạt đúng lý hợp tình như thế!

Chung Khải Trạch chỉ cảm thấy mình mất hết thể diện trước mặt cục trưởng Lâm và phó cục trưởng Chu.

Bị cướp vợ, đối với một người đàn ông mà nói là chuyện nhục nhã cỡ nào!

Nhưng anh ta không có sức phản kháng, nếu không chuyện hợp tác nhà họ Chung nói với Phượng Lân lâu như vậy sẽ ngâm nước nóng. Mà Phượng Lân, chỉ là một công ty con nho nhỏ của quốc tế Hải An. Đừng nói Kỳ Minh Viễn mở miệng, cho dù anh nhíu mày, điện tử Đức Hải cũng đừng nghĩ hợp tác được với Phượng Lân!

Chung Khải Trạch đành phải ngoan ngoãn lấy giấy tờ của mình ra, chứng minh thư, hộ khẩu, còn có giấy chứng nhận kết hôn sáng hôm qua mới làm!

“Như vậy chúng tôi cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp xử lý!” Cục trưởng Lâm lấy con dấu ra, nói một câu với phó cục trưởng Chu.

“Trực tiếp xử lý!” Phó cục trưởng Chu gật đầu, dựa theo tình hình hiện giờ, khuyên can ly hôn và phân chia tài sản gì đó đều là dư thừa, bọn họ trực tiếp đóng dấu lên giấy tờ, đưa chứng nhận ly hôn cho Lăng Tử Yên và Chung Khải Trạch là được!

Ký tên, đóng dấu, chưa tới ba mươi giây, chứng nhận kết hôn của Chung Khải Trạch và Lăng Tử Yên còn chưa được ba mươi sáu tiếng, đã hủy rồi.

Mà một giây sau, cục trưởng Lâm và phó cục trưởng Chu tốn năm phút, làm giấy chứng nhận kết hôn cho Lăng Tử Yên và Kỳ Minh Viễn, lại tốn bốn phút ba mươi giây dùng camera chụp ảnh.

Quả nhiên là trình độ của nhiếp ảnh gia rất cao, bật đèn, lại dùng máy tính xử lý một chút, dấu năm ngón tay trên mặt Lăng Tử Yên và đôi mắt sưng như quả óc chó của cô trở nên bình thường. Tuy cô không cười, nhưng ít ra gương mặt tốt hơn khóc tang!

“Trợ lý Hàn, tiễn khách!” Kỳ Minh Viễn cầm giấy chứng nhận kết hôn nóng hổi trong tay, khóe miệng hơi nhếch lên, nói với cục trưởng Lâm và phó cục trưởng Chu: “Đợi ngày tôi và Tử Yên làm hôn lễ, nhất định sẽ cảm ơn hai vị!”

“Cậu Kỳ khách sáo rồi, có thể làm giấy chứng nhận kết hôn cho cậu Kỳ, là vinh hạnh của chúng tôi!” Hai người cùng lúc nói ra.

“Hai vị đi thong thả!” Kỳ Minh Viễn gật đầu, ý bảo hai người có thể rời đi!

Chung Khải Trạch cũng đứng dậy, nhưng không có ý định rời đi, mãi đến khi trợ lý Hàn mở miệng hỏi anh ta: “Anh Chung còn có chuyện gì sao?”

“Về chuyện hợp tác với Phượng Lân...” Lúc này Chung Khải Trạch chỉ cảm thấy mình không khác gì đám bán vợ cầu vinh, trong lòng anh ta rất bực tức, nhưng dự án với Phượng Lân thật sự rất quan trọng, anh ta không có biện pháp, không xác nhận với Kỳ Minh Viễn hẳn hoi, anh ta không yên lòng.

“Cứ làm theo điều lệ!” Kỳ Minh Viễn lạnh giọng trả lời, đối với chuyện Chung Khải Trạch còn ở đây chướng mắt, khiến anh rất tức giận.

“Nhưng mà anh Kỳ... Lúc trước anh đồng ý với tôi... Anh không thể mượn cối xay giết lừa như vậy được!” Chung Khải Trạch lập tức hoảng hốt!

“Con lừa ngốc như anh, tôi còn khinh thường giết! Cút!” Kỳ Minh Viễn không kiên nhẫn nói.

“Anh Chung, tin tưởng tôi, nếu anh không ly hôn với mợ chủ của chúng tôi, hiện giờ điện tử Đức Hải đã không tồn tại, còn có thể dựa theo điều lệ cạnh tranh hợp tác với Phượng Lân, anh nên cảm ơn anh Kỳ và mợ chủ của chúng tôi khoan dung rộng lượng!” Trợ lý Hàn ở bên cạnh mỉm cười nhắc nhở, nhưng ý cười của anh ta, ở trong mắt Chung Khải Trạch là đang trào phúng.

Anh ta đây là, tiền mất tật mang!

“Mời!” Trợ lý Hàn đi ra cửa, mở cửa, ý đuổi người rất rõ ràng!

“Được, được lắm, Kỳ Minh Viễn, xem như anh lợi hại, còn Lăng Tử Yên nữa, tôi sẽ không bỏ qua như vậy đâu!” Chung Khải Trạch phô trương thanh thế nói câu này xong, giống như dỗi rời đi!

Trợ lý Hàn gật đầu với Kỳ Minh Viễn trong phòng, sau đó chính mình cũng lùi ra ngoài đóng cửa lại.

Trong phòng chỉ còn Kỳ Minh Viễn và Lăng Tử Yên!

“Bây giờ, cô là vợ của tôi rồi!” Kỳ Minh Viễn đặt giấy chứng nhận kết hôn sang một bên, vươn tay ôm Lăng Tử Yên vào lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.