36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 215: Chương 215: Bởi vì chị bị chứng vô sinh




Mọi người đều cảm nhận được tình cảm sâu sắc trong ánh mắt của anh, và họ đều biết rằng anh và Lăng Tử Yên ngày hôm nay kết hôn, từ biểu cảm của anh, mọi người đều thấy được anh yêu Lăng Tử Yên nhiều như thế nào!

Cùng với khúc nhạc đám cưới đầy lãng mạn, Lăng Tử Yên nắm tay Lăng Sở Tiêu, bước từng bước chậm rãi đi về phía Kỳ Minh Viễn ở đối diện!

Dưới ánh nắng mùa thu chói chang, người đàn ông đang đứng dưới gốc cây hoa tử đằng to lớn trăm năm tuổi chờ cô, đôi mắt phượng trìu mến, khóe miệng nở nụ cười, dưới sự chú ý của tất cả quan khách, cô bước đến bên cạnh anh!

“Lăng Tử Yên!” Khi Lăng Tử Yên bước đến trước mặt Kỳ Minh Viễn, anh không đợi Lăng Sở Tiêu gỡ tay của Lăng Tử Yên trao cho mình, Kỳ Minh Viễn không thể chờ đợi được nữa bước tới, cúi xuống và nắm lấy tay cô vợ nhỏ của mình, khóe miệng cong lên, trên mặt lộ ra nụ cười ôn nhu.

“Nhìn chú rể vội vàng chưa kìa!” Những người thân ngồi gần đó đều mỉm cười nhìn họ, thấy Kỳ Minh Viễn nóng lòng muốn nắm lấy tay Lăng Tử Yên, họ cũng không nhịn được trêu cười anh, nhưng tất cả đều là nụ cười mang ý tốt!

Lăng Sở Tiêu lấy tay của Lăng Tử Yên ra, đặt vào tay của Kỳ Minh Viễn, nói: “Kỳ Minh Viễn, cha đã giao Lăng Tử Yên cho con, con phải thay cha, chăm sóc nó thật tốt!”

“Cha đừng lo lắng, con nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, tuyệt đối sẽ không phụ sự kì vọng của cha!” Kỳ Minh Viễn nắm chặt tay Lăng Tử Yên, thề trước mặt Lăng Sở Tiêu.

“Tốt, tốt rồi!” Lăng Sở Tiêu hài lòng gật đầu, trở về chỗ ngồi của mình, ngồi xuống xem lễ cưới.

Mặc dù hôn lễ chủ yếu dựa theo kiểu hôn lễ phương Tây, nhưng hai người đều không phải là người theo đạo Thiên Chúa, vì vậy chức vụ linh mục này, chính là chọn ra một người trong dòng tộc họ Kỳ, một người cao tuổi có uy tín nhất đến đảm nhận chức vụ này, để làm người chứng hôn cho hai người!

Mà lời phát biểu của người chứng hôn, cũng sẽ kết hợp theo nghi thức kết hôn giữa phương Đông và phương Tây, làm ra một số thay đổi. “Cô dâu Lăng Tử Yên, xin hỏi cô đối với cuộc sống hôn nhân trong chín mươi bảy ngày qua của hai người, có cảm nghĩ gì?” Người chứng hôn lại quay qua hỏi Lăng Tử Yên.

Lăng Tử Yên nhận lấy micro mà Kỳ Minh Viễn đưa cho, trước tiên cười nói: “Trước đây tôi không hiểu, cái gì gọi là có phúc ba đời, nhưng chín mươi bảy ngày qua, tôi đã lĩnh hội được ý nghĩa của từ có phúc ba đời.

Thành thật mà nói, tôi vốn dĩ không biết chúng tôi đã kết hôn được bao nhiêu ngày! Khi anh nói ra điều đó, tôi đã rất ngạc nhiên.

Trên thế giới này, có rất nhiều người, rất nhiều tính cách và ngoại hình khác nhau. Tốt có, xấu có, đẹp có, xấu xí có. Nhưng cái người mà tôi gặp, lại chính là người tốt nhất trên thế giới.

Anh dịu dàng, ân cần, trái tim mỗi phút mỗi giây đều đặt trên người tôi, dù là uống nước, anh đều phải đảm bảo nước sẽ không bị nóng, hoặc sẽ không bị nguội.

So với anh, em luôn cảm thấy mình làm chưa đủ tốt, vì vậy, em chỉ có thể cố gắng, dùng hết tất cả sức lực mà em có thể dùng được trong cuộc đời này, tất cả tinh thần, để yêu anh, bảo vệ cho anh, chăm sóc cho anh, phấn đấu, so với sự chăm sóc của anh, em vẫn cần phải chu đáo hơn!”

Cô vừa nói xong, Hứa Minh Ưu người ngồi ở hàng ghế đầu đã vỗ tay đầu tiên, sau đó, các phụ dâu Ngải Tịnh Kỳ và Dư Hoài Anh cũng ngay lập tức vỗ tay, trong chốc lát, tiếng vỗ tay vang lên xung quanh, mang theo sự khích lệ, mang theo sự vui mừng!

“Hai người đều nói rất hay, tôi tin rằng, thứ họ làm được, còn tốt hơn những gì họ nói.” Người chứng hôn cầm lấy chiếc micro trên tay, và giọng nói của ông ấy đột nhiên trở nên trầm bổng: “Lần này, tôi thay mặt cho tất cả mọi người có mặt tại đây, tôi xin chúc cho cô dâu và chú rễ, vĩnh kết đồng tâm, trăm năm hạnh phúc!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.