36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 122: Chương 122: Cha, con cũng là con gái của cha




"Tử Yên, con đừng đau buồn nữa, bây giờ con cũng đã lập gia đình rồi, có gia đình của cô, người là cha như cha, có hay không cũng giống nhau thôi."

Lăng Sở Tiêu thấy Lăng Tử Yên khóc thành như vậy, trong lòng ông ta cũng rất đau lòng: "Con cũng đừng trách cha."

"Vì sao con lại không trách cha được chứ?"

Lăng Tử Yên ngồi dậy, cô muốn biện giải: "Cha, con cũng là con gái của cha, con không đẩy Lăng Tuyết Lan, những lời nói các người nghe được đều là do tự Lăng Tuyết Lan tự nói mà thôi."

Cô cũng muốn có cha, từ nhỏ cô đã có loại cảm giác khát vọng tình thương của cha này.

Tuy cô đã quên hết tất cả ký ức lúc trước khi cô trở lại nhà họ Lăng, nhưng cô biết, cô vẫn luôn rất khát vọng một chỗ dựa của cha.

Mẹ cô đã chết rồi, nếu như Lăng Sở Tiêu cũng không cần cô nữa, vậy thì cô thật sự là chả còn gì hết nữa rồi.

Chính yếu chính là, nếu cô nhằm vào Lăng Tuyết Lan mà làm ra cái gì đó, Lăng Sở Tiêu có đối xử như vậy với cô thì cô cũng không oán.

Nhưng vấn đề là cô chả làm gì với Lăng Tuyết Lan cả.

Cô hận Lăng Tuyết Lan, chán ghét cô ta, nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ làm gì cô ta, càng không nghĩ tới sẽ làm gì đứa nhỏ trong bụng cô ta cả.

Vì sao mà cha không tin cô? Vì sao có thể bất công đến mức như vậy chứ?

"Tử Yên, con có Kỳ Minh Viễn, con rất là hạnh phúc, nhưng mà Lan lại không có cái gì cả. Đã xảy ra chuyện như vậy, bên phía nhà họ Chung bên kia sẽ không thể đối xử tốt với con bé được, e rằng cả đời này con bé sẽ sống rất gian nan."

Lăng Sở Tiêu nói xong thì thở dài, thấy Lăng Tử Yên không nói lời nào. Ngôn Tình Hay

Ông ngẩng đầu nhìn về phía phần văn kiện trong tay cô: "Con ký tên đi, tuy không thể giải trừ quan hệ huyết thống được, pháp luật cũng không có điều khoản giải trừ quan hệ cha con ruột thịt. Nhưng chỉ cần con ký tên lên phần thư tuyên bố này, sau này cha với con sẽ không có quan hệ gì nữa, sau này sinh lão bệnh tử, cũng không cần con phụ trách, lại càng không cần con phụng dưỡng."

Giữa Lăng Tuyết Lan và Lăng Tử Yên, Lăng Sở Tiêu ông chỉ có thể lựa chọn Lăng Tuyết Lan, dù sao thì ông thiếu nợ Lăng Tuyết Lan rất nhiều.

Năm đó Lăng Tuyết Lan cũng là một đứa nhỏ ngây thơ hồn nhiên, thích dính người, thích nhất đi theo phía sau mông ông ta mà gọi cha ơi cha à, đem đến rất nhiều niềm vui cho ông ta.

"Không có khả năng."

Không đợi Lăng Sở Tiêu lên tiếng, Vệ Tư Dung đã đưa ra quyết định: "Đó là mẹ chồng của tôi, cậu đưa tới đây chăm sóc, để người ngoài nhìn tôi thế nào chứ hả?"

"Người ngoài nhìn bà Lăng thế nào, không phải ngày hôm qua bà Lăng đã được cảm thụ rồi sao?" Ánh mắt sắc bén của Kỳ Minh Viễn phóng qua, nhìn đến mức Vệ Tư Dung chột dạ một trận trong lòng.

Nhưng Vệ Tư Dung chính là không muốn để bà nội Lăng lại cho Lăng Tử Yên, thái độ của bà ta cực kỳ kiên quyết: "Tóm lại tôi sẽ không để mẹ chồng lại cho các người đâu."

"Dì Vệ bà đang sợ cái gì?"

Lăng Tử Yên đã nhận ra sự khẩn trương trong mắt Vệ Tư Dung: "Hay là bà đã làm gì bà nội rồi? Sợ sau khi chúng tôi chăm sóc cho bà nội thì lại bị chúng tôi phát hiện ra? Muốn đi kiện bà?"

"Tôi… Tôi không làm gì với bà ta hết. Tôi là con dâu, có thể làm gì với mẹ chồng của mình được chứ?" Vệ Tư Dung cố gắng áp chế sự bất an trong lòng, bà ta cố gắng để cho ngữ khí của mình nghe tự nhiên một chút.

"Thế sao? Vậy đã có chuyện gì xảy ra với tay của bà nội vậy?"

Kỳ Minh Viễn hỏi lại: "Ngày hôm qua lúc tôi đưa bà nội đến bệnh viện làm kiểm tra thì phát hiện trên người bà cũng có rất nhiều dấu vết bị kim châm. Dì Trương thì chắc chắn là không dám, cả nhà họ Lăng, người duy nhất có lá gan này, chính là bà."

"Cậu đừng có mà ngậm máu phun người. Chứng cớ ở đâu hả? Không có chứng cớ, cậu mà nói xằng nói bậy nữa thì tôi sẽ kiện các người tội phỉ báng đó." Vệ Tư Dung khẩn trương mà biện giải.

"Cho dù không phải bà đích thân làm, bà là bà chủ của nhà họ Lăng, bà cụ bị người ta ngược đãi dưới mí mắt của bà mà bà lại không biết thì chính là thất trách. Không biết lần này đưa lên tòa án, có thể tranh thủ được quyền phụng dưỡng về tay Tử Yên hay không." Giọng nói của Kỳ Minh Viễn cũng vẫn lãnh đạm như bình thường, nhưng sự uy hiếp trong lời nói, Vệ Tư Dung nghe được rất rõ ràng.

Lăng Sở Tiêu không phải kẻ ngốc, sao lại không nghe ra được ý tứ trong lời nói của bọn họ được chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.