"Quên rồi?" Kỳ Minh Viễn liền biết cô sẽ quên, trong lòng có chút thất vọng. Cô không biết, lúc cô nói sẽ đem quà tới cho anh, anh liền kì vọng cả một buổi chiều!
Nhưng cô thế mà lại quên rồi!
"Em xin lỗi, dì Trương gọi điện thoại tới bảo rằng bà nội phát sốt, được đưa tới bệnh viện rồi, em cũng liền đi cùng Hứa Minh Ưu tới đây, nên là quên mất chọn quà cho anh. Chồng ơi, em xin lỗi!" Lăng Tử Yên vội vàng giải thích, vẻ mặt có một chút lấy lòng: "Đừng tức giận có được không? Lần sau em đem tới cho anh một lúc hai món quà!"
"Em á!" Kỳ Minh Viễn thấy cô không còn cách nào, huống chi anh cũng cũng không phải là tức giận thật sự, chẳng qua chỉ là trêu chọc cô thôi. Anh đưa tay lên mũi cô, véo véo.
"Hì hì!" Lăng Tử Yên rất phối hợp đưa tay xoa xoa mũi mình.
"Véo đau rồi à?" Kỳ Minh Viễn lo lắng nhìn cô, chỉ lo mình véo đau cô!
"Không, em chỉ xoa xoa, phối hợp một chút với anh!" Lăng Tử Yên cười xấu xa!
"Nghịch ngợm!" Kỳ Minh Viễn cười tiến lại gần, dùng cách hôn để trừng phạt cô!
Nhưng nơi này dù sao cũng là bệnh viện, hơn nữa dì Trương rất có thể sẽ đi ra từ bên trong, nên anh hôn cũng không sâu, chỉ một lúc liền buông cô ra.
"Được rồi, đi thăm bà nội!" Kỳ Minh Viễn nắm tay cô, cùng cô đứng dậy, mở cửa phòng bệnh ra, rồi tiến vào!
Dương Thư Huệ còn chưa tỉnh lại, hai người chỉ có thể chờ, cơm tối cũng chỉ có thể giải quyết trong phòng bệnh. Cũng may bệnh viện đều là nhà mình, thuộc Công ty quốc tế Hải An, anh đối với nhà ăn nhà mình yêu cầu vẫn là rất cao. Kỳ Minh Viễn và Lăng Tử Yên cũng ở lại bệnh viện cùng bà ăn cơm tối!
Mãi tới khi Dương Thư Huệ tỉnh lại, hai người mới đón bà về!
"Còn chưa lâu sao? Đều hai tháng rồi..."
"À đúng rồi!" Lăng Tử Yên lúc này mới nhớ tới chuyện hôn lễ, lập tức nói với Ngải Tịnh Kỳ: "Tịnh Kỳ, ngày mồng tám tháng tám mình phải kết hôn, ngày hôm đó cậu có thể bớt chút thời gian tới đây không?"
"Mồng tám tháng tám, tháng sau? Vậy chỉ còn vài ngày nữa, sao cậu không nói sớm…" Giọng Ngải Tịnh Kỳ nghe ra chút khó xử.
"Xin lỗi, mình dạo này hơi bận, quên mất, cậu có phải không tiện tới không? Vậy cũng không sao..."
"Sao lại không sao? Có bận mình cũng phải tới, người khác kết hôn mình có thể không đi, cậu kết hôn, mình thế nào cũng phải đi. Đã quyết định rồi, phù dâu phải để lại cho mình. Đúng rồi, Hoài Anh về rồi nhỉ, đến lúc đó bọn mình làm phù dâu cho cậu!"
"Được chứ!" Lăng Tử Yên gật đầu đồng ý, hai người lại hàn huyên một chút những chuyện khác nữa. Ngải Tịnh Kỳ rốt cục đã nhận ra sự mất mát trong giọng nói của Lăng Tử Yên.
"Tử Yên, cậu sao vậy? Có phải đã gặp phải chuyện gì không vừa ý không? Kỳ Minh Viễn bắt nạt cậu?" Ngải Tịnh Kỳ lo lắng hỏi, chuyện khiến cô không yên tâm nhất chính là hôn nhân của Lăng Tử Yên và Kỳ Minh Viễn!
Dù sao thì hai người bọn họ không có nền móng là tình cảm, cô thật sự lo lắng hai người bọn họ sẽ phải trải qua một cách không vui!
"Không phải vì anh ấy!" Lăng Tử Yên dứt khoát ngồi xuống ghế tựa, từ trong những chuyện xảy ra gần đây nhất kể về việc bản thân một chị gái sinh đôi cho Ngải Tịnh Kỳ, rồi sau đó mới nói ra lo lắng của bản thân.