36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 54: Chương 54: Một buổi chiều dài




Một tay Ngải Tịnh Kỳ cầm đũa ăn món ăn khách sạn đưa đến, một tay cầm điện thoại, do dự chuyển động.

"Gọi hay là không gọi?" Cô ấy nhìn chằm chằm vào những ngón tay đang di chuyển trên điện thoại, cuối cùng vẫn ném nó sang một bên.

Được rồi, cô ấy vừa mới kết hôn với Kỳ Minh Viễn, nên cô ấy vẫn còn chưa hiểu rõ người phụ nữ kia, mù quáng mà gọi điện thoại đến như vậy, sẽ chỉ làm tăng thêm phiền não cho hai người.

Cuối cùng Ngải Tịnh Kỳ quyết định trước tiên sẽ không nói cho Lăng Tử Yên biết bên cạnh Kỳ Minh Viễn có người phụ nữ có quan hệ không tệ với anh ta. Ăn đồ ăn nhanh như gió cuốn, sau đó sửa sang qua loa, chị Dương phái xe đến phía dưới tầng An Bình, Ngải Tịnh Kỳ khiêm tốn ngồi trên xe đến thẳng sân bay, lặng lẽ đăng ký, vốn không quan tâm đến chuyện mà trên mạng ầm ĩ hôm qua!

Mà Lạc Thanh Nhã đang tắm rửa ở trong phòng tổng thống của An Bình, điện thoại để ở trên tủ đầu giường đang không ngừng rung lên, cô ta cầm lên, sau khi nhìn tên hiển thị phía trên, tâm trạng rất tốt, đưa máy lên đặt ở bên tai.

"Ngải Tịnh Kỳ chỉ là bạn tốt của chủ tịch phu nhân, tối hôm qua fan hâm mộ của Ngải Tịnh Kỳ bạo động, cho nên chủ tịch mới sắp xếp cho cô ấy ở phòng cao nhất của An Bình, hiện đã lên máy bay!" Tiếng nói của đối phương cố gắng giảm xuống rất nhỏ, giống như lo lắng người xung quanh nghe được.

"Chủ tịch phu nhân?" Lạc Thanh Nhã cau mày.

"Tối hôm qua cậu ba công bố tin tức kết hôn, có phải rất lâu rồi cô Lạc không chơi facebook?" Đối phương cười trêu chọc.

"Tôi đã biết!" Đôi lông mày xinh đẹp của Lạc Thanh Nhã nhăn lại thành hình chữ nhất.

Vậy mà anh ấy đã kết hôn?

Cô ta lại không biết một chút tin tức nào!

Lạc Thanh Nhã lập tức lấy điện thoại xuống, đăng nhập facebook, lập tức nhìn thấy rất nhiều bộ phận cấp cao của quốc tế Hải An đăng facebook, dưới facebook còn có ba bức hình chụp, bức thứ nhất là một nam một nữ nằm trên chụp ảnh trên giường, cả người nữ mặc bộ áo ngủ màu lam, chăn mỏng che từ dưới nách, nằm bên cạnh cô ấy là tấm ảnh nam chính hướng mặt đến, ánh mắt nam chính thì dịu dàng, vẻ mặt cưng chiều nhìn cô ấy ngủ say.

Trong mắt Lạc Thanh Nhã hiện lên chút xíu sự ghen tỵ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô gái trong ánh, da thịt trắng như tuyết, sườn mặt bên như người mẫu.

Ảnh chụp không có dấu vết của chỉnh sửa vẻ đẹp, mặt cô bé lại trắng nõn, đôi lông mi dài hơi cong lên, đôi mắt đẹp như cánh bướm...

Đây chính là người mà anh ấy nhìn trúng, vợ của anh ấy?

Lạc Thanh Nhã không thể tin được, vì sao không có người nào thông báo cho cô ta một tiếng?

Cô ta không muốn tin tưởng hành động trên mà hình điện thoại, hình ảnh trên tấm ảnh thứ hai chính là một tấm giấy kết hôn, trên giấy kết hôn không có dán ảnh nhưng tất cả thông tin đều chính xác không sai.

Cơ thể Lạc Thanh Nhã bắt đầu run lẩy bẩy, có chút đứng không vững ngồi trên mép giường, nhìn nội dung hiện lên trên điện thoại di động, cô ta chán nản ngã xuống giường, vừa mất mát lại vừa ghen ghét!

Tại sao anh ấy lại chọn người khác, chẳng lẽ những năm này mọi sự cố gắng của cô ta đối với anh, anh không nhìn thấy sao?

Lạc Thanh Nhã mở to đôi mắt tràn đầy sự ghen ghét, gắt gao nhìn chằm chằm trần nhà, thật hận không thể có thể nhìn chằm chằm cho đến khi thủng một cái lỗ.

Bên trong Hương Lan Uyển, Lăng Tử Yên bị tiếng điện thoại đánh thức, lúc mở mắt, đang mơ mơ màng màng nhìn thấy Kỳ Minh Viễn lấy điện thoại từ trong túi của cô ra đưa cho cô.

"Là ai gọi điện?" Cô nằm ở trên giường hỏi anh, giọng nói uể oải.

Kỳ Minh Viễn đưa điện thoại di động, nhìn cô giống như con mèo nhỏ lười biếng ở trên giường, nhấn xuống nút nghe trên điện thoại, để ở bên tai của cô.

Lăng Tử Yên miễn cưỡng nở nụ cười, nụ cười lười biếng mê người, trong giọng nói mang theo một chút khàn khàn vừa tỉnh và ủ rũ: “Alo."

"Bé Yên, cậu vừa mới dậy?" Đã lên khoang hạng nhất đang đợi máy bay cất cánh, giọng điệu của Ngải Tịnh Kỳ tràn ngập sự trêu đùa: “Cậu và cậu Kỳ cũng quá liều mạng! Vậy trời rất nhanh tối..."

"Nghĩ đi đâu đấy." Lăng Tử Yên nghe Ngải Tịnh Kỳ nói xong, liền biết cô nhóc kia nghĩ sai, người cũng tỉnh táo nên đưa tay cầm lấy điện thoại từ trong tay Kỳ Minh Viễn rồi ngồi dậy, một giây sau thì bị Kỳ Minh Viễn ôm vào lòng.

"Anh ôm em, em nói tiếp." Anh cúi đầu nhỏ giọng thì thầm bên tai cô, hai tay không thành thật xoa đi xoa lại bên hông cô.

"Ha ha ha..." Ngải Tịnh Kỳ ở đầu bên kia điện thoại cũng không biết Lăng Tử Yên đang ở trong ngực Kỳ Minh Viễn, tiếp tục trêu chọc cô: “Được, mình không quấy rầy hai người yêu thương ngọt ngào, gọi điện thoại cho cậu chính là muốn nói cho cậu biết một tiếng, mình đã lên máy bay, cũng rất nhanh sẽ cất cánh, không nhiều lời với cậu nữa, điện thoại phải tắt máy!"

"Được, đến nơi gọi điện báo bình an cho mình!"

"Vậy trước tiên cứ vậy đi, bái bai!"

"Bái bai!"

Lăng Tử Yên để điện thoại di động xuống, một giây sau quay đầu nhìn về phía Kỳ Minh Viễn, anh chăm chú nhìn cô, cô hơi sững sờ, mới ý thức được rất lâu rồi anh chưa dùng loại ánh mắt tò mò này nhìn cô.

Trong lúc nhất thời cô có chút phản ứng không kịp, nghi hoặc hỏi anh: “Sao vậy?"

Anh lắc đầu ôm tay của cô, tăng thêm chút lực ôm chặt cô, không nói câu nào.

Lăng Tử Yên cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không nói nhiều, cứ như vậy dựa vào cô ngồi ở trên giường. Ngoài cửa sổ, sau giờ trưa ánh nắng miễn cưỡng chiếu vào trong hoa viên, không gian yên tĩnh.

"Reng reng reng..." Không biết qua bao lâu, tiếng điện thoại kêu lên liên tiếp phá vỡ buổi chiều yên tĩnh của hai người, Lăng Tử Yên cầm lấy điện thoại di động của mình, tay mới chạm vào điện thoại thì hiểu rõ nói với anh: “Không phải của em!"

"Là của anh!" Từ sớm Kỳ Minh Viễn đã xác định đây là tiếng kêu điện thoại của anh, chỉ là anh không buông cô ra được, vẫn luôn lưu luyến cảm giác thỏa mãn được ôm cô trong ngực, không nguyện ý buông cô ra.

"Không nhận sao?" Cô ngửa đầu, nghi hoặc mà nhìn anh hỏi.

"Không nhận." Anh rất thích cảm giác của khoảnh khắc này, không nỡ bị phá hỏng.

"Được." Lăng Tử Yên ngoan ngoãn gật đầu, dáng vẻ muốn cúi đầu, tiếp tục rúc vào trong nồng ngực anh giống như vừa rồi.

Điện thoại bị cô đặt ở xa xa đang từ từ dừng rung lên, chỉ chốc lát sau, lại vang lên, lúc này người gọi điện thoại kia thật là cố chấp.

Nhưng người đàn ông ở phía sau lưng đang ôm cô, lại càng cố chấp hơn, anh ôm chặt cô, đầu nhỏ để ở trên vai của cô, giống như tiếng điện thoại đang kêu không tồn tại.

Mãi cho đến khi điện thoại kêu lên hai mươi lần, Lăng Tử Yên không chịu được tiếng kêu kia, quay người đối mặt với anh, nũng nịu ôm cổ anh: “Đi nhận đi, nhìn xem là ai, nhỡ đâu có chuyện gì gấp."

"Không đi." Tay Kỳ Minh Viễn hơi đi lên, bắt lấy bờ vai trơn bóng mượt mà của cô.

"Nhưng tiếng kêu thật sự vô cùng..."

"Xuỵt!" Đột nhiên Kỳ Minh Viễn đến gần cô, Lăng Tử Yên mới nói một nửa thì bị anh chặn môi lại.

Không biết vì sao, nụ hôn của anh giống như khôi phục lại sự mạnh mẽ bá đạo đêm đó, thiếu đi sự ôn nhu ngọt ngào mấy ngày nay.

Lăng Tử Yên không rõ vào khoảng thời gian cô ngủ trưa đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là anh thích cô đáp lại. Vì để cho anh vui vẻ, cô chủ động mở mình ra, nghịch ngợm vươn ra.

Vốn Kỳ Minh Viễn tưởng rằng cô sẽ từ chối, lại không nghĩ rằng cô lại trở lên chủ động như vậy, anh mới chạm phải răng của của cô, cái lưỡi đinh hương của cô đã quấn lấy.

Vốn tâm trạng của Kỳ Minh Viễn có hơi chán nản hậm hực, trong nháy mắt tan thành mây khói, quấn lấy, hôn chơi đùa cô.

"Ha ha ha..." Lăng Tử Yên khẽ bật cười, sau khi chủ động quấn quít triền miên với anh một lúc, bỗng nhiên đùa ác rời khỏi anh, trên khóe mắt là ý cười giảo hoạt.

"Tinh nghịch." Kỳ Minh Viễn hưởng thụ sự chủ động của cô, lúc bản thân vẫn chưa thỏa mãn thì bỗng nhiên cô gái nhỏ chạy ra, anh nào sẽ cho phép cô trốn tránh? Lập tức lấn người đuổi đến, vào lúc cô muốn nghiêng né tránh thì bắt lấy bờ vai của cô, ép cơ thể nặng nề lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.