Khách sạn An Bình đã ở phía trước, Kỳ Minh Viễn không trả lời câu hỏi của Lăng Tử Yên ngay mà lái xe đến cửa khách sạn An Bình, sau đó nói với cô: "Không cần phải đi hỏi, câu hỏi của em, anh có câu trả lời, chờ anh nhé!"
Sau đó anh mở cửa xe đi ra ngoài, thấy bảo vệ định mở cửa cho Lăng Tử Yên, anh ra hiệu ngăn lại, bước tới, mở cửa cho cô rồi đưa tay đón cô xuống xe, "Xuống đi, anh sẽ nói cho em biết sự thật!"
Lăng Tử Yên nhìn bàn tay anh ở trước mặt mình, mỉm cười, đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay to lớn của anh, bước xuống xe!
“Xin chào cậu ba, mợ ba, xin hỏi anh chị muốn lên tầng thượng hay là thuê phòng riêng?” Quản lý khách sạn thấy hai người bước vào, lập tức tiến lên chào hỏi.
“Lên tầng thượng, nếu có việc gì tôi sẽ gọi phục vụ!” Kỳ Minh Viễn nắm tay Lăng Tử Yên, đi thẳng đến thang máy chuyên dụng, ấn công tắc vân tay rồi dẫn Lăng Tử Yên vào đó.
“Chiều ngày hôm sau khi em nói với anh rằng em mơ thấy một cô gái giống hệt mình, anh đã hỏi bác sĩ tâm lý. Bác sĩ nói rằng có thể có một số cảm xúc giữa các cặp song sinh giống hệt nhau, mặc dù trên thế giới chưa có trường hợp nào có thể nhìn thấy đối phương đã trải qua chuyện gì trong mơ, nhưng chưa có nghĩa là điều này không tồn tại.
Sau đó anh đã hỏi ông Lăng và ông ta xác nhận rằng en có một người chị em song sinh giống hệt nhau, nhưng vào ngày cô ấy chào đời, cô ấy đã bị một kẻ mất trí đột nhập vào bệnh viện bắt đi…"
Kỳ Minh Viễn nắm tay cô, vừa đi về căn hộ của anh trên tầng cao nhất của khách sạn An Bình, vừa nói với Lăng Tử Yên những gì anh đã tìm hiểu được gần đây.
“Vậy, Phương Ái Vi mà anh Lệ nói chính là chị gái của em?” Lăng Tử Yên bị sốc.
“Ừ!” Kỳ Minh Viễn gật đầu, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng đó là sự thật, cho nên anh trịnh trọng nói với cô, “Tử Yên, em còn có một người chị gái!”
“Chị ấy bây giờ đang ở đâu?” Lăng Tử Yên luôn cảm thấy cô đơn, kể từ khi có trí nhớ, không ai thực sự quan tâm đến cô ngoại trừ Dương Thư Huệ. Bây giờ cô biết rằng mình có một người chị gái đã ở bên mình từ khi còn trong bụng mẹ, cô thực sự muốn biết chị gái sống tốt không!
“Anh Lệ lớn lên cùng cô ấy, anh ta không nói cho em biết sao?” Kỳ Minh Viễn không thể trả lời câu hỏi của cô, bởi vì anh cũng biết Phương Ái Vi bây giờ đang ở đâu, cho nên anh chỉ có thể để lại câu hỏi đó cho Lệ Minh Kiệt.
"Cô ấy… Cô ấy là…" Kỳ Minh Viễn nhìn cô, nhưng không thể nào trả lời câu hỏi của cô.
“Cô ấy là vợ của anh phải không?” Cô đột nhiên cười chế nhạo, “Kỳ Minh Viễn, năm đó tôi không làm gì cả, vậy mà anh lại tin lời Tống Thanh Đình và đối xử với tôi như vậy. Nhiều năm như vậy, có bao giờ anh nghĩ xem tôi ở đâu không? Có bao giờ anh nghĩ, vì anh, tôi đã phải sống cuộc sống như thế nào chưa? Kỳ Minh Viễn, anh dám kết hôn với người phụ nữ khác. Tôi đau đớn như vậy, làm sao anh có thể sống hạnh phúc…"
"Anh…" Kỳ Minh Viễn muốn giải thích với cô, nhưng rồi anh đột nhiên tỉnh lại.
Anh mở mắt ra, việc đầu tiên anh làm là nhìn xuống Lăng Tử Yên đang ngủ trong vòng tay anh, cô gái nhỏ vẫn dựa vào vòng tay anh mà ngủ rất yên bình.
Kỳ Minh Viễn giơ tay nhìn đồng hồ trên cổ tay, mới ngủ được ba mươi phút, nhưng sau giấc mộng vừa rồi, anh không buồn ngủ nữa.
Anh chậm rãi đặt cô gái trong lòng mình xuống giường, còn cô vẫn ngủ rất ngon, không có dấu hiệu tỉnh lại, Kỳ Minh Viễn đứng dậy xuống giường, ra khỏi phòng ngủ, đi tới phòng khách bên ngoài.
Anh lấy một bao thuốc trong tủ trong phòng khách, rời khỏi phòng khách, đi ra ban công bên ngoài!
Gió trên tầng thượng rất mạnh, Kỳ Minh Viễn đứng dưới bóng râm của mái hiên, đưa điếu thuốc vào miệng, châm lửa, hút một hơi thật sâu, rồi bước đến lan can, nhìn cảnh vật nhỏ bé dưới chân.
Giấc mơ vừa rồi rất chân thật, trong giấc mơ, khi Kỳ Minh Viễn đối mặt với Phương Ái Vi, anh không nói được một câu nào.