"Tôi không có, tôi không giết người!" Lăng Tử Yên nghe vậy, lập tức khẩn trương đứng lên: "Tại sao tôi phải giết Lăng Tuyết Lan chứ, tôi chưa từng nghĩ tới việc giết cô ta!"
"Cô uống rượu, cô ấy cũng uống rượu, cô ấy nói với cô là cô ấy hận cô, ghét cô!" Lúc này, Mã Phú Yên đã bò từ dưới biển lên thuyền, sau khi lên thuyền, anh ta chỉ vào Lăng Tử Yên, giọng điệu cực kỳ kích động tố cáo: "Thưa anh cảnh sát, cô ta và em gái cô ta có mâu thuẫn, cô ta là Lăng Tử Yên, còn em gái cô ta là Lăng Tuyết Lan.
Cha của bọn họ là chủ tịch của tập đoàn Lăng Thiên, mẹ của cô ta là vợ bé của chủ tịch tập đoàn Lăng Thiên, cô ta là con riêng, sau khi được vào nhà họ Lăng, vẫn luôn bị bà Lăng và Lăng Tuyết Lan bắt nạt.
Hồi trước Lăng Tuyết Lan cướp chồng của cô ta, sau đó cô ta ở trong lễ kết hôn của Lăng Tuyết Lan lén lút đẩy Lăng Tuyết Lan ngã cầu thanh, đêm nay Lăng Tuyết Lan hẹn cô ta tới là muốn kết thúc mọi việc, nhưng cô ta lại giết chết Lăng Tuyết Lan, chính mắt tôi nhìn thấy!"
Mã Phú Yên càng nói càng hăng, nhìn thấy con dao trong túi díp chứng cứ thì anh ta liền chỉ vào nó nói: "Con dao đó là của tôi, Lăng Tuyết Lan dùng con dao đó đâm vào eo cô ta, nhưng mà không sâu, cô ta liền rút dao cứa đứt cổ họng của Lăng Tuyết Lan, máu từ động mạch chủ phun ra ngoài, chảy đầy đất, cô ta cũng thuận thế đẩy Lăng Tuyết Lan xuống biển, đây đều là tôi tận mắt nhìn thấy, tôi có thể ra tòa làm chứng, chứng minh cô ta giết người!"
"Tôi không có giết người, tôi không có giết người! Tôi uống một ngụm rượu, sau đó liền ngủ mất, tôi không có giết người, vết thương trên người tôi là anh đâm bị thương, không phải Lăng Tuyết Lan, anh đâm tôi, uy hiếp tôi không được gọi Kỳ Minh Viễn tới cứu Mã Phú Yên, ngụy tạo chứng cứ là phạm pháp!" Lăng Tử Yên giải thích, cô thực sự không biết chuyện gì xảy ra!
Kỳ Minh Viễn ôm lấy Lăng Tử Yên, trong lòng cực kỳ rõ ràng, Mã Phú Yên tố cáo để Lăng Tử Yên trở thành người bị tình nghi, đồng thời trên con dao kia nhất định có lưu lại dấu tay của cô.
"Giết người, đầu tiên phải thấy người chết, không thể chỉ nghe lời nói một phía đã xác định người khác phạm tội." Kỳ Minh Viễn cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng lên tiếng, lập tức nói trúng trọng điểm: "Bây giờ vấn đề là, vợ của tôi bị thương, cô ấy nói, là anh đâm cô ấy, trên người cô ấy cũng có vết thương, tôi mong các người cho tôi một lời giải thích."
"Bây giờ anh!" Một người cầm đầu chỉ vào Mã Phú Yên, sau đó chỉ vào Lăng Tử Yên: "Còn cả cô, bất kỳ người nào cũng không được rời khỏi chiếc thuyền này!" Dứt lời liền hạ lệnh với các đội viên khác: "Các người trông chừng bọn họ, gọi điện thoại về đội phái người tìm kiếm xác người chết! Người còn lại xuống nước với tôi, tìm người!"
"Anh xác định đây là người chết mà anh nói trước đó?" Cảnh sát biển hỏi Mã Phú Yên: "Anh thấy rõ ràng rồi! Có thể xác định đây là người bị giết chết mà anh báo không?"
Không thể trách vì sao cảnh sát lại hỏi vậy, bỏi vì đầu Lăng Tuyết Lan không thấy đâu, cảnh sát chỉ vớt lên được một cái xác nữ không đầu, trên người mặc bộ quần áo của Lăng Tuyết Lan mà thôi.
"Tôi chắc chắn, tôi chắc chắn!" Mã Phú Yên cầm lấy tay trái của cái xác, bên trên có một chiếc nhẫn, Mã Phú Yên nhìn chiếc nhẫn đó, giọng nói cực kỳ khẳng định.
"Đây là tối qua tôi mua cho cô ấy, tôi đặt ở một xưởng gia công trang sức, chữ Lan bên trên là do tôi tự tay khắc lên."
Nói xong còn không quên cầm tay Lăng Tuyết Lan, khóc đến thương tâm: "Tuyết Lan, Tuyết Lan của anh, em chết thê thảm quá."
Cuối cùng dường như tức giận, anh ta đột nhiên buông Lăng Tuyết Lan ra, đứng lên chỉ vào Lăng Tử Yên: "Lăng Tử Yên, cô là kẻ giết người, cô giết Tuyết Lan, tôi phải giết người đền mạng!"
Lăng Tử Yên bị dáng vẻ hung dữ của Mã Phú Yên dọa sợ, bên tai văng vẳng câu nói của anh ta: "Lăng Tử Yên, tội phạm giết người, cô giết Tuyết Lan, tôi phải giết cô đền mạng... giết cô đền mạng... giết cô đền mạng."