Chương trình lịch học được sắp xếp theo tuần, mỗi tháng không giống nhau. Nhưng Kỳ Minh Viễn không để ý nhiều như thế, anh xóa bỏ tất cả những tiết ngữ văn của cô, cô nói tiếng Anh rất tốt, vẫn cứ nên dạy tiếng Anh tiếp thôi, còn lớp ngữ văn thì tuyển một giáo viên khác đến dạy thay là được.
Cuối cùng, năm ngày trong tuần, anh đổi hết những buổi sáng cô có tiết đầu sang tiết thứ ba và thứ tư, thậm chí chỉ có một buổi là tiết thứ hai!
Còn về tiết dạy piano vào chiều mai, Kỳ Minh Viễn cũng xóa nốt, không chỉ có của cô, chỉ cần là tất cả giáo viên dạy chính khóa đều không thể tham gia dạy môn phụ. Sau khi sửa xong, Kỳ Minh Viễn trả chương trình lịch học về cho hiệu trưởng, cũng viết một hàng chữ ở sau cùng: “Chấp hành vào ngày mai, cứ thông báo tuyển dụng những giáo viên nào thiếu dựa theo chương trình lịch học này, có thể bắt đầu đi làm vào ngày mai!”
Sau đó, anh không để ý đến chương trình lịch học nữa, anh cầm lấy tài liệu họp đọc vèo vèo nhanh như gió, chuẩn bị họp!
Ngay khi Kỳ Minh Viễn bắt đầu tất cả cuộc họp trong ngày, Lăng Tử Yên cũng bắt đầu bận rộn trên bục giảng. Hôm nay cô có ba tiết, sau khi hết tiết quay về văn phòng, cổ họng của cô vô cùng đau rát.
Trước kia chưa từng có trường hợp này, cho nên chỉ có thể là do hôm qua bị anh hại thảm!
Lăng Tử Yên nghĩ đến đây, càng củng cố ý định phải nề nếp trong đầu mình. Nhưng trước mắt cô vẫn phải duyệt bài tập trước đã.
Lăng Tử Yên vừa ăn kẹo thông họng vừa chấm bài tập, lúc cô chấm xong, trên máy tính làm việc nhận được thông báo từ trưởng phòng giáo vụ gửi đến. Lăng Tử Yên tò mò mở ra, đó là chương trình lịch học, nhưng môn ngữ văn của cô lại bị một giáo viên mới đến thay chỗ rồi?
Lăng Tử Yên nhíu mày, cô lập tức lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho trưởng phòng, sau khi bên kia bắt máy, Lăng Tử Yên bèn lên tiếng: “Trưởng phòng Vương, tôi là Lăng Tử Yên, giáo viên lớp một môn ngữ văn và tiếng Anh.”. Ngôn Tình Hay
“Ồ, là cô giáo Lăng đấy à!” Lăng Tuyết Lan đã bị đuổi đi rồi, cả trường tiểu học Thành Công bây giờ chỉ còn có một cô giáo Lăng, trưởng phòng Vương cũng không phân biệt làm gì, cũng biết mục đích Lăng Tử Yên gọi đến, bèn nói tiếp: “Cô muốn hỏi chuyện về tiết ngữ văn phải không?”
“Đúng thế!” Lăng Tử Yên đáp: “Chương trình học trong học kỳ này đã đi qua một nửa rồi mà đột nhiên còn đổi giáo viên…”
“Được, tạm biệt anh!” Lăng Tử Yên gật đầu với anh ta rồi bắt máy, cô đặt điện thoại bên tai mình, vừa mở miệng là lên tiếng xin lỗi: “Xin lỗi anh, Kỳ Minh Viễn, ban nãy em và giáo viên mới bàn giao công việc, bây giờ em sẽ qua ngay!”
“Đừng gấp, nếu em đói thì bây giờ em cứ ăn cơm trong trường trước rồi qua sau!” Giọng của Kỳ Minh Viễn vọng ra, hàm chứa chút thất vọng, anh chờ cô trong văn phòng, đoán là cô sắp tới rồi nhưng không thấy xe của Hứa Minh Ưu, anh gọi điện thoại cho Hứa Minh Ưu mới biết cô vẫn còn trong trường.
Mặc dù anh muốn ăn cơm trưa chung với cô, nhưng khi nghe cô vẫn còn đang bàn giao công việc với giáo viên mới, chắc chắn là cô vẫn chưa ăn cơm trưa, anh rất là đau lòng, quyết định bảo cô cứ ăn cơm trưa trong căn tin trường trước rồi qua đây sau!
“Được, em cũng rất đói, em ăn xong sẽ qua đó ngay!” Bấy giờ Lăng Tử Yên mới có thời gian thả lỏng, bắt đầu thấy đói rồi, cô dọn dẹp chút đồ rồi đến căn tin.
“Được, lát nữa gặp em sau!” Giọng của Kỳ Minh Viễn vọng ra từ điện thoại.
“Lát nữa gặp anh nhé ông xã!” Lăng Tử Yên cũng chào tạm biệt anh. Câu “ông xã” kia khiến cho người đàn ông còn đang hậm hực buồn bực bỗng vui vẻ hẳn lên.
“Anh chờ em!” Anh nói từ đầu dây bên kia.
“Được, em sẽ qua đó nhanh thôi!” Lăng Tử Yên mỉm cười: “Tạm biệt ông xã!”
Dứt lời, hai người kết thúc cuộc trò chuyện, Lăng Tử Yên đặt điện thoại vào trong balo, đeo balo ra căn tin. Ở căn tin phía sau không còn bao nhiêu người, cũng may là có rất nhiều đồ ăn ngon. Đồ ăn ở đây được phục vụ cả ngày để các học sinh không bị đói.