“Cha cứ hỏi đi.” Lăng Tử Yên dừng bước, đối với cha chồng ăn nói có ý tứ nghiêm túc, thái độ của Lăng Tử Yên vô cùng cung kính.
“Ngồi đây đi.” Kỳ Minh Triết thấy cô không từ chối, xoay người đi tới khu tiếp khách, chọn một cái ghế sô pha ngồi xuống.
Lăng Tử Yên thấy thế, cũng chọn một cái ghế sô pha ngồi xuống, ngồi đối diện Kỳ Minh Triết, cô ngoan ngoãn im lặng, đợi Kỳ Minh Triết đặt câu hỏi.
“Vừa rồi lúc ăn cơm cha nghe con nói cha con là chủ tịch của tập đoàn Lăng Thiên, có phải ông ta tên Lăng Sở Tiêu hay không?” Kỳ Minh Triết biết lời nói của mình có vẻ cứng ngắc, cho nên cố gắng khiến giọng nói có vẻ dịu dàng một chút, hi vọng không dọa đứa con dâu mới vào cửa.
“Vâng, cha con tên Lăng Sở Tiêu, nhưng mà con không phải con gái của vợ ông ấy.” Lăng Tử Yên thành thật trả lời, về thân phận con gái riêng của nhà họ Lăng, cô không hề muốn giấu diếm.
“Con có nghe ông ta nhắc tới cô con không?” Đây là chuyện Kỳ Minh Triết muốn hỏi, bởi vì Lăng Tử Yên và Lăng Quân Dao em gái của Lăng Sở Tiêu, bộ dạng thực sự quá giống nhau, quả thực như cùng một khuôn đúc ra. Hơn nữa cô còn như Lăng Quân Dao, trời sinh đã có gương mặt trẻ con, tuyệt đối không già. Năm đó lúc hơn hai mươi, vẫn khiến người ta có cảm giác như mười sáu mười bảy tuổi.
“Không, con chưa từng nghe cha con nhắc tới chuyện này.” Lăng Tử Yên lắc đầu, nghi ngờ nhìn Kỳ Minh Triết: “Con có cô sao? Cha quen cô ấy à?”
“Con có một người cô, nhưng mà rất nhiều năm trước bà ấy... Thôi, đó là chuyện rất lâu trước đây rồi, không nhắc tới cũng được.” Kỳ Minh Triết vốn định nói gì đó, nhưng vẫn dừng đúng lúc, trong lòng cảm thấy có một số việc, vãn bối đừng biết thì hơn, lập tức nói sang chuyện khác: “Đứa bé Kỳ Minh Viễn là người cứng đầu, con bao dung một chút, nếu thằng bé bắt nạt con, con cứ nói với cha, cha sẽ giúp con dạy cho thằng bé một bài học!”
Dứt lời ông ấy kéo ngăn kéo bàn trà ra lấy quyển sổ và một cái bút, viết số điện thoại của mình lên một tờ giấy, rồi đưa cho Lăng Tử Yên: “Đây là số điện thoại của cha, con có khó khăn gì, đều có thể gọi vào số này cho cha!”
“Cảm ơn cha!” Lăng Tử Yên vội vàng nhận lấy, nói lời cảm ơn với cha Lăng, trong lòng được cưng chiều mà sợ hãi, hình như cha chồng này rất tốt với cô!
Trong lòng Lăng Tử Yên vô cùng thỏa mãn.
“Ừm, vậy cha đi xuống đây, con nghỉ ngơi đi!” Kỳ Minh Triết đứng dậy, bởi vì vẫn luôn ở trong bộ đội, cho nên dáng người cao thẳng như cây tùng, lúc đi đường mang theo hương vị đặc biệt của quân nhân, vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác.
Lăng Tử Yên đợi Kỳ Minh Triết biến mất khỏi ngã rẽ, mới đứng dậy đi về phía phòng Kỳ Minh Viễn!
Tầng hai có rất nhiều phòng, đều mở rộng ra, phòng Kỳ Minh Viễn ở bên phía đông nam, Lăng Tử Yên đẩy cửa đi vào, biết anh chỉ đuổi mình đi, bởi vậy cô không đi tìm di động của mình, mà đi về phía giá sách gỗ hình trụ, muốn tìm một quyển sách đọc giết thời gian.
Nhưng sách của anh không phải quân sự, thì là loại trách nhiệm, hoặc triết học. Lăng Tử Yên tìm rất lâu, mới phát hiện có một cuốn “Cô gái dòng họ D' Urberville”, còn là bản tiếng anh.
Tiếng Anh của Lăng Tử Yên rất tốt, quyển sách này cũng là cuốn tiểu thuyết cô rất thích, cho nên cô quyết định đọc một lát. Cô cầm lấy đi tới cái ghế chỗ cửa sổ sát đất ngồi xuống, mở trang bìa ra, mấy dòng chữ thanh tú xuất hiện trước mặt cô:
“Cô có nỗi khổ của cô, anh có hoài nghi của anh!
Tạm biệt, vợ của anh!
Phương Ái Vi.
Ngày XX tháng XX năm XXXX.”
Lúc này là hơn năm năm trước.
Lăng Tử Yên cảm thấy chữ viết này rất quen, nhưng không nghĩ ra từng thấy ở đâu rồi.
Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đây là của bạn Kỳ Minh Viễn để ở đây, bèn lật qua tờ này để đọc.
Dưới lầu, cuối cùng Kỳ Minh Viễn đồng ý với yêu cầu của bà cụ Kỳ, không nhằm vào nhà họ Chung nữa, người một nhà nói chuyện đơn giản một lát, sau đó mỗi người đều về phòng mình nghỉ ngơi.
Khi Kỳ Minh Viễn trở lại phòng mình, thì thấy cô vợ nhỏ nằm trên ghế nhỏ, trên người không đắp gì, trên tay còn có một quyển sách.
Kỳ Minh Viễn bất đắc dĩ lắc đầu, biểu cảm cưng chiều đi qua, nhưng thấy quyển sách trong tay cô xong, chỉ trong nháy mắt anh cứng đờ tại chỗ, không bước tiếp nữa.
Quyển sách mà cô cầm, đúng là quyển sách năm đó khi anh và Ái Vi đi dạo cửa hàng sách ở An Hạ, Ái Vi lựa chọn cuốn tiểu thuyết này.
Ngày đó bọn họ mới hẹn hò, anh quyết định tặng quà cho cô, nhìn thấy cô thích quyển sách này như thế, bèn thanh toán giúp cô. Sau này cô thật sự thích cuốn sách đó, vẫn luôn đặt bên gối, về sau Kỳ Minh Viễn biết, đó là vì đây là quyển sách anh mua cho.
Sau đó bọn họ xảy ra chuyện, lúc anh trở về tìm cô, chủ cho cô thuê nhà giao cho anh quyển sách này, khi anh mở ra, thấy được mấy dòng cô để lại. Thời gian là mười tháng anh thô bạo cướp đi ngây thơ chất phác của cô, từ đấy cô hoàn toàn biến mất khỏi thế giới.
Tất cả chứng cứ đều chỉ ra cô đã chết, nhưng anh vẫn cố chấp không tiếp nhận, tin tưởng vững chắc cô vẫn còn sống, đang ở một góc nào đấy trên thế giới đợi anh tìm được cô.
Kỳ Minh Viễn nhìn người trong ghế, là cô sao?
Cảm giác của anh nói với mình là cô, nhưng chứng cứ đâu?
Lại qua một ngày, Ngạn Bắc vẫn không tìm được chứng cứ.
Kỳ Minh Viễn đi qua, cẩn thận cầm lấy quyển sách trên tay cô, mở bìa ra, nhìn dòng chữ thanh tú. Một lát sau anh khép sách lại, cẩn thận ôm cô từ trên ghế dậy, đặt lên giường.
Lăng Tử Yên ngủ rất say, vẫn chưa phát hiện động tác của Kỳ Minh Viễn, nhưng cô dụi vào trong lòng anh, rồi tiếp tục ngủ say.
Kỳ Minh Viễn đợi rất lâu, chắc chắn cô sẽ không bị động tác của mình đánh thức, mới chậm rãi đứng dậy, quay trở lại cái ghế, cầm cuốn “Cô gái dòng họ D' Urberville” kia lên, kiễng mũi chân đặt nó lên tầng cao nhất giá sách, đảm bảo cô không tìm được!
Tối nay Lăng Tử Yên ngủ rất ngon, lúc tỉnh dậy vẫn chưa phát hiện hoàn cảnh xa lạ, bởi vì cô vẫn như mấy ngày nay, tỉnh dậy trong khuỷu tay anh.
“Chào buổi sáng!” Kỳ Minh Viễn cười chào buổi sáng với cô.
“Chào buổi sáng, ai da, tối qua quên tắm rồi.” Lúc này Lăng Tử Yên mới nhớ tới hình như tối qua mình không tắm, cô vội vàng ngồi dậy, phát hiện trên người mình đã thay quần áo.
“Anh thay cho em, cảm thấy khó chịu sao? Có muốn đi tắm một cái không?” Tối hôm qua anh tắm xong sợ cô mặc quần áo đi ngủ sẽ khó chịu, nên thay đồ ngủ giúp cô, nhưng anh không dám tắm giúp cô, sợ cô giật mình tỉnh lại.
“Ừm! Tôi đi tắm đã!” Lăng Tử Yên lập tức xuống giường đến phòng tắm, Kỳ Minh Viễn cũng đứng dậy, lấy một bộ quần áo của cô trong vali mang tới, đợi cô gọi mình đưa tới!
Khoảng nửa tiếng sau, quả thực Lăng Tử Yên quấn một cái khăn tắm muốn ra ngoài, mới mở cửa thì thấy anh ngồi bên cạnh, lại rụt trở về như đà điểu.
Kỳ Minh Viễn hơi nhếch miệng cười cưng chiều, cầm lấy quần áo mình chuẩn bị cho cô, gõ cửa phòng tắm: “Vợ à, anh đưa quần áo cho em này!”
Phía sau cánh cửa Lăng Tử Yên đã sớm xấu hổ tới mức mặt đỏ bừng, nhưng không thể không mặc quần áo, liền mở cửa ra một khe nhỏ, vươn tay qua khe nhỏ muốn nắm lấy quần áo, nhưng nắm kiểu gì cũng không được.
“Kỳ Minh Viễn, quần áo của tôi đâu?” Giọng điệu của Lăng Tử Yên hơi oán trách, một giây sau, cô cảm thấy có sức lực đẩy cửa phòng tắm ra, không đợi cô kịp phản ứng, Kỳ Minh Viễn đã xông vào, một tay ôm lấy cô.
“Hoa sen mới nở, thật đẹp!” Ánh mắt Kỳ Minh Viễn mang theo chút khát vọng, nhìn chằm chằm cô, khiến đôi má Lăng Tử Yên vốn đỏ bừng càng thêm đỏ hơn.