36 Chiêu Ly Hôn

Chương 4: Q.4 - Chương 4: Anh đến đón em về nhà




Buổi tối, Đinh Đang lo lắng bất an chui vào trong chăn của tôi, nó ôm chặt lấy tôi.

“Xin lỗi, chị, em không ngờ rằng sẽ mang đến cho chị phiền toái như vậy.”

Tôi an ủi nó: “Chuyện này không có liên quan đến em.”

Nó oán hận mắng: “Người phụ nữ kia thật không biết xấu hổ.”

Tôi lại nở nụ cười, “Vừa vặn xứng với anh rể tài đức vẹn toàn của em.”

“Chị, thực ra em vẫn cho rằng anh rể không phải tồi tệ như vậy, ai ngờ lần này xảy ra chuyện như vậy, chị… … thật sự không định tha thứ cho anh rể sao?

Tôi lắc đầu.

Đúng vậy, tôi không định tha thứ cho anh.

Bởi vì là tiểu phẫu, hơn nữa, thời gian tôi mang thai không lâu, phẫu thuật nạo thai suôn sẻ, hoàn toàn nạo sạch sẽ đứa bé, hủy thi diệt tích.

Tôi không nói với mẹ chồng chuyện mang thai rồi lại bị sẩy thai, mẹ chồng cũng không đến hỏi thăm tôi, cũng không trách được mẹ chồng, bình thường tôi không phải là nàng dâu mà triệu người mong được gặp, lần đầu tiên mang thuốc cho mẹ, thuốc không đúng bệnh, hại mẹ vào vào bệnh viện, rồi bởi vì bản thân tùy hứng, làm cháu nội của mẹ bị tai nạn mất đi, lúc nào cho dù tính tình của mẹ đã khá hơn nhưng chỉ sợ không hòa nhã được với tôi.

Dứt khoát thành thật, sau khi xuất viện, tôi lặng lẽ sống bên ba mẹ.

Khí thời đã ấm lên rồi, nhưng tôi vẫn cảm thấy lạnh lẽo như cũ, hai chân giống như bị ngâm trong nước đá, cho đến bây giở vẫn chưa ấm lại, bước trên nền gạch, hơi lạnh từ nền gạch trực tiếp thấm vào ngực, mà sắc mặt của tôi, tôi nhìn chính mình trong gương, sắc mặt tái nhợt, môi không thắm, ánh mắt ảm đạm, giống như tôi bị ngâm trong dung dịch trử trùng số 84, cho dù có trang điểm cỡ nào cũng không bồi bổ lại được nhan sắc.

Đinh Đang nhào vào trong phòng tôi, vì để chọc cho tôi vui, nó ngồi ở trên giường của tôi, say sưa kể truyện cười cho tôi nghe:

“Có một người đi tế tổ tiên, nhưng mà sau khi về nhà, đêm nào ông cũng mơ thấy tổ tiên gào khóc, ông rất không hiểu được, vì thế tìm cao nhận đến bấm ngón tay cho ông, chị đoán thử xem cao nhân trả lời ông ấy như thế nào?”

Tôi lơ đễnh lắc đầu.

Đinh Đang cười ha ha, “Cao nhân kia tính toán cho ông xong, cực kỳ hoảng sợ, cao nhân nói, trời ơi, ông cư nhiên dùng bánh bao nhuộm màu (1) cùng thịt heo nuôi bằng cám siêu nạc (2) để tế tổ ư?”

(1) bánh bao nhuộm màu là bánh bao bán không được, thu hồi về và nhuộm màu bán tiếp.

(2) thịt heo nuôi bằng cám siêu nạc nên không tốt cho sức khỏe.

Kể xong, nó cười ngặt nghẽo, động tác khoa trương làm ta cũng bật cười, tốt thật, có em gái hết lòng dỗ dành tôi như vậy, trong lòng tôi buồn rất nhiều nhưng lại vô cùng hạnh phúc.

Sau khi cười xong, Đinh Đang lại buồn bã mà nói: “Chị, nhìn thấy chị như vậy, nghĩ đến chuyện hôn nhân của em sau này, không biết tương lai, em thật sự sợ hãi.”

Tôi an ủi nó nói: “Không phải ba đã từng nói sao? Đời người như một cái bàn roulette vậy, hôm nay quay đến chỗ này là kém may mắn, nhưng ngày mai, lúc quay lại đây thì nhất định là vận may, vận mệnh của chị không tốt, nhưng nếu em quay tới chỗ này, nhất định sẽ cho em một vận mệnh tốt!”

Nó thở dài, siết chặt lấy bờ vai tôi.

Sau khi xuất viện, mẹ chồng vẫn chưa đến hỏi thăm sức khỏe của tôi, một cuộc điện thoại cũng không gọi, tôi chán nản. Nhưng điều làm tôi bất ngờ chính là, cô em chồng Gia Kỳ lại xách theo hai túi đồ, ân cần đến nhà thăm hỏi.

Mẹ mở cửa ra nhìn thấy Gia Kỳ, vô cùng bất ngờ, ôn hòa cất tiếng chào hỏi rồi mời nó vào nhà.

Trước mặt ba người phụ nữ nhà chúng tôi, Gia Kỳ vô cùng xấu hổ, nhìn tôi mỉm cười gượng gạo, miệng há ra, ba phần giống cười, bảy phần giống mếu.

Vẫn là tôi phá vỡ tình hình căng thẳng trước, ta khách sáo hỏi nó: “Gia Kỳ, mẹ xuất viện rồi à!”

Nó liên tục gật đầu, “Vâng, xuất viện rồi, lần này tịnh dưỡng cũng không tệ lắm, được dịp nên cũng kiểm tra bệnh cũ, tiện thể uống chút thuốc, hiệu quả cũng không tồi.”

Tôi lên tiếng đáp, “Vậy là tốt rồi.”

Nó có chút ngượng ngùng nói với tôi: “Chị dâu, đều là em không tốt, không nên chọc chị tức giận.”

Tôi mỉm cười, “Chuyện này sao có thể trách cô chứ! Nếu trách cô, không phải trở thành ị không ra phân thì đổ lỗi cho bồn cầu sao?”

Đầu tiên, nó ngẩn ngơ, lại không thể làm gì khác hơn là cười phụ họa theo tôi.

Mẹ ở bên cạnh trầm giọng nói: “Thay bác chuyển lời với chị sui một tiếng, bởi vì bác phải chăm sóc con gái, nên không đến thăm chị ấy được.”

Gia Kỳ vội vàng giải thích, “Không sao không sao ạ, mẹ con cũng nói, đáng lẽ ra mẹ phải đến để chăm sóc chị dâu, nhưng sức khỏe của mẹ không tốt, nên đành phải gắn gượng nhờ dì đến làm giúp, đúng rồi…” Từ trong túi, nó lấy ra một cái phong bì, dùng hai tay đưa cho mẹ tôi, “Chút tiền này làm tâm ý nho nhỏ của con và mẹ con, mẹ con nói, để bác mua thêm thuốc bổ cho chị dâu, nếu không đủ… …”

Mẹ giận dữ đến nỗi môi run rẩy, “Cất lại số tiền này của cô đi, nhà của bác cũng có cơm có gạo!”

Gia Kỳ nhất thời sợ hãi đến choáng váng.

Đinh Đang ở bên cạnh cũng to tiếng gay gắt: “Anh rể của tôi là tên khốn, ông trời cũng không để lại cho anh ta đứa con, anh ta dựa vào cái gì để khiến cho chị tôi chịu đựng khổ sở như vậy?”

Mẹ mắng Đinh Đang, “Con im miệng, ra ngoài, xem phim đi!”

Ở trong mắt mẹ, Đinh Đang luôn là một đứa con nít, lúc người lớn nói chuyện, con nít không được xen miệng vào.

Đinh Đang oán hận liếc Phó Gia Kỳ một cái, tức giận đi ra ngoài.

Gia Kỳ xấu hổ đứng ngồi không yên.

Tôi khách sao nói với nó: “Gia Kỳ, cám ơn cô đã mua đồ đến, tốn của cô không ít tiền rồi! Đáng tiếc là tôi không cần đến, mang về cho mẹ đi!”

Gia Kỳ nóng vội, nó ôm lấy cánh tay tôi, lên tiếng cầu xin tôi, “Chị dâu, em xin chị, chị hãy tha thứ cho em đi, nói giúp với anh trai của em một tiếng, không phải là chị biết tính tình nóng nảy của anh trai em chứ, anh ấy càng nổi nóng thì nhất định sẽ là… …, anh ấy còn nói…” Gia Kỳ không dám nói thêm gì nữa.

Tôi có chút tò mò, “Anh ấy nói gì vậy?”

“Anh ấy nói, nếu mà chị không thể tha thứ cho em, anh ấy cũng xem như không có đứa em gái này.”

Tôi buồn cười một hồi, Phó Gia Tuấn, anh đây là muốn làm gì, cô em gái này của anh, trị được ngọn, không trị được tận gốc, làm phiền người ta phải đến đây, tôi không đành lòng.

Tôi ôn tồn nói với Gia Kỳ: “Gia Kỳ, chuyện này thật sự không liên quan đến cô, xin cô chuyển lời tới anh trai cô, tôi và anh ấy không còn liên quan gì nữa.”

Mọi người giật mình, tôi đứng lên, thoải mái nói: “Xin chuyển lời tới Gia Tuấn, tôi đồng ý ly hôn.”

Sau đó tôi đóng cửa phòng, tự nhốt mình trong phòng.

Đúng vậy, tôi đồng ý ly hôn.

– – - – - – - – - – - – - – - – - – - – - – - – - – - – - – -

Tối hôm đó, Gia Tuấn đến nhà.

Tôi nghe thấy anh ở bên ngoài lễ phép chào hỏi ba mẹ tôi, nhưng ba mẹ tôi vẫn không nói lời nào với anh, hiện tại, anh không còn là… đứa con rể được ba mẹ tôi yêu thương nữa.

Anh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, tôi thẳng người nằm trên giường, trên giường đắp một cái chăn, trên chăn bày ra cuốn sách “Trà Hoa Nữ” của Dumas.

Thấy anh bước tới, tôi rất khách sáo nói: “Đến rồi à, Gia tuấn.”

Anh thận trọng ngồi xuống bên giường, giống như sợ chạm phải tôi.

Tôi nói: “Hôm nay Gia Kỳ có đến thăm em, còn mang theo không ít đồ, Gia Tuấn, anh không nên nói với Gia Kỳ và mẹ chuyện của em, đứa bé đã không còn thì tức là không còn, anh đây còn làm gì nữa.”

Anh duỗi tay quá, muốn nắm lấy tay tôi, nhưng tay của anh vừa tiếp xúc vào đầu ngón tay tôi, tôi giống như bị điện giật, rụt tay lại, tay anh nhất thời cứng lại tại chỗ.

Anh vô cùng xót xa nhìn tôi, tôi thấy lạ nhìn lại anh, con ngươi của anh ở trước mặt tôi dần dần mở rộng, sau đó lại chậm rãi thu hẹp lại, tôi sửng sốt rất nhiều, cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Thật lâu sau, anh mới nói với tôi: “Đinh Đinh, anh đến đón em về nhà, khoảng thời gian này ở văn phòng luật sư không có việc, anh đã bàn giao xong rồi, chúng ta về nhà nhé, anh sẽ chăm sóc cho em, được không?”

Tôi ngạc nhiên nhìn anh, đón tôi về nhà ư?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.