36 Chiêu Ly Hôn

Chương 28: Q.3 - Chương 28: Mâu thuẫn trong cuộc sống




Mẹ rất tò mò nhìn tôi, bởi vì tôi ở trong nhà bếp cầm theo một củ khoai lang còn nóng hổi, vội vã lột vỏ ra để ăn.

Mẹ nghi ngờ nhìn tôi từ trên xuống dưới: “Con làm sao vậy? Dường như có vẻ rất đối bụng?”

Tôi nghĩ cách ăn của tôi nhất định không có chút nhãn nhặn nào, gần như là nuốt ngấu nghiến, trong miệng còn nhai thức ăn, tôi trả lời mẹ: “Thực sự con rất đói.”

Mẹ rất nghi ngờ: “Cách ăn này, giống hệt như mang thai mấy tháng.”

Trong lòng tôi quặn lên một hồi chua xót.

Đúng, cho tới bây giờ vẫn chưa có người nào biết tôi đang mang thai.

Cưới rồi mang thai là tin mừng biết bao nhiêu, tôi hẳn là nên kiêu ngạo với ông xã, báo tin vui cho mẹ, thế nhưng tôi vừa không kiêu ngạo, cũng không có ý định báo tin vui.

Nếu Gia Tuấn biết tôi mang thai, anh có thể lập tức cắt đứt liên lạc cùng với kẻ thư ba kia không? Tôi nhớ đến câu trả lời vô cùng quyết đoán của Quách Sắc hôm nay, công khai ngã bài với người vợ lớn là tôi, vẻ mặt cô ta không hề có chút xấu hổ, ngược lại rất bình tĩnh, cô ta dám kiêu ngạo như vậy, đơn giản chính là, cô ta với Gia Tuấn vẫn còn vương vấn không dứt ra được, trong lòng cô ta vẫn còn ấp ủ hy vọng nơi Gia Tuấn, nếu không cô ta sẽ không trả lời tôi như vậy.

Nghĩ đến đây tôi trầm mặc, tay ở bên dưới vẫn tiếp tục lột vỏ củ khoai lang.

Mẹ rửa rau để chuẩn bị cơm tối, mẹ vừa rửa vừa nói với tôi: “Kỳ thực Phó Gia Tuấn đừng tưởng rằng mình là luật sư thì muốn thế nào thì thế ấy, chúng ta còn lạ gì nữa, gả con đến nhà họ Phó của nó, chưa từng làm chuyện gì có lỗi với bọn họ cả, nói theo lẽ thường, không nể mặt, là Phó Gia Tuấn chứ không phải con, cho dù một năm nó kiếm được 180 vạn thì thế nào? Lần trước ba con phẫu thuật, con đem đến 2 vạn đồng, sau khi ba con xuất viện, không phải chúng ta cũng trả lại cho nó sao?”

Tôi giải thích: “Mẹ, Gia Tuấn không phải là một người keo kiệt.”

Nói thật ra, là mẹ tôi sợ cô em chồng biết chuyện sẽ bàn ra tán vào khiến Gia Tuấn bị kẹt ở giữa mang tiếng là làm người không tốt, cho nên mẹ kiên quyết không chịu nhận tiền của chúng tôi, khổ tâm của mẹ, tôi không phải không hiểu.

“Gia Tuấn trở về thì mẹ sẽ nói chuyện với nó, dù sao thì vợ chồng không thể xúc động nói ly thì liền ly như vậy được, nếu thật phải ly hôn, mẹ và ba con đã sớm ly hôn từ 10 năm trước rồi.”

Tôi có chút buồn: “Mẹ, hôm nay con đã đến gặp cô ta.”

Mẹ liền nhìn tôi từ trên xuống dưới, “Cô ta không dám làm gì con chứ?”

Tôi dở khóc dở cười, “Mẹ, con là loại người sẽ chịu thiệt thòi sao?”

Tôi đem chuyện đã gặp qua Quách Sắc kể cho mẹ nghe.

Mẹ tức giận vô cùng: “Đã vậy rồi còn lớn gan giằng co với con, thật không biết xấu hổ! Quyến rũ chồng người khác, còn làm trò trước mặt vợ người ta, còn không biết xấu hổ mà nói phải chờ đợi nó nữa sao? Phó Gia Tuấn này, thực làm cho mẹ quá thất vọng.”

Tôi có thể hiểu được tâm trạng của mẹ, lúc trước mẹ vẫn luôn nói tôi vừa lười biếng vừa ngu ngốc, còn phê bình tôi nữa, nhưng trong lòng mẹ, tôi vẫn là bảo bối, cho dù mẹ có đóng cửa lại phê bình tôi, cho dù đã gả tôi cho người khác, hộ khẩu cũng đã chuyển đi rồi, nhưng nếu chồng tôi dám lạnh nhạt với tôi, mẹ sẽ đem theo Thiêu Hỏa Côn, dùng Đả Cẩu Bổng Pháp đánh anh đến hoa rơi nươc chảy.

Tiễn tôi về, mẹ vẫn lưu luyến không rời, còn đưa tôi đến tận đầu đường.

Mẹ một lần lại một lần dặn dò tôi, giống như tôi vẫn còn là đứa trẻ mới lên trung học, đi ở trọ tại trường.

”Đinh Đinh, nếu như không thích nấu cơm thì về nhà ăn nhé, con xem con gầy chưa.”

Tôi cũng xoa lòng bàn tay của mẹ, trả lời: “Mẹ, mẹ xem trên đầu mẹ có thêm tóc bạc nè.”

Hai mẹ con chúng tôi, nói chuyện đều nói thật lòng.

Tư vị trong đó, chỉ có người làm mẹ mới có thể lĩnh hội được.

Tôi về nhà, lại lười biếng mang dép, chân trần giẫm lên sàn nhà, tham lam cảm giác chân trần mát mẻ này.

Gia Tuấn không có ở nhà, nói là 4 – 5 ngày sẽ về, nhưng đã đi được 5 ngày rồi, mà thời gian này, một cú điện thoại anh cũng không gọi cho tôi, tôi đây, cố chấp đến cùng, cũng không gọi điện cho anh.

Tôi mệt mỏi vô cùng, ba phần thổn thức, mười phần nhân sinh, tôi giống như bị rơi vào lãnh cung.

Sau khi hai người chúng tôi trải qua tranh cãi và dây dưa, hiện tại lại lạnh nhạt, khách sáo tương kính như băng, trong lúc mối quan hệ dối trá của hai người đạt đến trình độ này, thực sự khiến cho trái tim tôi như bị đốt cháy.

Rúc ở trên giường, cuối cùng tôi cũng ngủ, giữa lúc mơ mơ hồ hồ, hình như có người cho tôi cái chăn, tôi nhẹ nhàng khẽ gọi: “Gia Tuấn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.