36 Chiêu Ly Hôn

Chương 30: Q.5 - Chương 30: Xem Đinh Đinh đối đáp đúng mực




Edit: 4ever13lue

Tôi ngồi yên trong xe không dám động đậy, bởi vì tôi ghi nhớ một lời dặn rằng khi ngồi trên một chiếc xe xa hoa thì không được tự mình mở cửa xe, mà phải đợi người khác mở.

Lái xe nhanh chóng xuống xe mở cửa cho tôi, lịch sự mời tôi xuống xe.

Bùi Vĩnh Diễm mỉm cười đi tới, anh ta nắm lấy tay tôi.

Tôi lo lắng thấp giọng nói: “Anh có biết là em chưa từng đi dự tiệc như thế này không, lần này em thật sự rất căng thẳng.”

Anh ta nhẹ nhàng an ủi tôi: “Đã đến lúc phải gặp mặt rồi, anh đã nói với cha mẹ chuyện của chúng ta rồi, em yên tâm đi, đừng lo lắng quá, nhưng mà…” Anh ta nhìn quần áo của tôi.

Tôi hiếu kì: “Có phải là không được hay không?”

Anh ta tỏ ra hiếu kì, suy nghĩ một lúc xong thì chỉ lắc lắc đầu, không nói gì nữa.

Đầu bếp và quản gia nối đuôi nhau đi vào, bưng lên cho chúng tôi những món cao lương mỹ vị.

Một bàn đồ ăn được dọn lên, mở nắp ra thì là bốn đĩa bào ngư lớn.

Mạch Tử Kì đan tay vào nhau, chống cằm nhướng mày nói khẽ: “Nghe nói món ăn này rất đắt tiền đó, cô Đinh nếm thử xem mấy con bào ngư này thế nào. Nhưng mà dù sao thì vẫn tiếc quá, bào ngư này cũng không phải đặt biệt hiếm, chỉ là bào ngư bốn đầu mà thôi. Đúng rồi, trước đây cô Đinh có nếm thử bào ngư bốn đầu chưa?”

Bùi Vĩnh Diễm nhíu mày: “Tử Kì nói gì vậy? Mấy con bào ngư này chẳng phải bào ngư hai đầu, chỉ là bào ngư bốn đầu mà thôi.”

Tuy rằng tôi không xuất thân cao quý, cũng không quen với những việc kiểu này, nhưng cũng không phải là tôi không biết chuyện họ đang nói. Bào ngư thì dựa vào số lượng đầu mà chia thành các loại, bào ngư càng lớn thì càng quý, giống như bào ngư hai đầu được xếp vào loại cực phẩm. Nhưng bây giờ môi trường ô nhiễm nghiêm trọng, cho nên bào ngư hai đầu đã gần như tuyệt chủng. Món ăn hôm nay tuy chỉ là bào ngư bốn đầu, không phải là quá đặc biệt, nhưng bào ngư bốn đầu cũng không phải là loại tầm thường. Nhà họ Bùi là nhà triệu phú, đương nhiên là đã quá quen rồi, còn tôi ư? Ngoài từng nếm thử các món ăn làm từ bào ngư ba mươi đầu ở các tiệc cưới ra thì tôi không thường ăn bào ngư lắm. Xem ra cô Mạch Tử Kì này đã ghi nhớ xuất thân của tôi rất rõ rồi, cho nên thỉnh thoảng mới tỏ ý khinh miệt như thế, như thể muốn nhắc nhở tôi nhớ phải cẩn thận, đừng có để lộ ra sự thiếu hiểu biết của mình.

Tôi trả lời một cách đúng mực: “Cô Mạch nói đúng, trên thế giới thứ này rất hiếm.”

Bên kia Bùi phu nhân hỏi: “Cô Đinh, tôi nghe Vĩnh Diễm nói nó muốn đưa cô ra nước ngoài tiến tu, vì sao cô muốn ra nước ngoài?”

Tôi hơi bất ngờ, Bùi Vĩnh Diễm muốn đưa tôi đi du học? Sao anh ta không nói chuyện này với tôi?

Bùi Vĩnh Diễm trả lời thay tôi: “Con có dự định muốn đưa cô ấy đi du học, cô ấy cũng có rất nhiều thứ muốn học, nhưng mà.” Giọng anh ta dịu dàng hẳn: “Những thứ này cũng chỉ là phụ mà thôi, không học cũng không sao. Dù sao thì sau này cô ấy cần phải học cách làm một người vợ, không phải là nhà thiết kế gì đó.”

Mạch Tử Kì lạnh lùng nói: “Có những thứ sinh ra vốn đã kém cỏi, cho dù có một ngày có thể được bồi dưỡng đi chăng nữa thì vẫn có một số việc dù học thì cũng chỉ là bắt chước bừa mà thôi, lúc đó chẳng phải là học theo người ta không thành mà còn đánh mất cái vốn có hay sao? Cô Đinh, cô nói có đúng không ?”

Chần chừ hai giây, tôi bình tĩnh nói: “Cô Mạch nói cũng đúng, có những thứ chỉ sợ là học cả đời cũng không đến đâu.”

Cô Mạch lại khiêu khích hỏi tôi: “Đúng rồi, cô Đinh giỏi việc nhà chứ?”

A, cô ta hỏi tôi điều này, có phải là đã biết rõ là tôi nấu cơm không ngon a.

Tôi ăn ngay nói thật, cũng không không phải là mất mặt gì: “Tay nghề nấu nướng của tôi rất kém cỏi.”

Mạch Tử Kì nhướng mày: “Một người phụ nữ không biết làm đồ ăn Ý, hoặc là không biết làm bánh Pháp thì làm sao chăm sóc chồng được?”

Tôi thản nhiên nói: “Trong 1,3 tỉ dân Trung Quốc thì một nửa là phụ nữ. Nhưng mà cho dù lấy dân số cả nước Ý và Pháp cộng lại cũng chưa bằng một nửa số người dân Trung Quốc. Nếu đàn ông Pháp và Ý không lo thì phụ nữ Trung Quốc lo cái gì chứ?”

Mạch Tử Kì nhất thời cứng miệng.

Bùi Vĩnh Diễm mỉm cười lấy đồ ăn cho tôi, anh ta tự mình bắt rồi mới để vào đĩa của tôi, tôi thản nhiên cười với anh ta.

Thật ra thì tôi cũng không muốn biểu hiện quá ân ái với Bùi Vĩnh Diễm trước mặt Bùi phu nhân và cô Mạch, nhưng mà tôi hiểu được lúc nào thì anh ta có ý muốn săn sóc tôi, tôi cũng muốn cho anh ta biết là tôi rất biết ơn.

Mạch Tử Kì ngồi đối diện tôi, tuy rằng cô ta không nói lời nào, nhưng mà tôi cũng cảm giác được sự ghen tị của cô ta.

Cô ta lại hỏi tôi: “Cô Đinh và anh Vĩnh Diễm quen nhau bao lâu rồi?”

Tôi điềm tĩnh trả lời: “Nửa năm.”

Mạch Tử Kì kéo dài giọng nói: “Tôi đã lớn lên cùng anh Vĩnh Diễm suốt 25 năm, lúc tôi sinh ra, anh Vĩnh Diễm còn bế tôi nữa.” Cô ta nói xong lời này thì quay lại đắc ý liếc nhìn Bùi Vĩnh Diễm một cái.

Tôi không lên tiếng, cô ta đang muốn nói rằng cô ta và Bùi Vĩnh Diễm là thanh mai trúc mã đây mà.

Bùi Vĩnh Diễm cười: “Không phải là em muốn nghe anh kể chuyện lúc trước anh bế em thì em tiểu ngay trên ngực anh chứ?”

Nhất thời Mạch Tử Kì nũng nịu nhíu mày: “Đáng ghét.”

Bùi Vĩnh Diễm thật sự xem cô ta là em gái, nhưng mà tình cảm của cô ta cũng quá thật đi…

Không ngờ Mạch Tử Kì lại nói một câu nữa: “Có một vài người những tưởng rằng vừa nhìn đã yêu hoặc là tiếng sét ái tình, thế nhưng tình cảm chân thành chính là lắng đọng lại qua tháng ngày sớm tối bên nhau.”

Suy nghĩ xong, tôi nhẹ nhàng nói với Mạch Tử Kì: “Cô Mạch nói rất đúng, tình cảm thật sự cần phải được tích lũy và bồi dưỡng. Nhưng mà có những người cho dù là sớm tối bên nhau, một ngày gặp nhau nhiều lần đi chăng nữa cũng khó nảy sinh tình cảm.” Thấy cô ta nhướng mày, rôi lập tức bổ sung: “Giống như khi chúng ta đi học đại học vậy, mỗi ngày đi ăn đều gặp người nấu bếp, mỗi ngày đều gặp quản lý kí túc xá, cô lao công. Đôi khi có một ngày chúng ta sẽ gặp lại nhưng mà dù thế nào cũng không thể này sinh tình cảm với những người nay được. Cô Mạch thấy đúng không?”,

Nhất thời Mạch Tử Kì ngây người, cô ta ngồi yên trên ghế, chẳng nói được lời nào. Cô ta muốn gây khó dễ cho tôi, thế nhưng không chiếm được lợi ích, cuối cùng cô ta chỉ có thể nén giận nuốt khí tức xuống, nổi giận với đồ ăn trên bàn.

Thật ra tôi cũng không muốn so đo với cô Mạch cao quý này, nhưng mà trời sinh tôi không thể kìm giận được, mỗi người đều là ngang hàng mà. Ai đối xử tốt với tôi thì tôi sẽ tốt lại với người đó, còn ai tấn công tôi thì tôi chỉ có thể trả lại y như thế, không trách được tôi, chỉ trách người này tìm lầm đối thủ rồi.

Bùi phu nhân hắng giọng : “Đồ ăn nguội rồi đó.”

Mạch Tử Kì lập tức lấy lòng nói: “Dì, để con bảo đầu bếp hâm lại một chút.”

Bùi phu nhân lắc đầu: “Thôi đi, hâm lại rồi sẽ không ngon, cái gì cũng có giới hạn của nó.”

Tôi và Mạch Tử Kì chỉ nhìn thoáng qua nhau, không nói gì nữa.

Một bữa cơm, bốn người chúng tôi mỗi người đều có tâm sự riêng, cho nên chẳng ai có thể thật sự thưởng thức hương vị của bữa ăn này.

Cơm nước xong, chúng tôi trở lại phòng khách, quản gia lại mang trái cây lên cho chúng tôi. Bùi Vĩnh Diễm nhìn thấy sắc mặt mẹ mình đã tốt lên, lúc này mới nói: “Mẹ à, con có một việc muốn nói với mẹ, con định kết hôn cùng Đinh Đinh.”

Anh ta vừa thốt ra lời này, ba người chúng tôi đều ngây dại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.