Văn Ngọc Đang vừa nghe lời này, ngay lập tức giữ chặt vạt áo trước của La Di Ca: “Muội cũng phải đi.”
La Di Ca mở hai tay: “Ta đây cũng không biện pháp, theo ta được biết lần
này là tiệc rượu duy nhất được mở ra vì công chúa cùng sứ thần các quốc
gia, cho nên đến đó ngoại trừ bọn họ, có khả năng tham gia chỉ có quan
viên cùng hoàng tộc, vốn ta cũng thỉnh cầu Cố đại nhân mang thêm một
người, nhưng mà. . . . . .” Cố Chi khéo léo ám chỉ tiệc rượu như vậy
không phải nói vào là có thể vào được, có thể mời La Di Ca cũng là vì
tên tuổi của hắn cùng ý tứ công chúa, nếu muốn dẫn theo người ngoài đều
phải xin chỉ thị của Nam Dương công chúa.
Ý tứ của Văn Ngọc Đang
La Di Ca cũng biết, La Di Ca tới chỗ Nam Dương thỉnh cầu không phải việc khó, nhưng kể từ đó địa vị tôn ti trật tự cao thấp, nàng đối với Nam
Dương giống như tự hạ thấp mình, vô hình chung chẳng phải sẽ thấp hơn
Nam Dương một cái đầu.
Loại thiệt thòi này làm sao có thể chịu? Nam Dương rất giảo hoạt . Văn Ngọc Đang mắt hạnh trừng trừng: “Không cho huynh đi.”
Nàng ngửa đầu trừng mắt, bản thân tiến sát cách La Di Ca có một bàn tay, mơ
hồ không phát hiện ra tư thế hai người bọn họ. . . . . . Thực mờ ám. Tay La Di Ca ôm bên hông nàng sớm đã buông ra, mà nàng vẫn yên ổn ngồi trên đùi hắn túm vạt áo hắn, rất giống nàng đối với La Di Ca cưỡng bức dụ dỗ gì đó. . . . . . Thực làm người ta suy nghĩ xa xôi, nếu lúc này có
người xông vào thì Văn Ngọc Đang nàng cái gì khuê dự cũng đều mất sạch.
Hơi thở của nàng nhẹ nhàng phả ra trên môi hắn. . . . . . Nhiệt độ trên đùi cùng cảm giác trên môi cùng đánh úp lại chia nhau đan xen thành một cỗ
nhiệt lưu di chuyển từ ngực La Di Ca cho đến. . . . . . Phía dưới. La Di Ca vẫn không nhúc nhích: “A Đang, ngày mai toàn bộ sứ thần đều có mặt,
đây là nơi duy nhất có thể cùng bọn họ tiếp xúc mà không bị hoài nghi,
chúng ta phải thừa dịp này dò la rõ ràng sòng bạc rốt cuộc muốn làm gì,
cho dù không nghe được gì, ta nghĩ sòng bạc nếu muốn một lưới bắt hết
những sứ thần này nhất định sẽ hẹn họ cùng một ngày, ta nhất định phải
thăm dò được ngày đó.”
“Thì phải là nói nhất định phải đi .” Tay
Văn Ngọc Đang nới lỏng, nàng không phải người không rõ phải trái, biết
sự tình quan trọng cũng sẽ không càn quấy.
Việc này quả nhiên khó
giải quyết, khó có được một lần thấy nhiều sứ thần như vậy, La Di Ca
không thể không đi. . . . . . Trong lúc suy tư mông lại không an phận xê dịch.
Một hơi thở dốc nhẹ vụt ra, La Di Ca cố định thân thể của nàng: “Đừng nhúc nhích, A Đang.”
Văn Ngọc Đang nhíu mày: “Y phục của huynh giấu gì vậy, cái gì vướng thế?”
Tay hướng bên cạnh vừa sờ, người cứng đờ.
La Di Ca cũng không dự đoán được nàng ra tay nhanh như vậy, thân mình đột
nhiên căng thẳng, đôi con ngươi chậm rì rì bình ổn lại nhìn nàng: “A
Đang, ta là nam nhân bình thường.”
Chỉ cần là nam nhân bình thường, sẽ có phản ứng của nam nhân.
Văn Ngọc Đan không phải tiểu cô nương không biết chuyện, mẹ nàng vì sợ tính cách nàng ở bên ngoài chịu thiệt thòi cũng không biết, từ tám trăm năm
trước đã đem những chuyện bối rối này nói cho nàng nghe, cho nên lúc này nàng cũng thành con tôm luộc.
Trời ạ! Cứ tiếp tục vậy so càng làm cho người ta bối rối, mắt Văn Ngọc Đang nắm chặt, từ trước đến nay
không biết xấu hổ không hiểu vì sao giờ máu ở toàn thân nàng dồn hết lên mặt: “Muội, muội không phải cố ý.” Không phải cố ý chiếm ngươi tiện
nghi.
Nếu người khác biết nàng phi lễ La Di Ca. . . . . . Không
cần nghĩ cùng biết tin tức này so với nàng năm đó nói không phải hắn
không lấy chồng còn làm người nghe kinh sợ hơn. Nếu Nam Dương đã biết,
có thể hay không tức chết? Dấm chua nàng ăn chắc nhiều lắm nên lúc này
còn có tâm tư nghĩ như thế nào diệt trừ uy phong của Nam Dương, nhưng
lại không phát giác La Di Ca gần sát.
Một đôi tay từ phía sau đem
nàng ép vào một khối khí lực cường tráng. . . . . . Ân, nàng đã sớm muốn nói, dáng người La Di Ca không tồi a, tuyệt không gầy yếu giống như vẻ
bề ngoài, ai, tay hắn sờ đi đâu vậy? Nàng đè lại bàn tay đang chạy tán
loạn trước ngực, cuống quít mở mắt ra: “Huynh đừng sờ loạn. . . . . .”
Cặp mắt kia hơi hơi mang theo ý cười tinh nghịch nhìn vào đôi mắt sáng của nàng: “Có qua mà không có lại là trái lễ nghĩa!”
Cái gì? Cái này như thế nào còn có thể có lại? Văn Ngọc Đang dùng sức trừng hắn, nhưng không đủ kiên trì vài cái chớp mắt liền bị thua rũ mi mắt
xuống. . . . . . Khi nào thì da mặt La Di Ca so với nàng còn dày hơn
vậy? Nàng nhắm hai mắt cảm thấy ấp úng.
Hồng nhan giống như lưu
hỏa, A Đang của hắn lại có thể có một ngày ngượng ngùng như vậy, một
tiếng thở dài, hắn rốt cuộc nhịn không được nâng cằm nàng phủ lên đôi
môi của nàng.
Hương thơm ngọt ngào giống như lần trước được nếm
thử, nhiệt lưu từ bụng dưới truyền ra khắp tứ chi bách hải, miệng lưỡi
triền miên ôn nhu trằn trọc dần dần trở nên kịch liệt. Hắn thở dốc một
tiếng, tay từ lưng của nàng chạy dọc xuống nâng mông của nàng dùng lực
siết chặt, thân mình cùng tay hai bên đè ép làm cho nàng nháy mắt liền
cảm nhận được kích động giữa hai chân hắn, tiếng rên rỉ trầm thấp truyền đến truyền đến khiến cho tâm tình hắn càng thêm không kiềm chế được.
Văn Ngọc Đang cảm nhận được vật nam tính của hắn, lúc này thần trí nàng đã
mơ màng với những dục vọng mê say, đầu đã sớm thành tương hồ, quan thân nàng khắp nơi đều là hơi thở nam tính mạnh mẽ của hắn, mềm mại của nàng cùng cứng rắn của hắn tạo nên một sự đối lập rõ nét, đây là điều trước nay nàng chưa từng cảm nhận.
“Huynh đừng. . . . . .”
Hai
tay kia không biết từ khi nào đã chui vào trong vạt áo nắm lấy đỉnh mềm
mại đang vểnh lên của nàng nhẹ vân vê từ từ siết lại, nhất thời nhiệt ý
khôn cùng.
Không được, còn tiếp tục như vậy sẽ không khống chế
được, La Di Ca nhìn cặp mắt sáng đã mơ màng kia hít sâu một hơi, kéo lại vạt áo của nàng bị vén lên, vuốt phẳng y phục của nàng, rồi mới hướng
tới ánh mắt kinh dị của nàng cười cười, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của
nàng nói: “Ta muốn đợi đến ngày nào đó A Đang của ta sẽ chân chính gả
cho ta.”
Văn Ngọc Đang thở nhẹ một tiếng đầu dựa vào trong ngực
hắn, cảm thấy xấu hổ cùng vui vẻ cùng lúc tạo thành một mảnh ngọt ngào.
Nàng chôn ở hắn trước ngực, rầu rĩ nói: “Muội nghĩ huynh không gần nữ
sắc.” Thực không nghĩ đến nguyên lai huynh cũng có tính háo sắc.
Đỉnh đầu một tiếng cười khẽ: “A Đang, ta nói rồi ta là nam nhân bình
thường.” Thật sự không gần nữ sắc, chẳng phải là tiện lợi cho Phượng Vu
Phi, như vậy A Đang về sau sao có thể hạnh phúc?
“Nhưng là huynh xem huynh như thể không ăn khói lửa nhân gian. . . . . .” Văn Ngọc Đang nói thầm.
Nghe được nàng loạn dùng từ La Di Ca bật cười, cúi đầu véo nhẹ mũi nàng: “Ta cũng không phải bồ tát được cung phụng trong miếu, sao lại không ăn
khói lửa nhân gian, hơn nữa ta có muội, cho dù là thần tiên cũng không
nguyện làm.”
Chỉ nguyện làm uyên ương, không làm tiên sao? Văn Ngọc Đang mặt mày hớn hở.
Nhưng nàng nghĩ lại lại thiếu chút nữa xem nhẹ một vấn đề . . . . . Ngày mai
Nam Dương cũng sẽ đi! Văn Ngọc Đang lại vùi đầu vào trong ngực hắn cọ cọ vài cái, ở góc độ La Di Ca không nhìn thấy lộ ra biểu tình kiên định.
“Thất Nương, muội cũng phải đi.” Đây là lời nàng ở trước mặt Thất Nương lặp đi lặp lại cả đêm.
Thất Nương thở dài: “Đó là tiệc rượu chỉ thiết đãi những vị khách từ nước
khác, muội sao có thể đi? Không lẽ muội cho rằng Nam Dương lại mời
muội?”
Nam Dương làm sao có thể mời nàng. Cho nên chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Nàng năn nỉ Thất Nương: “Thất Nương, tỷ nghĩ biện pháp đi.”
Thất Nương lắc đầu: “Muội cho ta là thần tiên, xảo phụ hoàn nan vi vô mễ chi xuy, ta đây không làm được.” Loại tiệc rượu cho quốc khách này nếu tùy tiện
đều có thể tiến vào, đây chẳng phải nói người nào cũng có thể trà trộn
vào hoàng cung. (câu thành ngữ có nghĩa người phụ nữ có khéo
tới mấy không có gạo cũng chẳng thể nấu nổi cơm, tương tự như câu không
bột đố gột nên hồ của mình)
Thời điểm này không có tay trong nửa bước cũng khó đi: “Không bằng muội đi tìm Lưu Thành Hề xem
huynh ấy có biện pháp nào không.”
Văn Ngọc Đang một đêm khó ngủ.
Tiệc rượu lần này là do đương kim Tôn thừa tướng Tôn Vạn Lí thiết yến. Khi
toàn bộ sứ thần tới Long thành, ở trong cung đã từng mở qua một buổi
tiệc rượu, bất quá là do đương kim thái hậu chủ trì. Hoàng thượng chính
vụ bận rộn, cho tới bây giờ cũng chưa từng chính thức tiếp kiến qua các
vị công chúa, cho nên cũng không sắc phong, vì điều này nên đối với các
vị công chúa vô cùng áy náy, cho nên Tôn Vạn Lí bày hạ tửu mở tiệc chiêu đãi sứ thần các quốc gia cùng công chúa, có ý để các vị công chúa vui
vẻ, náo nhiệt giải sầu.
Yến hội trọng yếu như vậy đương nhiên canh phòng nghiêm ngặt, trừ bỏ gia đinh Tôn phủ còn phái Ngự lâm quân canh
giữ. Cho nên Văn Ngọc Đang dán mắt ở cửa thật lâu cũng không tìm được cơ hội trà trộn vào. Cửa trước không được, liền chạy tới cửa sau, ai ngờ
cửa sau là nơi bọn tôi tớ hạ nhân vận chuyển ra vào, so với cửa trước
trông giữ còn nghiêm hơn. Có tổng quản cùng ngự lâm quân gác, đồ vật này nọ đều phải kiểm tra không nói, người phàm là lạ mắt, hết thảy đều
không được tiến vào.
Đứng ở phía sau cây đại thụ cách đó mười
trượng Văn Ngọc Đang không khỏi hừ nhẹ, ai, khó trách Lưu Thành Hề nói
hắn cũng không có biện pháp. Mệt nàng còn đem hồng trang ngày thường đổi thành một thân vải thô, nghiêm ngặt như vậy, ngay cả giả dạng làm hạ
nhân cũng không có biện pháp trà trộn vào. Nàng phẫn nộ lại đi trờ về
cửa trước, nhìn khách quý các quốc gia lục đục tới. Mỗi khi người gác
cổng xướng tên một công chúa nước nào đó đến, nàng lại càng thêm lòng
như lửa đốt. Khi nhìn thấy Nam Dương cùng La Di Ca ngồi chung một xe
tới, ngọn lửa trong mắt nàng đã có thể cháy lan ra cả đồng cỏ. Cố Chi ở
phía sau Nam Dượng bị nàng trực tiếp xem nhẹ, chỉ nhìn thành hai người
kia ở nơi đó thân thiết ta nàng.
Nàng đứng ở sau ngõ nhỏ đối diện phủ thừa tướng, hai tròng mắt không rời trên dưới hai người bọn họ.
Vì cái gì phải đối với Nam Dương cười ngọt ngào như vậy? Nàng cắn móng tay cái oán hận trừng mắt bọn họ.
Khi La Di Ca ôn nhu đem Nam Dương từ trên xe đỡ xuống, Nam Dương đối với
hắn cười xinh đẹp. . . . . . Văn Ngọc Đang ở một bên vụng trộm xem chừng tay vừa trượt, ai nha, đau đau đau, cắn phải tay, chờ nàng trở lại bình thường thì vừa giương mắt đã không thấy thân ảnh bọn họ.
Không
được, không được, nàng nhất định phải đi vào, ở trước mắt nàng mà dám
liếc mắt đưa tình, ai biết vào đó rồi Nam Dương còn có thể làm ra hành
động như thế nào câu dẫn La Di Ca? Văn Ngọc Đang giống kiến bò trên
chảo.