Phía ngoài trà thính, một hạ nhân vội vàng ngăn một người đến nói: “Lăng
quản sự, Tây Lũng quốc Cố đại nhân, Đông Li Quốc Vương đại nhân, Anh Trì Quốc Viên đại nhân còn có Tôn Thừa tướng, Lưu Thượng Thư vẫn chưa đến.”
Lăng quản sự kinh ngạc nói: “Làm sao có thể? Thị vệ ở cửa nói bọn họ đều đã đến?”
Hắn ngẫm lại nói: “Có lẽ nhất định là nán lại trong một điền trang nào đó,
các ngươi cẩn thận phái người đi tìm, tìm được thì chạy nhanh đem người
mời đến.”
Hạ nhân kia đáp ứng rồi vội vàng rời đi. Lăng quản sự đi tới cửa lại quay lại nói với năm người đối diện: “Các ngươi cứ chào hỏi khách khứa bình thường, ” lại hạ giọng nói, “Trước khi ta quay lại,
không được để cho ai rời khỏi đây.”
Hắn giao phó xong, lại vội vàng rời đi.
“Làm chuyện lớn như vậy, người không tới đầy đủ hắn nhất định không có biện
pháp, chỉ cần theo dõi hắn, là có thể bắt được chủ sự.” Phượng Vu Phi
nhẹ giọng nói.
Văn Ngọc Đang thấp giọng nói: “Ta thấy chưa hẳn,
chuyện lớn như vậy nếu không thành nhất định bị ngũ mã phanh thây, ta
coi chủ sự bọn chúng chỉ sợ xen lẫn trong thương đội sáng ra ra khỏi
thành rồi, ta coi ở tại chỗ này nhiều nhất chỉ là quản sự.”
Phượng Vu Phi lôi kéo nàng nhảy lên nóc phòng chính, từ phía trên theo dõi so
với phía dưới thuận tiện hơn, vừa không lo lắng bị người phát hiện lại
không sợ thất lạc người đi cùng.
“Lần trước ta đến trộm sổ sách,
nghe khẩu khí bọn hắn phía sau dường như có kẻ khác chủ mưu hơn nữa còn
chưa tới Long thành, cho nên chúng ta muốn bắt kẻ chủ mưu chân chính
phía sau màn là không có khả năng, chỉ tính hiện giờ, mặc kệ chủ sự nơi
này là ai, chỉ cần bắt một người biết toàn bộ kế hoạch, chúng ta liền
biết an bài thế nào cho ổn thỏa.”
Bọn họ đi theo Lăng quản sự từ trà thính tới trung viện nhiều người, lại từ giữa viện quẹo vào một cánh cửa.
“Đi đường này có thể thông đến hậu viện, lần trước ta đến trộm sổ sách đã
tới nơi này.” Phượng Vu Phi cẩn thận đánh giá cảnh vật chung quanh.
Lăng quản sự đi vào một gian phòng phía trước, hướng thị vệ ngoài cửa chào
hỏi rồi vào phòng. Phượng Vũ Phi bọn họ mò lên nóc, nhẹ nhàng gỡ một
mảnh ngói.
Từ trên nhìn xuống, trong phòng có mấy người đứng trước một người thiếu niên. Thiếu niên kia đúng là thiếu niên lần trước
Phượng Vu Phi gặp qua, Văn Ngọc Đang cũng nhận ra hắn chính là thí sư
diệt tổ đệ tử Thất Tinh phái Lâm Thiên Thông. Nàng ở trong lòng bàn tay
Phượng Vu Phi viết ba chữ ‘Lâm Thiên Thông’, Phượng Vu Phi ngầm hiểu.
Lâm Thiên Thông đang giao phó các loại công việc, thấy Lăng quản sự tiến vào nói: “Đều đã đến đủ ?”
Lăng quản sự trả lời: “Tây Lũng quốc Cố đại nhân, Đông Li Quốc Vương đại
nhân, Anh Trì Quốc Viên đại nhân còn có Tôn Thừa tướng, Lưu Thượng Thư
còn chưa tới trà thính, nhưng thị vệ ở cửa nhìn thấy bọn họ đã vào thôn
trang, tiểu nhân lo lắng có biến, cho nên mới đến gặp đại nhân.”
Lâm Thiên Thông liếc xéo hắn nói: “Đây là vòng cuối cùng, nếu là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, chủ tử mà biết, xem ngươi ăn nói thế nào? Phái người đi tìm không có?” (vòng hay còn gọi là hoàn trong kế sách liên hoàn)
Lăng quản sự bị hắn nhìn chằm chằm trên trán đã thấm một tầng mồ hôi, vội
nói: “Đã phái người đi tìm, tìm được liền lập tức mời đến trà thính.”
Lâm Thiên Thông nói: “Nếu không phải chủ tử cần hỏa dược hỏa khí, chỉ chịu
lưu lại mấy bao hỏa dược, chúng ta sẽ không phiền toái như vậy, trực
tiếp đem toàn bộ thôn trang nổ là xong. . . . . .”
Văn Ngọc Đang
nghe được vừa vui vừa buồn, một lượng nhỏ hỏa dược không những gây ra
lực sát thương nhỏ mà còn dễ xử lý, chỉ là nơi chứa chỗ hỏa dược còn lại làm cho nàng lo lắng, buồn phiền.
Lâm Thiên Thông lại quay đầu
đối với mấy người đang đợi giao phó kia nói: “Các ngươi cứ yên tâm, nếu
chuyện thành, chủ tử đảm bảo nhà các ngươi vinh hoa phú quý áo cơm không lo, các ngươi hẳn là hiểu được .”
Những người kia không chút do
dự đáp ứng, làm cho Văn Ngọc Đang nhìn mà kinh hãi. Những người này nhất định là tử sĩ không thể nghi ngờ, nếu giao chuyện đốt lửa cho bọn họ đi làm, cho dù bị bắt bọn họ cũng sẽ không lộ ra nửa chữ.
Nàng lôi
kéo Phượng Vu Phi, ý bảo có cần hay không động thủ bắt Lâm Thiên Thông.
Phượng Vu Phi lắc lắc đầu, cằm nhếch lên, ý bảo nàng tiếp tục nghe.
Phòng ngoài lại có một người gõ cửa tiến vào: “Đại nhân, trà thính cùng Hào
Khí Các đã không có vấn đề, chỉ chờ người đến đủ, liền động thủ.”
Hào Khí Các là nơi nghỉ ngơi cho những người có thân phận trong chốn giang
hồ, những người đó cũng là ở nơi này chờ kết quả trận đấu.
Lâm
Thiên Thông lộ ra nụ cười mỉm: “Đến lúc đó Long giao văn không thần võ
không tướng, không tới bao lâu nữa đối với chủ tử sẽ là dễ như ăn cháo,
một mũi tên trúng ba con chim, chủ tử thật là tài năng ngút trời.”
Bọn họ nguyên lai có chủ ý này. Phượng Vu Phi cùng Văn Ngọc Đang lúc này
mới giật mình vì sao bọn họ ngay cả người trong giang hồ cũng muốn tính
kế. . . . . . Võ tướng trong triều có một nửa xuất thân từ danh môn đại
phái trong chốn giang hồ.
Thế nhưng vì sao lại là một mũi tên trúng ba con chim? Còn có một con chim là gì?
Lăng quản sự nói: “Ta coi chuyện đã thành kết cục đã định, đại nhân hay là
trước rút khỏi Long thành, đến lúc đó phía dưới đại loạn đại nhân có gì
không ổn chúng ta cũng không có cách nào hướng chủ tử bẩm báo.”
Lâm Thiên Thông lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn nói: “Ngươi là sợ ngươi đi không được hay thật sự lo lắng cho ta?”
Lăng quản sự không dám nói thêm một từ nào nữa.
Lâm Thiên Thông nói: “Ta còn có chuyện quan trọng phải làm ở Long thành,
nhưng ta cũng sẽ theo dõi bên này, nếu bó lửa sòng bạc này không thể
thiêu cháy, ta sẽ tìm ngươi hỏi tội.”
Lăng quản sự vâng vâng dạ dạ đáp ứng .
Lâm Thiên Thông lúc này mới phân phó mọi người rời đi, Văn Ngọc Đang thấy
hắn bước từng bước ra khỏi trang, gấp đến độ lòng bàn tay đều là mồ hôi: “Nguy rồi, hắn nói một mũi tên trúng ba con chim, có thể hay không còn
quỷ kế gì?”
Phượng Vu Phi trầm ngâm nói: “Ta coi đại ca muội lo
lắng quả nhiên là đúng, hắn định để những người này mai phục ngoài
thành, muốn thừa lúc hỗn loạn thả người vào thành . . . . . Hào Khí Các
cũng chôn hỏa dược sao?”
Hắn quyết định thật nhanh nói: “Trà thính người chưa tới đủ tạm thời không có việc gì, chúng ta đi Hào Khí Các trước.”
Hào Khí Các không tinh xảo như trà thính bên kia, cổng vào và sân trong còn lộ ra vẻ thô kệch. Chính sảnh khá lớn, rất nhiều hào hiệp kiếm khách
ngồi trong đó cũng không thấy chật chội. Lúc này trong Hào Khí Các phi
thường náo nhiệt, ở chính giữa có hai phe không ngừng triển khai mắng
chửi trận, người tới ta đi không ai nhường ai. Nhân vật trung tâm của
hai phe vừa đúng là hai đối thủ có tỉ lệ ăn thua cao nhất hôm nay, Mạc
lão tam của Nhạn Sơn Môn Đông Li Quốc cùng một tiểu môn phái chưa từng
nghe tên _ đệ tử Giang Phổ của Nguyệt Sơn Phái Long Giao Quốc.
Vốn Nhạn Sơn Môn bọn họ khinh thường tham gia mấy loại cá cược này, nhưng
bởi vì nhiều nguyên nhân, tình hình kinh tế bọn họ trở nên eo hẹp, sự cấp tòng quyền nên mới khiến Mạc lão tam phải lên đài kiếm một ít. Mạc lão tam luôn
luôn tự cao tự đại, đối với Giang Phổ đến tên tuổi cũng chưa từng nghe
qua này căn bản không thèm để tâm. Hắn khinh thường một cái liếc mắt
cũng không thèm nhìn Giang Phổ, thế nhưng hắn trào phúng lại liên quan
đến Long Giao Quốc, lần này liền náo nhiệt, trong các trừ bỏ mấy kiếm
thủ ở quốc gia hắn, tất cả đều đứng ra giúp đỡ Giang Phổ. Bọn họ đều là
đại danh môn khinh thường tham gia loại luận võ này, cảm thấy sẽ làm dơ
bẩn thanh danh của mình, nhưng kiếm thủ quốc gia mình nếu thật sự thua
trong tay ngoại nhân, lại hận chính mình không thể lên đài. (gặp chuyện khẩn cấp phải tùy cơ ứng biến)
Mạc lão tam trên đường gặp gỡ đối thủ không chịu nổi một kích, cảnh này
khiến sự tin tưởng của hắn tăng vọt hơn bao giờ hết, khi nhà cái đưa ra
tỉ lệ ăn thua giữa hắn cùng Giang Phổ một so với hai mươi, hắn đã tự cao tự đại, hắn như vậy làm sao có thể đem Giang Phổ để ở trong mắt .
“Các vị, đến giờ rồi, cho mời Mạc đại hiệp, Giang đại hiệp lên đài.” Một hạ nhân cao giọng nói.
Mọi người lập tức đều rào rào đứng lên, muốn vì hai người Mạc Giang trợ uy
đả khí. Lần đầu tiên thấy tình cảnh này, hạ nhân kia cuống quít nói:
“Trong võ tràng, người đứng chật hết, các vị cho dù đi cũng khó chen
vào, không bằng lúc này uống trà chờ tin tức còn thoải mái chút.”
Mọi người lúc này mới bỏ qua, nhưng này hai người đi rồi, song phương lại tiếp tục giằng co.
“A! Các người cảm tình thật tốt, nhìn bộ dạng này chắc cùng xuống dưới sẽ không lo cô đơn.”
Mọi người quay đầu. Chỉ thấy dựa cửa là một vị mỹ nhân phong hoa tuyệt đại, đứng sau hắn còn có một vị hồng y nữ lang.
“Phượng Tam thiếu gia? !”
Người Nhạn Sơn MÔn cũng từng nghe qua danh hào Phượng Hoàng trang, đối với
hắn không khỏi có vài phần cố kỵ, liền yên tĩnh trở lại. Những người
khác cũng tự động câm miệng.
Phượng Vu Phi nhìn lướt qua toàn bộ,
thật tốt! Người của một môn một trang tam đại phái đều có, nếu phải chôn cùng, cùng nhau xuống dưới đúng thật là náo nhiệt .
Một người
trung niên ngồi ở tay trái khụ hai tiếng nói: “Phượng tiểu chất đến đây, không biết Phượng Trì tiên sinh có tới Long thành không?”
Phượng Vu Phi không chút để ý nói: “Lão nhân đến trễ hai ngày.”
Văn Ngọc Đang thấy đứng phía sau người trung niên là đám người Mai Tiêm
Tiêm cùng Kim Bất Hoan, lập tức biết ông ta chính là trưởng môn Vọng
Thiên Phái Mai Tử Nhược, thời gian không còn nhiều, Phượng Vu Phi vẫn cứ bình chân như vậy, nàng trong lòng gấp quá xông về phía trước tiến lên
nói: “Các vị mau chạy đi, chậm sẽ không kịp .”