Nhìn nàng ta mất hứng như vậy… Trong lòng Bắc Tiêm cảm thấy thật vui sướng,
khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt không chịu buông tha bất kỳ biểu tình
nào của Văn Ngọc Đang. Nam Dương lại bày ra bộ dạng vừa rụt rè lại thẹn
thùng.
Khóe miệng Văn Ngọc Đang giựt giựt, mụ nội nó, đây là muốn
ép nàng tự mình đáp ứng mà! Muốn cho Nam Dương gả vào La gia lại không
muốn người khác nói là ỷ mạnh hiếp yếu chứ! Vừa muốn làm kỹ nữ còn muốn
lập đền thờ, làm gì có chuyện tốt như vậy!
“Không được!” Văn Ngọc Đang buột miệng nói ra.
Nam Dương đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt ngạc nhiên, nàng không ngờ Văn Ngọc
Đang dám thẳng thừng cự tuyệt Long Giao Đế một cách dứt khoát. Bắc Tiêm
cười lạnh, đối với nàng mà nói, bất kể là đáp ứng hay không đáp ứng, Văn Ngọc Đang đều không có kết cục tốt đẹp. Nếu đáp ứng thì bản thân khó
chịu, mà không đáp ứng thì chẳng phải là không nể mặt Hoàng Đế sao, dù
lựa chọn ra sao đều không có kết quả tốt.
Một mảnh tĩnh lặng.
Bọn hạ nhân Lưu phủ chỉ cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi. Ai
da, tiểu thư của ta ơi, người nếu như không muốn đáp ứng thì cũng đừng
thẳng thừng như vậy chứ! Cái người ngồi cao cao trên kia bất cứ lúc nào
cũng có thể chém rớt đầu người đó!
“Ồ, vì sao lại không được?” Hoàng Đế không tức giận, nhưng nhiệt độ rõ ràng đã thấp xuống.
Gì, đến lúc này mà huynh còn không giải thích lấy một câu? Văn Ngọc Đang
dần dần tức giận, nàng hung hăng trừng mắt với La Di Ca, nói như thế nào thì nữ nhân này cũng là do huynh chọc vào, vậy mà lúc này lại một mực
làm ngơ chẳng quản chuyện gì, còn bỏ đi như vậy… Được, đợi lát nữa cũng
đừng trách ta!
La Di Ca nhìn bộ dạng của nàng, buồn bực trong lòng cũng hơi giảm, ý cười tràn đầy. Tâm tình hắn đã nhiều ngày không tốt,
sa vào chấp niệm, không phải chỉ là ghen tuông, ở ngay dưới mí mắt của
mình mà lại không bảo vệ được A Đang, điều này làm cho hắn bực mình. Vừa giận mình đồng thời cũng cảm thấy có chút hoảng sợ. A Đang thích mình
chắc là không có gì sai, nhưng mà cái kia có thật là tình yêu nam nữ hay không?
Hắn nhớ tới biểu tình lúc trước của A Đang, trong mắt khi
nhìn Phượng Vu Phi có nghi hoặc, khi nói chuyện thì lắp bắp, nhất thời
hết cả hồn. Nếu… Nếu nàng đem hảo cảm lúc trước với hắn biến thành tình
yêu nam nữ, rồi sau đó kéo dài không phát hiện những thay đổi trong đó,
vậy. . . . . . Tâm của hắn lo sợ không yên như vậy, rối rắm làm cho hắn
không đêm nào ngủ yên.
Việc này không có gì quan trọng so với tình cảm A Đang dành cho hắn.
Công danh lợi lộc đối với hắn chỉ như mây khói, điểm này từ việc hắn đối phó Tô Văn năm đó liền không phải bàn cãi. Nếu hắn có dã tâm bừng bừng,
bằng tâm cơ của hắn muốm vào triều đường căn bản không phải việc khó,
chỉ cần hắn muốn, dưới một người trên vạn người cũng không phải không có khả năng. Thế nhưng chính là một người như vậy lại thua bởi lòng một nữ nhân qua loa đại khái, không hề có tâm cơ.
Ôi, thất sách a!
Hắn tâm phiền ý loạn căn bản không có tâm tư đi phản ứng với cái liếc mắt
đưa tình của Nam Dương, đối với thái độ niềm nở của Bắc Tiêm hắn cũng
chỉ là lấy lệ, nhưng đến khi hoàng đế hỏi hắn, hắn cảm thấy khẽ động,
bỗng nhiên muốn biết A Đang rốt cuộc có bao nhiêu khẩn trương, muốn nhìn A Đang vì mình rốt cuộc có thể làm đến mức nào?
Hắn — muốn nhìn rõ lòng nàng!
Cho nên hắn đem hết thảy quyền chủ động giao vào trong tay nàng.
Thấy Văn Ngọc Đang trừng mắt La Di Ca, Bắc Tiêm che miệng cười nói: “Văn cô
nương sao chỉ nhìn chằm chằm La công tử không nói lời nào?”
Tiếp
theo lại giả bộ khuyên bảo: “Nam nhi chí ở bốn phương, nữ tử nên chăm lo phía sau, trở thành hẫu thuẫn vững chãi mới phải, Văn cô nương nếu được Nam Dương giúp đỡ, nhất định khiến cho La công tử sau này thanh vân trực thượng, tương lai chồng làm quan vợ cũng được hưởng phú quý, chẳng phải quá tốt sao?” (Dùng để ví về người thăng quan tiến chức rất nhanh chóng)
Khó trách Thất Nương nói đánh rắn không chết tất bị cắn lại, nên tâm ngoan
tuyệt đối không được mềm lòng, tiệc rượu lúc đó mười vạn hai là quá ít,
Văn Ngọc Đang oán hận không thôi.
Tốt! Cô nãi nãi không phát uy ngươi coi ta là mèo bệnh phải không? Xem ta đánh chết các ngươi!
“Dân nữ sợ tương lai La Di Ca không chịu về nhà a!” Văn Ngọc Đang úp úp mở mở nói.
Hoàng đế ngẩn ra: “Không chịu về nhà? Đây là ý gì?”
“Cái này khó nói. . . . . .” Nàng do dự nhìn nhìn Bắc Tiêm, Nam Dương, “Không thể.”
Trong lòng mọi người bắt đầu hiếu kì, ngay cả Lưu Trường Khanh cũng hồ nghi.
Hoàng đế không vui nói: “Trước mặt trẫm cũng không thể sao?”
Văn Ngọc Đang nói: “Trước mặt hoàng thượng không thể nói dối, đó là khi
quân phạm tội, thế nhưng nói chỉ sợ dân nữ cũng sống không được, vì mạng sống tất nhiên là không thể nói.”
Mọi người nghe xong trong lòng
càng ngứa ngáy, dựng thẳng lỗ tai chờ, chỉ có Bắc Tiêm, Nam Dương đoán
được nhất định không phải lời hay, trong lòng không thoải mái nhưng cũng không thể ngăn nàng.
Quả nhiên hoàng đế nói: “Ngươi cứ nói, trẫm đảm bảo ngươi bình an vô sự, trẫm miệng vàng lời ngọc tuyệt không đổi ý.”
Văn Ngọc Đang vội hỏi: “Còn phải thêm một người nữa, cũng phải bảo vệ La Di Ca, nếu không dân nữ vẫn không dám nói.”
Hoàng đế không kiên nhẫn phất tay cho nàng nói.
“Sau khi từ tiệc rượu trở về, La Di Ca uống rượu, khi dân nữ dìu huynh ấy về huynh ấy có nói mấy câu dân nữ giờ vẫn còn nhớ rõ,” Văn Ngọc Đang cười tủm tỉm đích bắt đầu vu oan, “Huynh ấy nói nha, công chúa Tây Lũng Quốc đẹp thì có đẹp, đáng tiếc cặp mắt kia lại để sai chỗ.”
Để sai chỗ, mắt không ở trên mặt thì còn ở đâu? Mọi người tìm không ra ý nghĩa bên trong.
Bắc Tiêm mặt lạnh nói: “Ngươi lời này là có ý gì?”
Văn Ngọc Đang sờ sờ cằm chậm rì rì nói: “Bởi vì chúng nó đáng ra phải ở đỉnh đầu a!”
Bắc Tiêm nàng ỷ vào thân phận, vô luận nói chuyện bước đi, cằm luôn vểnh
lên, ánh mắt cũng không nhìn thẳng người khác, luôn bày ra cái dáng vẻ
cao cao tại thượng, Văn Ngọc Đang nói những lời này rất chuẩn xác, có
nha đầu Lưu phủ buồn cười đã xì cười ra tiếng.
Thấy hạ nhân cũng
dám châm biếm nàng, Bắc Tiêm giận không kiềm được, Văn Ngọc Đang nàng
không thể động, chẳng lẽ một cái nha đầu nho nhỏ nàng còn không trị
được? Một ánh mắt qua, tỳ nữ bên người nàng không cần phân trần liền
tiến lên ba ba đánh nha đầu kia hai cái cái tát.
Văn Ngọc Đang
giận điên lên, không đợi tỳ nữ Bắc Tiêm trở lại, trước mặt mọi người
nàng một phen xông đến phía trước bùm bùm liên tiếp bảy, tám cái tát vào mặt tỳ nữ kia, đánh xong sau nàng dường như không có việc gì nói: “Nha
đầu kia chẳng phân biệt được tôn ti, chủ tử không lên tiếng nàng cũng
dám tự tiện làm chủ, huống chi hoàng thượng còn ở đây, hừ, ngay cả hoàng thượng cũng không nhìn ở trong mắt, chết cũng không hết tội. . . . . .”
Nàng thân tập võ, lực tay so với tỳ nữ kia lớn hơn rất nhiều, đem tỳ nữ kia
đánh cho gương mặt sưng đỏ không chịu nổi, đánh xong lại lấy lời nói áp
chế nàng, khiến tỳ nữ kia vừa kinh vừa sợ, vội quỳ xuống dập đầu, sợ
Long giao đế trách tội, việc này không phải vài cái tát là xong.
Văn Ngọc Đang đón lấy tiếng nói vừa chuyển: “. . . . . . Bất quá dân nữ đã
giáo huấn qua, tuy nói nàng không biết lễ, nhưng tóm lại là người của
Bắc Tiêm công chúa, hoàng thượng xem phân thượng công chúa vẫn nên cho nàng một con ngựa đi.” (cho ngựa để xuống ngựa, ai đọc ngôn tình nhiều chắc hiểu ^^)
Văn Ngọc Hổ trong lòng nửa vui nửa buồn, muội muội không hề là bao cỏ mỹ
nhân bị kích động một lời không hợp liền cùng người động thủ, hiện giờ
nàng giữa lơ đễnh lại có cái tinh tế, làm việc trật tự phân minh, có vài phần bóng dáng Thất Nương, nhưng là nàng vẫn như cũ cả gan làm loạn,
ngay cả Bắc Tiêm cũng dám khiêu khích, này. . . . . . Hắn thế nhưng đã
quên nương tử thân ái kia của hắn kỳ thật về điểm này chỉ có hơn chứ
không có kém.
Bọn hạ nhân nhìn cũng hả giận, , âm thầm ủng hộ,
thầm nghĩ tiểu thư nhà mình là nói như thế nào, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng. . . . . . Văn tiểu thư cùng tiểu thư nhà mình ở cùng nhau lâu vậy, ngay cả phong thái làm việc cũng giống tiểu thư nhà mình có một
không hai.
Người tốt người xấu nàng đều làm, nhân tiện còn mắng
Bắc Tiêm dạy người không tốt, hoàng đế cũng không khỏi không biết nên
khóc hay cười. Nhìn Bắc Tiêm hai mắt muốn bốc hỏa, , âm thầm suy nghĩ
bao cỏ mỹ nhân này cũng không phải bao cỏ như người khác nói, La Di Ca
thật là có vài phần ánh mắt.
Hắn trách móc vài câu cũng liền cho qua, Văn Ngọc Đang ở trong ánh mắt chờ mong của mọi người nói tiếp.
Văn Ngọc Đang nói: “Ánh mắt đặt sai chỗ, cái mũi cũng liền không đúng, , đáng tiếc a đáng tiếc.”
La Di Ca xem huynh còn có thể im lặng không?
. . . . . . Lỗ mũi hướng lên trời. . . . . . La Di Ca lắc đầu bật cười, A Đang thật sự là bị chọc tức, cuối cùng lại tính toán hắn như vậy.
“Chỉ riêng cái này có thể nhìn ra tính cách các nàng, cho nên A Đang, cũng
may ta đã đính ước với muội, nếu không bọn họ thật muốn đem, ân. . . . . . Đưa cho ta, ta lại không thể từ chối vậy không phải là nguy rồi sao!” La Di Ca huynh không muốn mở miệng hiện giờ cũng cũng đừng mong mở
miệng.
Ai, thực phiền toái, nếu không phải vì tính mạng đám người
ca ca phía sau, ở trước mặt hoàng thượng không thể quá mức làm càn, dựa
theo tính cách ngày thường của nàng đớm đã náo loạn một hồi . . . . . .
Muốn bắt chước La Di Ca nói chuyện nho nhã thật đúng là mệt người, lại
không thể nói lời thô tục.
“Muội đừng xem các nàng đều là công
chúa, kỳ thật là bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, ” những
lời này không có nói sai đi, mẫu thân nguyên lai hay trêu ghẹo nàng như
vậy, “Bề ngoài nhìn vinh quang mà thôi, các nàng thuở nhỏ ở trong cung
lớn lên, nuông chiều từ bé, không hiểu khó khăn của dân gian, nếu là
tiểu thư nhà bình thường thì không sao, lấy về nhà sanh con dưỡng cái
cũng có thể chấp nhận, nhưng tốt xấu gì các nàng cũng là công chúa, công chúa là cái gì? Công chúa là kim chi ngọc diệp, không thể chạm vào,
người ngọc như vậy thích hợp để cúng bái hơn, nàng gả cho người ta, cha
chồng mẹ chồng dám bắt nàng quỳ, phu quân thú nàng, không biết là nàng
hầu hạ phu quân hay là phu quân hầu hạ nàng? Cùng phòng còn phải hỏi
nàng có đồng ý hay không, vậy thú về có tác dụng gì? Nuôi một con gà
không thể đẻ trứng thì nuôi làm gì? Cho nên a một câu: ai cưới các nàng
người đó thật xui xẻo.” Vài câu cuối cùng kia dường như không giống khẩu khí La Di Ca, ách. . . . . . Việc gì phải quản hắn!
Sâu gạo như
vậy thật sự là người gặp người ghét a! Mọi người che dấu lương tâm gật
đầu. . . . . . Cái này làm sao là La công tử nói, rõ ràng là Văn tiểu
thư tự quyết định, chính là người một nhà là nhất định phải bênh vực.
“La Di Ca còn nói, huynh ấy đường đường nam nhi bảy thước, bắt huynh ấy
khuất phục phía dưới nữ nhân, vậy huynh ấy còn có mặt mũi nào gặp người, nếu thực sự một ngày như thế, huynh ấy ngay cả nhà cũng không nguyện
trở về, hoàng thượng, nếu La Di Ca tương lai không dám về nhà, dân nữ
đây chẳng phải sống như quả phụ sao?”
Lời này nàng cũng dám nói, La Di Ca vỗ trán rên rỉ, thanh danh của hắn còn thừa lại một chút nào sao?
“Văn tiểu thư nói xấu La công tử như vậy, bảo công tử sau này như thế nào
làm người?” Nam Dương rốt cục nhịn không được đứng dậy, nàng lung lay
sắp đổ sắc mặt tái nhợt, thật sự là làm cho người ta ta thấy thương xót.